Chương 56: Mệnh cục

Chớp mắt hắn dứt tiếng, Mộ Tàn Thanh quỷ thần xui khiến cử động, hai bàn tay cách mặt băng giằng co, trong đầu như có lôi đình nổ tung, hai mắt bỗng dưng hoa lên một cái; Trời đất ngập tràn băng tuyết cùng thi thể, trường kích đều ở trước mặt y nhanh chóng xẹt qua. Đến lúc y một lần nữa mở mắt ra, kinh sợ phát hiện mình lại trở về bên trong Thiên Chú bí cảnh.

Huyết sắc vô tận nhuộm dần thiên địa, ngàn vạn tà ám dốc toàn bộ lực lượng, gặm cắn sinh linh tươi sống bị nhốt trong đó, tựa như địa ngục giáng lâm trên thế gian. Bách quỷ khát máu ăn thịt, vô số oan hồn theo nghiệp lực như thủy triều mãnh liệt bùng lên, có lúc còn vì tranh đoạt đồ ăn đánh giết lẫn nhau, không thể nhìn ra nửa phần phong thái khi còn sống.

Mộ Tàn Thanh dưới sự kinh hãi theo bản năng muốn động thủ, lại phát hiện mình tựa như không khí xuyên qua, chỉ có thể trôi dạt như lục bình không rễ trong màn trời, trơ mắt nhìn phía dưới máu chảy thành sông.

Ma Long cực lớn ở chân trời lồng lộn bay lượn, nanh vuốt dữ tợn cơ hồ đem kết giới bao phủ bí cảnh xé ra lỗ hổng. Ngay tại chớp mắt ánh dương quang xuyên vào, một thanh kiếm tựa như sao băng lao đến, trước khi đâm vào đôi mắt Ma Long lại được một bàn tay gắt gao nắm lấy.

Mộ Tàn Thanh hơi nhướng mày, chỉ thấy hai người một công một thủ này đều là người quen: Tiêu Ngạo Sênh, Ngự Phi Hồng.

Không đúng... hai người này thần sắc đều kỳ quái, rõ ràng là dáng dấp lúc trước khi đổi hồn dời thể.

Đây là chuyện gì? Hồn phách bọn họ không phải đã trở về chính chủ, Ma Long không phải đã bị hủy bởi thiên kiếp, bí cảnh không phải đã bị phong ấn sao?

Mộ Tàn Thanh kinh nghi bất định nhìn tất cả những thứ này. "Ngự Phi Hồng" đã nhập ma, sau khi giao thủ mấy cái liền đoạt lại Huyền Vi kiếm, đâm về hướng người trước mắt không chút lưu tình. Cùng lúc đó, Ma Long lướt ngang qua bọn họ, đảo mắt liền chạy ra khỏi bí cảnh.

Nháy mắt đó, trong bí cảnh gió nổi mây vần, vô số tà linh lớn tiếng rít gào, tựa hồ dã thú bị phong ấn ngàn năm vây hãm rốt cuộc trốn thoát lao tù, theo sát sau đuôi Ma Long hướng lỗ hổng phóng đi, phảng phất như phi hỏa cuốn sao băng, ở trên màn trời xẹt qua từng mảnh tinh phong huyết vũ.

"Tiêu Ngạo Sênh" rốt cuộc hành động.

Trước khi bị "Ngự Phi Hồng" một kiếm xuyên tim, hai tay nàng hóa thành đầy trời chưởng ảnh đẩy mũi kiếm ra, nhân cơ hội này nghiêng người sáp đến, dựa vào chân nguyên mạnh mẽ ở khoảng cách gần bùng nổ xung lượng, đánh văng ra Huyền Vi kiếm, sau đó trở tay ôm lấy "Ngự Phi Hồng". Hai bóng người cơ hồ giao chồng lên nhau, mãi đến khi Huyền Vi kiếm rơi xuống, xuyên vào thân thể máu thịt.

Mũi kiếm đâm qua cổ họng "Ngự Phi Hồng", sát bên gáy "Tiêu Ngạo Sênh", máu nóng thuận theo thân kiếm chảy xuôi qua vai người nọ, đôi mắt trải rộng tơ máu kia khoảnh khắc liền mơ hồ. Nhưng mà nàng không buông tay, dựa vào xung lượng mang hai người cùng xô ra khỏi lỗ hổng, trước khi kết giới phong bế rời khỏi thế giới này.

Nhưng mà Mộ Tàn Thanh biết, "Ngự Phi Hồng" trên lưng nàng không sống nổi.

Một luồng kinh nộ cùng bi ai cường liệt từ trong lòng dâng lên. Cái trước từ chính bản thân y, cái sau tựa như đồng cảm với "Tiêu Ngạo Sênh", ngay cả khi thế giới này bị hủy diệt vẫn không giảm mảy may.

Mộ Tàn Thanh nhắm mắt lại. Lúc mở ra, trước mắt liền là bộ thi thể bị phong bế đông cứng dưới tầng băng kia.

Thanh âm y khàn khàn: "Đây là ý gì?"

"Đây là mệnh của bọn họ." Thi thể ở dưới băng cười đến ác ý "Tiêu Ngạo Sênh vì cứu Ngự Phi Hồng cùng tử thủ Phong Giới lệnh lựa chọn đổi hồn, cũng bởi vậy bị ma vật đầu độc đi vào lạc lối, trái lại thả ra nguyên thần Ma Long, sau đó chết ở trong tay người mình bảo vệ."

"Không thể!" Mộ Tàn Thanh không chút do dự mà phản bác "Ta tận mắt nhìn thấy Ma Long chết rồi, bọn họ cũng đã thoát khỏi bí cảnh."

"Nhìn thấy, nghe được... thậm chí trải qua, có nhất định là thật không?" Mí mắt thi thể nhấc lên, trong ngữ khí lương bạc mang theo vài phần giễu cợt khắc cốt "Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, Ngự Phi Hồng có làm ra chuyện như vậy hay không? Nếu như không có ngươi cuốn lấy Ma Long, nàng có thể vì ngăn cản quần tà vượt qua ranh giới, giết chết Tiêu Ngạo Sênh hay không? Ngươi cũng đừng quên, đây là đại kiếp nạn trong mệnh nàng, hoặc là có người thay nàng chịu tai họa, hoặc là bản thân nàng phải chết."

Mộ Tàn Thanh nắm chặt hai tay.

Ngự Phi Hồng thủ đoạn thế nào? Dù cho quen biết không lâu, y cũng có thể từ việc bên trong bí cảnh nhìn ra vị Quả Túc vương này lòng dạ tàn nhẫn, đối với bản thân còn không tiếc rẻ, huống hồ người khác?

"Bọn họ đều là người chết trong bí cảnh, một kẻ không còn mạng, một kẻ không còn hồn." Thi thể cười nhạo "Tiêu Ngạo Sênh bị người hắn đặt chân tình phản bội, trở thành ma vật chết không nhắm mắt, tiền đồ tươi đẹp hóa thành hư không; Ngự Phi Hồng tự tay giết Tiêu Ngạo Sênh, mặc dù không kịp ngăn cản Ma Long trốn đi, lại chặn được vạn tà xâm phạm, còn làm cho đối phương thay mình ứng mệnh kiếp, có thể nói là một mũi tên hạ hai con nhạn. Nhưng mà nàng cũng vĩnh viễn không thể dùng thân phận danh nghĩa Ngự Phi Hồng sống trên đời, chỉ có thể biến thành nam nhân thâm tình lại đau khổ kia, tận mắt nhìn thấy vương triều xã tắc Ngự thị lật úp, rốt cuộc đạo tâm hỏng mất, hóa thành Kiếm Tà cuốn theo dòng lũ, kết cục cuối cùng không được chết tử tế ... Đây là mệnh của bọn họ."

Kiếm Tà.

Hai chữ này lại như đuôi bò cạp ở trong đầu Mộ Tàn Thanh mạnh mẽ chích một cái, đau đến thái dương y giần giật, hoảng hốt cảm thấy chính mình đã nghe qua ở đâu đó, nhưng mà cái gì cũng không nhớ ra được.

Y đỡ trán mới phát giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Không thể, ta quấn lấy Ma Long, tìm được biện pháp thức tỉnh Linh Nhai một lần nữa. Ngự Phi Hồng lựa chọn đem hồn phách đổi về vị trí cũ, thức tỉnh Tiêu Ngạo Sênh. Nếu là như vậy, căn bản sẽ không..."

Thi thể chăm chú nhìn y: "Nếu có ngươi ở đó, đương nhiên sẽ có một đường sinh cơ này. Nhưng mà ngươi căn bản không tiến vào bí cảnh, lấy đâu ra một câu nếu như?"

Mộ Tàn Thanh cả người chấn động, y không thể tin chỉ vào mình: "Ta không tiến vào bí cảnh?"

Y cùng với Ma Long tử đấu, dẫn Thiên kiếp giáng thế, tự tay nắm tro cốt người trong lòng tan vào gió bụi... Thi thể trống rỗng chỉ có dung mạo tương tự mình này, dựa vào cái gì phủ định dấu vết sự tồn tại cùng tranh đấu của y?

Mộ Tàn Thanh thả tay xuống, trong mắt đã mang theo sát ý, sau một khắc lại khựng lại: y nhớ những chuyện này, lại trong chớp mắt không nhớ nổi cảnh tượng hình ảnh nhỏ nhặt, phảng phất tất cả những thứ đó chỉ là dư âm người khác ở bên tai tán gẫu, mà nghe từ đầu đến cuối không rõ chi tiết, tựa như y thổi ra một chùm bong bóng đủ màu sắc, chưa kịp đắc chí liền bị người đâm thủng, ngoại trừ bèo bọt thoáng qua tất cả những màu sắc đó đều không liên quan gì với y.

Y thật sự đã tiến vào Thiên Chú bí cảnh không?

Mộ Tàn Thanh đột nhiên cảm giác tất cả những thứ này đều biến thành hoa trong gương, trăng trong nước. Giận dữ kinh sợ khó có thể dùng lời diễn tả được từ đáy lòng dấy lên, y chỉ cảm thấy đầu óc vừa đau vừa nhức. Nếu như không cách một tầng mặt băng, dù cho thi thể này lớn lên dung mạo giống mình, cũng phải đem mặt của đối phương tát lật đi.

"Nếu như..." Y nhẫn nhịn đau đầu, cắn răng nghiến lợi nói "Nếu như ta không ở đó, vậy thì ở nơi nào?"

Nụ cười của thi thể thu lại. Hắn dùng ngữ khí gần như hờ hững nói: "Mạng của ngươi, ta đã nói qua."

Mộ Tàn Thanh hỏi ngược lại: "Nhưng mà ngươi mới vừa rồi còn nói ta là ngươi?"

Ngón tay thi thể xoa xoa tầng băng, nói: "Bằng vào chúng ta đều ở nơi này."

Phút chốc, bên tai như có sấm sét liên tiếp vang lên, hàn ý từ lòng bàn chân xông thẳng đến thiên linh cái Mộ Tàn Thanh.

Trước mắt phong vân chợt biến, thân thể của y đột nhiên kéo dài lớn lên, dáng dấp trưởng thành không khác chút nào với thi thể dưới lớp băng, bước chân lảo đảo lùi về sau, mãi đến khi lưng đập vào vách tường, mới ngẩng đầu nhìn những cái bóng mơ hồ phía trước không ngừng áp sát.

Phía xa một chút, đại quân Ma tộc mênh mông cơ hồ ở trên băng nguyên trắng xóa biến thành một vùng sóng biển màu đen.

Trước mắt có thiên quân vạn mã, bốn phía quanh y chỉ còn tàn binh bại tướng, một thanh kích đẫm máu nắm trong tay.

Không biết là ai nhẹ giọng khuyên nhủ: "Ẩm Tuyết quân, đem Bạch Hổ ấn giao ra đây, bản tọa có thể hướng Quy Khư lập thệ, sẽ không xâm phạm đến vùng đất của ngươi."

Mộ Tàn Thanh mờ mịt cực kỳ, lại cảm thấy có một sự phẫn nộ rừng rực thiêu đốt trong lồng ngực, thân thể như có ý thức cất tiếng cười đến rung cả lên, nửa ngày mới nói: "Được a, ngươi nói được làm được!"

Tay y buông trường kích ra, run rẩy chậm rãi ấn lên bụng, sau đó từng chút một kéo ra ngoài, kèm theo tiếng hổ gầm chấn động, dẫn ra một tia sáng lạnh lẽo trắng lóa như lưỡi đao.

Mộ Tàn Thanh bản năng muốn dừng tay, đem tia sáng kia ấn trở vào trong lòng, nhưng mà thân thể linh hồn này phảng phất chia thành hai nửa, căn bản không nghe y sai khiến, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn chính mình đem tia sáng đó triệt để rút ra, ở trong lòng bàn tay ngưng tụ thành một khối Bạch Hổ ấn tỷ.

"Ngươi muốn Bạch Hổ ấn, ta cho... Thế nhưng, ngươi phải còn mệnh đến lấy!"

Sau một khắc, ấn tỷ ở trong lòng bàn tay vỡ vụn ra, không giống hóa thành Phong Giới lệnh chia ra làm hai, mà là như ngọc thạch bình thường vỡ vụn, chỉ có một con Bạch Hổ từ giữa nhảy ra, theo gió lớn lên, trong nháy mắt đã đỉnh thiên lập địa, hướng về phía trước nhào đến.

Phảng phất như trụ trời ầm ầm sụp đổ, trong chớp mắt cả thiên hà trắng xóa, đại địa chấn động rền rĩ, vô số vách đá từ đỉnh núi tách ra, đá vụn to nhỏ theo tuyết đọng đột nhiên lăn xuống. Đám ma binh hành động có chút chậm chạp đều bị cơn tuyết lở này chôn vùi, thỉnh thoảng có kẻ giãy dụa đứng lên, cũng rất nhanh bị đá rơi mạnh mẽ nghiền nát.

Liền cùng thời khắc đó, Mộ Tàn Thanh nghe thấy mình phát ra một trận cười, âm thanh càng lúc càng lớn, cơ hồ át cả tiếng sấm liên tiếp trên trời. Sau đó, y nhìn thấy bản thân một lần nữa nắm trường kích lên, thế nhưng trở tay đem mũi kích nhắm ngay lồng ngực mình.

Trong giây lát điện quang hỏa thạch, nhanh đến mức ngay cả y cũng không kịp chớp mắt, trường kích đã xuyên qua ngực, thế đi chưa dứt, sau khi vào cơ thể còn chưa tuyệt, đem toàn bộ thân thể đóng đinh lên vách băng phía sau. Ở chớp mắt máu tươi bắn tung toé, tầng tầng tuyết đọng cùng băng sương từ phía trên đập xuống, đúc thành một chiếc quan tài bằng băng không gì phá nổi cho hình hài này.

Một tiếng vang thật lớn qua đi, cốt nhục hòa băng, hồn phách ngưng đọng.

Mộ Tàn Thanh không thể tin cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm trường kích đâm thủng lồng ngực mình. Nguyên lai y chưa từng thoát ra khỏi băng tuyết, còn đang ở dưới này nửa bước khó rời.

Thanh âm thi thể một lần nữa từ đáy lòng y truyền đến: "Ngươi có nghĩ tới bản thân mình là chết như thế nào không?"

"Ta..." Mộ Tàn Thanh đau đầu muốn vỡ ra, vô số hình ảnh nhỏ vụn ở bên trong chợt lóe lên như cưỡi ngựa xem hoa, nhưng mà y không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có bi phẫn cùng không cam lòng dâng lên cơ hồ phải đem y chôn vùi trong vực sâu không đáy.

Y theo bản năng muốn nói cái gì, lại sợ bản thân vừa mở miệng, liền bác bỏ hết thảy nửa đời trước.

"Cái thứ gọi là mệnh số này, khởi đầu ai cũng không muốn tin. Dù cho bị chỉ vào mũi mắng không chết tử tế được, hầu như người nào cũng chỉ nở nụ cười liền ném ra sau đầu, mãi đến ngày tai ương giáng xuống." Thanh âm thi thể càng ngày càng khàn "Đến thời điểm như thế, liền sẽ hối hận lúc trước không tin mệnh, không thể sớm đem hết toàn lực đi cùng trời tranh chấp, liền giống như chúng ta."

Mộ Tàn Thanh lẩm bẩm nói: "Chúng ta?"

"Trái tim không từ bỏ chấp niệm, khiến chúng ta ngã xuống linh hồn bất diệt, nhưng không có cách nào dùng thân người chết thoát khỏi khốn cục. Cho nên ta dùng trái tim này tách ra ngươi." Thi thể khẽ cười một tiếng "Ta tinh tường minh bạch sự thực mình đã chết, ngươi mới sinh lại hồn nhiên không biết. Vì vậy ta đem toàn bộ những tiếc nuối đó đều nói cho ngươi, cho ngươi làm một cái mộng đẹp từ khởi đầu mới, bù đắp khuyết thiếu, từng chút khôi phục sức sống. Đến bây giờ..."

Mộ Tàn Thanh ở trong mộng ngăn cản Ma Long trốn thoát, trì hoãn tiến trình Ma tộc ngóc đầu trở lại, ở trong bóng tối đốt lên một hồi liệt hỏa, giữa tiếng tung hô của những kẻ vốn phải chết thảm, mang đến sức mạnh cường đại sống sót sau tai nạn.

Thi thể chôn vùi dưới băng tuyết, cần phải có loại sức mạnh này mới phá tan ràng buộc, để cho mình một lần nữa sống lại.

Mộ Tàn Thanh nói giọng khàn khàn: "Sống?"

"Chúng ta lần thứ hai hòa thành một thể, đánh vỡ tầng băng này, một lần nữa trở lại nhân gian." Thi thể mất công tốn sức mà đưa tay nắm giữ báng kích "Đem sức mạnh của ngươi cho ta!"

Đem sức mạnh cho hắn, một lần nữa sống lại, là có thể đem mộng đẹp biến thành sự thật, khiến cái chết toả sáng tân sinh, tạo cơ hội để bù đắp tất cả tiếc nuối. Đòi lại tất cả những gì mình đã từng nắm giữ, không bỏ lỡ những gì mình mong muốn, ngay cả thứ mất đi cũng lần thứ hai tìm về...

Mộ Tàn Thanh cảm nhận được dục vọng cầu sinh cường liệt trong lồng ngực như dung nham sôi trào không dứt, cộng hưởng với tâm tình của y, theo bản năng mà nắm chặt báng kích, nhắm nghiền mắt lại. Sau đó ...

Một tia sét thuận theo thân kích chảy ngược vào cơ thể, khoảnh khắc thông suốt toàn thân. Chớp mắt, một tiếng kêu thảm thiết vang lên chói tai, Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy trong đầu ù ù, thân thể liền như lục bình bị cuồng phong thổi dạt từ dưới lớp băng bay ra ngoài, sợ hãi không thôi mà nhìn thi thể dưới lớp băng kia đột nhiên bị lôi hỏa vọt lên thiêu đốt.

Ngọn lửa này lấy từ lôi pháp, không hòa tan băng tuyết, chỉ đốt cháy cốt hồn. Thi thể ở trong đó chịu dày vò, khuôn mặt nguyên bản giống y hệt Mộ Tàn Thanh cùng đuôi hồ ly tựa như họa bì bóc ra từng mảng, thân thể cũng tan chảy thành dòng máu đen, chỉ còn dư lại một gương mặt không có thất khiếu đọng lại dưới băng, thoạt nhìn như tấm da người giấy.

Nó không có mắt, Mộ Tàn Thanh lại cảm thấy đối phương vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Y hồi tưởng lại mê hoặc quỷ thần xui khiến vừa nãy kia, quả thực sởn cả tóc gáy.

Đây là Tâm Ma kiếp.

Nó tương tự như cạm bẫy ma vật kia tỉ mỉ dệt thành, nhưng lại có thiên đạo chống lưng, vì vậy càng thêm trắng trợn không kiêng dè, vô tâm vô hồn không có sự sống, lại có thể nuốt chửng ký ức cùng tình cảm của người độ kiếp, từ đó mô phỏng ra mặt nạ chân thật nhất, đâm thẳng vào chỗ yếu hại nhất trong lòng người.

Nó không thay đổi khó lường bằng Bà Sa ảo cảnh, nhưng lại độc ác hơn.

"Ngươi làm sao thấy được?" Thanh âm của nó khàn khàn âm lãnh, tựa hồ đối với điều này cực kỳ không cam lòng.

Từ xưa đến nay, đại năng tu sĩ vượt qua Thiên kiếp lại thất bại với Tâm Ma kiếp nhiều như cá diếc sang sông, số ít thành công hơn phân nửa là người lãnh tình không vướng bận ràng buộc. Mộ Tàn Thanh thân là yêu tu, từ bé đã ở trong hồng trần lăn lộn lần mò, thấy thế nào cũng không hợp với kiểu người này. Vì thế, Tâm Ma kiếp hoàn toàn không ngờ được mình lại thất bại trên người y.

Bởi vậy, nó đương nhiên không tức giận, chỉ chờ đợi một cái đáp án. Sau đó...

"Híc... kỳ thực ta không nhìn ra." Mộ Tàn Thanh ho nhẹ một tiếng "Ngươi rất lợi hại, thật sự rất lợi hại!"

Tâm Ma kiếp: "..."

Mộ Tàn Thanh tuyệt đối không có ý giễu cợt.

Tâm Ma kiếp có Thiên đạo làm điểm dựa, liền có thể đem y phân tích toàn bộ từ trong ra ngoài. Cho dù trong ngoài tâm không có gì, cũng có thể tìm ra khe hở nhỏ như hạt bụi. Huống hồ đối phương bắt đúng được nhược điểm chân chính của y: sự tồn tại.

Mộ Tàn Thanh số mệnh thăng trầm, ở giữa sinh tử họa phúc đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần, một thân tu vi ngoại trừ thiên tư kỳ ngộ, chính là chồng chất vết sẹo.

Y không sợ cái chết, lại coi trọng sự tồn tại của mình qua tất cả những vết tích, vì vậy Tâm Ma kiếp hủy đi tất cả những thứ này, xác thực nắm được điểm để uy hiếp y.

Tồn tại tức chân thực, ảo mộng tức giả tạo. Nếu như Mộ Tàn Thanh vì sống lại một đời mà rút thanh kích kia ra, vậy cũng đã ở trong lòng triệt để đem quá khứ của mình trước kia xem như mộng cảnh mà xóa đi.

Trong nháy mắt đó y nghĩ, có lẽ bản thân thật sự có thể sống lại, nhưng mà điều này đại biểu cái gì chứ?

Đại biểu y từ bỏ quá khứ của chính mình.

Thời điểm nghĩ tới đây, trong đầu Mộ Tàn Thanh như nghe một dây đàn phá âm đứt đoạn, mặc dù không chói tai, lại triệt để khiến y tỉnh táo lại.

Tại thời khắc sống còn, y bỏ qua "Sống", lựa chọn "Chết".

Không ngờ tử chiến đến cùng, tuyệt địa phùng sinh.

Trí nhớ nguyên bản bị Tâm Ma kiếp khiến mơ hồ một lần nữa trở nên rõ ràng, kể cả từng hình ảnh cấy ghép xương sống trước khi hôn mê, khiến Mộ Tàn Thanh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Y nhìn khuôn mặt da trống rỗng kia lòng vẫn còn sợ hãi, rồi lại chắp tay cúi người, nghiêm túc hành lễ đúng mực với nó.

Tâm Ma kiếp cười nhạo một tiếng: "Ta thiếu chút nữa đẩy ngươi sa đọa, ngươi lại còn muốn cảm tạ ta?"

"Tuy rằng những thứ này đều là giả, nhưng mà ngươi đã để ta nhìn thấy một khả năng, cũng khiến ta nghĩ rõ ràng một số chuyện." Mộ Tàn Thanh nhẹ giọng nói, "Ta sinh ra trên thế gian, mặc dù không tin số mệnh, cũng không muốn oán giận thiên địa, bởi vì thiên ý tuy cao thâm khó dò, tâm này lại không thể dập tắt."

Băng tuyết bốn phía rốt cuộc bắt đầu tan rã, bầu trời như ngân hà cuốn ngược, đất đai vỡ thành mảnh nhỏ.

Mộ Tàn Thanh biết, giấc mộng này nên tỉnh rồi.

Cuối cùng, âm thanh Tâm Ma kiếp trở nên mờ ảo không gợn sóng: "Nếu như ta cho ngươi biết, tất cả những thứ này không phải đều là giả, thứ ngươi biết cũng không hoàn toàn chân thực thì sao?"

Mộ Tàn Thanh nửa người đã tan biến, nghe vậy ngẩn ra, nhìn gương mặt khủng bố kia trước tiên thở dài, sau đó khẽ mỉm cười: "Vậy thì làm hết khả năng ta có, đi tới cuối cùng đi."

Giả là thật thì thật cũng là giả, nơi vô vi cũng sẽ hoàn vô vi.

Hư thực khó phân, chỉ cần không chùng bước.

Khuôn mặt Tâm Ma kiếp hóa thành chia năm xẻ bảy, chớp mắt mảnh ảo cảnh hoàn toàn tan biến, trên bầu trời Hàn Phách thành vang lên một tiếng sấm, đảo mắt sau chuyển thành mưa dầm.

Người nằm nhoài trên giường rốt cuộc mở mắt ra.

Cùng lúc đó, một cơn gió cuốn qua Bà Sa ảo cảnh. Cầm Di Âm dựa vào dưới một gốc cây Huyền Minh mộc chợp mắt tựa như có cảm giác mà mở mắt ra, đưa tay vừa vặn tiếp được một đóa hoa tàn từ trên cây rơi xuống.

"Quả nhiên tỉnh rồi a." Hắn khẽ hôn lên cánh hoa khô héo như nhặt được chí bảo, khóe môi màu đỏ tươi nhẹ cong lên "Ngươi thật quá tốt, ta thích nha!"

Tiểu kịch trường:

Tâm Ma: Câu nói sau cùng kia làm tròn thành "Ta thích ngươi"

Đại hồ ly: Từ chối.

Tâm Ma: Ta nơi nào không tốt?

Đại hồ ly: Trong lòng ngươi thích bao nhiêu kẻ rồi, không đếm hết sao?

Tâm Ma:...

Đại hồ ly: Tại sao không nói chuyện?

Tâm Ma: Ta suy nghĩ chỉ có một con hồ yêu, từ đâu ra không đếm hết vậy →_→

------------Sentancuoithu---------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play