Chương 173: Bố cục
Đối với Cơ Khinh Lan mà nói, mười năm này lại như một giấc chiêm bao. Sau khi tỉnh mộng không biết hôm nay ngày gì, ký ức lưu lại hoàn toàn ngưng đọng tại chớp mắt hắn nhổ Chú hồn đinh ra.
Hắn chỉ nghĩ mình đã hồn phi phách tán từ lâu, chưa bao giờ vọng tưởng có ngày tỉnh lại, càng không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Mộ Tàn Thanh. Cầm Di Âm bất động thanh sắc đem sự tình phát sinh trong mười năm này truyền vào đầu óc hắn, liền như ngựa phi nước đại vô tình lướt qua bùn nước. Cơ Khinh Lan chỉ cảm thấy đau đầu sắp nứt, đến nửa ngày mới thở ra một hơi.
"Ngươi... thế nào?" Mộ Tàn Thanh nhìn linh hồn bạch y phảng phất lúc nào cũng có thể tiêu tan trước mắt, tâm tình thực sự ngũ vị tạp trần.
"Không có chuyện gì." Cơ Khinh Lan thấp giọng nói "Ta bên ngoài kia... có phải là gây cho các ngươi thêm rất nhiều phiền phức?"
"Ngươi vẫn luôn phiền phức." Mộ Tàn Thanh nửa điểm không khách khí mà nói, bàn tay cũng đã chạm vào mặt bên của hắn "Bất quá, có thể lại nhìn được ngươi như thế này, ta thật cao hứng."
Cơ Khinh Lan thiếu chút nữa bị một câu nói này của y bức rơi nước mắt.
Cầm Di Âm dựa vào một cây Huyền Minh mộc, lẳng lặng mà nhìn bọn họ, ánh mắt thâm trầm không biết đang suy nghĩ gì.
"Phi Thiên Tôn dùng Y Lan ác quả vì ngươi tạo nên thân thể mới. Tên kia trong lòng chỉ có một mình hắn, không những không phân thị phi đúng sai, ngay cả sinh tử cũng không màng." Mộ Tàn Thanh quan sát Cơ Khinh Lan một phen "Ngươi bây giờ chỉ là một tia tàn hồn, nếu có thể đem phần hồn phách kia thu hồi tinh lọc, lại tìm cho ngươi bộ thân thể mới..."
"Không cần." Cơ Khinh Lan nở nụ cười "Hắn lưu lại bên cạnh Phi Thiên Tôn, mới là tốt nhất."
Mộ Tàn Thanh trong lòng vô cớ dâng lên một cơn tức giận: "Ngươi chẳng lẽ còn ôm ấp vọng tưởng đối với Phi Thiên Tôn?"
"Hắn chỉ tin tưởng chính mình, không có cách nào khoan dung cho người nào hoặc việc gì không nằm trong sự khống chế của hắn. Ta... ngay từ lúc bắt đầu, đã không có khả năng được hắn tín nhiệm. Mười năm trước là ta không biết tự lượng sức mình, bị hắn bức đến tuyệt lộ cũng là ta tự tìm." Cơ Khinh Lan lắc đầu một cái, nhìn bàn tay của mình "Hiện tại, một "ta" khác đã đứng ở bên cạnh hắn, tuy rằng ý nghĩ bất đồng, nhưng mà chính hợp ý ta."
Mộ Tàn Thanh hơi nhướng mày: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Ta muốn giúp ngươi." Cơ Khinh Lan ngẩng đầu lên "Các ngươi đã tìm được lá bài tẩy hắn ẩn giấu, thế nhưng như thế vẫn chưa đủ."
Lời này khiến Mộ Tàn Thanh không có cách nào phản bác. Y quả thực phát hiện ra toàn bộ mưu tính của Phi Thiên Tôn đối với Đông Thương, định được Ma tộc nội ứng giấu ở Tố Tâm đảo, lại không có đủ bằng chứng cụ thể để làm cho người tin phục. Chưa nói đến thân phận lập trường của Cầm Di Âm quá mức vi diệu, Huyền môn lúc nào cũng có thể trở mặt gây khó dễ. Một khi việc này xử lý không tốt, không những đánh rắn động cỏ, còn có thể đem y cùng Cầm Di Âm đều dẫn xuống vũng lầy.
"Ngươi quả thực hiểu rõ Phi Thiên Tôn, cũng có thể nói là... ngươi hiểu rõ tất cả những thứ này." Cầm Di Âm rốt cuộc mở miệng. Hắn dùng ánh mắt dò xét đánh giá Cơ Khinh Lan "Ta không truy hỏi quá khứ của ngươi, thế nhưng ta muốn rõ ràng, ngươi đối với mưu tính của Phi Thiên Tôn biết được bao nhiêu?"
"Nếu như là mười năm trước, ta sẽ không chút do dự mà nói mình đều biết hết. Nhưng mà bây giờ..." Cơ Khinh Lan cười khổ "... các ngươi muốn biết cái gì, không bằng trực tiếp hỏi đi."
Mộ Tàn Thanh hít sâu một hơi: "Cuộc chiến Ma Đạo ngàn năm trước, sự thực Ma tộc chiến bại đến tột cùng là cái gì?"
"Nguyên nhân đầu tiên là không đủ phần thắng. Lúc đó Đạo Diễn thần quân hiện thế, đối với chúng sinh Huyền La từng bị Ma tộc hãm hại lâu năm mà nói, ngài chính là sợi dây cứu mạng duy nhất thả xuống vực sâu. Dưới sự hợp lực thúc đẩy của Tam Bảo sư, tín ngưỡng đạo thần trong thời gian cực ngắn phát triển rộng rãi, khiến thần lực của ngài lớn mạnh đến một độ cao khó có thể tưởng tượng. Ngũ cảnh Tứ tộc cũng vứt bỏ hiềm khích lúc trước thành lập liên quân, mà Ma tộc bên này..."
Dừng một chút, Cơ Khinh Lan liếc nhìn Cầm Di Âm "Ba Tôn cùng cai trị Quy Khư, thiên tính gây ra khó tránh khỏi tham uế. Nơi đây vốn có mâu thuẫn, lại thêm Ưu Đàm Tôn bỏ mạng trước đó, ba Tôn thiếu một. Mặc dù có Tâm Ma gia nhập trận doanh, nhưng thực sự vô pháp thay thế Ưu Đàm Tôn. Hơn nữa hắn sinh ra khuyết thiếu vô tâm, tuy là bất tử bất diệt, vẫn chịu Thiên pháp sư áp chế, một khi chiến tranh khai hỏa, Ma tộc tất bại."
"Đã biết tất bại, Ma tộc vì sao còn muốn đánh trận này?"
"Đây chính là nguyên nhân thứ hai." Cơ Khinh Lan duỗi tay chỉ vào Cầm Di Âm "Thời đại viễn cổ, sát thần Hư Dư thuận theo thiên ý chém giết chư thần. Đạo Diễn thần quân dựa vào "Kỳ môn thiên diễn thuật" suy tính ra một đường sinh cơ, thành vị thần duy nhất may mắn sống sót dưới bàn tay sát thần Hư Dư. Nhưng mà lúc đó số mệnh đạo thần đã bại, ngài chỉ có thể rơi vào trầm miên. Nếu như nhân thế không nhớ đến thần linh, ngài sẽ không thể xuất hiện."
"Thế nhưng, Thiên pháp sư Thường Niệm đại thiên tuần thế, vốn chủ trương kính thiên phụng thần, liền dự đoán được kiếp số Ma tộc sẽ xâm lấn Huyền La. Vì vậy hắn bắt tay vào một lần nữa trùng kiến đạo thần tín ngưỡng, để Đạo Diễn thần quân tái hiện cõi trần, dùng công lao Phá Ma chiến khiến đạo thần hương hỏa trường thịnh không suy... Chính vì thế, Phi Thiên Tôn cùng Tâm Ma dưới tình huống đã biết chiến tranh mở màn chắc chắn thất bại vẫn muốn đấu một trận, không chỉ là vì tên đã lắp vào cung, mà còn giúp Huyền môn đem đạo thần nâng lên tận trời, ngày sau mới có thể triệt để ngã xuống đổ nát."
Mộ Tàn Thanh bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy khóe môi Cầm Di Âm vểnh lên, lộ ra nụ cười cực kỳ mê hoặc.
Ngàn năm trước, Phi Thiên Tôn bị thua là thật, cố ý bại trận cũng là thật. Trường đại chiến kia Ma tộc dĩ nhiên thương vong nặng nề, thế nhưng nguyên bản rất nhiều mầm họa lại cũng theo đó được nhổ sạch sẽ. Ưu Đàm Tôn cùng La Già Tôn trước sau ngã xuống, hắn trở thành Đại đế duy nhất của Quy Khư, đem Ma tộc vững vàng nắm giữ trong lòng bàn tay.
So sánh với hắn, Huyền La tuy rằng thắng cuộc chiến đó, nhưng cũng đại thương nguyên khí. Toàn bộ Ngũ cảnh thế lực bố cục cơ hồ phải gầy dựng lại, Nam Hoang quái tộc không gượng dậy nổi, Bắc Cực Linh tộc phụ thuộc vào Trọng Huyền cung, Nhân tộc sau cuộc chiến nhanh chóng sinh sôi phát triển, dùng Đông Thương, Trung Thiên làm căn cứ địa trọng yếu, xây dựng lên chính quyền khổng lồ. Mà Yêu tộc Nhân tộc Tây Tuyệt nhiều năm qua từ đầu tới cuối duy trì quan hệ nhìn như cùng tồn tại kì thực vi diệu, bởi vậy tạo thành cục diện thế giới càng thêm phức tạp bất ổn so với trước đại chiến.
Một bên độc chiếm quyền hành, một bên thế lực phân tách. Cái trước chuyên chế nhưng kỷ luật nghiêm minh, cái sau cân bằng thế nhưng khó tránh khỏi nội loạn hỗn tạp. Đặc biệt là quan hệ giữa đạo thần cùng nhân loại, từ ban đầu chí cao vô thượng không ai không theo, cho tới hiện giờ cùng quân quyền pháp trị xung đột liên tiếp, nhìn như hương hỏa cường thịnh, kì thực mạch nước ngầm dậy sóng.
"Ta từng giả trang Ưu Đàm Tôn tham dự trường đại chiến kia, sau đó bại dưới tay Đạo Diễn thần quân, dùng ngàn năm dưới Lôi Trì để trả giá, tạo thành ngàn năm uy danh cho đạo thần." Cầm Di Âm tiện tay hái một đóa hoa mặt người, dùng ngón tay miêu tả đường nét mi mục trông rất sống động phía trên "Sau trận chiến đó, thiên hạ không ai không biết Đạo Diễn thần quân. Ngũ cảnh Tứ tộc đối với Trọng Huyền cung như thiên lôi sai đâu đánh đó. Bọn họ nắm giữ danh lợi này, nhất định phải chịu trách nhiệm càng nặng nề hơn, cũng không thể không gánh vác sự cầu nguyện càng lúc càng gia tăng của chúng sinh. Nhưng mà ... cái thứ tín ngưỡng này, xưa nay đều cùng tham niệm móc nối."
.... Hài lòng toại nguyện, tức là thần linh; Không hài lòng toại nguyên, còn không bằng bùn đất!
Mộ Tàn Thanh không khỏi nhớ lại Thần Bà Văn Điệp. Nàng khởi đầu cũng là tín đồ thành kính Miên Xuân Sơn thần nhất. Nhưng khi Sơn Thần không có cách nào đáp lại lời cầu nguyện của nàng, oán ghét cùng vọng niệm liền từ tâm sinh sôi lớn mạnh. Nàng cuối cùng phản bội Sơn thần chân chính, đem Xà yêu đáp lại tiếng khẩn cầu của nàng đẩy lên thần đàn tôn sùng là Hủy thần quân, lại tạo thành trăm năm kiếp họa.
Mãi đến tận cuối cùng, Văn Điệp cũng không cho là mình có lỗi, không liên quan đến tín ngưỡng thành kính hay không. Con người đối thần linh có điều cầu khẩn, thần linh nếu đáp ứng mới là linh nghiệm, nếu không phải như thế, vậy bất quá chỉ là pho tượng đất.
Trước khi Đạo Diễn thần quân xuất hiện, ấn tượng chúng sinh đối với thần linh chỉ bắt nguồn từ truyền thuyết viễn cổ. Bọn họ sẽ quỳ bái với tượng gỗ trong chùa miếu, trong lòng lại biết đó là mịt mờ, bất quá cầu một lòng an ổn. Mà khi Đạo Diễn thần quân hiện thế, cũng thực sự cứu người trong kiếp nạn, tưởng tượng giả dối liền trở thành chân thực. Ngài là thần linh mà chúng sinh quỳ bái, được vạn gia hương khói, đương nhiên phải đáp lại tín đồ cầu nguyện.
"Dùng người giết thần, dùng lễ diệt pháp. Đây là quy tắc chung mà Phi Thiên Tôn cùng Tâm Ma đồng lòng bố cục. Bọn họ lợi dụng cuộc chiến Ma Đạo lần thứ nhất để tín ngưỡng đạo thần trải rộng Huyền La. Hiện giờ nhìn như thế tới hung hăng, trên thực tế chỉ thả ra thủ lĩnh làm mục tiêu ngoài sáng, sức mạnh Quy Khư chân chính còn ngủ đông trong lòng đất. Bọn họ dùng chiến tích để nuôi dưỡng dã tâm của Nhân tộc, đồng thời lợi dụng kẽ hở pháp tắc thần đạo, mâu thuẫn giữa thần linh và con người trở nên gay gắt cho đến khai chiến, mượn Nhân tộc đối kháng đạo thần."
Khinh Lan không ngại Cầm Di Âm ở đây, dựa vào sự ưu việt của Bà Sa thiên không bị pháp tắc Thiên đạo ảnh hưởng, đem những lời này từng câu từng chữ nói rõ cho Mộ Tàn Thanh "Ma tộc muốn đối kháng cùng thần tướng, nhất định phải trả giá nặng nề khó có thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà Đạo Diễn thần quân có thể sừng sững cửu thiên, là dựa vào đạo thần tín ngưỡng ngàn năm không dứt. Nếu như tín ngưỡng này bị tín đồ tự tay lật đổ, thần linh biến mất trong lòng mọi người, từ đó không tồn tại trên thế gian, Huyền môn quan hệ mật thiết cùng đạo thần cũng phải chịu quốc triều hoàng quyền chèn ép. Đến lúc đó Ma tộc quay đầu trở lại, thế lực liên minh của Huyền La nhân giới bởi vì nội loạn sụp đổ, liền tựa tằm ăn lá dâu, chắc chắn sẽ trở thành vật trong túi Quy Khư."
Mộ Tàn Thanh thuận lời của hắn hồi tưởng quá khứ, đem chính mình như khách qua đường, một lần nữa xem xét kỹ từng chuyện cũ năm xưa: Triều Khuyết thành thiên tuyển minh chủ, Miên Xuân sơn Sơn Thần thật giả, Hàn Phách thành Thiên Chú bí cảnh, Đàm cốc thần giáng thiên phạt, Trọng Huyền cung phát sinh bí ẩn, Trung Thiên Ngự thị mệnh số đã hết...
Dĩ nhiên y đã đi trên con đường gập ghềnh này qua bao tháng năm dài đằng đẵng, hết thảy đủ loại đều còn rõ ràng trước mắt, hiện giờ mới phát hiện sau lưng mỗi một chuyện đều ẩn giấu xung đột giữa đạo thần cùng nhân loại. Chỉ là hành động Ma tộc theo đuổi pháp ấn quá mức trắng trợn, cho nên khiến cho mọi người đều quên đi bố cục tỉ mỉ như mạng nhện bên dưới.
"Phi Thiên Tôn không chỉ muốn thắng, hắn còn muốn cho kẻ thua vĩnh viễn không vươn mình lên được." Cơ Khinh Lan nhìn Cầm Di Âm một cái thật sâu "Tâm Ma, đây chính là nguyên nhân ngươi cùng hắn kết minh. Ngươi hiểu rõ đây là phương pháp duy nhất lật đổ Đạo Diễn thần quân."
"Phải a." Cầm Di Âm mỉm cười đem bông hoa mặt người vò nát trong lòng bàn tay "Hắn nếu không chết, ta liền không tồn tại. Đây là chuyện đương nhiên lựa chọn. Phi Thiên Tôn muốn chính là thay thế thần linh trở thành chủ nhân tam giới, để Ma tộc có thể đi lại dưới ánh quang minh, mà ta chỉ muốn Đạo Diễn "thân tử đạo tiêu", cầm lại trái tim thành tựu hoàn chỉnh, hai bên chẳng hề xung đột."
Cơ Khinh Lan gắt gao nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi bây giờ cũng nghĩ như vậy sao?"
"Hiện tại..." Cầm Di Âm kéo dài ngữ điệu, ngay tại thời điểm sắc mặt Cơ Khinh Lan trắng bệch, hắn đưa ánh mắt về phía Mộ Tàn Thanh "... Ta đổi ý."
Ngàn năm minh ước, Phi Thiên Tôn cơ hồ đem toàn bộ khoan dung cùng tốt tính đều cho Cầm Di Âm, là vì hắn biết Cầm Di Âm sinh ra đã vô tâm, có khiếm khuyết bẩm sinh không thể bổ sung, nhìn như tham lam bất thường, kì thực vạn sự không để vào mắt, căn bản không quan tâm ai chưởng quản đại quyền. Chỉ cần hắn có thể thuận ý Cầm Di Âm, liền có thể trấn an tuyệt thế hung khí đó.
Cầm Di Âm quả thật là không tính đến chuyện này, bằng không hắn cũng sẽ không vì kế hoạch mà ở dưới Lôi Trì bình chân như vại nghỉ ngơi ngàn năm. Nhưng khi hắn vì Mộ Tàn Thanh tình sinh ý động, sẽ đòi hỏi càng nhiều, chú định cùng Phi Thiên Tôn sinh ra va chạm. Bởi vậy sau khi phát hiện dưới vẻ ôn nhu của Phi Thiên Tôn che giấu cạm bẫy, tự nhiên liền sinh ra dục vọng tranh đoạt.
Tiếp thu được ánh mắt của hắn, Mộ Tàn Thanh phục hồi tinh thần lại, đưa tay vỗ vỗ vai Cơ Khinh Lan, nói: "Ta tin tưởng hắn."
Cơ Khinh Lan không quay đầu lại, hắn bướng bỉnh mà nhìn Cầm Di Âm: "Ngươi từ trước đến giờ thay đổi thất thường, ta không tin ngươi."
"Tin hay không của ngươi đối với ta mà nói không có chút ý nghĩa nào." Cầm Di Âm vuốt ve mảnh vụn trong lòng bàn tay, lướt qua hắn ôm lấy vai Mộ Tàn Thanh "Ta có Đại hồ ly là đủ rồi!"
Mộ Tàn Thanh lần này không đẩy hắn ra, chỉ đem lời nói vừa rồi của Cơ Khinh Lan âm thầm nghiền ngẫm, càng phân biệt rõ càng cảm thấy không đúng: loại ác ý lộ rõ trên mặt hắn còn mang theo căm hận. Nhưng mà theo lý mà nói, Cầm Di Âm hẳn là chưa bao giờ làm ra việc có thể khiến cho Cơ Khinh Lan hận thấu xương.
Theo bản năng, y chợt nhớ đến giấc mộng kỳ quái vừa hoang đường lại chân thực kia, ánh mắt dần dần âm trầm xuống.
"Ta hi vọng ngươi vĩnh viễn nhớ rõ câu nói này." Cơ Khinh Lan xoay người, cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại "Bởi vì Huyền Minh áp chế Y Lan, Phi Thiên Tôn chưa bao giờ xem nhẹ hậu chiêu dành cho ngươi. Tại thời điểm ngàn năm trước ngươi bị phong vào Lôi Trì, hắn liền đối Thanh Long pháp ấn canh cánh trong lòng. Thế nhưng pháp ấn chính là linh nguyên của Huyền La ngũ cảnh biến thành, Ma tộc mặc dù có thể đoạt trợ lực, nhưng không có cách nào phát huy được toàn bộ sức mạnh của pháp ấn. Đã như thế pháp ấn cũng thành vô bổ, hắn không chịu cam tâm như vậy."
Mộ Tàn Thanh ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi là nói, hắn ở ngàn năm trước đã chuẩn bị muốn đối phó Phượng thị?"
"Không sai. Bất quá, vào lúc ấy Ngũ cảnh Phong ma đại trận kết thúc không lâu, nhân giới cùng địa giới gần như ngăn cách, không có Thôn Tà uyên truyền nghiệp lực cùng uế khí vào, như đoạn sinh cơ của quần ma. Chức trách hàng đầu của Phi Thiên Tôn là chỉnh đốn lại Quy Khư, thu phục thế lực do Ưu Đàm Tôn cùng La Già Tôn lưu lại, cũng nghĩ cách để Ma tộc tồn tại phát triển... Đến lúc mọi việc tạm ổn, đã là thời gian gần ngàn năm." Cơ Khinh Lan cúi đầu nhìn bùn đất dưới chân "Thôn Tà uyên không mở ra, Ma tộc không thể dễ dàng qua lại hai giới, vì thế hắn mượn mật đạo luân hồi, đem nguyên thần của chính bản thân tách ra."
Mộ Tàn Thanh hít vào một ngụm khí lạnh.
Phân liệt nguyên thần, không khác nào tách ra ba hồn bảy vía, bất luận thống khổ thế nào, nguy hiểm trong đó càng khó có thể tưởng tượng được. Dùng tính tình của Phi Thiên Tôn, hẳn là sẽ không lựa chọn biện pháp gần như đánh cược mạng sống như vậy.
"Hai chủ nhãn của Y Lan, một bị hủy trước Ma Đạo đại chiến, còn lại một cái chính là vào lúc này bị hủy." Cơ Khinh Lan thấp giọng nói "Y Lan ác tướng thống trị Ác sinh đạo, có thể phân biệt thanh trọc khí, Phi Thiên Tôn đem phần tương đối thanh chính trong nguyên thần của mình cắt rời ra, tại thời khắc trưởng tử của Đông Thương Phượng thị ra đời, đem phần nguyên thần này cùng hồn phách mới sinh dung hợp..."
Hài tử kia chính là Phượng Tập Hàn.
Bởi mệnh tinh vẫn còn, ngay cả là Thiên pháp sư tự mình xem tinh tượng, cũng sẽ không phát hiện bất kỳ đầu mối nào. Huống hồ loại đoạt xác này là chính thức bắt đầu khi Phượng Tập Hàn bước lên con đường mới, nguyên thần thuộc về Phi Thiên Tôn tại thời điểm vận hành chân khí sẽ từ từ ăn mòn hắn cho đến lúc thay thế, toàn bộ quá trình lặng yên không một tiếng động mà sạch sẽ triệt để, ngay cả cốt nhục chí thân cũng không thấy được sự khác thường.
Mộ Tàn Thanh trong cổ họng gian nan: "Phượng Tập Hàn triệt để... là vào lúc nào?"
"Rất sớm, trước khi hắn theo Phượng Vân Ca đi đến Trọng Huyền cung." Cơ Khinh Lan nhắm mắt lại "Vị bằng hữu ngươi quen biết kia, thực sự chưa từng tồn tại!"
Cuộc chiến Đàm cốc, kế hoạch Phi Thiên Tôn muốn lợi dụng Phượng Vân Ca phục sinh Minh Giáng tuy rằng thất bại, nhưng mà cái chết của Phượng Vân Ca thành tựu cho Phượng Tập Hàn. Hắn đạp lên hài cốt của Hồi thiên thánh thủ leo lên địa vị cao, trong loạn Bắc Cực cùng Trung Thiên đại kiếp nạn liên tiếp lập công danh. Nếu bàn về tu sĩ Huyền môn đương đại, ngay cả Tư Tinh Di danh vọng cũng không sánh nổi Phượng Tập Hàn.
Mà hắn mang theo đầy người phong quang trở về Đông Thương, chính là hoàn toàn xứng đáng tiếp nhận chức vị Phượng thị tộc trưởng. Sau khi trải qua trận chiến này, Thẩm Lan Tịch cùng Phượng Linh Quân đều nguyên khí đại thương, hắn làm người thừa kế nên đạt được Thanh Long pháp ấn hoàn chỉnh, cũng đại biểu Phượng thị cùng Ngự Phi Hồng thiết lập quan hệ ngoại giao, một lần hành động bước lên trung tâm quyền lực của Nhân tộc.
Tịnh Quan một lòng muốn Nhân tộc hưng thịnh, hiện giờ Phi Thiên Tôn đã thất bại, Ma tộc mượn cơ hội này một lần nữa ngủ đông. Mà Phượng Tập Hàn sẽ dùng thân phận địa vị Nhân tộc thánh hiền thúc đẩy sự đối lập giữa thần và người, cho đến lúc đạo thần suy tàn, hắn sẽ trở thành con rắn độc trí mạng nhất sau lưng Nhân tộc.
Mộ Tàn Thanh nghĩ thông suốt tất cả những thứ này, sau lưng mồ hôi lạnh đã thấm ướt, trong mắt ẩn hiện ánh vàng.
"Ta biết ngươi muốn giết hắn, thế nhưng cũng không dễ dàng." Cơ Khinh Lan nhìn y "Phượng Tập Hàn sắp lên vị trí tân tộc trưởng Phượng thị, mà ngươi không có bằng chứng cụ thể."
"Giết hắn không cần chứng cứ." Mộ Tàn Thanh lạnh lùng nói "Ta sẽ không bởi vì cái nhìn của người khác mặc kệ uy hiếp đã biết tiếp tục tồn lưu."
"Ngươi thủy chung vẫn là như vậy...!" Cơ Khinh Lan tựa hồ đang cười, trong mắt lại đều là tơ máu "Đáp ứng ta một chuyện, ta có thể giúp ngươi giải quyết rắc rối này."
Mộ Tàn Thanh hơi giật mình: "Cái gì?"
"Còn chưa nghĩ ra. Ngươi đáp ứng ta trước đi." Suy nghĩ một chút, Cơ Khinh Lan liền nở nụ cười "Yên tâm, tuyệt không làm khó ngươi!"
Lời này của hắn mang theo một chút khẩn cầu, hiển nhiên là nhớ tới cục diện rối rắm năm đó tại Bắc Cực cảnh, Mộ Tàn Thanh đã cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt. Dù sao mười năm mặc dù đã qua đi, đối với Cơ Khinh Lan mà nói chỉ là một giấc mộng vừa mới thức tỉnh.
"Được." Mộ Tàn Thanh trầm mặc chốc lát, cuối cùng đáp lại.
"Truyền thừa đại điển sắp đến, cần dùng thủ đoạn phi thường. Ngươi trước tiên đi tìm Tư Tinh Di, chú ý tránh né những người khác, đặc biệt là Phượng Tập Hàn." Cầm Di Âm thấy bọn họ đàm luận xong xuôi mới lên tiếng "Ta trước tiên giúp hắn ngưng tụ hồn phách, chờ ngươi mang Tư Tinh Di đến, để hắn làm giúp cỗ thân thể "
Mộ Tàn Thanh sững sờ: "Hắn tới làm?"
"Đừng quên, Tư Tinh Di tên là Thẩm Nam Hoa." Cầm Di Âm tựa như cười mà không cười "Thân thể U Minh cùng Bắc Đẩu đều là xuất từ tay hắn. Ngươi lại không muốn để Cơ Khinh Lan đoạt xác, dĩ nhiên chỉ có thể đi tìm Tư Tinh Di."
Mộ Tàn Thanh tỏ ra hiểu rõ, dưới chân tùy ý bước ra một bước, thân ảnh liền biến mất khỏi Bà Sa thiên.
Y vừa đi, không khí nơi này liền trở nên tĩnh lặng, mãi đến tận lúc Cầm Di Âm tiện tay tiếp được một mảnh lá khô, hỏi: "Ngươi biết làm như vậy kết cục là thế nào không?"
Cơ Khinh Lan không ngạc nhiên chút nào việc hắn có thể nhìn ra tâm tư của mình, chỉ nở nụ cười: "Ta chờ đợi ngày này rất lâu rồi."
"Ngươi cứ như vậy hận hắn?" Cầm Di Âm đem chiếc lá khô ép thành bột mịn "Ta từ trong lòng ngươi nghe được âm thanh, cũng không chỉ là oán hận."
"Ta chưa bao giờ hối hận đã yêu hắn, cũng vĩnh viễn sẽ không tha thứ hắn." Cơ Khinh Lan nhìn bột phấn trong lòng bàn tay Cầm Di Âm, lại như nhìn thấy chính mình tan xương nát thịt "Ngươi nếu nghe được, liền không cần tiếp tục một lần nữa giẫm lên vết xe đổ."
"Lại một lần nữa?" Cầm Di Âm yên lặng chăm chú nhìn hắn "Ta đã từng làm qua sao?"
"Ta không muốn nhớ lại." Cơ Khinh Lan cười đến đắng chát "Đây không phải là chuyện tốt đẹp gì."
"Nếu ta nhất định muốn biết thì sao?" Sắc mặt Cầm Di Âm đột nhiên băng lãnh, ngàn vạn đóa hoa mặt người lần lượt tỏa ra, từng khuôn mặt uy nghiêm đáng sợ đều nhìn về phía Cơ Khinh Lan, khiến cho hắn có loại sợ hãi không rét mà run.
Cơ Khinh Lan hiện tại không có tu vi, căn bản không chịu nổi ác niệm của Huyền Minh mộc, hồn thể vốn đã mờ mịt càng thêm trong suốt, nhưng thân hình hắn chỉ hơi lắc lư, sau đó vững vàng mà đứng tại chỗ như trước.
"Vậy thì chờ thời điểm ta nguyện ý nói đi." Cơ Khinh Lan nhìn thẳng vào đôi mắt hắn "Ta sẽ không chỉ nói cho ngươi một cái, sau đó cho ngươi đi lừa gạt y."
Ánh mắt Cầm Di Âm lạnh lẽo âm trầm, sát khí vào thời khắc này như có thực chất, ngay cả không khí đều trở nên trầm trọng áp bách.
"Ta hỏi ngươi một câu ..." Một lúc lâu sau, Cầm Di Âm chậm rãi nói "Ta sẽ có tâm không?"
Cơ Khinh Lan đột nhiên trầm mặc. Thời điềm Cầm Di Âm cho là hắn lại muốn lẩn tránh không đáp, hắn bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngươi vốn có thể có."
Cầm Di Âm ngẩn ra.
"Tâm động tức tâm chết." Thanh âm Cơ Khinh Lan lại như âm phong địa ngục thổi qua, khiến ngay cả Cầm Di Âm cũng cảm thấy lạnh giá "Ngươi chung quy phản bội y, sau đó... y chết tại ngày ngươi động tâm."
Vô tâm vô tình, bất tử bất diệt; Tình sinh ý động, duyên kiếp cùng đến.
Y "thân tử đạo tiêu", ngươi dừng lại như thế!
[Mỗ lảm nhảm tí: xuyên suốt Phá Trận đồ là thể hiện "cách mạng tư tưởng", lật đổ tín ngưỡng đạo thần, chuyển sang lấy con người làm trung tâm. Nó tựa như cuộc cách mạng văn hóa phục hưng ở châu Âu, bạn nào có hứng thú thì tìm hiểu, cũng rất hay ho. Đây là một điểm mà mỗ thích trong Phá trận đồ, không phải tác giả nhắm mắt viết bừa mà có nghiên cứu chiều sâu đàng hoàng á.
Về chỗ xưng hô của Cơ Khinh Lan và Mộ Tàn Thanh, kiếp này Đại hồ ly vẫn không nhìn nhận Khinh Lan là đệ tử, vì vậy chỉ những phân đoạn hồi tưởng quá khứ hoặc thể hiện tình cảm thì mỗ mới cho Khinh Lan dùng "ngài-ta", bình thường vẫn dùng "ngươi-ta" nhé)
-------------Sentancuoithu------------