Chương 204: Phiên ngoại 5 - Đa tình lại tựa vô tình
Tuyết rơi trắng ba tấc, sương úa xanh một đường.
Ngày hôm ấy, Cơ Khinh Lan thức dậy đặc biệt sớm.
Lúc Phượng Tập Hàn tỉnh lại, cửa sổ đã bị mở ra, gió lạnh mang theo vụn tuyết thổi vào, hòa tan hương vị ấm áp ngọt ngào trong phòng. Hắn khép quần áo ngủ lại, ra cửa chỉ thấy Cơ Khinh Lan đứng ở dưới một gốc mai già, dùng một sợi lông hạc quét tuyết trên cánh hoa vào một chiếc bình sứ. Trên bàn đá bên cạnh là một cái bếp lò nho nhỏ đang cháy đượm, một ấm trà con con, bên trong chính là lá trà "Lộ xuất" đặc sản của Tố Tâm, có công dụng thanh tẩy tâm hồn củng cố nguyên thần, cho dù ở vùng đất linh khí tràn đầy này mỗi năm cũng chỉ sinh một lá, số lượng cực kỳ ít ỏi.
Cơ Khinh Lan thích học theo sư phụ hắn. So với nước trà thanh đạm, hắn càng thích cảm giác sảng khoái khi rượu mạnh chảy qua cổ họng. Nhưng từ khi ở cùng Phượng Tập Hàn, hắn âm thầm sửa lại rất nhiều, để cho mình càng hòa hợp với tâm ý ái nhân, cho dù tính tình vẫn còn chút bướng bỉnh, nhưng cũng thẳng thắn đến đáng yêu.
Đem tuyết trên hoa mai đã quét được thả vào ấm nước, Cơ Khinh Lan ngẩng đầu thấy hắn đang muốn theo bậc thềm bước xuống, vội vàng chạy đi lên ngăn cản. Hắn ôm chiếc áo khoác cùng một đôi giày cao cổ từ trong phòng đi ra, tức giận nói: "Đương lúc trời lạnh đất đông, uổng cho ngươi còn là y tu, chú ý đến thân thể của mình một chút có được không?!"
Sáu mươi năm trước, thời điểm Hàn Phách thành huyết chiến, Phượng Tập Hàn không chỉ đi đến trợ trận, còn ở thời khắc cuối cùng theo Mộ Tàn Thanh tiến vào Thiên Chú bí cảnh, có thể nói là sinh tử không màng. Mắt thấy bại thế khó cứu vãn, Mộ Tàn Thanh hồn tế pháp ấn, mở ra Bạch Hổ Thiên tru vực, tắm máu Thiên Chú bí cảnh. Khi đó, chỉ có mình Phi Thiên Tôn trốn thoát, mà Phượng Tập Hàn tại thời khắc sống còn dựa vào Thanh Long pháp ấn bảo toàn tính mạng, nhưng cũng để lại ẩn thương không thể chữa khỏi.
Trời càng giá rét, thương thế của hắn sẽ phát tác càng dữ dội. Cơ Khinh Lan không biết tìm bao nhiêu biện pháp, cuối cùng đều vô dụng, chỉ có thể nhìn hắn gắng gượng chịu đựng. Cũng bởi vì vậy, tu vi Phượng Tập Hàn trong sáu mươi năm này không tiến trái lại thụt lùi, nếu không có Thanh Long pháp ấn bên người, hắn đã sớm suy kiệt mà chết.
Cơ Khinh Lan vẫn luôn đem chuyện này ôm vào người mình, cho dù Phượng Tập Hàn trấn an bao nhiêu lần hắn vẫn không thể nguôi ngoai, không chỉ phí hết tâm tư phối rất nhiều hương liệu hữu ích cho thân thể, việc lớn việc nhỏ thường ngày càng không cho hắn chạm tay, có lúc ngay cả Phượng Tập Hàn cũng cảm thấy mình ở trong mắt hắn đã trở thành búp bê sứ dễ vỡ.
Nghĩ như vậy, trên mặt Phượng Tập Hàn đã không kìm được lộ ra nụ cười, thuận theo lời hắn mà khoác thêm quần áo đổi giày, dắt hắn đi đến cạnh bàn đá ngồi xuống.
Cơ Khinh Lan không có cách nào nổi giận, kiên nhẫn chờ tuyết trong ấm sôi, liền đi nhà bếp bưng một bát mì nóng hôi hổi trở về, nói: "Tiểu phượng hoàng, trước tiên ăn một chút gì đi."
Phượng Tập Hàn danh tiếng tuy tốt, ngồi địa vị cao khó tránh khỏi lạnh lẽo cùng cô độc. Cơ Khinh Lan trước kia không cảm thấy, sau đó đọc nhiều thi thư hơn, lại thấy hắn tuổi còn trẻ đã phải gánh trách nhiệm nặng nề, khó tránh khỏi có chút đau lòng. Vì vậy, ngày thường hắn từ lời nói đến việc làm đều cẩn thận, lúc ở chung lại càng thân mật phóng túng.
"Mì trường thọ!" Phượng Tập Hàn dùng đũa gắp lên, phát hiện toàn bộ bát mì đều là do một sợi mì làm thành, lúc này mới phản ứng được ngày hôm nay vừa vặn chính là sinh nhật mình.
Là Nhân tộc, tuổi thọ của Phượng Tập Hàn đã rất dài, hắn sớm nên bồi dưỡng người thừa kế. Nhưng những năm gần đây thế đạo không yên ổn, trăm năm diệt thần đả kích không chỉ là đạo thần, mà Huyền môn cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc, hạt giống tốt càng ngày càng ít, kẻ kiên định tâm trí tu hành càng lác đác không có mấy. Dù cho đại năng thế hệ trước vẫn còn đang gánh nặng trách nhiệm, cũng không thể thay đổi hiện trạng tông môn hiu quạnh. Mà thói đời chính đạo tựa như nước sông ngày một rút xuống, tai hoạ liền từ trong lòng người không ngừng sinh sôi.
Nếu không có như vậy, ma họa nào đến nỗi này?!
Phượng Tập Hàn chưa bao giờ lãng phí tâm ý của Cơ Khinh Lan. Hắn ăn sạch sành sanh mì trường thọ, lúc này mới hỏi: "Hôm nay ngươi dậy thật sớm, chính là vì mừng sinh thần cho ta?"
Cơ Khinh Lan hỏi ngược lại: "Ngươi không cao hứng sao?"
"Ta đương nhiên là vô cùng vui vẻ." Phượng Tập Hàn giơ tay quét chót mũi hắn "Cho nên, nếu như ngươi không có chuyện gì khác, ta liền không hỏi nhiều nữa."
Cơ Khinh Lan nghe vậy, vội vã đè tay hắn lại: "Vậy cũng không được. Ăn mì của ta, chờ sau đó còn uống trà ta nấu, sẽ phải đáp ứng ta một chuyện đi."
"Cứ việc nói. Cho dù sao trên trời trăng trong nước ta đều cho ngươi." Phượng Tập Hàn nở nụ cười. Hơn trăm năm qua, hắn hiếm khi có thời điểm thực sự thả lỏng, mà những khoảng khắc hạnh phúc đó hết thảy đều có liên quan đến Cơ Khinh Lan.
"Trái lại cũng không cần." Nụ cười trên mặt Cơ Khinh Lan dần dần phai nhạt. Hắn do dự một chút mới nói "Ta muốn quay về Hàn Phách thành một chuyến."
Phượng Tập Hàn giật mình, lập tức hiểu được: bảy ngày sau là ngày giỗ của Ẩm Tuyết quân.
Đã sáu mươi năm trôi qua kể từ trận chiến đó, Hàn Phách thành tuy rằng vẫn thủ vững không phá, thế nhưng đã không còn được như trước. Nó đã mất hơn nửa chiến binh dũng mãnh, thậm chí mất đi quân chủ như bầu trời bảo vệ bọn họ, chỉ còn dư lại một số tiểu yêu cùng bách tính nhân loại quần cư, dựa vào dư uy của Bạch Hổ kết giới, giữa thời loạn lạc này tạo thành một góc an thân. Trong trăm năm diệt thần, hai tộc đã từng như nước với lửa, hiện giờ đều là những kẻ đáng thương gian nan cầu sinh giữa chiến hỏa.
Nguyên bản hàng năm Cơ Khinh Lan đều có một nửa thời gian lưu lại Hàn Phách thành. Ẩm Tuyết quân đã chết, đệ tử duy nhất là hắn còn sống trên đời, không có đạo lý để ngoại địch xâm lấn mảnh đất mà ân sư xả thân bảo vệ. Cứ như thế, Cơ Khinh Lan cùng Phượng Tập Hàn không thể không ly thân hai nơi. Cũng may Phượng Tập Hàn đối với việc này chưa bao giờ để tâm, cho dù sự vụ bận rộn cỡ nào, chỉ cần rảnh rang một chút hắn liền chạy đến làm bạn với Cơ Khinh Lan. Mà khi hắn thực sự không thể phân thân, Cơ Khinh Lan sẽ bôn ba ngàn dặm đến bên cạnh hắn. Mấy chục năm qua đều là như thế.
Nhưng mà, thời điểm cuối xuân năm ngoái, La Già Tôn cùng Phi Thiên Tôn lần thứ hai liên thủ, suất lĩnh quần ma tấn công Hàn Phách thành. Mất Ẩm Tuyết quân tự mình tọa trấn, Bạch Hổ kết giới dưới sức mạnh nghiêng trời của Ma Long sắp bị phá nát. Cơ Khinh Lan ra khỏi thành nghênh chiến, kết quả đấu đến lưỡng bại câu thương. May mà Yêu hoàng Huyền Lẫm đúng lúc đuổi đến, lại có Trọng Huyền cung đẩy binh cứu viện, bằng không một ngày đó Hàn Phách thành đã bị san thành bình địa.
Phượng Tập Hàn làm đệ tử của Nhân pháp sư, lại có chỗ dựa là Thanh Long pháp ấn cùng ngàn năm công đức của Phượng thị, trong trăm năm diệt thần này danh vọng dần dần lên cao, từ lâu đã là đại hiền thịnh truyền trong Nhân tộc. Đến lúc Ma họa bạo phát, hắn trở thành Nhân tộc thống soái, hỉ nộ không hiện rõ, vào thời khắc ấy lại cảm nhận được nỗi sợ hãi đã lâu không gặp.
Hắn áp chế mọi lời phản bác, đem Cơ Khinh Lan về Tố Tâm đảo.
Hơn trăm năm trước Ma tộc đột kích, liên hoàn phá mười sáu hòn đảo, Tố Tâm đảo cũng không thể bảo toàn trong chiến hỏa. Sau khi Phượng Tập Hàn thượng vị, dứt khoát tiến hành tu sửa trùng kiến toàn bộ tộc địa, đem chỗ ở của tộc trưởng dời đến phụ cận Đông Sơn, để trông giữ Trấn ma giếng, cũng là đặt mình vào nơi quan trọng nhất. Mà tòa đình viện này là do hắn tự mình thiết kế, lại để cho Cơ Khinh Lan sắp xếp bố trí từng chút từng chút một, trở thành ngôi nhà của riêng bọn họ.
Từ lúc Ma tộc lại một lần nữa đốt lên chiến hỏa, Phượng Tập Hàn làm đệ tử Nhân pháp sư, gánh vác chức trách thống lĩnh liên quân Nhân tộc Ngũ cảnh, đã rất lâu chưa từng quay về nhà. Thế nhưng lần này hắn «áp giải» Cơ Khinh Lan trở lại, thà rằng bản thân mình mệt mỏi vì phải bôn ba chạy tới chạy lui, cũng không chuẩn cho đối phương ra khỏi đảo nửa bước. Hắn dốc toàn bộ một thân y thuật dùng trên người Cơ Khinh Lan, tốn hơn một năm mới đem hồn thể sắp bị phá nát kia một lần nữa chữa lành như lúc ban đầu.
Cơ Khinh Lan không phải là không bạo phát xung đột với hắn, nhưng mà Thanh Long kết giới sừng sững không ngã, chỉ cần Phượng Tập Hàn chưa chết, cho dù hắn thiêu hủy Tố Tâm đảo cũng không ra được. Lâu dần, hắn cũng chỉ có thể an tâm lưu lại dưỡng thương, hiện giờ cuối cùng cũng xem như có thể nhắc đến việc rời đảo.
Ngày giỗ năm ngoái, Cơ Khinh Lan không thể đi được, Phượng Tập Hàn thay hắn đến Hàn Phách thành xử lý sự vụ, sau đó ở trước vách tường băng tế rượu. Hiện giờ nhìn bộ dáng hắn khẩn cầu, trong lòng hiếm thấy mềm nhũn.
"Ta cùng đi với ngươi." Phượng Tập Hàn nhấc ấm nước lên, một lần nữa pha lá trà "Bất quá, thương thế của ngươi còn chưa hoàn toàn lành lặn, đến cùng vẫn phải ở bên cạnh ta không được chạy loạn."
"Ta không phải tiểu hài tử!" Cơ Khinh Lan lầu bầu một câu, trong mắt lộ ra vẻ ưu lo "Ta ở Tố Tâm đảo dưỡng thương một năm, cũng không biết hiện giờ bên ngoài thế nào rồi."
"... Tình huống không được tốt." Phượng Tập Hàn sau khi trầm mặc, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật.
Hiện giờ cuộc chiến Ma Đạo đã gần đến hồi kết, Ma tộc chiếm ưu thế tuyệt đối đã đem Bắc Cực đỉnh bao vây bốn phía. Không bao lâu nữa, Trọng Huyền cung sẽ ngã xuống. Huyền môn không còn người đứng đầu này, sự phản kháng của những thế lực khác cũng đều không đáng sợ. Là Nhân tộc đã từng chủ trương gắng sức thực hiện diệt thần cũng thế, là Yêu tộc ẩn lui trăm năm cũng thế, Ngũ cảnh Tứ tộc một lần nữa tụ họp lại, toàn lực trợ giúp Bắc Cực đỉnh. Nhưng đáng tiếc băng dày ba thước không phải do cái lạnh trong một ngày tạo nên, muốn giải tình huống khẩn cấp cũng không phải chuyện dễ dàng như trở bàn tay.
Cơ Khinh Lan do dự nói: "Sau khi viếng qua sư phụ, ta... còn muốn đi Trọng Huyền cung... nhìn sư tổ."
Sư tổ ở đây dĩ nhiên là Tịnh Tư. Tin tức "Ẩm Tuyết quân chính là đệ tử thân truyền của Địa pháp sư" cũng chưa bao giờ là bí mật. Trong ấn tượng của Cơ Khinh Lan, vị sư tổ này cao cư Trọng Huyền, lạnh lùng cương nghị, uy nghiêm sâu nặng, khiến cho hắn ngay cả liếc mắt nhìn cũng cảm thấy kinh sợ. Chỉ có một mình Mộ Tàn Thanh còn dám cợt nhả, có thể nói là tráng sĩ duy nhất đời này. Nếu nói bọn họ sư đồ tình thâm, Cơ Khinh Lan lại chẳng cảm thấy thâm hậu gì, đặc biệt là bởi vì sự việc của Cầm Di Âm năm đó, quan hệ giữa Tịnh Tư cùng Mộ Tàn Thanh triệt để rạn nứt. Sau lần đó bọn họ trăm năm không hề gặp lại, cho đến lúc Mộ Tàn Thanh chết trận tại Hàn Phách thành, Tịnh Tư cũng không tự mình đi nhìn một chút.
"Tại sao đột nhiên lại có ý định này?" Phượng Tập Hàn hiểu rõ, trong lòng Cơ Khinh Lan không phải không oán Tịnh Tư. Phải biết rằng, trận chiến sáu mươi năm trước, nếu mà Tịnh Tư nguyện ý ra tay tương trợ, kết cục có lẽ đã thay đổi. Thế nhưng, vào lúc ấy Tịnh Tư đã bỏ qua cơ hội cứu viện đệ tử, mà chạy tới Trung Thiên cảnh cướp đoạt Kỳ Lân pháp ấn đã mai danh ẩn tích gần hai trăm năm.
"Ta muốn tìm ra Ẩm Tuyết." Cơ Khinh Lan xiết chặt chén trà nóng bỏng, âm thanh hơi khàn "Thi thể sư phụ còn thiếu một mảnh xương sườn đó."
Năm đó, trước khi Cầm Di Âm bị Trọng Huyền cung trấn áp, đã lục soát khắp cả băng nguyên để tìm kiếm hài cốt Mộ Tàn Thanh rải rác, nhưng làm cách nào cũng không tìm ra được Ẩm Tuyết. Khi Cơ Khinh Lan tiếp nhận Hàn Phách thành, cũng đào nát ba thước đất vẫn không thu hoạch được gì. Lâu dần, ngay cả hắn cũng không khỏi cho rằng, Ẩm Tuyết là bản mệnh vũ khí mà Mộ Tàn Thanh dùng xương cốt rèn đúc, trong trận chiến cuối cùng uống máu vô số kể, rất có thể đã tiêu vong cùng chủ nhân.
"Ngươi không phải nói Ẩm Tuyết đã bị phá hủy sao?" Phượng Tập Hàn nghe đến đó, ánh mắt khẽ động, bàn tay theo bản năng mà đè lên bụng.
"Tiểu phượng hoàng, ngày hôm qua trước khi ngươi quay trở về, ta ngồi dưới hành lang nghe tuyết rơi, nhớ đến những ngày xưa sống cùng sư phụ tại Hàn Phách thành, bất tri bất giác ngủ thiếp đi... Sau đó, ta mơ một giấc mộng." Cơ Khinh Lan đỡ thái dương đang mơ hồ đau đớn. Từ năm ngoái khi hắn tỉnh lại tại Tố Tâm đảo, thỉnh thoảng liền bị đau đầu, may mắn ký ức không bị thiếu hụt, thần trí cũng tỉnh táo. Phượng Tập Hàn nói đó là di chứng thương thế, không thể dùng thuốc chữa trị, bớt nhớ bớt suy nghĩ sẽ chuyển biến tốt. Hắn nghe lời mà ở lại Tố Tâm đảo dưỡng thương, đã một khoảng thời gian chưa từng phát tác qua.
Phượng Tập Hàn đặt chén trà mới vừa uống một ngụm xuống, đứng dậy xoa ấn huyệt đạo trên đầu hắn, ánh mắt lẳng lặng âm trầm: "Ngươi mộng thấy cái gì?"
Cơ Khinh Lan tựa hồ không nghi ngờ gì hắn, nghiêm túc nhớ ra: "Ta mơ tới cùng sư tổ đi Hàn Phách thành, vấn an sư phụ..."
Trong mộng chính là thời tiết cuối xuân, cây cỏ nơi Hàn Phách thành đều đã đâm chồi nảy lộc. Tuy rằng vẫn là trắng xóa băng tuyết kinh niên không thay đổi, dòng sông Ngọc Long cũng đã tan băng chảy xuôi. Vài thiếu niên cùng tiểu yêu hợp lực bắt cá, mò được mấy con cá tuyết dài chừng nửa cánh tay, bụng căng tròn, chính là thời điểm cá béo nhất trong năm.
Cơ Khinh Lan đốt đèn đi qua đầu đường cuối ngõ, vốn là không có việc gì, chỉ đi dạo một chút, bất thình lình nhìn thấy nữ tử mặc áo trắng đi ra khỏi quán rượu, trong tay cầm theo một vò Mai hoa tửu. Lúc ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau, Tịnh Tư thần sắc bất biến, hắn lại sững sờ tại chỗ, mãi đến tận lúc nàng quay người rời đi, mới vội vàng chạy theo.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến Đoạn thiên nhai. Nó vốn không có tên tuổi, là một địa điểm không có gì đáng chú ý, tựa như vô hình giữa băng nguyên vô tận. Thế nhưng nó chính là biên giới của Thiên Chú bí cảnh hiện giờ. Lúc Mộ Tàn Thanh mở ra Bạch Hổ Thiên tru vực, nơi này liền trở thành mắt trận của Bạch Hổ kết giới, bởi vì vách núi tại thời chiến bị đổ sụp ngay giữa, liền được gọi là "Đoạn thiên nhai".
Tịnh Tư đem bầu rượu tưới vào trước vách tường băng, phủi bề mặt tuyết nhìn yêu hồ tóc bạc an nghỉ dưới băng kia, nửa ngày không nói gì. Thời điểm Cơ Khinh Lan cho rằng bầu không khí sẽ luôn trầm mặc như thế, nàng rốt cuộc mở miệng: "Ngươi còn chưa tìm được Ẩm Tuyết, cứ để y chết không toàn thây đến tận bây giờ?"
Mũi Cơ Khinh Lan đau xót, gắng gượng khiến thanh âm của mình không run rẩy: "Hồi bẩm sư tổ, nó đã biến mất không tìm được!"
"Ánh mắt của y không tốt, tìm được đạo lữ đã như thế, không ngờ chọn đồ đệ càng tệ hơn." Tịnh Tư đột nhiên quay người, vung tay áo đánh về phía mặt Cơ Khinh Lan. Cho dù tu vi của hắn vượt xa quá khứ, vẫn không thể kịp thời tránh né, kết kết thật thật trúng một cái bạt tai.
Cơ Khinh Lan bị nàng xem thường nhiều năm, lại là lần đầu tiên chân chính bị nàng đánh. Oán khí đè nén ngột ngạt sáu mươi năm rốt cuộc bạo phát, hắn trở tay tóm chặt tay áo Tịnh Tư, lạnh lùng nói: "Quả thật ánh mắt sư phụ không tốt, mới có sư tôn như ngươi!"
Lời vừa ra khỏi miệng, Cơ Khinh Lan đã chuẩn bị sẵn sàng cùng nàng động thủ, lại nghe Tịnh Tư lạnh lùng nói: "Có biết tại sao bổn tọa đánh ngươi? Thứ có mắt không tròng! Ngươi theo Mộ Tàn Thanh hơn trăm năm, được chân nguyên của y tẩy tinh phạt tủy, người khác không tìm ra Ẩm Tuyết cũng dễ hiểu, ngươi lại không tìm được?"
"Ẩm Tuyết là bản mệnh pháp khí, rất có thể đã..."
"Ngu xuẩn!" Tịnh Tư rút ống tay áo về, ánh mắt sắc bén như sương kiếm "Ẩm Tuyết là xương sườn gần tim y biến thành, liên kết tu vi một đời, lại còn tập hợp sức mạnh của Bạch Hổ, cho dù là thiên phạt cũng khó mà gãy được. Chỉ cần Bạch Hổ pháp ấn vẫn còn, không ai có thể phá hủy được Ẩm Tuyết!"
Đồng tử Cơ Khinh Lan đột nhiên co lại: "Nhưng ta đã đem nơi này..."
"Ngươi luôn mồm luôn miệng tự xưng đệ tử, lại còn chưa đủ hiểu sư phụ của ngươi." Tịnh Tư xoay người, ngón tay cách tầng băng chỉ vào nét cười nhỏ như tơ trên khóe môi thi thể kia "Đời này của y ân oán rõ ràng, ngay cả trừng mắt tất báo. Nếu y mỉm cười mà đi, nhất định sẽ không để cho kẻ địch thoải mái. Ẩm Tuyết nếu như không để lại trên chiến trường, dĩ nhiên là đóng đinh trên người mà nó muốn giết!"
Ánh mắt Cơ Khinh Lan theo ngón tay nàng trượt xuống, đọng lại trên miệng vết thương đáng sợ nhất trước ngực thi thể: cho dù có tầng băng ngăn cách, vẫn có thể xuyên qua vết thương khổng lồ da thịt rách nát nhìn thấy cả xương gãy bên trong. Hắn đến tế bái vô số lần, cũng không dám nhìn nhiều, hiện giờ cuối cùng cũng xem như trực diện, mới phát hiện vết thương này không đúng.
Vết thương này hiển nhiên là do Ẩm Tuyết tạo thành. Mộ Tàn Thanh vì hồn tế Bạch Hổ pháp ấn lựa chọn binh giải, Ẩm Tuyết xuyên tim mà qua, sức mạnh sắc bén xé rách hơn nửa thân thể y, mới rơi vào kết cục hài cốt không toàn vẹn, linh hồn lại bị một kích đó đóng đinh vào Bạch Hổ pháp ấn, vĩnh viễn không được giải thoát.
Nhưng mà, ở bên cạnh lỗ máu rất gần trái tim còn có một vết thương mảnh như tờ giấy.
Hắn ở trước mặt Tịnh Tư làm tan chảy vách tường băng, phát hiện vết thương kia xuyên qua lồng ngực, chính là có người cầm kiếm từ sau lưng Mộ Tàn Thanh đâm vào, xuyên thủng ngực mà ra. Tuy rằng đó không phải là vết thương trí mạng, lại phá hủy tâm mạch yếu hại nhất, đủ để khiến cho linh lực tự tán.
Tiếng cười lạnh của Tịnh Tư vẫn như nghe bên tai.
"... Ta không thể tin được!" Thời điểm Cơ Khinh Lan nói chuyện, thân thể không tự chủ mà run rẩy. Hắn nâng một chén trà nóng, lại cảm thấy lạnh đến tận sâu trong hồn phách.
Phượng Tập Hàn ôm hắn vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Một giấc mơ mà thôi!"
"Quá chân thật... !" Cơ Khinh Lan nhìn tay mình, loại giá rét thấu xương đó tựa như vẫn còn, phảng phất hắn đã từng tự tay đào bới vách tường băng kia ra.
"Ngươi chỉ là đối với cái chết của Ẩm Tuyết quân trước sau không có cách nào tiêu tán." Phượng Tập Hàn khẽ hôn lên trán hắn "Chờ ta cùng ngươi quay lại Hàn Phách thành tìm hiểu, ngươi sẽ có thể yên tâm."
Cơ Khinh Lan nắm chặt lại tay hắn, gằn từng chữ nói: "Tiểu phượng hoàng, ta nhất định phải giết chết Phi Thiên Tôn."
"Ta biết." Âm thanh Phượng Tập Hàn càng ôn nhu "Ta sẽ giúp ngươi, vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi. Chỉ cần ngươi chịu tin ta, kiên trì đợi thêm một thời gian ngắn nữa."
Cơ Khinh Lan ngẩng đầu: "Ngươi vẫn không muốn cho ta đi Trọng Huyền cung sao?"
"Tình hình trận chiến bên kia không thể lạc quan." Phượng Tập Hàn thở dài "Trăm năm diệt thần không chỉ đả kích đạo thần, ngay cả Huyền môn cũng chịu ảnh hưởng. Trọng Huyền cung hiện giờ không bằng lúc trước, những thế lực khác tuy rằng phái viện quân đi đến trợ trận, đều là mỗi người một ý. Trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?"
"Hợp nhất Huyền La ngũ ấn, phá vỡ Thiên đạo trói buộc, khiến Đạo Diễn thần quân có thể ra khỏi Vấn Đạo đài!"
Vấn Đạo đài là do pháp tắc Thiên đạo không hoàn chỉnh biến thành, vừa là nơi ở của thần linh, khiến Hắn không nhiễm phàm trần, cũng là hạn chế của Thiên đạo đối với Hắn. Dù sao sau khi chúng thần viễn cổ ngã xuống, thời đại cũng giống như dòng lũ ào ạt tiến về phía trước, thần linh không còn là kẻ thống trị thế đạo, nhưng Hắn lại có sức mạnh vượt trội chúng sinh, nhất định phải chịu ràng buộc tương ứng.
Đạo thần hưng suy ở chỗ nhân tâm tín ngưỡng. Thắng lợi trong Phá Ma chiến lần thứ nhất khiến đạo thần đèn nhang hưng thịnh ngàn năm. Thế nhưng lâu dần, sự tham lam dễ dãi của lòng người không ngừng sinh sôi. Sau khi trải qua trăm năm diệt thần, tín ngưỡng đạo thần đã sắp bị phá nát. Đạo Diễn thần quân là vị thần mà Nhân tộc chủ tế cũng phải chịu tín ngưỡng phản phệ. Sau khi Tư Tinh Di là người để thần giáng quay lưng lại với đạo thần, tự binh giải tiêu tan, Đạo Diễn thần quân tựa như bị giam cầm trong Vấn Đạo đài. Trừ phi tín ngưỡng của chúng sinh hồi phục cường thịnh, thì chỉ có tập hợp sức mạnh của Huyền La ngũ ấn, cưỡng ép phá vỡ Vấn Đạo đài mới có thể giải thoát.
Tín ngưỡng suy đồi không phải là chuyện sớm chiều, nếu muốn khôi phục lại càng không đơn giản. Dùng Huyền La ngũ ấn phá vỡ Vấn Đạo đài là biện pháp trực tiếp nhất, thế nhưng khó khăn ở chỗ tung tích của ngũ ấn.
"Ta thân là Nhân tộc thống soái, từng được sư tôn sai khiến kiếm chỉ đạo thần. Thế nhưng trước mắt thế cuộc nguy cấp, cho mượn Thanh Long pháp ấn cũng không phải không thể." Phượng Tập Hàn lý trí mà phân tích "Huyền Võ pháp ấn ở trong tay Phi Thiên Tôn, Kỳ Lân pháp ấn đã được Trọng Huyền cung thu hồi, Chu Tước pháp ấn ngàn năm vô chủ vẫn thiêu đốt tại Nam Hoang đến nay, bất quá..."
"Bạch Hổ pháp ấn hóa thành kết giới, bao phủ Hàn Phách thành chỉnh chỉnh sáu mươi năm." Cơ Khinh Lan xiết chặt ngón tay "Giả sử chúng ta dùng điều này giao dịch với Trọng Huyền cung, bọn họ có thể đáp ứng sẽ dốc lực phối hợp với Yêu tộc bảo vệ Hàn Phách thành. Nhưng mà muốn lấy Bạch Hổ pháp ấn, trước tiên phải giải trừ kết giới."
Ánh mắt Phượng Tập Hàn lóe lên: "Ngươi biết biện pháp giải trừ kết giới sao?"
"... Cần có Ẩm Tuyết." Cơ Khinh Lan nói "Sư phụ ngã xuống, trên đời có thể liên kết cùng Bạch Hổ pháp ấn cũng chỉ còn sót lại Ẩm Tuyết. Nhưng đến giờ ta vẫn không biết nó ở nơi nào!"
"Đây chính là nguyên nhân ngươi bị ám ảnh bởi những giấc mộng." Phượng Tập Hàn lẳng lặng nhìn hắn "Ngươi không muốn thừa nhận, nếu như Ẩm Tuyết quả thật biến mất, không thể tập hợp Huyền La ngũ ấn, sẽ không có cách nào phá vỡ Vấn Đạo đài... Khinh Lan, ngươi muốn mượn tay Đạo Diễn thần quân giết chết Phi Thiên Tôn."
Cơ Khinh Lan đột nhiên ngẩng đầu: "Ta không nên sao?"
"Đương nhiên." Phượng Tập Hàn dùng ánh mắt bao dung nhìn hắn "Nguyên nhân chính là như vậy, ta mới cho ngươi cơ hội lần này."
Bàn tay Phượng Tập Hàn chậm rãi buông ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái hoa văn hỏa diễm. Đó là bùa chú hành hỏa cực kỳ tinh khiết, hoàn mỹ dung hợp cùng một thân hương hỏa khí của Cơ Khinh Lan. Mộc cùng hỏa vốn tương sinh, nhưng hỏa linh này thâm nhập cơ thể, dẫn động hung binh ngủ đông nhiều năm trong đó, khiến linh lực hành kim sắc bén sát phạt của hung binh ở bên trong nội phủ đột nhiên tung hoành, đem phổi của hắn một lần nữa gần như cắt nát.
"Loại hỏa phù này cần phải có chất dẫn. Mì nước không có vấn đề, vậy thì chính là lò lửa." Phượng Tập Hàn nhìn về phía cái bếp lò nhỏ sắp tắt kia, nhếch môi mỉm cười "Ta trái lại quên mất, ngươi chính là người đứng đầu Hương Hỏa đạo pháp đương đại."
"... Lặp lại lần nữa, đó chỉ là một giấc mộng đi!" Cơ Khinh Lan sắc mặt trắng bệch, lúc đứng dậy thậm chí không vững, phải lấy tay chống lên mặt bàn băng lãnh.
"Nếu như ngươi muốn nghe, ta có thể nói đi nói lại rất nhiều lần." Trán Phượng Tập Hàn đã thấy rịn mồ hôi, nụ cười vẫn ấm áp như trước "Chỉ sợ ngươi không muốn nghe... Khinh Lan, ngươi đều nghĩ ra rồi, đúng không?"
Cơ Khinh Lan nhớ ra cái gì?
Hắn nhớ ra cuối xuân năm ngoái, đêm trước khi quần ma tấn công Hàn Phách thành, Tịnh Tư vốn nên tọa trấn tại Bắc Cực chiến tuyến bất ngờ đi đến Hàn Phách thành, ở Đoạn thiên nhai vung rượu tế điện, sau đó trở tay đánh hắn một cái bạt tai;
Hắn nhớ ra chính mình có mắt không tròng, sáu mười năm qua thương thế Phượng Tập Hàn phát tác nhiều lần vô số kể. Loại linh lực băng lãnh sắc bén bá đạo kia mỗi khi phát ra, có thể hủy diệt toàn bộ tĩnh phòng, hắn lại không nhận được đó là Ẩm Tuyết bạo phát sức mạnh. Mỗi khi thoáng có khả nghi, lại rất nhanh bị người nọ lấp liếm cho qua;
Hắn nhớ ra Tịnh Tư mang đến một mảnh lá Huyền Minh khô héo. Tâm Ma Cầm Di Âm bị trấn áp tại Di Hồn điện cuối cùng cũng tỉnh táo từ trong điên cuồng, đem oán hận khắc cốt ghi vào trong phiến lá. Đó là đủ việc qua lại hợp tác giữa Cầm Di Âm cùng Phi Thiên Tôn suốt ngàn năm, kết thúc bằng phản bội. Trong những hình ảnh hỗn loạn như tuyết bay đó, thỉnh thoảng đan xen gương mặt Phượng Tập Hàn;
Hắn nhớ ra chính mình đã đào móc thi thể sư phụ lên, nhận ra vết kiếm kia giống hệt dấu vết của Tố Tâm kiếm. Mà thời điểm đó, người có thể được Mộ Tàn Thanh giao phó phía sau lưng chỉ có một mình Phượng Tập Hàn;
Hắn nhớ ra, ở cái ngày Phi Thiên Tôn cùng La Già Tôn liên thủ đột kích, chính mình sắp chết trên băng nguyên, vị Quy Khư đại đế thân mang hoa phục nguyệt sắc kia đạp tuyết đến gần, lúc cúi người đã biến thành thân ảnh áo xanh quen thuộc, mùi thuốc khiến mùi máu tanh tan biến, cũng xé nát những ý nghĩ cuối cùng của hắn.
Cơ Khinh Lan vào thời khắc ấy căn bản không muốn báo thù. Hắn chỉ muốn ngay lập tức hồn phi phách tán!
Phượng Tập Hàn đem hắn về Tố Tâm đảo, dùng Thanh Long lực để ổn định hồn phách sắp tán loạn của hắn, lặp đi lặp lại câu "Xin lỗi", sau đó dùng Y Lan tàn phá ý thức hắn hết lần này đến lần khác, đem những thứ mà mình không muốn cho Cơ Khinh Lan biết đều xé nát bóp vụn, vứt bỏ nơi sâu xa nhất trong tâm trí, tiếp theo lại tựa như nhào bột, đem ký ức hắn tạo thành bộ dáng mà mình hài lòng.
Trước khi Cơ Khinh Lan rơi vào hôn mê, còn nghe được câu nói sau cùng của hắn: "Ngươi vốn không nên biết đến mấy thứ đó, quên đi là tốt hơn. Cho dù ngươi mất đi tất cả, nhưng ta sẽ lại cho ngươi tất cả một lần nữa."
Khi hắn tỉnh lại, liền chỉ nhớ được mình tại trận chiến Hàn Phách thành bị trọng thương gần chết, được ái nhân ngàn dặm xa xôi chạy đến mang về nhà. Bởi vì thương thế quá nặng, chỉ có thể dừng chân không ra khỏi đảo mà được chăm dưỡng suốt một năm. Trong lúc hắn cơ hồ hoàn toàn tách biệt với thế gian, toàn bộ những gì hắn biết đều từ Phượng Tập Hàn cùng đệ tử ra vào báo cho. Mà trên đảo này từ lâu đã không có người khác, thứ mà bản thân hắn nhìn thấy đều là ma vật khoác da người, Trấn ma giếng trên Thanh Long đài chẳng qua là đồ trang trí vô dụng.
Một năm 365 ngày, mỗi ngày đều chiến hỏa không ngớt, hắn lại ở Tố Tâm đảo an ổn phù du. Thời điểm vô số người khó cầu ấm no, hắn còn có thể xa xỉ mà pha trà ủ rượu, ngay cả chế một cái áo khoác cho Phượng Tập Hàn, đều có thể tùy ý lựa chọn lông chim quý hiếm nhất trong thiên hạ.
Phượng Tập Hàn khiến cho hắn quên mất thống khổ sâu sắc nhất, trong thời chiến loạn này tạo ra một chốn đào nguyên tại đây cho hắn, mà hắn trở thành con chim hoàng yến bị bịt kín mắt trong vườn hoa.
Nhưng mà trên đời không có lời nói dối vĩnh hằng, ký ức có thể bị phá hoại, thân thể vẫn lưu được bản năng. Cho dù càng cố gắng nhớ lại, lại càng thống khổ bất kham, Cơ Khinh Lan cũng không muốn vĩnh viễn làm con chim trong lồng son. Hắn muốn cùng Phượng Tập Hàn trực diện phong sương, càng không thể để cho mình bị mầm họa này trói buộc.
Vì vậy, ngày hôm qua Cơ Khinh Lan tự tay đốt một nhánh Ly Hận thiên, cuối cùng cũng đem được quá khứ tàn tạ chắp vá hoàn chỉnh.
Khi hắn tỉnh lại, vừa lúc thấy Phượng Tập Hàn đẩy cửa mà vào, mang theo một thân phong trần sương tuyết. Người nọ nhìn hắn khẽ mỉm cười, tựa như lần đầu gặp gỡ.
Một khắc đó, tâm thần Cơ Khinh Lan chấn động, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Phượng Tập Hàn. Hắn không nhận rõ giấc mộng của mình là thật hay giả, vì vậy cùng người nọ liều chết triền miên. Ngay tại thời điểm tình nồng, hắn đưa linh lực vào cơ thể tiểu phượng hoàng thăm dò, rốt cuộc bắt được một tia khí tức của Ẩm Tuyết.
Chung giường chung gối, Phượng Tập Hàn say giấc ngon lành, hắn lại một đêm không chợp mắt.
"Ta chỉ muốn cho ngươi sống một cuộc sống hạnh phúc." Phượng Tập Hàn nói.
Cơ Khinh Lan cảm thấy buồn cười, nhưng nụ cười này so với khóc còn khó nhìn hơn: "Ngươi cho rằng vô tri là hạnh phúc?"
"Ngươi không thể phủ nhận, một năm này ngươi sống tại Tố Tâm đảo rất hạnh phúc." Phượng Tập Hàn phớt lờ ngọn đèn lồng giữa bọn họ, bước về phía trước một bước "Cừu hận khiến ngươi thống khổ, báo thù cũng không thể khiến ngươi nguôi ngoai, mà ta là mảnh đất thuần khiết cuối cùng của ngươi!"
"Ngươi gạt ta!" Cơ Khinh Lan đột nhiên vung tay, hỏa diễm từ trong đèn lồng tuôn ra, rơi xuống đất hóa thành lao tù, vây Phượng Tập Hàn bên trong.
"Ma Đạo cũng thế, chính tà cũng thế, thủ đoạn minh bạch hay không không quan trọng, mấu chốt xem ai là người thắng cuối cùng." Phượng Tập Hàn lắc đầu cười khẽ "Đến bên cạnh ta đi!"
Cơ Khinh Lan lui một bước.
"Ngươi không phải là muốn lấy Thanh Long pháp ấn sao?" Phượng Tập Hàn đưa tay ra, lòng bàn tay lóe lên ánh sáng xanh lục "Ta chưa bao giờ từ chối ngươi."
Cơ Khinh Lan hít thở gấp gáp, toàn thân run rẩy, một lúc lâu sau mới tiến về phía trước. Ngay tại thời điểm chớp mắt hai tay sắp chạm vào nhau, hắn đột nhiên nắm lấy một ngọn lửa hóa thành thanh kiếm sắc bén, né tránh Y Lan ác tướng đột nhiên xuất hiện, đâm thẳng vào vai trái Phượng Tập Hàn. Đó là nơi đối phương ôn dưỡng Thanh Long pháp ấn.
Chiêu kiếm này mang theo tám phần mười công lực của Cơ Khinh Lan, nhanh đến mức ngay cả lôi đình cũng không thể đuổi kịp. Hắn đóng đinh Phượng Tập Hàn trên mặt đất, sau lưng là hỏa diễm cùng Y Lan chém giết vang lên những tiếng kỳ quái, trước mắt là gương mặt cực kỳ quen thuộc kia.
"Năm ấy ta ở dưới Bạch Hổ Thiên tru vực tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Ẩm Tuyết chính là vọt ra như vậy, trực tiếp đóng đinh ta trên mặt đất. Ta chưa kịp rút ra, nó liền tan vào trong cốt nhục, sáu mươi năm không một ngày không hành hạ dằn vặt ta." Phượng Tập Hàn nằm ngửa trên mặt đất, nụ cười có chút thất sắc "Tư thế chiêu kiếm này của ngươi cũng không thua lúc đó."
Cơ Khinh Lan không lên tiếng. Hắn sợ mình vừa lên tiếng chính là nức nở, chỉ dùng hai tay cầm chuôi kiếm ép xuống. Tại chớp mắt máu tươi bắn tung toé lên khuôn mặt, Thanh Long pháp ấn hóa thành ngọc bích lăn xuống trong vũng máu.
"Ngươi muốn giết ta sao, Khinh Lan?" Phượng Tập Hàn dường như không biết đau, bình tĩnh mà nhìn hắn "Ngươi không yêu ta?"
"... Ta yêu ngươi!" Cổ họng Cơ Khinh Lan bị gió lạnh cắt tới đau đớn. Hắn lảo đảo đứng lên, bàn tay cầm kiếm run rẩy một cách khủng khiếp.
Phượng Tập Hàn ôn nhu nở nụ cười, ngay ở một khắc tiếp theo, trường kiếm hạ xuống, đâm thẳng vào đan điền.
"Nhưng ta... không có cách nào tha thứ cho ngươi!"
Lưỡi kiếm vào bụng liền hóa hỏa linh, càng kích phát hung tính của Ẩm Tuyết. Phượng Tập Hàn duỗi tay nắm chặt mắt cá chân hắn, kéo hắn nằm xuống ngực mình, trân trọng lau chùi vết máu trên mặt hắn.
"Khinh Lan, ngươi phải biết một chuyện." Hắn thì thầm bên tai Cơ Khinh Lan "Phượng Tập Hàn là Phi Thiên Tôn, nhưng Phi Thiên Tôn lại không phải là tiểu phượng hoàng của ngươi ... Nếu như hôm nay ngươi giết Phượng Tập Hàn, như vậy sau khi ngươi rời khỏi Tố Tâm đảo, đối mặt cũng chỉ là Phi Thiên Tôn."
Yêu hận là điều thứ yếu, sinh tử mới là vĩnh quyết.
Cơ Khinh Lan rốt cuộc rời khỏi Tố Tâm đảo.
Hắn mang theo máu đầy tay cùng một thân thương tổn, loạng choạng lảo đảo mà bò lên một chiếc thuyền nhỏ, dọc theo đường đi nhìn thấy thủ vệ đệ tử tựa như cây cỏ mất đi sức sống liên tiếp héo tàn. Từ trong viện đi ra đến bến tàu, đoạn đường này hắn đi bảy vạn ba ngàn năm mươi bước, vừa đủ hai trăm năm từ lúc bọn họ tương phùng đến vĩnh quyết.
Trong tay Cơ Khinh Lan nắm Thanh Long pháp ấn cùng mảnh tàn phế cốt do Ẩm Tuyết biến thành, máu tươi đã đông lại trở nên lạnh lẽo, tựa như không rửa sạch được nữa.
Thời điểm chiếc thuyền con vượt sóng gió mà đi, Cơ Khinh Lan rốt cuộc quay đầu lại nhìn lại. Toàn bộ Tố Tâm đảo tựa như bóc ra từng mảng họa bì, phong cảnh tươi đẹp từng chút từng chút một rút đi trong mắt hắn, lộ ra bổn tướng âm u khủng bố. Vô số ma vật từ trong sơn huyệt dốc toàn bộ lực lượng, tranh nhau truy đuổi về hướng bên này. Mà hắn nhìn hết thảy những khuôn mặt đó, đều không có tiểu phượng hoàng của hắn.
Phượng Tập Hàn chết trong nhà bọn họ.
Câu nói sau cùng của Cơ Khinh Lan dành cho hắn chính là...
"Nếu không có hoàng tuyền, sẽ không còn yêu nữa."
-----------Sentancuoithu-----------