Chương 41: Âm mưu

Trái tim dưới lồng ngực không hề có điềm báo trước bỗng dưng đập nảy lên một cái.

Bước chân Mộ Tàn Thanh hơi khựng lại, y theo bản năng liếc mắt nhìn hướng phía sau, chỉ có thể thấy tuyết trắng mênh mang. Cũng may Bạch Thạch ở phía trước dẫn đường không quay đầu lại, nên không nhìn thấy vẻ lo lắng thoáng lướt qua trên mặt y.

Băng nguyên này diện tích quá rộng. Nơi đây ngay cả đứng ở lầu cao nhất của Hàn Phách thành đều nhìn không thấy điểm cuối, càng đi lên càng cảm thấy lạnh giá thấu xương, ngay cả Yêu tộc thể phách cường tráng đều có chút chịu không nổi. Bạch Thạch ở phía trước quan sát chốc lát, chỉ vào một chỗ vách núi nói: "Vượt qua nơi này lại xuyên qua một cái rừng rậm nhỏ là đến."

Mộ Tàn Thanh liếc mắt một cái, kết hợp bản đồ cùng con đường suy đoán hiện tại bọn họ ở sơn mạch phía đông của Băng nguyên, sau khi vượt qua liền coi như là chính thức bước vào khu vực trung tâm cánh đồng băng. Ngân Nha nói Tiêu Ngạo Sênh sau khi tiếp chưởng Phong giới lệnh dương bản, vẫn lưu lại giữa Băng nguyên khổ tu, mười năm chưa từng rời đi. Bởi vậy sau khi phát hiện dị biến, Ngân Nha trực giác cho rằng chỗ Tiêu Ngạo Sênh xảy ra sai sót.

Không còn Văn Âm vướng bận, cả hai đều đem tốc độ của mình tăng lên tới cực hạn. Nhưng khi bọn họ leo lên đỉnh núi, lại không hẹn mà cùng sững lại: sau vách đá không có đất tuyết cùng rừng rậm, cũng không thấy hồ băng cùng dãy núi, ngoại trừ màn sương trắng hoàn toàn mông lung, cái gì cũng không tồn tại!

Mộ Tàn Thanh nhờ Lưu quang thuật đã xem qua đoạn đường phố biến mất, hoàn toàn trùng điệp với cảnh tượng trước mắt. Nếu như không phải Bạch Thạch nhớ nhầm địa điểm, vậy cũng chỉ có thể nói rõ phạm vi biến mất quái lạ này tiến thêm một bước, không chỉ là từ bắc xuống nam, mà còn ở hai cánh đông tây mở rộng.

Y nhìn chằm chằm mảnh sương mù này hỏi: "Các ngươi có từng thử tiến vào địa phương biến mất ban đầu để tra xét không?"

"Có, thế nhưng một đi không trở lại." Bạch Thạch nhìn phía trước không hề có thứ gì, trên mặt toát ra vẻ hoảng sợ. Hắn không sợ chiến đấu chém giết, lại sợ hãi vô thanh vô tức biến mất như vậy "Nó có thể đem toàn bộ Hàn Phách thành đều nuốt chửng hay không ..."

Mộ Tàn Thanh hỏi: "Phương hướng xác ướp cổ đi ra là từ đất tuyết, hay là từ khu vực bị sương trắng bao phủ biến mất?"

Bạch Thạch chần chờ một chút: "Thời điểm ta phát hiện nó chính là đang ở trong tuyết đi loạn, không có cách nào xác nhận lai lịch. Bất quá binh sĩ đồn trú trên Băng nguyên mỗi ngày đều tuần tra, qua nhiều năm như vậy chưa bao giờ phát hiện thứ này, ta nghĩ nó hẳn là từ trong màn sương đi ra."

Hắn suy đoán như vậy không phải là không có lý, nhưng mà Mộ Tàn Thanh trong lòng do dự. Nếu như đem khu vực biến mất tạm xem là nơi bí cảnh tiết lộ, như vậy oán linh tà vật bị giam ở bên trong trăm ngàn năm đều sẽ từ lỗ thủng này nối đuôi nhau mà ra, sao lại chỉ có một bộ xác ướp cổ này?

Huống hồ so với Băng nguyên mênh mông, thành trì tập hợp lượng lớn Yêu tộc dễ dàng hấp dẫn tà linh muốn uống máu nuốt hồn hơn. Nhưng mà trong thành chỉ có đường phố nhà cửa chậm rãi biến mất, lại chưa hề nghe nói việc có quái vật tập kích, càng không phát hiện qua người tử thương.

Nhưng nếu bộ xác ướp cổ kia nguyên bản chôn thây trong Thiên Chú bí cảnh không phải lọt từ trong đó ra, thì lại từ đâu đến?

Linh phù truyền tin vẫn không phản ứng chút nào như cũ. Mộ Tàn Thanh biến hóa chỉ quyết, một con bạch hồ cao chừng một thước liền xuất hiện ở bên chân y. Bạch hồ này là y dùng yêu lực cùng lông tóc ngưng tụ thành phân thân, ngũ giác đều tương thông với bản thể. Sau khi ở dưới chân y xoay chuyển vài vòng liền nhảy về phía màn sương trắng tĩnh lặng mà quỷ bí trước mắt kia.

Phút chốc như đá chìm đáy biển, liên hệ giữa phân thân cùng bản thể trong khoảnh khắc bị đứt đoạn. Phân thân không bị chết dẫn đến phản phệ, nhưng mà y đích xác mất cảm ứng.

Bạch Thạch thấy thế, sắc mặt càng khó coi: "Chẳng lẽ không có cách nào sao?"

Mộ Tàn Thanh tránh không đáp, trái lại hỏi: "Các ngươi trước đó dùng phương pháp gì truyền tin đến Yêu hoàng cung?"

Bạch Thạch kỳ quái liếc nhìn y: "Dĩ nhiên là từ thành chủ đích thân viết thư, sau đó dùng linh phù truyền tin."

Người tu hành có rất nhiều phương pháp truyền tin, thường thấy nhất không gì bằng linh điểu cùng linh phù, trong đó dùng linh phù truyền tin là thuận tiện và nhanh nhất, lại giảm thiểu nguy cơ trong quá trình truyền tin bị những người khác lấy được tin tức. Đáng tiếc linh phù truyền tin càng tốt thì chế tác càng khó, phóng tầm mắt toàn bộ Huyền La cũng chỉ có tầng lớp cao trong Ngũ cảnh mới có thể có một ít linh phù thượng đẳng.

Nhưng không khéo chính là, linh phù trên người Mộ Tàn Thanh cũng là hàng thượng phẩm. Y đã âm thầm thử qua vài lần, phù chú đừng nói tự cháy, ngay cả linh khí hóa lời cũng không làm được. Việc này liền thuyết minh toàn bộ thông tin giữa Hàn Phách thành cùng ngoại giới trên thực tế đã bởi vì nguyên nhân nào đó bị phong bế. Như vậy Ngân Nha truyền tin thành công là vì hắn truyền đi trước khi phong bế, hay là nói... việc phong bế truyền tin này vốn có liên quan với hắn?

Hoài nghi lúc trước đối với Ngân Nha lần thứ hai nổi lên. Mộ Tàn Thanh từ nhỏ bị ăn thiệt nhiều, chưa bao giờ ngại phỏng đoán những ác ý hoặc lạnh nhạt của những người không được mình tín nhiệm. Y thuận theo ý niệm này suy đoán, nếu quả thật chính là Ngân Nha ở trong bóng tối phá rối, như vậy tại sao hắn lại phải liều lĩnh nguy cơ có thể bị bại lộ mà truyền tin cho Tô Ngu, đồng thời còn chỉ rõ muốn người chấp pháp Phá Ma lệnh đến Hàn Phách thành?

Nếu như hắn muốn lợi dụng Phá Ma ấn, như vậy vì sao không trực tiếp tìm đến Ngự Phi Hồng đã bị cuốn vào chuyện này? Một đoàn sứ giả Trung Thiên cảnh mất tích có liên quan với việc này hay không?

Vừa nghĩ đến đây, trong đầu Mộ Tàn Thanh lóe lên một tia lửa. Y đột nhiên nhìn về phía Bạch Thạch: "Lần thứ nhất phát hiện dị thường là vào lúc nào? Ta muốn thời gian chính xác!"

Bạch Thạch bị y dọa sợ hết hồn, nghĩ nát óc mà đem sự tình phát sinh mấy ngày nay xét qua một lần: "Hạ tuần tháng trước ... là mười lăm ngày trước đây!"

"Trước khi Quả Túc vương đến Hàn Phách thành, có đưa bái thiếp cùng công văn đi đường? Nếu có, là khi nào đưa đến? Dùng loại phương thức nào đưa? Qua tay người nào?"

Bạch Thạch hơi sửng sốt, tỉ mỉ suy nghĩ mới trả lời: "Ta cũng không rõ ràng, chỉ nhớ là giờ Thìn mười ba ngày trước, thành chủ từ trong Khô Vinh điện phát ra mệnh lệnh nói một đoàn nhân mã của Quả Túc vương sắp sửa đến Hàn Phách thành, để chúng ta chuẩn bị sẵn sàng... Ngày đó ta chưa từng phát hiện linh điểu thông qua phòng tuyến trên không của Hàn Phách thành, cũng không có người ngoài vào thành, liền nghĩ là bọn họ dùng linh phù truyền tin."

"Không đúng!" Sắc mặt Mộ Tàn Thanh âm trầm "Quả Túc vương thân là sứ giả một nước, lại là người cao quý nhất trong hoàng thất, nếu như không có chuyện đại sự quyết không thể bỏ qua lễ tiết cùng nghi trượng, nhất định phải dùng linh điểu cùng người đưa tin đến. Lựa chọn phương thức dùng linh phù khẩn cấp như vậy ..."

Đầu óc của y nhanh chóng xoay chuyển. Lúc rời khỏi Bất Dạ yêu đô, y từ chỗ Tô Ngu biết được một đoàn người Ngự Phi Hồng xuất phát từ Trung Thiên cảnh hai mươi ba ngày trước, mục đích là muốn cùng Yêu hoàng cung thảo luận hợp tác chấp hành Phá Ma lệnh, đồng thời thay Thiếu đế là thân đệ đệ của mình đưa ra đề nghị liên hôn cùng Nhân tộc hoàng triều Tây Tuyệt để tranh thủ lợi thế chính trị. Ở tình huống như vậy Ngự Phi Hồng hẳn là sẽ chọn con đường ngắn nhất từ Trung Thiên cảnh đi đến Bất Dạ yêu đô; Mà Hàn Phách thành ở vào hướng bắc Tây Tuyệt cảnh, cũng không ở trên con đường này. Nói cách khác, nàng tới nơi đây chính là phải đi vòng xa hơn.

Là người thân mang sứ mệnh, nguyên nhân nàng không tiếc trì hoãn hành trình đổi đường vòng qua Hàn Phách thành vốn cũng không có nhiều, kết hợp với việc bỏ qua linh điểu thay bằng linh phù truyền tin, cùng điểm đáng ngờ trên người Ngân Nha, cộng thêm tin tức hỏi thăm được từ bến đò, Mộ Tàn Thanh thử đem toàn bộ thời gian xâu chuỗi lại:

- Hai mươi ba ngày trước, một đoàn người Ngự Phi Hồng từ Trung Thiên cảnh đầu tiên là xuất phát hướng Bất Dạ yêu đô; Mộ Tàn Thanh đang theo Văn Âm xử lý rắc rối tại Miên Xuân sơn;

- Mười lăm ngày trước, Hàn Phách thành phát sinh sự kiện mất tích bí ẩn lần thứ nhất. Dựa theo cước trình bình thường mà tính, lúc này Ngự Phi Hồng đã qua quốc cảnh, đặt chân đến thành trì đông bắc bộ của Tây Tuyệt cảnh, cách Hàn Phách thành mấy trăm dặm. Mà lúc này Mộ Tàn Thanh đã kết thúc mối họa tại Miên Xuân sơn, mang theo Văn Âm chạy về Bất Dạ yêu đô;

- Mười ba ngày trước, Ngự Phi Hồng dùng linh phù truyền tin đến Khô Vinh điện trong Hàn Phách thành, Ngân Nha báo cho bộ hạ chuẩn bị việc nghênh tiếp, trong lúc đó lại có một số tình huống biến mất;

- Mười một ngày trước, Bạch Thạch dẫn người tuần tra Băng nguyên, phát hiện xác ướp cổ cũng mang về Hàn Phách thành phong ấn, đồng thời Ngự Phi Hồng tiến vào địa giới phía nam của Hàn Phách thành;

- Buổi sáng mười ngày trước, một đoàn người Ngự Phi Hồng từ bến đò Ngọc Long xuất phát, qua thuỷ vực đi tới Hàn Phách thành, trên đường bị mất tích kỳ quái. Đêm đó tướng sĩ Hàn Phách thành ven sông triển khai tìm kiếm, suốt một ngày một đêm không có thu hoạch;

- Tám ngày trước, Yêu hoàng cung nhận được linh phù truyền tin của Ngân Nha, Hồ vương Tô Ngu liền theo đó thương nghị cùng đại yêu trong cung, đồng ý với thỉnh cầu của hắn. Ngay hôm đó Mộ Tàn Thanh xuất phát đi đến Hàn Phách thành...

"Ngự Phi Hồng ước định chắc chắn thời gian đến nơi là mười ngày trước, vì nàng quá hạn không đến cho nên các ngươi mới điều động tìm kiếm, đúng không?" Thấy Bạch Thạch gật đầu, ánh mắt Mộ Tàn Thanh càng sâu "Nhưng mà ta hỏi thăm được tin tức là sáng sớm mười ngày trước nàng mới từ bến đò xuất phát. Cứ xem như một đường thuận buồm xuôi gió cũng phải ba ngày mới có thể đến nơi, làm sao lại hẹn với các ngươi vào lúc đó?"

Bạch Thạch sững sờ: "Là thành chủ đại nhân phân phó xuống, chúng ta chỉ nghe lệnh làm việc."

Trong toàn bộ tuyến thời gian điểm đáng ngờ nhất chính là chỗ này. Nếu như Ngân Nha tham dự âm mưu phía sau, hắn không nên phạm vào một cái lỗi nhỏ như vậy, lại càng không nên sau khi thả ra mồi nhử lại còn giữ xác ướp cổ có khả năng bại lộ manh mối chân thực, dẫn tới Mộ Tàn Thanh theo Bạch Thạch tìm đến Băng nguyên. Trừ phi... hắn cố ý để người phát hiện sơ hở này, mà vì kiêng kỵ cái gì đó không thể nói rõ.

Mộ Tàn Thanh sắc mặt đột biến: "Đi tìm Văn Âm, chúng ta mau trở về Khô Vinh điện!"

Lời còn chưa dứt, y đã biến trở về nguyên hình. Yêu hồ mở ra tứ chi đạp gió chạy như bay tốc độ càng lúc càng nhanh. Bạch Thạch cũng chỉ đành biến hóa, gắng sức chạy theo, thiếu chút nữa bị rơi ở phía sau ăn một miệng gió tuyết.

Mộ Tàn Thanh một đường chạy gấp, rất nhanh trở lại nơi chia tay. Nhưng mà thân thể y cứng đờ, chỉ thấy thi thể không đầu của hai con Viên Hầu ngã trên mặt đất, kết giới mình lưu xuống đã tiêu tan, Văn Âm vốn nên đợi bên trong lại không thấy đâu.

Một con tuyết hồ ly trông rất sống động ngồi ngay ngắn bị máu nhuộm đỏ trong tuyết, đôi mắt dùng máu tươi đông lạnh trở nên ám trầm tựa hồ đang cùng Mộ Tàn Thanh đối diện.

Y cúi đầu ngửi một cái, nhếch môi, hàm răng sắc bén lộ ra. Dù cho hình thể lúc này biến hóa không lớn, nhưng có một luồng sát khí lạnh lẽo âm trầm mạnh mẽ tản ra, khiến Bạch Thạch vất vả đuổi theo phía sau kinh hãi, cả người cứng ngắc, thiếu chút nữa liền theo bản năng phát động công kích.

Bạch Thạch đến gần thấy rõ khắp nơi hỗn độn, vừa kinh vừa sợ: "Chuyện này... là ai làm?!"

"Trên đất lưu lại hương vị Ma tộc." Mộ Tàn Thanh bỗng nhiên quay người tiếp tục chạy về hướng trong thành "Nhanh lên, bằng không sẽ không còn kịp!"

"Đến cùng là thế nào?" Bạch Thạch một bên liều mạng đuổi theo, một bên gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

"Phân thân của ta sau khi tiến vào vùng sương trắng không có tiêu vong, thuyết minh khu vực bị các ngươi cho là không còn gì cả trên thực tế vẫn có thực thể tồn tại, chỉ có điều đã xảy ra một loại dị biến nào đó mà chúng ta không biết."

Mộ Tàn Thanh đè nén huyết dịch trong cơ thể bởi vì phẫn nộ mà sôi trào "Ngự Phi Hồng tám phần mười là thu được truyền tin của Ngân Nha thành chủ mới đổi đường đến Hàn Phách thành. Dù sao so với ta ở Bất Dạ yêu đô quá xa, nàng là người cũng có Phá Ma ấn khoảng cách lại gần hơn mới là kẻ thành chủ tìm trợ lực trước. Chính bởi vậy nàng mới đáp ứng thay đổi hành trình, chuyển đường đi đến Hàn Phách thành. Thế nhưng trong này có một điểm đáng ngờ, đó chính là bộ xác ướp cổ mà các ngươi đều cho là việc mất tích có liên quan đến ma tộc, mà nó lại xuất hiện sau khi linh phù truyền tin đến."

Bạch Thạch cả kinh: "Ngươi là nói thành chủ đã sớm biết việc này có liên quan với Ma tộc?"

Thanh âm Yêu hồ lạnh giá: "Không chỉ như vậy, ngươi suy nghĩ kỹ một chút. Trên người xác ướp cổ kia không có ma khí, thuyết minh nó chỉ là một công cụ cố ý được xử lý tốt sau đó lấy ra cho các ngươi xem, kết hợp với sự cố phong ấn trước đó dĩ nhiên sẽ khiến các ngươi cho là phong ấn đã bị rò rỉ. Từ đó Hàn Phách thành toàn diện giới nghiêm, người bên ngoài không vào được, các ngươi cũng không ra ngoài được, trọng trách lan truyền tin tức với ngoại giới do một tay Ngân Nha nắm giữ, tòa thành này chân chính biến thành như lời hắn nói. Nhưng mà vật này không gạt được ta, dĩ nhiên cũng không thể giấu được Ngự Phi Hồng, cho nên nàng tuyệt đối không được phép bước chân vào Hàn Phách thành, người sau màn đương nhiên lựa chọn động thủ ở nửa đường."

"Ngươi ..." Bạch Thạch không thể tin nhìn y, trong mắt tràn đầy kinh ngạc lẫn giận dữ "Ngươi... ngươi hoài nghi thành chủ cố ý dẫn Quả Túc vương đến đây? Ngươi cho là hắn cấu kết với Ma tộc?!"

"Hắn cùng với việc này tuyệt đối không thể tách rời quan hệ. Thế nhưng hiện tại..." Mộ Tàn Thanh liếc Bạch Thạch một cái "Nếu như hắn toàn tâm cùng Ma tộc cấu kết, lúc phân phó thời gian nghênh tiếp sẽ không nên lệch với hành trình của Ngự Phi Hồng. Làm như vậy khiến tin tức Trung Thiên sứ giả mất tích vốn nên kéo dài thêm hai ngày sẽ sớm bị phát hiện; Sau khi xác nhận Ngự Phi Hồng có chuyện, hắn cũng không nên lập tức truyền tin đến Yêu hoàng cung yêu cầu người chấp pháp Phá Ma lệnh đến đây, lại càng không nên đem bộ xác ướp cổ kia lưu đến bây giờ!"

Một mặt bố trí cạm bẫy, một mặt lại lộ ra manh mối.

"Ẩn tình cũng thế, bị ép buộc cũng thế. Sau khi Ngự Phi Hồng mất tích nhất định đã xảy ra một số việc các ngươi không biết, dao động dự định nguyên bản của Ngân Nha thành chủ." Mộ Tàn Thanh nhìn về hướng thành trì, hít một hơi chân khí tăng nhanh tốc độ "Nhưng mà chúng ta lúc này phát hiện điểm ấy, kẻ từng cùng Ngân Nha thành chủ mưu tính cũng không thể không chú ý tới. Văn Âm xảy ra chuyện cũng xác minh đối phương bắt đầu động thủ. Hiện tại..."

Y còn chưa nói hết, Bạch Thạch sắc mặt khó coi đã minh bạch tâm ý: muốn cho một người biết chuyện lại thay lòng vĩnh viễn ngậm miệng, trên đời cũng chỉ có một loại phương thức.

Hai yêu đem tốc độ phóng tới nhanh nhất, ngay cả nội tức cũng quay cuồng, rốt cuộc trong vòng một canh giờ chạy về Khô Vinh điện.

Hộ vệ trên Tiếp Thiên quảng trường vẫn thủ vững tại chỗ, trường minh đăng treo cao hai bên bậc thang đã thắp lửa. Cửa điện đóng chặt, bên trong đèn đuốc sáng choang, giống y như khi bọn họ rời đi.

Mộ Tàn Thanh hỏi tỳ nữ đứng phía ngoài điện: "Thành chủ đâu?"

"Thành chủ sau khi tiếp kiến ngài liền không ra khỏi cửa, hẳn là đang xử lý công vụ."

Mộ Tàn Thanh còn chưa kịp hỏi tiếp, Bạch Thạch đã đẩy cửa ra. Nhưng mà động tác của hắn trong nháy mắt cứng đờ: Ngân Nha nằm ở trên bàn không nhúc nhích, thoạt nhìn như là đang ngủ.

Thế nhưng thân thể sói trắng nguyên bản cao to tráng kiện lúc này teo tóp quá nửa, như một cây đại thụ đột nhiên chết héo, trên người không có vết thương, hai mắt trợn trừng, bên trong đồng tử không còn ánh sáng, từ miệng mũi tai đều có máu đen đọng lại, dưới viết lông nắm chặt trong tay còn nửa chữ viết chưa xong.

Ngân Nha đã chết, lại không hề kinh động đến thủ vệ ngoài điện. Thời điểm đột ngột tử vong ngay cả bản thân cũng không ý thức được. Nguyên nhân cái chết chắc chắn phải là.. độc dược.

Độc dược gì lại có thể vô thanh vô tức giết chết một đại yêu ngàn năm? Mộ Tàn Thanh nhìn Bạch Thạch vọt tới bên người Ngân Nha, thủ vệ bên ngoài nghe đến động tĩnh cũng chen chúc mà vào. Chỉ có y vẫn còn đứng tại chỗ, cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại, nhìn quét qua từng đồ vật trong điện, cuối cùng ánh mắt rơi vào lư hương nhỏ nằm trong tay Ngân Nha kia.

Hương khối đã cháy hết từ lâu, dư hương cũng không còn ngửi được.

Thanh âm của y có chút khàn: "Cái lư hương kia là ai chuẩn bị?"

Tỳ nữ cả kinh hồn vía bay lên trời lúc này mới lấy lại tinh thần, lắp bắp nói: "Là.. là nô tỳ. Hương khối là lễ vật đầu năm Hồ vương điện hạ đưa tới, vì thành chủ nói muốn tiếp kiến ngài mới cố ý..."

Không tốt!

Mộ Tàn Thanh trong lòng giật thót. Nghe câu trả lời, yêu tướng thủ vệ Hàn Phách thành đồng loạt quay đầu, sát khí dày đặc tầng tầng hướng về phía y áp xuống!

[Tiểu kịch trường:

Mộ Tàn Thanh: Bảo bảo thực sự là cơ trí, đến ôm một cái!

Tâm Ma: Đáng tiếc có người cơ trí đến ngu người (╯_╰)

Cơ ngu người:...

Mộ Tàn Thanh: Lần đầu tiên ngươi nói chuyện khiến ta không muốn đánh ngươi chỉ muốn vỗ tay cười to!]

------------Sentancuoithu-----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play