Chương 201: Phiên ngoại 3 (Trung)

Chẳng biết hoa kia nở khi nào.

(Sáu)

Lôi Trì phong ấn bị phá, chấn động Thiên Tịnh sa. Không đến bảy ngày sau, Tam Bảo sư truyền đạt Phá Ma lệnh cho Huyền La ngũ cảnh. Để bắt lại được Tâm Ma, bọn họ không tiếc dùng pháp ấn treo giải thưởng.

Thời điểm Phi Thiên Tôn biết được tin tức này, không nhịn được nhìn Cầm Di Âm nói: "A Âm, ngươi cũng thật là miếng bảo vật vô giá nha."

Cầm Di Âm cũng vì giá trị bản thân mình mà cảm thấy hơi kinh ngạc. Dù sao Ngũ cảnh pháp ấn không tầm thường, nói chúng có quan hệ đến số mệnh Huyền La cũng không quá đáng. Ngay sau đó hắn lại nghĩ, trên Phá Ma lệnh tuy nói dùng pháp ấn treo giải thưởng, cũng không phải bất luận người nào cũng có tư cách được pháp ấn thừa nhận. Nếu thật sự có người có thể trở thành ấn chủ, đối với Trọng Huyền cung cũng xem như là một chuyện tốt.

"Hiện giờ Huyền Võ pháp ấn quy về Trọng Huyền cung, Thanh Long pháp ấn do Đông Thương Phượng thị các đời chấp chưởng, Kỳ Lân pháp ấn từ lúc Ngự Tư Niên qua đời luôn treo trong thái miếu Ngự thị, Tam Bảo sư có thể đưa ra làm giải thưởng chỉ có thể là Bạch Hổ pháp ấn hoặc Chu Tước pháp ấn." Phi Thiên Tôn đặt xuống một quân cờ trắng "Ngươi cảm thấy kẻ nào sẽ không nhẫn nại được trước tiên?"

"Trung Thiên Ngự thị." Ngón tay Cầm Di Âm nhón lấy một quân đen "So với phải dựa vào người khác thi ân ban thưởng, bảo vật cách mình không quá gang tấc càng trêu chọc lòng người hơn. Huống hồ so với Tây Tuyệt cùng Nam Hoang, thế cục Trung Thiên cảnh hiện giờ rất vi diệu. Năm đó Ngự thị khai quốc theo thiên mệnh ba trăm năm, hiện giờ đã sắp đến kỳ hạn. Nếu như Ngự thị không thể có người thực sự được Kỳ Lân pháp ấn tán thành, Trung Thiên cảnh chắc chắn sẽ sinh loạn giang sơn đổi chủ."

Quả Túc vương Ngự Phi Hồng là trụ cột chân chính của Ngự thị huyết thống đương đại, đối với Ngự Thiên hoàng triều thậm chí toàn bộ Trung Thiên cảnh đều có ảnh hưởng phi phàm. Nhưng mà nàng dùng hơn hai mươi năm đều không đạt được Kỳ Lân pháp ấn thừa nhận, khẩn thiết cần một thời cơ phá vỡ vách ngăn. Bởi vậy sau khi biết được tin tức Miên Xuân sơn có Ma tộc, nàng là người chấp chưởng Trung Thiên cảnh Phá Ma lệnh, chắc chắn phải tự mình đi đến Bất Dạ yêu đô tại Tây Tuyệt cảnh để cùng Yêu hoàng Huyền Lẫm thảo luận.

Trung Thiên cảnh đến Tây Tuyệt Yêu hoàng cung, chắc chắn phải đi qua Hàn Phách thành. Nơi này chính là chiến trường chung cuộc ngàn năm trước, cũng là nơi La Già Tôn chôn thây. Sau khi Dục Diễm Cơ biết tin tức, chủ động xin đi tiên phong, thừa dịp mở ra Thiên Chú bí cảnh phục sinh La Già Ma Long. Nàng từ xưa đến nay biết thời biết thế, hiểu được Phi Thiên Tôn sớm định ra Trung Thiên cảnh làm chiến sào mới, do đó sau khi thỉnh lệnh không ngại lập thệ, nhất định nghĩ cách ám sát Ngự Phi Hồng, khiến hai cảnh Tây Tuyệt, Trung Thiên xảy ra xung đột.

Cầm Di Âm cảm thấy nàng thật sự là kẻ thông minh, cũng thật sự ngu muội.

Phi Thiên Tôn nếu như muốn khai chiến nhất định phải giành lấy chiến lực của Ma Long. Nhưng mà vị La Già Tôn kia năm xưa đã nghi kỵ hắn. Hắn dùng một ngàn năm trở thành Quy Khư đại đế danh xứng với thực, làm sao lại cho phép La Già Tôn phục sinh đến chướng mắt? Hành động gấp gáp của Dục Diễm Cơ như vậy không thể khiến hắn thay đổi chủ ý, chỉ có thể đặt chính nàng đứng vào thế bất lợi.

Bởi vậy, thời điểm Phi Thiên Tôn đưa ra đề nghị Tâm Ma cùng hành động với Dục Diễm Cơ, Cầm Di Âm âm thầm cười lạnh một tiếng.

Vị Miên Xuân sơn thần sa đọa thành ma kia chính là nhi tử của tiền nhiệm Yêu hoàng Thanh Lân, Dục Diễm Cơ mượn hắn xúi giục Hàn Phách thành chủ Ngân Nha, chuẩn bị thần không biết quỷ không hay mà ở thuỷ vực phục kích đám người Ngự Phi Hồng. Mà Cầm Di Âm lười nhìn nàng múa may giăng bẫy, tìm một Yêu tộc nhìn tạm vừa mắt phụ thể, đi đến băng nguyên tìm vị Kiếm các thiếu chủ chấp chưởng Phong Giới lệnh dương bản kia.

Hắn chưa từng gặp Tiêu Túc, lại biết Phi Thiên Tôn đánh giá cực cao người nọ, không chỉ vì chiến công cái thế của đối phương một kiếm chém Ma Long, mà chính là vì Tiêu Túc trước sau chưa từng dao động đạo tâm.

"Tiêu Túc có thể sống sót." Phi Thiên Tôn hiếm thấy thở dài "Nguyên thần rời khỏi thể xác quả thực là cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà Ma tộc chúng ta tu thần như thể, chỉ cần hắn nguyện ý thành ma, ta cần gì phải đi mưu tính Ma Long phục sinh?!"

Sau khi Thiên Chú bí cảnh phong bế, bên trong chính là vùng đất cực ác, chiến trường khốc liệt cùng Thôn Tà uyên hợp hai làm một. Tiêu Túc dùng nguyên thần một mình bị vây trong đó, khó tránh khỏi bị ngàn vạn tà niệm ảnh hưởng. Nhưng hắn không những tử thủ bản tâm giữa lằn ranh Ma Đạo, mà trước khi bản thân binh giải còn phong ấn được nguyên thần Ma Long.

Cầm Di Âm biết vì sao mà Phi Thiên Tôn tiếc nuối. Tiêu Túc là sát tinh thiên mệnh ngàn năm một thuở, sở học chính là "Tam thần kiếm chú pháp" do thượng cổ sát thần Hư Dư lưu lại. Một khi hắn bỏ đạo thành ma chính là sát thần đứng mũi chịu sào. Nếu Quy Khư ma tộc có được chiến lực như thế, chính là chuẩn bị cho Đạo Diễn thần quân một mũi kiếm sắc nhọn xuyên tim. Đáng tiếc Tiêu Túc tình nguyện hồn phi phách tán cũng không chịu thành ma.

Càng làm cho người ta tiếc than chính là, Tiêu Ngạo Sênh không giống sư phụ, "Tam thần kiếm chú pháp" đã thành thất truyền.

Tiêu Ngạo Sênh thiên phú dị bẩm lại có đạo hạnh cao thâm, còn từng trải qua Phá Ma chiến, vốn nên tiền đồ vô lượng. Đáng tiếc trong lòng hắn có bệnh trầm kha, thậm chí muốn đem khám phá chấp mê ký thác vào một người khác. Nhưng mà đạo là ở bản thân. Bản thân hắn không có cách nào phá chướng ngại, cũng chỉ có thể không tiến trái lại thụt lùi.

Cầm Di Âm thâm nhập trong lòng hắn, thấy được khuôn mặt nữ tử khiến hắn bận tâm kia, nhất thời sinh ra một kế, cố ý tiết lộ tin tức Ngự Phi Hồng, sau đó còn cố ý lộ ra kẽ hở dẫn dụ, khiến cho hắn không chỉ tạm thời phong bế Thiên Chú bí cảnh, còn ở thời khắc cuối cùng đổi hồn với Ngự Phi Hồng đang bị thương nặng.

Hắn dùng thân phận của nàng lưu lại luyện ngục không thể trốn thoát, thay nàng độ đại kiếp nạn cửu tử nhất sinh kia, tất cả đều là cam tâm tình nguyện, nguyên bản không cầu hồi đáp, Ngự Phi Hồng lại tại khoảnh khắc đổi hồn cam kết với hắn, khiến cho hắn nhất định phải chờ nàng trở lại.

Nàng để lại một hạt giống trên vùng đất cằn cỗi, chống đỡ cho Tiêu Ngạo Sênh bước qua gian nan trong Thiên Chú bí cảnh. Nhưng mà Cầm Di Âm biết, Ngự Phi Hồng sẽ không trở lại.

Trước lúc đó, Ngự Phi Hồng cũng đã được quốc vu bói toán, biết được Hàn Phách thành chính là mệnh kiếp của mình. Mà nàng không thể quay lại, cũng không thể tránh né, chỉ có thể đi về phía trước. Biện pháp duy nhất chính là để người khác thay nàng ứng kiếp. Bởi vậy, nàng dùng hết khả năng tìm cách khởi động lại Thiên Chú bí cảnh một lần nữa, cũng sẽ không tiếc thủ đoạn kêu gọi viện binh, chỉ duy nhất sẽ không đích thân quay lại cứu hắn.

Cầm Di Âm nghĩ tới đây, không khỏi cười nhạo - Nếu như nghịch thiên cải mệnh dễ dàng như vậy, chẳng phải người nào cũng có thể lừa dối trời xanh hay sao?

Sự thực đúng như hắn đoán.

Trong sự chờ đợi dài dằng dặc càng ngày càng tuyệt vọng, Cầm Di Âm đầu độc Tiêu Ngạo Sênh thả ra nguyên thần Ma Long. Rốt cuộc Ngự Phi Hồng vì ngăn cản quần tà xâm phạm, lại khởi động Thiên Chú bí cảnh một lần nữa, tự tay giết chết Tiêu Ngạo Sênh đã rơi vào ma đạo, ứng với thiên mệnh của Ngự thị trưởng công chúa: một kẻ hồn phi phách tán, một kẻ cho dù còn sống cũng như đã chết.

Từ đầu đến cuối, Cầm Di Âm không đánh mà thắng liền hủy diệt hai người. Thế gian rốt cuộc không còn Tiêu Ngạo Sênh cùng Ngự Phi Hồng, sống sót chỉ có một tà tu kiếm đạo, tâm thần đều sụp đổ.

Màn diễn này đã kết thúc, Cầm Di Âm chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Hắn từ trong tâm Kiếm Tà rút đi, trở lại Bà Sa thiên của mình thưởng thức mặt người mới sinh ra, bất thình lình nhận được tin tức Phi Thiên Tôn đưa tới: Ma Long phục sinh, nguyên thần cần tái tạo khẩn cấp, cùng với... Dục Diễm Cơ chết!

*************

(Bảy)

Giết chết Dục Diễm Cơ chính là một yêu hồ, lại không phải Hồ vương Tô Ngu đại danh đỉnh đỉnh.

Sau khi Cầm Di Âm rút khỏi chiến cuộc, Dục Diễm Cơ mắt thấy nguyên thần Ma Long thoát khỏi ràng buộc, mà Địa pháp sư sắp dùng Bạch Hổ pháp ấn một lần nữa phong bế Thiên Chú bí cảnh, liền quyết định thật nhanh muốn rời đi, lại bị một thanh chiến kích giữa trời chém xuống, tuyệt mất sinh lộ cuối cùng.

Yêu hồ kia tên là Mộ Tàn Thanh, là người chấp chưởng Phá Ma lệnh của Tây Tuyệt cảnh, tuổi vừa qua khỏi 500 năm đã có đạo hạnh thất vĩ. Mấy ngày gần đây sau khi độ kiếp hoá hình liền theo thụ tiên Liễu Tố Vân đến trợ giúp Hàn Phách thành, một thân võ đạo ngoại công cùng đạo pháp nội ngũ lôi siêu việt đến cực điểm. Đầu tiên là phối hợp chúng yêu phong tỏa lối ra của quần tà, sau đó nắm bắt sơ hở chặn đứng Dục Diễm Cơ, liên thủ Kiếm Tà đem toàn bộ cá lọt lưới ngàn năm trước vĩnh viễn lưu lại tại Hàn Phách thành.

"Y là đệ tử Địa pháp sư." Phi Thiên Tôn nắn vuốt ấn đường "Ta đã để Minh Quang nghĩ cách tra xét chuỗi nhân quả của y. Yêu hồ này xuất thân tây bắc Đại Tuyết sơn, khi còn bé bởi vì báo thù tại Bắc Cực cảnh giết chết một tên quý quan Nhân tộc, gặp hoả hình không chết vốn nên rơi vào ma chướng, lại được Địa pháp sư đi ngang qua trấn áp độ hóa, sau đó thu làm đồ đệ."

"Ánh mắt Tịnh Tư từ trước đến giờ vô cùng xét nét." Cầm Di Âm nhìn yêu hồ tóc bạc mắt đỏ trong thủy kính, rốt cuộc có hứng thú "Ngoại hình cũng khá."

Phi Thiên Tôn nhướn mày: "Muốn chơi không?"

"Quá non, vẫn chưa đến thời điểm." Cầm Di Âm nở nụ cười "Tịnh Tư thu y làm đồ đệ, Huyền Lẫm lại đem Phá Ma lệnh Tây Tuyệt giao cho y, e rằng bọn họ muốn bồi dưỡng con hồ ly này làm người thừa kế Bạch Hổ pháp ấn, tương lai nhất định đối địch với ta. Hiện tại không cần đi hái sớm, khiến quả non còn chát."

Dừng một chút, hắn nhìn về phía Phi Thiên Tôn: "Ngươi xử trí Dục Diễm Cơ như thế nào?"

"La Già Tôn đã phục sinh, nàng cũng nên vứt bỏ quá khứ nhìn về phía trước." Khóe miệng Phi Thiên Tôn hơi nhếch lên "Ta sẽ để nàng đầu thai đến Nam Hoang, chuẩn bị cho tương lai."

"Ngươi thật đúng là, người nào cũng lợi dụng đến triệt để." Cầm Di Âm cười nhạo "Thôi được, giúp ngươi lâu như vậy, ta cũng nên nhận được báo đáp rồi."

Phi Thiên Tôn hiểu ý: "Ngươi muốn đi Phù Mộng cốc?"

"Là Đàm cốc. Đó chính là vùng đất thần giáng nha, chớ có gọi sai."

"Trọng Huyền cung nhìn chằm chằm Ma La Ưu Đàm hoa, chưa nói đến phía dưới kia còn có Thôn Tà uyên cùng thi thể A Đàm, chỉ bằng một mình ngươi nếu muốn đạt thành mục đích sợ có nguy hiểm." Phi Thiên Tôn đứng lên "Vừa vặn Cơ U cùng Minh Giáng đều ẩn ở nơi đó, ta đi chung với ngươi."

Cầm Di Âm nhướng mắt: "Dùng thân phận Quy Khư đại đế?"

"Ngươi trái lại nhắc nhở ta." Phi Thiên Tôn ý cười càng sâu "Nhân gian thể đã làm hiếu tử hiền tôn nhiều năm như vậy, cũng đến lúc nên đạp đổ những chướng ngại vật đó rồi."

Cầm Di Âm không tỏ rõ ý kiến, quay người rời đi.

Với hắn mà nói, Cơ U chỉ là con rối bị Ma La Ưu Đàm hoa điều khiển, giá trị còn không bằng tiểu quỷ bên người nàng kia. Cầm Di Âm chỉ cần chờ ma thai trưởng thành, sau đó đoạt xác thân thể, là có thể đem Ma La Ưu Đàm hoa nuốt chửng không còn gì. Minh Giáng cùng Thôn Tà uyên đều là chuyện Phi Thiên Tôn cần đau đầu, không nằm trong mục đích chuyến này của hắn.

Bất ngờ duy nhất, chính là hắn ở trong Đàm cốc gặp được yêu hồ nọ.

************

(Tám)

Sự tình ở Hàn Phách thành vừa qua khỏi không lâu, Mộ Tàn Thanh sau khi chém chết Dục Diễm Cơ gia nhập đội ngũ tầm soát truy đuổi, đối với đám tà ám chạy ra khỏi Thiên Chú bí cảnh triển khai kỳ hạn bảy ngày tru diệt. Y tóc bạc áo trắng, dáng dấp như sương như tuyết, binh khí cũng gọi là Ẩm Tuyết, sau cuộc chiền liền vang danh "Ẩm Tuyết quân".

Đến lúc mọi việc ở Hàn Phách thành được Liễu Tố Vân tiếp nhận, y cùng Kiếm Tà nhận được triệu hồi đi đến Bắc Cực đỉnh, không ngờ giữa đường gặp được đệ tử Trọng Huyền cung bị Cơ U dẫn vào Đàm cốc làm huyết tế, do đó rơi vào trong vũng bùn không đáy này.

«Số phận thật xui xẻo nha». Cầm Di Âm nghĩ như vậy, liền xuyên qua túi da ma thai nhìn y đem tiểu quỷ khóc lóc la hoảng kia ôm lên, lặng yên thêm vào một câu "Lòng dạ yếu mềm!".

Cầm Di Âm rất muốn lưu lại cùng con hồ ly này vui đùa một chút, nhưng đáng tiếc thời gian không còn nhiều. Vị Kiếm Tà từ sau chiến dịch Hàn Phách thành liền trở nên cực đoan mẫn cảm theo dõi hắn sát sao, suýt nữa phá tan thân thể thượng đẳng hắn mới tìm ra.

Cùng lúc đó, Phi Thiên Tôn trong bóng tối bố trí cạm bẫy, không chỉ đem đầu mâu chỉ về Huyền Võ pháp ấn cùng đạo thần tín ngưỡng, cũng mưu đồ đem Phượng Vân Ca làm tân nhậm Minh Giáng, khiến cho Thôn Tà uyên sắp sửa bạo phát, những người không kịp chạy trốn khỏi Đàm cốc đều ở bên trong giãy dụa chờ chết.

Trong bố cục ban đầu của Phi Thiên Tôn, bi kịch của Đàm cốc đã định, cho dù Trọng Huyền cung đến cứu hay không, trận này đều là hắn thắng. Cầm Di Âm không có hứng thú mạo hiểm lưu lại xem một tiết mục đã có kết cục định sẵn, chỉ đành có chút tiếc nuối rời đi.

Quả nhiên, Trọng Huyền cung lựa chọn bảo vệ Huyền Võ pháp ấn cùng Thôn Tà uyên bắc phương chu toàn không mất khống chế. Mọi người trong Đàm cốc tử thủ đến lúc cuối cùng, chỉ chờ được Lệ Thù phụng mệnh giáng xuống một hồi thiên phạt. Tinh đồ lộng lẫy mang theo phong lôi, tiêu diệt «vùng đất thần giáng» vốn nên biến mất từ sớm này. Người trở về từ cõi chết lác đác không có mấy, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Phi Thiên Tôn.

Những người sắp chết được Phi Thiên Tôn cứu, sau này sẽ trở thành ngọn lửa thiêu hủy đạo thần. Mà Phượng Vân Ca triệt để rơi vào ma đạo trở thành Minh Giáng, từ Hồi thiên thánh thủ biến thành căn nguyên hàng tai bố họa.

Cầm Di Âm chỉ để ý một chuyện: Mộ Tàn Thanh còn sống.

Hắn còn có thời gian dài dằng dặc, tỉ mỉ chuẩn bị chơi đùa cùng y.

Tâm Ma chưa từng mong đợi một con mồi trưởng thành đến như thế. Có lẽ là khi đó hắn quá mức nhàm chán, cũng có thể là vì sự dũng cảm cô độc của yêu hồ dám cùng trời tranh mệnh kia. Thậm chí khi bọn họ chậm rãi triển khai ván cờ liên hoàn, cuối cùng rồi cũng sẽ phân một trận thắng bại.

**************

(Chín)

Sau thời gian đó, cho dù Tâm Ma thường ở trong bóng tối dò xét, bọn họ vẫn xa cách bốn mươi năm chưa từng gặp lại.

Thời gian bốn mươi năm đối với yêu ma mà nói bất quá trong nháy mắt, không đủ để cho Cầm Di Âm làm một giấc mộng đẹp, cũng không đến nỗi khiến Mộ Tàn Thanh già thêm nửa phần. Chỉ là thế đời luôn luôn biến đổi, trong mấy năm này rốt cuộc đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tỷ như Kiếm Tà không chỉ không dùng thân phận "Tiêu Ngạo Sênh" trở về Trọng Huyền cung tiếp nhận Kiếm các, còn gánh tội danh sát hại Tàng Kinh các chủ Nguyên Huy, lưu vong không còn hình bóng, một mặt bị Trọng Huyền cung truy đuổi không ngừng không nghỉ, một mặt lại kiên trì tìm kiếm tung tích Cầm Di Âm.

Đối với chuyện này, Cầm Di Âm hiếm thấy cho rằng mình có chút oan uổng. Cái chết của Nguyên Huy phát sinh đột ngột, ngay cả hắn và Phi Thiên Tôn cũng không dự liệu được. Lúc đó hết thảy manh mối hiện trường cùng nhân chứng duy nhất trở về từ cõi chết đều chỉ hướng Kiếm Tà đã bị Tam Bảo sư phủ định thân phận. Mà việc duy nhất Cầm Di Âm làm chính là, tại thời điểm hắn trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích, ở trong bóng tối âm thầm thúc đẩy, kích phát hết thảy oán giận Kiếm Tà tích chứa trong lòng. Người này đương trường lập thệ, không tuân đạo thần không kính thiên địa, khiến bản thân ở vào thế hoàn toàn đối lập với Huyền môn chính đạo. Nếu Mộ Tàn Thanh trong lúc hỗn loạn không âm thầm thả một con đường sống, hắn căn bản không thể ra khỏi Bắc Cực đỉnh.

Kiếm Tà hận Cầm Di Âm là chuyện đương nhiên. Nhưng mà Tâm Ma không thích làm kẻ thế mạng. Nguyên Huy bị giết cũng không phải là hắn thiết kế, Kiếm Tà lại đổ hết lên đầu hắn, dùng một loại điên cuồng tựa như đồng quy vu tận chém giết hai hóa thân bên ngoài của hắn, triệt để kết thành nhân quả không chết không ngừng.

Nhưng mà, trước khi Cầm Di Âm hoàn toàn mất hứng, Kiếm Tà lại chết rồi.

Hai mươi năm trước, Ngự Thiên hoàng triều tựa như đại thụ rỗng ruột, rốt cuộc vì loạn trong giặc ngoài đã diệt vong, hoàng đế nửa đời bị giật dây như con rối tự thiêu mà chết, Kỳ Lân pháp ấn bị Phi Thiên Tôn đoạt được, Thôn Tà uyên trung bộ bị phong ấn ngàn năm bị mở ra, quần ma từ trong vực sâu hắc ám tranh nhau bò ra ngoài, mở ra một hồi thịnh yến bằng máu thịt cùng tiếng kêu than thảm thiết.

Kiếm Tà đã không phải là Tiêu Ngạo Sênh, dĩ nhiên cũng không thể làm Ngự Phi Hồng. Ngự Thiên hoàng triều không có nửa điểm quan hệ với hắn, vô luận hưng suy vinh nhục đều không nên ghi khắc trong lòng.

Nhưng mà tại thời điểm quần ma làm loạn, hắn tựa như Quả Túc vương trăm trận trăm thắng nhiều năm trước kia, niệm Ngự thị cấm pháp tập hợp đất đai làm binh, suất lĩnh vô số âm hồn dũng sĩ đã từng chiến đấu vì quốc gia lao qua bức tường thành, để vô số người có thể bước qua thi thể bọn họ mà chạy thoát.

Cầm Di Âm không hiểu hắn là vì cái gì.

Ngự Phi Hồng trong quá khứ đã trở thành mây khói, ngoại trừ sử sánh đã cháy trong ngọn lửa cùng đám âm hồn có miệng không thể nói kia, không ai trong quốc gia đó có thể nhận ra hắn đã hoàn toàn thay đổi, nhưng hắn vẫn cứ quyết chí xông lên.

Sau khi Kiếm Tà phản lại Trọng Huyền cung, cuộc đời tri giao chỉ còn lại duy nhất một bằng hữu là Mộ Tàn Thanh. Khi y nghe được tin tức Trung Thiên cảnh đại loạn, lập tức chạy đến nhanh hơn bất cứ kẻ nào khác, lại cũng chỉ nhặt được một thanh kiếm gãy từ trong cốt nhục đầy đất.

Đó là lần đầu tiên Cầm Di Âm nhìn thấy Mộ Tàn Thanh khóc. Rõ ràng là vô thanh vô tức, lại lệ rơi đầy mặt.

Thần sai quỷ khiến, hắn ở dưới Huyền Minh mộc đưa tay ra, tiếp được giọt nước mắt đó nhìn nửa ngày rồi thả vào trong miệng tinh tế thưởng thức.

Vừa đắng vừa chát, đúng như tư vị sinh ly tử biệt.

****************

(Mười)

Dựa theo nguyện vọng của Kiếm Tà, Mộ Tàn Thanh đem thanh đoạn kiếm này mai táng ở trên U Ly sơn.

Cầm Di Âm đã từng nhìn qua ma chướng của Tiêu Ngạo Sênh cùng Ngự Phi Hồng, biết được đây là nơi bọn họ lần đầu gặp gỡ. Hơn nữa nơi này là một phòng tuyến thiên nhiên của tây bắc bộ Trung Thiên cảnh, phía trước có thể nhìn vương đô, phía sau có thể nhìn biên cương Quả Túc vương từng thủ hộ nhiều năm. Sau khi ma họa xảy ra một lần nữa, rất nhiều bách tính trôi giạt khắp nơi di chuyển đến đây.

Cuộc chiến Ma Đạo lần thứ hai sắp bạo phát, Mộ Tàn Thanh dàn xếp chu đáo hậu sự cho Kiếm Tà liền không thể không trở về Tây Tuyệt cảnh. Đợi lúc y có cơ hội quay về nơi này, đã là mười năm sau, tu thành cảnh giới cửu vĩ.

Cầm Di Âm biết, không bao lâu nữa y sẽ tiếp thu khảo nghiệm của Bạch Hổ pháp ấn.

Hắn như một tình lang đích thực chờ đợi đã lâu, đem túi da mới tỉ mỉ điêu khắc thành diện mạo thật, tại đêm sương tuyết lạnh đi đến trước ngôi mộ cô độc trên đỉnh núi kia, tay ngà vuốt dây, một khúc một điệu đan dệt ngang dọc, chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới.

Cầm Di Âm dùng thù hận làm mồi nhử, dùng thanh sắc làm bút mực, dùng chém giết để dây dưa không dứt, từng chút từng chút lưu lại dấu vết của chính mình trên thân trong lòng Mộ Tàn Thanh.

Tâm Ma vô tâm vô tình, lại có thể cướp đoạt thất tình lục dục của người khác để bản thân sử dụng. Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn chính là tình nhân thiên hạ vô song. Huống hồ Mộ Tàn Thanh chưa hề tình sinh ý động, trong lòng một mảnh trống rỗng tựa như tờ giấy trắng, chỉ đợi hắn tùy ý múa bút vẩy mực.

Cuộc chiến Ma Đạo khí thế đã hừng hực, Mộ Tàn Thanh sẽ không quên mối thù của Kiếm Tà cùng lập trường trái ngược nhau. Nhưng y cũng không thể ức chế bản tâm của mình, chính vì điểm dao động ấy, y trải qua khảo nghiệm của Bạch Hổ pháp ấn thất bại vô cùng chật vật.

Cầm Di Âm dùng hết sức lực bản lĩnh, rốt cuộc được đền bù mong muốn. Hắn hiếm thấy chủ động tham chiến, tự mình leo lên thành lầu cùng Mộ Tàn Thanh nhìn nhau từ xa, dùng cuộc chiến đối chọi gay gắt này để kết thúc trò chơi.

Hắn cho là con hồ ly đó sẽ không nhịn nổi tức giận mà mất lý trí, cũng có thể là oán hận chất chứa trong lòng đánh mất bản tính, chỉ không ngờ Mộ Tàn Thanh vẫn tỉnh táo hạ lệnh tạm thời rút quân giữa đầy trời phong lôi.

Ánh mắt Cầm Di Âm trước sau khóa chặt bóng lưng y trong vạn quân, mãi đến tận lúc y rời đi không quay đầu lại, chỉ cảm thấy trống rỗng, giai điệu gián đoạn.

Ta tính sai cái gì rồi! Hắn nghĩ như vậy.

Không lâu sau đó, từ trong trận địa phía bên kia đột nhiên bạo phát sức mạnh vô cùng sát phạt bao phủ tứ phương. Bạch Hổ pháp tướng cực lớn ẩn hiện trong mây, chỉ thoáng cái liền qua, binh khí của cả hai phe, bất kể địch ta, đều ở trong chớp mắt đó phát ra tiếng ngân vang, mũi nhọn đều chỉ về một hướng.

Cầm Di Âm lúc đó đang đánh đàn, dây đàn "phựt" một tiếng mà đứt, đánh mạnh vào tay hắn. Nhưng hắn không cảm giác gì, chỉ đẩy cửa sổ ra, nhìn về nơi Bạch Hổ pháp tướng biến mất. Đó chính là chủ trại của đại quân Tây Tuyệt Yêu tộc, tân chủ nhân đã được Bạch Hổ ấn chọn là ai cũng không cần phải đoán nữa.

Tâm Ma không bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ thua cuộc. Hắn không biết Mộ Tàn Thanh đã từng thất bại làm sao lại được Bạch Hổ pháp ấn tán thành một lần nữa, cũng không biết con hồ ly kia đến tột cùng nghĩ như thế nào.

Trong thoáng chốc như vậy, Cầm Di Âm cho là nghe được tiếng tim mình đập. Hắn theo bản năng ấn lên lồng ngực, dưới xương sườn vẫn tĩnh mịch như trước, chỉ có dòng máu lạnh lẽo dần dần sôi trào, khiến cho hắn sau khi hưng phấn khó nhịn dâng lên một ảo giác mình là một người sống.

Cầm Di Âm chỉ biết một chuyện: con mồi đã thoát khỏi cạm bẫy, đang quay đầu hướng về phía thợ săn nhe ra nanh vuốt. Trò chơi đơn phương này đã thay đổi cục diện, mà bọn họ sẽ trở thành kẻ thù không chết không ngừng.

Cho tới hôm nay, Tâm Ma cuối cùng đã minh bạch sự kỳ vọng bất thường của mình đối với Mộ Tàn Thanh năm đó đến từ đâu: Thế gian nhân quả nghiệp chướng cũng như hoa quỳnh đêm muộn, thời điểm hé nở hay úa tàn đều là bất ngờ.

-------------Sentancuoithu----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play