Chương 58: Dư ba (*)
[(*) dư ba: làn sóng còn lại, ý chỉ những gì còn đọng lại của một sự việc nào đó]
Đại kiếp nạn Bí cảnh qua đi, chân tướng cái chết của Ngân Nha thành chủ dù chưa chiêu cáo toàn thành, yêu tướng trọng thần không một ai trong lòng không minh bạch. Quan hệ cùng Yêu hoàng cung nguyên bản đã vi diệu bây giờ càng lộ ra vẻ lúng túng, không còn cuồn cuộn sóng ngầm, lại thêm nhiều thấp thỏm mơ hồ đối với tương lai hơn.
Vì vậy, Hồ vương Tô Ngu sau khi nhận được truyền tin, mang theo chỉ lệnh của Yêu hoàng đi đến Hàn Phách thành, ngoài mặt là ủy lạo thần tử, hiệp trợ xử lý, sau lưng đã bắt đầu cài cắm ám cọc các nơi, đem tòa thành này một lần nữa nhập vào dưới sự khống chế của Yêu hoàng. Ngay cả đám lão già không thức thời, hắn cũng chưa vội ngay miệng ra tay, chỉ dùng vài chiêu mềm dẻo đem đẩy ra ngoài vòng xoáy trung tâm, sau này vẫn còn ngày dài tháng rộng.
Tâm hắn có thất khiếu linh lung, lại có cảnh giới cửu vĩ cùng Yêu hoàng làm hậu thuẫn, đại biểu thái độ của người nắm giữ quyền lực tối cao trong Yêu tộc đối với Hàn Phách thành, cho dù là kẻ ngu xuẩn đến mức bị mỡ lợn che mắt, chắc chắn cũng sẽ không trở mặt với Tô Ngu vào lúc này.
Mặc dù bận bịu trăm việc như vậy, Tô Ngu thế nhưng còn dành thời gian đích thân đến thăm Mộ Tàn Thanh.
Yêu hồ mới vừa tỉnh lại không được hai ngày đang ngồi trên đỉnh núi, gió thổi tuyết trắng phủ đầy người. Y ôm gối ngồi không nhúc nhích, ánh mắt mờ mịt mà nhìn thành trì phía dưới, như một bức tượng đá trắng toát.
"... Ngày đó bổn vương đem hắn đưa cho ngươi, quả thật là bản thân không tiện ra mặt, muốn mượn tay ngươi xử lý mối họa Miên Xuân sơn, cũng muốn dùng hắn làm viên đá khảo nghiệm tình cảm cho ngươi. Phàm phu tục tử như sương khói sớm chiều, cuối cùng một đời đối với ngươi mà nói cũng bất quá là mây bay gió thoảng. Bổn vương đã nghĩ ngươi sẽ sinh ra tình ý với hắn, nhưng mà người nọ cũng đã qua đời, ngươi cũng nên minh bạch."
"..."
"Bổn vương đã nhắc nhở qua, ngươi phải phân biệt rõ tình cảm cùng dục vọng. Ngươi đối với hắn động tình không có gì đáng trách, nhưng mà chuyện này cần phải có mức độ, phải được lý trí khống chế biết được cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, bằng không quá mức liền trở thành dục vọng... Hắn có thể là tiếc nuối cùng tưởng niệm của ngươi, nhưng không thể biến thành chấp niệm."
"Năm đó, ngươi chính là đối phó với Dục Diễm Cơ như vậy?" Mộ Tàn Thanh cuối cùng mở miệng, y không nhìn Tô Ngu, âm thanh có chút khàn khàn "Ngày đó lời của ngươi nói, ta nguyên bản không hiểu được rõ. Mãi đến lúc trong Thiên Chú bí cảnh nhìn thấy Dục Diễm Cơ, phát hiện nàng tuy rằng sống qua Phá Ma chiến, lại chỉ là sống vào lúc đó mà thôi... Ngươi chính là như vậy, làm cho nàng sinh ra vọng tưởng liền tự hủy vì chấp niệm."
Tô Ngu khóe miệng chậm rãi nhếch lên, ánh mắt hơi lạnh: "Ngươi nếu thấy được, nên nhớ kỹ chớ dẫm vào vết xe đổ này."
"Dẫm vào vết xe đổ..." Mộ Tàn Thanh bỗng nhiên nở nụ cười. Y đứng dậy mặt hướng Tô Ngu. Sau khi sinh ra tám đuôi vóc người cao lớn không ít, hiện giờ có thể cùng sánh vai Hồ vương: "Ngươi quả nhiên là cũng chuẩn bị đối với ta như vậy."
Nụ cười của Tô Ngu vẫn bất biến: "Sao lại nói lời ấy?"
Ánh mắt Mộ Tàn Thanh tối lại: "Các ngươi tu hành có duyên pháp, đùa bỡn tình cảm là đạo của ngươi mà không phải là đạo của ta. Ta xuất thân là tuyết hồ, thiên tính dục vọng đạm nhạt, công pháp cũng là tu thân thủ tâm, chuyện tình cảm mặc dù không cấm, trái lại cũng không cần phải dính vào. Vì vậy lúc trước ngươi nói để ta nhận thức tình cảm mặc dù có lý, lại là gượng ép."
Ánh mắt Tô Ngu lộ ra vẻ tức giận: "Bổn vương có ý tốt, ngươi không cảm kích cũng được, bây giờ lại còn ngờ vực ta?"
"Vừa mới bắt đầu ta cũng không nghĩ như vậy. Mãi đến lúc ta cùng Văn Âm ở chung tới nay, phát hiện hắn chỗ nào cũng có thể khiến ta vui vẻ, một thân tính tình cực tốt, nhưng ngay cả những tập tính của tuyết hồ đều rõ rõ ràng ràng. Mà những thứ này một kẻ tán tu nơi sơn dã không cần biết, trừ phi có người từ rất sớm đã dạy hắn." Mộ Tàn Thanh dừng một chút nói tiếp:
"Điện hạ, ngươi là người giỏi quan sát tình cảm, nhìn người liền biết có thể lợi dụng, sẽ không thể nào không nhìn ra Văn Âm trong lòng có mưu tính. Tuy là phàm nhân hắn cũng có thành tựu, để vào Trường Nhạc kinh chắc chắn có tác dụng lớn. Nhưng mà ngươi lại xem hắn thành món đồ chơi đưa cho ta... Ta chưa nếm trải tình cảm, xem sức mạnh làm đầu, người bên cạnh cường một phần ta cảnh giác mười phần, yếu nửa điểm lại trở thành trói buộc. Hắn liền đúng là ngón tay mềm trên thép bách luyện, không một chỗ nào không hợp tâm ý ta, thuận lý thành chương khiến ta động tình. Sau đó lại phát hiện hắn không còn sống được bao lâu nữa, khiến cho ta chú định thương tiếc."
Tô Ngu nhẹ nhàng thở dài: "Thời vậy mệnh vậy, cùng bổn vương có quan hệ gì chứ?"
"Trước sau dẫn ta đi Miên Xuân sơn cùng Hàn Phách thành, hai lần mạo hiểm lâm nguy, cũng không quan hệ gì với ngươi sao?"
"Cái trước quả thật là ta mượn tay ngươi xử lý mối họa cũ, cái sau lại là nhiệm vụ khẩn cấp của Phá Ma lệnh. Lời bổn vương nói không giả tạo, ngươi chắc chắn rõ ràng."
"Ngươi không có nói sai, nhưng ngươi cố ý che giấu!" Mộ Tàn Thanh nhìn thẳng vào mắt hắn "Ngươi sớm biết lai lịch Sơn thần của Miên Xuân sơn, liền biết tâm hắn có ma chướng, không thể không đoán được tình huống Miên Xuân sơn hiểm ác, lại không hề nhắc nhở cho ta một câu; Giữa Thiên Chú bí cảnh cùng Linh Nhai chân nhân và nguyên thần Ma Long có liên quan, trong cơ thể Ngân Nha có bệnh trầm kha do long độc, hương khối do Yêu hoàng cung đưa đến tuy không có độc, nhưng mà tỳ nữ phụ trách điều hương sinh hoạt thường ngày đều là ám cọc của ngươi... Những chuyện này, ngươi không cái nào không biết, lại ngay cả đôi câu vài lời cho ta cũng không có."
Tô Ngu cười khẽ: "Tàn Thanh, ngươi xương cốt cứng cáp năm trăm năm, hiện tại rốt cuộc học được oán trời trách đất sao? Hay là nói, ngươi cho rằng bổn vương không biết đại cuộc, lại bởi vì một ít ẩn tình xem nhẹ đại sự?"
Mộ Tàn Thanh không vì hắn châm chọc mà lay động: "Ngươi đương nhiên sẽ không, nhưng Miên Xuân sơn đối với ngươi mà nói là mầm họa chứ không phải đại sự. Còn Hàn Phách thành... chẳng lẽ không phải là ngươi tự mình thông tri cho Địa pháp sư sao? Ngay khi Ngân Nha chết?"
Nói xong lời cuối, Mộ Tàn Thanh ngước mắt nhìn, trong đôi mắt như có hỏa diễm bốc lên từ dưới lớp băng, cực nóng bỏng cũng cực lạnh lẽo.
Thời điểm bọn họ bị vây trong bí cảnh, ngoại trừ Ngân Nha cùng Ma tộc nắm giữ đường truyền tin đặc thù, ngay cả Mộ Tàn Thanh, Tiêu Ngạo Sênh cùng Ngự Phi Hồng đều không thể liên lạc với bên ngoài được. Cho dù Bạch Thạch cửu tử nhất sinh chạy ra, trong thời gian ngắn ngủi cũng chỉ đủ thông qua Liễu Tố Vân hướng Yêu hoàng cung truyền tin khẩn cấp, căn bản không có cách nào tìm đến Tam bảo sư, nói gì đến việc Tịnh Tư cùng Tịnh Quan không chỉ đến nhanh, mà lúc đến đã chuẩn bị xong kế sách ứng đối... Trừ phi trước lúc Bạch Thạch chạy ra, đã có người đem tình huống bên trong truyền đi.
Mộ Tàn Thanh sau khi tỉnh lại, đã từng hỏi Tịnh Tư vấn đề này, đáp án đúng như y suy nghĩ.
Trong Hàn Phách thành Tô Ngu lưu lại không ít ám cọc, đến giờ vẫn chưa từng bại lộ, liên lạc tin tức giữa bọn họ dĩ nhiên không thể theo lẽ thường suy đoán. Thế nhưng e rằng ám cọc tai mắt nhãn lực có hạn, hắn không biết toàn bộ nội tình, mà dùng tâm cơ lòng dạ của cửu vĩ hồ, dựa vào những nội dung này cũng đủ ở ngoài ngàn dặm vẽ ra toàn cảnh.
Nếu muốn nắm giữ Hàn Phách thành, Ngân Nha nhất định phải chết, mà không thể chết trong tay Yêu hoàng cung, trái lại phải để cho Yêu hoàng cung trở thành cường lực viện trợ kết thúc áp trận. Bởi vậy hắn để Mộ Tàn Thanh làm sứ giả, rồi lại phái Liễu Tố Vân bọc hậu, một mặt chờ Ngân Nha biến thành quân cờ bị vứt bỏ của Ma tộc, sau đó ở ngoài cuộc mới hành động.
"Ngươi sẽ không bởi vì điều nhỏ mà mất đại cuộc, nhưng sẽ tận dụng sức mạnh, dựa thời dựa thế." Mộ Tàn Thanh từ trong lòng lấy ra chìa khóa Noãn Ngọc các, trước mặt Tô Ngu bóp nát "Nhưng mà ta mặc dù không thích oán trời trách đất, cũng không phải là kẻ ngu xuẩn mặc người nhào nặn tính kế ... Hồ vương điện hạ, chuyện đến nước này ta chỉ muốn ngươi một lời rõ ràng: Mộ Tàn Thanh ta đến tột cùng là kết thù kết oán cùng ngươi khi nào, chuyện này rốt cuộc là vì cái gì?"
Bốn mắt nhìn nhau, một bước cũng không nhường, đầy trời tuyết bay tựa hồ cũng trong chớp mắt này đọng lại trên không trung, chỉ có cuồng phong lạnh lẽo như đao thổi rít lên giữa hai người.
Một lúc lâu, khóe miệng vẫn nhếch lên của Tô Ngu hạ xuống. Hắn nhìn chăm chú vào mắt Mộ Tàn Thanh, nói: "Bổn vương chỉ là thăm dò một cái suy đoán, sau đó bù đắp một cái sai lầm."
"Có liên quan tới ta?"
"Đương nhiên là có..." Tô Ngu nhẹ nhàng thở ra một hơi, đôi mắt biếng nhác đa tình vào thời khắc này trở nên lạnh lẽo "Ngươi thật sự cùng bổn vương không oán không thù, nhưng mà bổn vương sớm nên giết chết ngươi."
Đồng tử Mộ Tàn Thanh đầu tiên là mở rộng, sau đó liền nhanh chóng co lại, kéo thành hai đường mỏng sắc bén như đao.
"Trường Phá Ma chiến ngàn năm trước kia, ngươi hẳn là có hiểu biết. Nhưng bản thân ngươi chưa từng trải, bất quá nhìn thấy tinh phong huyết vũ đôi câu vài lời mà thôi. Tây Tuyệt yêu tộc trong chiến dịch đó nguyên khí tổn thương nặng nề, Hồ tộc đại năng chúng ta tử thương hầu như không còn, chỉ lưu lại bổn vương dựa vào cảnh giới cửu vĩ còn đứng vững, liền dựa vào bệ hạ khiến bộ tộc không đến nỗi lâm vào hàng ngũ hạ đẳng thấp hèn. Theo lý mà nói, ngươi tu hành 500 năm đã có cảnh giới bậc này, phải là người nối nghiệp Hồ vương ta. Nhưng mà thiên ý trêu người a..."
Tô Ngu nheo nheo mắt, hai tay lồng trong tay áo đã nắm chặt thành quyền "... Ngươi không nên chạm vào cấm kỵ tại Lôi Trì kia, không nên đi Vạn Nha cốc cùng Triều Khuyết thành, lại càng không nên..."
Mộ Tàn Thanh nín thở, tim đập đến cực nhanh, y bỗng dưng nhớ tới Tâm Ma kiếp đã nói, lại nhớ tới ngôn hành cử chỉ quái dị của Cơ Khinh Lan, trong lúc nhất thời sau lưng lạnh lẽo, trực giác mình sẽ từ miệng Tô Ngu biết được nội tình kinh thiên nào đó để giải bí ẩn trong lòng, liền có chút sợ hãi khó giải thích được.
Nhưng mà y liền thất vọng. Câu nói của Tô Ngu cũng chưa hết, một khắc trước khi sắp phun ra chữ gì sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, môi răng mím chặt, cổ họng rung động mấy lần, tựa hồ đem thứ gì nuốt xuống, không lâu sau liền thấy một vết máu thuận theo khóe miệng Tô Ngu chảy ra.
Cùng lúc đó, bầu trời nguyên bản trong xanh đột nhiên có một tiếng sấm sét nổ vang, mặc dù không bổ xuống, lại chấn động đến mức núi sông run rẩy, phong vân biến sắc.
Mộ Tàn Thanh sợ hãi cả kinh, theo bản năng mà ngước nhìn bầu trời. Phía trên ngoại trừ mây trôi tuyết đổ không còn gì khác. Nhưng mà y có cảm giác ngột ngạt khóa chặt khó giải thích được, tựa như trên đám mây có một đôi mắt, đang lạnh lùng chăm chú nhìn xuống nơi này.
"... Thôi a." Tô Ngu hít sâu một hơi, lau đi vết máu nơi khóe miệng, đối Mộ Tàn Thanh một lần nữa treo lên nụ cười ôn nhu, tựa hồ cảnh giương cung bạt kiếm vừa nãy đều chưa từng xảy ra.
Mộ Tàn Thanh trong nháy mắt này nhìn thấy đầu lưỡi từ giữa môi hắn chợt lóe lên, dưới vết máu mơ hồ có thể thấy được một chút kim quang lấp lánh, tựa như phù văn bị kích hoạt.
Thanh âm Tô Ngu khàn đi không ít: "Bổn vương vì mưu tính của mình trước đây tạ lỗi với ngươi. Ngươi có yêu cầu gì cũng có thể nói ra, dù ta dốc hết toàn lực cũng sẽ vì ngươi đạt thành."
"Dốc hết toàn lực... Nói cách khác, điện hạ dùng phương pháp này, bệ hạ cho dù không tham dự, cũng đều biết rõ." Mộ Tàn Thanh nhìn sắc mặt hắn xám đi không ít "Nếu như ta cái gì cũng không cần, chỉ muốn được minh bạch thì sao?"
"Đáp án này, người khác đều không cho ngươi được." Một tay Tô Ngu chỉ vào khóe môi của mình "Muốn biết, cũng chỉ có thể tự mình đi tìm."
Mộ Tàn Thanh trầm mặc không nói.
Tô Ngu nhìn bầu trời, cười nhạo một tiếng, lật bàn tay lấy ra một cái hộp ngọc đưa cho y, nói: "Thời điểm bổn vương đến đây, bệ hạ để ta đem vật này giao cho ngươi."
Mộ Tàn Thanh mở ra vừa nhìn, chính là công văn thụ quan được đóng ngọc tỷ của Yêu hoàng cùng ấn tín Hàn Phách thành chủ, liền hơi nhíu mày: "Có ý gì?"
"Hàn Phách thành không thể là rắn mất đầu." Tô Ngu nói "Nơi này quần yêu đa số là bộ hạ cũ của Thanh Lân Yêu hoàng, xưa nay đối với bệ hạ dương thịnh âm suy. Thế nhưng hiện giờ Ngân Nha đã chết, trong thành trưởng lão nắm quyền có tiếng nói cũng đều đã suy nhược, là thời điểm phải xáo bài sắp lại... Bệ hạ cần một thần tử có thể đặt chân tại nơi này, lại cùng Yêu hoàng cung một lần nữa xây dựng quan hệ, Hàn Phách thành cũng cần một chủ mới, ngươi rất thích hợp."
Mộ Tàn Thanh xuất thân Tây Tuyệt Hồ tộc, thiên phú dị bẩm, tu vi cao thâm, lại không phải thị tộc chính thống từ Bất Dạ yêu đô. Lần này sau khi dùng thân phận sứ giả đi đến Hàn Phách thành, đầu tiên là trợ giúp bọn họ tra ra chân tướng cái chết của Ngân Nha cùng âm mưu của Ma tộc, sau lại tìm được Quả Túc vương ngăn việc trở mặt cùng Trung Thiên cảnh. Tiếp đó, y còn xuất lực chống lại Ma Long nguyên thần khiến cho Hàn Phách thành có thể chống đỡ đến lúc thoát vây, cũng giao hảo tốt với Bạch Thạch cùng không ít đại yêu trong thành. Y cùng Tiêu Ngạo Sênh, Ngự Phi Hồng đều có tình cảm sinh tử hoạn nạn, bản thân lại không có quá nhiều ân oán phiền phức cùng tộc hệ ràng buộc. So với việc giữa đám đại yêu đấu sức với nhau chọn ra chủ mới, hoặc là kẻ trực tiếp từ Yêu hoàng cung cử đến, Mộ Tàn Thanh quả thật là lựa chọn tốt nhất.
Y đối với mấy việc quanh quanh quẩn quẩn này rõ ràng trong lòng, nhưng mà chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền đem hộp ngọc quẳng trở về trong tay Tô Ngu.
"Bệ hạ thánh quyến, Mộ Tàn Thanh cực kì vinh hạnh. Đáng tiếc tâm không ở chỗ này, thứ cho ta không có cách nào tạ ân."
Tô Ngu nhìn y thật sâu "Ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu như làm Hàn Phách thành chủ chính là bá vương một phương Tây Tuyệt, mà Yêu tộc từ trước đến giờ kẻ mạnh là vua, có quyền là chúa. Nếu như ngươi bỏ lỡ cơ hội này, e rằng sinh thời cũng sẽ không có nữa."
Mộ Tàn Thanh biết được những thứ này thả ra ngoài là có thể khiến người điên cuồng đến cỡ nào, y cũng không phải là hoàn toàn thờ ơ không động tâm. Trên thực tế, y vừa đến Hàn Phách thành liền đối với nơi này có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, tựa như sương mù che phủ trong lòng. Cho tới khi nhìn thấy thi thể hai con Viên yêu xa lạ, y liền phẫn nộ, lúc nhìn thấy thành trì rơi vào tuyệt cảnh y muốn bảo vệ, phảng phất những việc này ở trong mơ đã diễn ra hàng ngàn hàng vạn lần, cho dù chi tiết thế nào y đều không nhớ rõ, lại vẫn cất giữ như bản năng.
Một khắc y nhìn thấy ấn tín của thành chủ kia, Mộ Tàn Thanh theo bản năng muốn cầm lấy. Nhưng khi ngón tay chạm đến con dấu bằng ngọc lạnh lẽo, trong tai như nghe tiếng chuông đồng, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại.
"... Quá khứ liền để nó thành quá khứ. Nếu người không thể truy, ta chỉ muốn đi về phía trước là đủ rồi."
Nói xong lời cuối cùng, y thở ra một hơi, phảng phất như đem bao nhiêu do dự chán nản lâu nay áp ở trong lòng đều phun ra sạch sẽ, quay đầu lại liếc nhìn tòa thành bao phủ trong băng tuyết trắng xóa, khóe môi khẽ cong lên như trăng non, đáy mắt nhu hòa trong suốt như nắng ấm ngày đông.
Mộ Tàn Thanh có trực giác, sau khi mình nói xong câu đó, phảng phất trong cõi u minh có một sợi dây đứt đoạn từ giữa, một nửa rơi xuống vực sâu, một nửa kéo dài về phương hướng nào không biết.
Có thể từ đây y toả sáng tân sinh, cũng có thể từ đây y một đi không trở lại.
Tô Ngu nhìn bóng dáng y, ánh mắt hơi tan rã trong chốc lát, sau đó mang theo một chút phức tạp, đem hộp ngọc thu về.
"Vậy đi. Nếu ngươi từ chối, bổn vương cũng chỉ có thể tận lực thỏa mãn yêu cầu thứ nhất của ngươi." Tô Ngu rũ mắt xuống "Lần này Ma tộc hiện thế, mặc dù mưu đồ không thành nhưng nhất định sẽ không ngủ đông. Ngươi nếu là người chấp pháp Phá Ma lệnh của Tây Tuyệt, vừa vặn liền cùng Tiêu thiếu chủ đi Trọng Huyền cung một lần, cùng thương lượng đối sách."
Tịnh Tư cùng Tịnh Quan không ở Hàn Phách thành lâu, cùng ngày Mộ Tàn Thanh tỉnh lại, hai vị pháp sư liền khởi hành trở về Bắc Cực cảnh. Trái lại, Tiêu Ngạo Sênh vốn nên đi cùng bọn họ tạm thời lưu lại, muốn chờ người Trung Thiên cảnh đến tiếp nhận mới bắt đầu đi.
Ngự Phi Hồng thân là người chấp pháp Phá Ma lệnh của Trung Thiên cảnh, lần này đến Tây Tuyệt chính là vì việc của Ma tộc, không ngờ trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hiện tại, đan điền đã bị hủy sạch không được tính là người tu hành, chú ấn lưu ở trên người nàng không còn tác dụng, liền bị Tịnh Quan tại thời điểm trị liệu lấy đi, chuẩn bị sau khi trở về lại chọn người khác.
Đã như thế, tranh chấp giữa Ma Đạo không còn quan hệ gì với nàng, chờ đợi nàng chính là phiền phức từ Ngự thiên hoàng triều lũ lượt kéo đến. Bởi vậy Tiêu Ngạo Sênh khăng khăng phải chờ đám người Trung Thiên cảnh đến, chính là trước mắt bọn họ tỏ ý hậu thuẫn cho nàng, nhờ đó cảnh cáo những kẻ muốn thừa dịp Ngự Phi Hồng mất hết tu vi xuống tay với nàng, cho dù sau đó cách xa nhau ngàn dặm, cũng xem như có chút ít còn hơn không.
Mộ Tàn Thanh trong lòng khẽ động, liền gật đầu nói: "Ta hiểu được. Quả Túc vương ở trong bí cảnh giúp ta rất nhiều, cũng nên gặp nàng nói lời từ biệt."
Tô Ngu thấy y sáng tỏ, cũng không nói thêm nữa. Chuyện này tuy rằng không thể nói ra, mà đến cùng cũng lộ tẩy. Tất cả vẻ giả tạo quý trọng vãn bối cũng không cần tồn tại nữa. Cả hai ngoài miệng không đề cập tới, nhưng không người nào thật sự có thể xem như hết thảy mọi việc đều chưa phát sinh qua.
Hắn quay người đi xuống chân núi. Mãi đến lúc hoàn toàn rời khỏi phạm vi Mộ Tàn Thanh nhận biết, mới vịn vào một gốc cây tuyết tùng, chậm rãi ngồi xuống.
Máu từ thất khiếu hắn tuôn ra, tuy rằng không nhiều, lại cực kỳ doạ người. Cho dù Tô Ngu rất nhanh lau đi, khoanh chân ổn định nội tức, cũng không che giấu được vẻ xám xịt trên mặt, tựa như một gốc cây xanh tươi đầy hoa chớp mắt khô héo, lúc nào cũng có thể từ đầu cành rụng xuống.
"A, ông trời a..." Hắn nhìn bầu trời xanh biếc phía trên, trong mắt không hề che giấu vẻ oán giận lẫn không cam lòng "Ngươi thật sự trơ mắt nhìn chúng sinh giãy dụa như giun dế sao?"
Một sợi lông mèo màu đen từ trong tay áo Tô Ngu bay xuống, chạm đất liền hóa thành một nam nhân thân mang hoa phục mũ miện màu đen. Hắn khí chất lạnh lùng, dung mạo đoan chính, lại có một đôi mắt hạnh như mắt mèo, khiến nhu hóa mấy phần cường tráng, có vẻ hơi yêu dã.
Yêu hoàng dĩ nhiên không thể tự ý rời khỏi triều chính, xuất hiện ở nơi này chỉ là một phân thân có chứa dấu ấn thần thức của Huyền Lẫm. Nhưng khi Tô Ngu đối diện cặp mắt hạnh kia, mũi liền đau xót, viền mắt nhất thời đỏ lên.
"Bệ hạ..."
"Tiểu Ngu, ngươi không nên tham nhập thần thức trong đầu ta." Huyền Lẫm ôm lấy bờ vai hắn, không hề trách cứ mà an ủi "Phần nội dung truyền tin kia, không phải là thứ ngươi nên xem."
"Ta nguyên bản chỉ muốn biết, đến tột cùng là thứ gì khiến ngài hư hao căn cơ, lại không ngờ ..." Tô Ngu cười khổ một tiếng, thế nhưng nâng mặt Huyền Lẫm, hôn lên.
Môi răng chạm nhau, cấm chế chú văn trên đầu lưỡi đâm đau nhói, khiến nước mắt của hắn theo khuôn mặt lăn xuống dưới.
Tô Ngu lẩm bẩm nói: "Bệ hạ, ta thật sự nên giết chết y. Nếu như y chết, ít nhất tất cả những thứ chúng ta đang nắm giữ hiện giờ sẽ không ..."
Trong mắt hắn lần thứ hai hiện lên vẻ tàn khốc. Nhưng mà lời còn chưa dứt, liền bị một ngón tay Huyền Lẫm đặt lên trên môi ngăn lại.
Yêu hoàng toàn thân áo đen hiếm thấy mỉm cười, lắc lắc đầu, đem Tô Ngu ôm vào trong lòng, dùng cằm cọ nhẹ tóc trên đỉnh đầu hắn, giống như đối phương an ủi mình ngày đó trong Thiên điện: "Ngươi vì ta suy tính đã quá nhiều, cũng đủ mệt mỏi rồi. Hiện tại trước tiên ngủ một giấc đi, ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi!"
--------------Sentancuoithu----------------