Chương 162: Tiềm Long
Trăm suối ngàn sông vào Đông Hải, vạn lý ba đào ánh càn khôn.
Thương Lan hải là hải vực lớn nhất trong Đông Thương cảnh, cũng là một trong ba đại dương rộng lớn nhất Huyền La giới, chỉ đứng sau Doanh Hư hải của Bắc Cực cảnh.
Ranh giới giữa Bắc Cực, Đông Thương là một dãy núi cao trải dài, trong đó sơn mạch phía đông chính là khởi nguồn của Thương Lan hà. Con sông này trải dài vạn dặm, hội tụ vô số nhánh sông lớn nhỏ, nuôi sống không biết bao nhiêu sinh linh. Sau khi đổ vào đại dương, hải vực cũng được gọi cùng tên.
Phượng thị mặc dù là thế gia đại tộc đệ nhất tại Đông Thương, nhưng không độc chiếm được biển cả. Tổ tiên Phượng Quân ban đầu dùng Tố Tâm đảo ở giữa biển làm tộc địa, trải qua mấy đời phát triển, bộ tộc Phượng thị chiếm giữ tổng cộng mười bảy đảo trong Thương Lan hải. Hải vực xung quanh được những tông môn tu chân khác kiểm soát, dùng kết giới phân chia, canh giữ tương trợ nhưng không quấy nhiễu nhau.
Phượng thị ở giữa hải vực, có địa vị siêu phàm tựa như chúng tinh phủng nguyệt, có thể nhìn rõ động tĩnh của các thế lực chung quanh, đồng thời cũng chịu sự ràng buộc kiềm chế của những thế lực này, bởi vậy tạo thành cục diện vi diệu lại tương đối ổn định.
Tiềm Long đảo là địa phương duy nhất trong mười bảy hòn đảo của Phượng thị mở cửa đối ngoại quanh năm, trên đảo xây dựng Tê Phượng lâu dạy y học. Vốn có ngoại nhân vãng lai, người lui tới thập phần hỗn tạp. Phàm là kẻ đi cầu thầy học thuốc đều có thể lên đảo, người ngoài muốn bái phỏng Phượng thị tộc địa cũng phải đi một chuyến qua nơi này. Toàn bộ mười bảy hòn đảo Phượng thị canh giữ lẫn nhau, mỗi chưởng sự của một hòn đảo chỉ nắm được chìa khóa mật của hòn đảo kế tiếp. Chính vì vậy, cho dù một hòn đảo có xảy ra thất thủ, cũng có thể cắt đuôi bảo toàn cho những đảo khác.
Nhưng mà, chưởng sự Tiềm Long đảo nắm giữ quyền lực trọng yếu, có thể mở ra thông đạo thẳng đến trung tâm tộc địa, vì vậy Phượng thị bộ tộc lựa chọn nhân sự an bài tại Tiềm Long đảo cực kỳ cẩn thận, cho dù là đứa trẻ phụ trách vẩy nước quét nhà đều có nhất nghệ tinh.
Truyền thừa đại điển sắp đến liên quan đến địa vị tộc trưởng cùng Thanh Long pháp ấn, quan trọng phi thường. Phàm là các thế lực cùng Phượng thị giao hảo đều phái đặc sứ mang theo lễ vật từ bốn phương tám hướng đi đến, người bước lên Tiềm Long đảo nối liền không dứt. Mộ Tàn Thanh cho tới giờ khắc này mới nhớ ra mình quên điều gì, vội vàng hướng Tư Tinh Di hỏi thăm thân phận đại sứ của Tây Tuyệt cảnh cùng Trung Thiên cảnh, lại nghe được đáp án ngoài dự liệu.
"Sự tình Trung Thiên cảnh lần này là việc lớn, cuộc chiến ở Thiên Thánh đô càng được truyền bá rộng rãi mọi người đều biết. Huống hồ Ngự thị tôn thất mười kẻ không còn một, Ngự Phi Hồng nhất định phải nhanh chóng chỉnh hợp thế lực triều chính đăng cơ lên ngôi. Người nàng có thể nhờ cậy không thể phân thân, kẻ không được nàng tín nhiệm càng không thể ra khỏi tầm khống chế..." Dừng một chút, Tư Tinh Di liếc mắt nhìn Cầm Di Âm "Nếu như Diệp Kinh Huyền chưa chết, hắn vốn là lựa chọn tốt nhất."
Cầm Di Âm đối với điều này không hề có cảm giác gì. Hắn tuy rằng dùng qua túi da của Diệp Kinh Huyền, nhưng mà đã cùng đối phương làm một hồi giao dịch ngang giá. Kẻ thực sự hại tính mạng hắn là một người khác, cũng không sợ móc mỉa trong lời nói Tư Tinh Di, trái lại cười lạnh: "Ngự Phi Hồng hiện giờ không chỉ là chủ nhân Kỳ Lân, mà còn là đệ tử của Tịnh Quan. Ngự Thiên hoàng triều cùng Đông Thương Phượng thị xứng đáng là hai thế lực nhân tộc mạnh mẽ nhất đương đại, nàng sẽ bỏ qua cơ hội lần này sao?"
"Liên quan đến việc đấy, ta cũng không rõ lắm. Dù sao sau khi chiếm được Kỳ Lân pháp ấn, đế vương tinh thuộc về nàng đã làm chủ mệnh cách. Ta tuy rằng tu hành chiêm tinh thuật, cũng không thể dễ dàng thăm dò mệnh số của đế vương." Tư Tinh Di khẽ mỉm cười "Về phần sứ giả Tây Tuyệt cảnh ... Nhân tộc bên đó, người tới là thứ tử của Tây Tuyệt Nhân hoàng, Khuếch Diên vương A Ma Na."
Khuếch Diên vương A Ma Na. Mộ Tàn Thanh nghe đến danh tự này, nhất thời hơi sửng sốt.
Y tuy là Yêu tộc, đến cùng vẫn xuất thân từ Tây Tuyệt cảnh, đối với lịch sử Nhân hoàng cũng có chút hiểu biết. Hơn 800 năm trước, đương nhiệm Yêu hoàng Huyền Lẫm tự mình dẫn quần yêu tru diệt Na Già Bộ, báo thù cho Yêu hoàng Thanh Lân cùng vô số Yêu tộc chết thảm. Thế cục độc tôn của Nhân tộc Tây Tuyệt cảnh chỉ tồn tại ngắn ngủi hơn trăm năm liền bị triệt để phá vỡ. Huyền Lẫm sau khi chỉnh đốn lại yêu quốc, mặc dù không đuổi tận giết tuyệt đối với Nhân tộc, rốt cuộc cũng có điều chèn ép. Ngay cả sự thăng trầm của vương triều Nhân tộc sau này đều do Yêu tộc trong bóng tối âm thầm khống chế. Hiện giờ dòng dõi Nhân hoàng vẫn chịu sự đè ép của Yêu tộc, bằng không cũng sẽ không có việc A Biệt công chúa gả xa đến Trung Thiên.
Đương nhiệm Tây Tuyệt Nhân hoàng có ba người con với vợ cả: Hoàng trưởng tử A Tô Cát tu võ trọng binh, Hoàng trưởng nữ A Biệt công chúa tài mạo song toàn, Hoàng thứ tử A Ma Na danh thanh không nổi trội, lại là một nhân vật bát diện linh lung (*).
[(*) chỉ người khôn khéo nhiều mưu mẹo, nhiều mặt]
Mộ Tàn Thanh còn nhớ mười năm trước từng cùng Tô Ngu đề cập đến thế lực Nhân tộc trong cảnh, vị Hồ vương tâm tư xảo quyệt đó liền nói: đợi đến lúc Nhân hoàng đương nhiệm băng hà, nếu A Tô Cát kế thừa ngôi vị hoàng đế, người này đối với Yêu tộc bất mãn đã lâu, tính cách dũng cảm hiếu chiến, trong vòng vài chục năm giữa hai tộc Tây Tuyệt chắc chắn sinh loạn, Yêu tộc không tránh khỏi huyết chiến; Nếu là A Ma Na kế vị, người này đa trí ngoan độc, nguy hiểm càng hơn A Tô Cát nhiều, một khi hắn thượng vị, Yêu tộc nên ngủ đông giấu mối.
Tây Tuyệt Nhân tộc muốn thoát khỏi uy thế của Yêu tộc đã lâu, nếu mà mượn cơ hội này quang minh chính đại phái người đến cùng Phượng thị tìm kiếm liên minh, Mộ Tàn Thanh nửa điểm cũng không cảm thấy kỳ quái. Y bất ngờ chính là Tư Tinh Di chậm chạp chưa nói ra sứ giả Yêu tộc, trái lại dùng ánh mắt tựa như cười mà không cười nhìn mình, trong lòng nhất thời giật thót một cái.
Khóe miệng Mộ Tàn Thanh hơi giật giật: "Tối hôm qua ngươi chỉ truyền tin cho Trọng Huyền cung thôi sao?"
"Trọng Huyền cung tuy là đứng đầu Huyền môn, cũng không tiện bao biện làm thay. Việc liên quan đến chủ nhân Bạch Hổ, còn phải do Yêu hoàng tự mình quyết định mới được." Tư Tinh Di cười cười, đem một chiếc thẻ ngọc giao cho y "Đây là hoàng lệnh, thỉnh."
Tin tức Huyền Lẫm lưu lại trong ngọc giản đơn giản rõ ràng: Nếu Mộ Tàn Thanh đã rửa sạch oan khuất tại Trung Thiên cảnh năm đó, lại đột phá cửu vĩ trở thành chủ nhân chân chính của Bạch Hổ pháp ấn, Tây Tuyệt Yêu tộc đối Trọng Huyền cung cũng xem như có công đạo. Lẽ ra truyền cho y mau chóng trở về Tây Tuyệt, nhưng mà trước mắt có Ma tộc muốn loạn Đông Thương, đều là chúng sinh Huyền La lại là minh hữu Phượng thị, Tây Tuyệt Yêu tộc đúng lý nên tương trợ. Hồ vương Tô Ngu đã khởi hành, ít ngày nữa sẽ đến, Mộ Tàn Thanh vừa dịp cùng Tư Thiên các chủ đồng hành, có thể dùng thân phận sứ giả đến Tố Tâm đảo chúc mừng trước, thương nghị việc đẩy lùi Ma tộc, cần phải cảnh giác đối thủ, bảo toàn pháp ấn.
"Có chuyện ta cũng là mới biết... ngày thứ hai sau khi ngươi rời khỏi Thiên Thánh đô, Ngự Phi Hồng liền gởi hai bức thư tự tay mình viết cho Tây Tuyệt Yêu tộc cùng Trọng Huyền cung, lấy thân phận chủ nhân Kỳ Lân cùng Ngự thiên tân hoàng bảo đảm cho ngươi, đem công lao trong cuộc chiến Trung Thiên chia hơn phân nửa trên đầu ngươi, thỉnh Trọng Huyền cung rút lại tội phạt, hướng Yêu hoàng vì ngươi thỉnh công."
Tư Tinh Di nhìn sắc mặt biến đổi của Mộ Tàn Thanh "Ngày hôm nay, Yêu hoàng đã ở Bất Dạ yêu đô tuyên bố, phong ngươi làm quân, ban danh Ẩm Tuyết. Tin tức chắc chắn rất nhanh sẽ truyền bá lại đây... Nếu mà Đông Thương một chuyến này lập được đại công, đợi ngươi trở về Tây Tuyệt, liền có thể thu được đất phong, thành chúa tể một phương."
Ẩm Tuyết quân.
Vốn là danh hiệu hôm nay mới được đặt ra, thế nhưng Mộ Tàn Thanh cùng Cầm Di Âm lại không hề cảm thấy xa lạ.
Mộ Tàn Thanh lần đầu tiên nghe được danh hiệu này là tại Hàn Phách thành mười năm trước, sau khi thiên lôi qua đi là đến Tâm Ma kiếp. Y ở nơi đó gặp được một vận mệnh hoàn toàn tương phản cùng hiện thực, thấy được một "chính mình" khác tự xưng "Ẩm Tuyết quân" hồn tế Bạch Hổ pháp ấn, cơ hồ không thể nhận rõ như thế nào thật giả.
Cũng may y khám phá kiếp số bổn tướng, liền đem tất cả những thứ đó cho rằng là một ảo cảnh khảo nghiệm, mãi đến lúc giấc mộng kỳ quái không hiểu ra sao này xuất hiện suốt mười năm, vừa như liên kết vừa như đứt đoạn với nhau. Hơn nữa lại nảy ra Cơ Khinh Lan từ đầu đến cuối đều thần bí khó lường, Mộ Tàn Thanh mới dần dần cảm thấy không đúng.
Cầm Di Âm cũng thế.
Hắn là Tâm Ma hóa tự tại, tất cả phát sinh thời điểm Mộ Tàn Thanh trải qua tâm ma kiếp hắn dĩ nhiên cũng có thể thăm dò, lúc đó liền cảm thấy tình huống không tầm thường. Sau đó hắn gặp được một "chính mình" khác, thông qua Huyền Minh mộc liên hệ nhìn thấy ký ức đối phương, danh hiệu "Ẩm Tuyết quân" này quả thực là khắc sâu trong đầu người kia, đao chém rìu bổ cũng đều không thể xóa được.
Vận mệnh quá mức nặng nề như vậy, không biết toàn bộ tình huống dĩ nhiên sẽ bất an. Cầm Di Âm trước sau không muốn đem Ẩm Tuyết quân trong trí nhớ cùng Đại hồ ly mình nhận thức này hòa làm một. Hắn tại Trung Thiên cảnh trả giá cực lớn, cũng chính là vì để Mộ Tàn Thanh có đầy đủ sức mạnh thoát khỏi ràng buộc, tránh như Ẩm Tuyết quân bị vô số bàn tay đẩy vào con đường không lối về, cuối cùng chết không có chỗ chôn.
Vì vậy, tình huống Trung Thiên cảnh sau đó phát triển như trong dự liệu của Cầm Di Âm, nhưng hắn không ngờ Huyền Lẫm lại ban xuống một cái phong hào như vậy, chỉ giây lát cả người phát lạnh.
Ẩm Tuyết quân, cái phong hào này giống như mộng yểm, lần này lại là từ hắn tự mình thúc đẩy tạo thành.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Cầm Di Âm nghe được nơi nào đó trong đầu truyền đến một tiếng cười châm chọc sắc bén, phảng phất bọn họ đã đi vào một cái vòng lẩn quẩn mãi mãi không có điểm cuối nhưng vẫn còn vọng tưởng có thể bước ra khỏi quỹ đạo.
"Các ngươi làm sao vậy?" Tư Tinh Di nhìn thấy sắc mặt bọn họ đều không thích hợp, cẩn thận hồi tưởng lời mình vừa nói, cảm thấy không có vấn đề gì, nhất thời nghi hoặc.
"... Không có gì." Mộ Tàn Thanh liếc nhìn Cầm Di Âm. Tâm Ma đã thu liễm thần sắc lóe lên liền qua. Y nhìn không ra nguyên cớ, trong lòng trái lại càng cảm thấy dị thường.
Trong lúc nói chuyện, pháp thuyền đã đến gần kết giới Tiềm Long đảo. Cầm Di Âm nhạy bén nhận ra được kết giới này truyền đến khí tức giáp mộc, hẳn là được Thanh Long lực hòa vào, lập tức xoay người một cái, thân ảnh nhất thời biến mất không còn tăm hơi.
Theo Tâm Ma ẩn nấp, chút ma khí vốn cũng không nhiều trên thuyền chớp mắt trừ khử sạch sẽ. Tư Tinh Di lấy lệnh bài Trọng Huyền cung, ra hiệu cho Mộ Tàn Thanh ngưng lực vào ngón tay, ở trên kết giới dâng thư viết tên. Người sau vì thế mới biết chỗ lợi hại của kết giới này: phàm là người đến viếng tất phải dùng chân nguyên lưu danh bên trên, kẻ có linh lực tà ám không được đi vào, tên của người lên đảo cũng bị kết giới thu nạp, sau bảy ngày mới tiêu tán. Trong thời gian đó, chưởng sự trên đảo có thể thông qua danh chú để tìm kiếm đối ứng, kẻ vi phạm lệnh cấm chắc chắn khó thoát bị bắt giữ.
Chẳng trách Cầm Di Âm nói toàn bộ Quy Khư chỉ mình hắn mới có thể lặng yên lẻn vào Phượng thị tộc địa. Tâm Ma nguyên bản vô hình vô tướng, không bị kết giới cảm ứng, những Ma tộc khác lại không chỗ che thân. Phi Thiên Tôn có thể dựa vào đoạt xác để lẫn vào phòng tuyến, nhưng hắn sử dụng túi da cũng sẽ bị danh chú ảnh hưởng, cực kỳ bất lợi để hành động.
Lúc này, cùng bọn họ đi đến trước kết giới còn có không dưới trăm chiếc pháp thuyền, hơn nửa là lâu thuyền chạm khắc tinh xảo, cũng có những chiếc thuyền nhỏ không hề bắt mắt chút nào. Cái trước phần lớn là xuất thân quốc triều quyền quý hoặc tông môn thế gia, cái sau trên căn bản là tán tu bối cảnh nông cạn.
Pháp thuyền của Tư Tinh Di này tuy lớn, lại vẫn chưa tới mức xa hoa, nếu trên buồm không có vẽ ký hiệu của Trọng Huyền cung, trà trộn vào trong trăm chiếc thuyền kia thực sự không đáng chú ý. Nhưng mà người thông minh đều biết, chỉ cần ba chữ Trọng Huyền cung cũng đã vượt qua mọi thứ hào hoa phú quý tinh mỹ trong thiên hạ.
Pháp thuyền cũng có kết giới bảo vệ, người ngoài không thấy rõ trên thuyền hư thực đến tột cùng thế nào, không dám dễ dàng tiến đến gần lấy lòng. Những chiếc thuyền xung quanh ăn ý quay đầu chuyển hướng, nhường cho bọn họ một vùng biển rộng rãi.
Mộ Tàn Thanh nhìn thấy tình cảnh phô trương như vậy, liền nghĩ mình thân là sứ giả Tây Tuyệt Yêu tộc lại quá giang trên thuyền của Trọng Huyền cung, cho dù từ trước đến nay y không thèm để ý mấy cái vặt vãnh này, cũng không khỏi tự hỏi mặt mũi của Huyền Lẫm cùng Tô Ngu có bị mình ném mất hay không.
"Ngươi ngại cái gì?" Giọng nói của Cầm Di Âm đột nhiên vang lên trong đầu y, mang theo ý cười trêu chọc "Ta cũng đã quá giang trong lòng ngươi, đây không phải là thể diện đệ nhất thiên hạ sao?"
Tâm Ma quấn thân, quả thật thể diện to lớn. Mộ Tàn Thanh âm thầm lườm hắn một cái, khóe miệng lại kìm lòng không được cong lên một chút như lưỡi câu.
Kết giới này che chắn đến lợi hại, rõ ràng gần trong gang tấc, thế nhưng từ bên ngoài nhìn lại hoàn toàn không thấy được hình dạng hòn đảo. Theo thuyền tiếp tục đi, Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy nước biển gió tanh đập vào mặt, như có làn sóng vô hình giội rửa qua thân thể. Tư Tinh Di bỗng phất tay áo cuốn gió, toàn bộ pháp thuyền liền tựa cung mũi tên rời cung bắn ra ngoài. Sóng cuốn như mây, pháp thuyền bốn phía cũng tựa như sớm có dự liệu, thi pháp tránh ra, lập tức đi theo sau pháp thuyền của Trọng Huyền cung lục tục tiến vào kết giới.
Phía trước, trên mặt biển nguyên bản chỉ thấy trời nước một màu đột ngột xuất hiện một hòn đảo, mơ hồ có thể thấy được lầu quỳnh điện ngọc thấp thoáng bên trên, tựa như ảo ảnh. Đáng tiếc Mộ Tàn Thanh đang ôm cột buồm cố nén nôn nao, không có lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp này. Mãi đến tận lúc thân thuyền lay động càng lúc càng kịch liệt, âm thanh xung quanh cũng huyên náo ồn ào lên, y mới kinh ngạc phát hiện không đúng, lập tức quay đầu nhìn lại.
Thuyền đến Tiềm Long đảo quả thật quá nhiều, lối vào kết giới lại chỉ có ba chỗ. Tư Tinh Di không muốn muốn làm chậm trễ hành trình của người khác, bởi vậy thay vì dẫn đầu như lúc trước lại thả chậm. Lúc này pháp thuyền tiến vào kết giới có chừng ba mươi chiếc, phần lớn còn quanh quẩn ngoài kết giới, nhưng không ngờ biến cố nảy sinh: có một chiếc lâu thuyền sau khi chạm vào kết giới bỗng nhiên nổ tung, hầu hết người trên thuyền cũng không thể phản ứng kịp, Một năng lượng màu xanh cực lớn trong khoảnh khắc đánh nát toàn bộ thân thuyền. Cũng may người ở trên đó đều là tu sĩ, lập tức điều động pháp khí bay lên tránh ra. Bọn họ vừa muốn quát mắng, chỉ thấy một luồng ánh sáng màu xanh lục từ trong kết giới kia lao ra, hóa thành thương long (*), đuổi theo một người trong đó không rời bỏ.
[(*) thương long: con rồng màu xanh /giống trong thương hải hóa tang điền: biển xanh hóa nương dâu ấy]
"Đó không phải là..." Người đồng hành tránh được một kiếp nhận ra đối phương, vừa muốn nói điều gì, liền thấy thương long toàn thân bao phủ trong sấm sét kia đã mở miệng lớn muốn đem người nọ nuốt hết. Chỉ một thoáng âm phong mãnh liệt, kẻ mới vừa rồi còn thất kinh lập tức đổi sắc mặt, quay lại một chưởng đón nhận đầu rồng, trên tay ma khí ám sắc sền sệt như máu, đem đạo năng lượng hoá hình này một lần nữa đánh tan. Cương phong sắc bén như đao thổi qua, xé rách một tấm da người, lộ ra bổn tướng dữ tợn khủng bố.
Những người chung thuyền với hắn nhất thời kinh hãi đến biến sắc, vạn lần không nghĩ đến lại có Ma tộc lẫn vào. Nếu không có kết giới nhìn thấu đầu mối, chỉ sợ bọn họ đã mang ma vật này lên Tiềm Long đảo.
Mộ Tàn Thanh trong mắt sinh sát. Y nhận ra Ma tộc mặc cốt giáp này. Tại thời điểm Cơ Khinh Lan suất lĩnh quần ma tàn sát bắc phương Ma vực, kẻ này liền xông lên phía trước nhất, chính là đại Thiên Ma đến từ Y Lan thành.
Thiên Ma hiện thân, Ma tộc nguyên bản ngủ đông của hắn trong đội thuyền cũng đều xé rách da người lộ ra diện mạo thật sự. Kẻ vừa mới vừa rồi còn cười cười nói nói, trong chớp mắt liền trở mặt khai sát.Trong ngoài kết giới nháy mắt chia thành hai thế giới, một phương yên lặng như tờ, một phương tiếng la hét hốt hoảng đột nhiên nổi lên.
Bầu trời vừa mới sáng sủa vạn dặm không mây, lặng yên không một tiếng động âm trầm. Ma khí bốc lên hóa thành mây đen, ma ảnh lay động ẩn dưới làn nước tối tăm. Không biết từ nơi nào truyền đến từng tiếng rít sắc nhọn chói tai, tựa khóc lại tựa như cười, khiến người đầu đau tai ù. Một số kẻ tu vi thấp rất nhanh không chống đỡ nổi, mạch máu toàn thân phình to nổi gân xanh, đột nhiên truyền ra tiếng nổ vang liên tiếp, có người đã đương trường nổ thành sương máu.
"Ma tộc!" Tư Tinh Di khẽ quát một tiếng. Đêm qua hắn đã tính toán được con đường phía trước hung hiểm đến cực điểm, lại không ngờ Quy Khư ma tộc hung hăng ngang ngược đến thế, ở ngay ngoài Tiềm Long đảo đại khai sát giới.
Bốn phía hỗn loạn tưng bừng, các tu sĩ đã tiến vào kết giới thấy tình hình này, hầu hết quay trở lại giúp đỡ đồng đạo. Số còn lại sợ hãi thủ đoạn Ma tộc không dám hành động, liền hướng pháp thuyền bên này cao giọng cầu cứu. Tư Tinh Di không thèm để ý đến những kẻ đó, căn dặn Mộ Tàn Thanh lưu lại trên thuyền, chân bước ra một bước, thân ảnh tựa trăng sáng lộ khỏi đám mây nhảy ra bên ngoài kết giới. Hai mươi tám Tư Thiên các đệ tử trên thuyền tách ra theo sát phía sau, đến lúc Thất tinh kỳ đón gió mở ra, hai mươi tám người phân chia tứ tượng tinh cung, lập tức kết trận.
"Năm mươi." Cầm Di Âm hồi lâu không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng, chỉ ra số lượng Ma tộc nơi đây.
Mộ Tàn Thanh cấp tốc đảo qua bốn phía, bên ngoài chém giết cũng thế, âm thầm triền đấu cũng thế, y chỉ thấy được bốn mươi chín kẻ, thuyết minh còn có một Ma tộc công phu ẩn náu rất tốt, liền âm thâm hỏi trong lòng: "Tên cuối cùng ở chỗ nào?"
Cầm Di Âm lần này không phí lời: "Ngươi nhìn đèn lồng trên chiếc thuyền có mái che phía đông kia."
Lúc này mặc dù là ban ngày, thế nhưng hoàn cảnh ở hải vực không thể so với lục địa, mũi tàu treo đèn là chuyện bình thường xảy ra. Ở đây trên một nửa thuyền đều đèn đuốc sáng choang, thế nhưng sau khi Ma tộc khai sát, đèn đuốc không bị nước biển bắn tóe lên tuyệt diệt thì bị khí lưu thổi tắt ngúm. Thế nên, chiếc đèn tuy lung lay không ngớt vẫn sáng như cũ trên chiếc thuyền có mái che kia liền hiện ra đặc biệt bắt mắt.
Trên thuyền nguyên là hai tên tán tu, lúc này đã thành hai bộ thi thể. Mộ Tàn Thanh được nhắc nhở liền nhìn thật cẩn thận, trên người thi thể kia không có vết thương, toàn thân tinh lực tinh phách lại biến mất.
Cơ Khinh Lan!
Y lập tức đoán ra thân phận Ma tộc này, lại thấy Tư Tinh Di đến gần chiếc thuyền nọ, lập tức không dám chậm trễ, thân ảnh nhảy vụt lên, Ẩm Tuyết kích chấn tay áo mà ra, hóa thành một đạo cầu vồng chém dọc xuống, đem mặt biển cắt đứt ra khiến sóng lớn ngập trời, những chiếc thuyền như giọt nước văng tung toé, không phân địch ta. Trong lúc nhất thời tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía, lại ở một khắc tiếp theo im bặt đi.
Ngọn đèn lồng bình thường không có gì lạ kia bị yêu lực đánh bay lên giữa không trung, hóa thành một nam tử tóc đen áo đỏ dung mạo yêu dã. Hắn một tay cầm chiếc đèn lồng màu trắng, một tay đưa che trước mặt, thời điểm ngước mắt lên tựa như tinh hỏa hạ xuống minh hồ, đẹp đến kinh thế hãi tục.
Trong gió biển nguyên bản tanh nồng đột nhiên xuất hiện hương thơm thấm ruột thấm gan, như yên hỏa, lại như mùi hoa, tựa hương rượu ngào ngạt say lòng người. Thế gian yêu linh nhân quái đều là sinh vật có tâm, dĩ nhiên có hương vị yêu thích. Chỉ nháy mắt hoảng hốt này, hồn khí liền đã tràn tán, ngàn vạn tia bạch khí từ trên người các tu sĩ bay ra, dung nhập vào trong đèn lồng trên tay Cơ Khinh Lan.
"Biến trận!" Tư Tinh Di bỗng nhiên quát lên. Một tiếng này như chuông đồng trống cổ đâm thẳng vào lòng, mọi người mới miễn cưỡng hoàn hồn, chỉ cảm thấy cả người khí huyết cuồn cuộn, rất may là không phá công. Đệ tử Tư Thiên các phụ trách bày trận tuân lệnh đổi vị trí, tứ tượng chuyển thất tinh, pháp kỳ đón gió lập tức lớn lên, Tinh Thần lực che chở tả hữu, các tu sĩ đạo hạnh không đủ lúc này mới chiếm được một chút sinh cơ, những tu sĩ khác cũng tìm tới chiến điểm của mỗi người, không tiếp tục đánh lung tung nữa.
Mộ Tàn Thanh đã đuổi bên cạnh Tư Tinh Di, Ẩm Tuyết kích chỉ thẳng giữa trời. Y nhìn về phía Cơ Khinh Lan, trong ánh mắt lại không có một tia nhiệt độ.
Hương Hỏa đạo pháp đối với khí tức đặc biệt nhạy cảm. Cơ Khinh Lan biết lần này y không chỉ đã động sát cơ, mà còn chắc chắn muốn đem mình chém xuống.
Hắn đối với điều này không cảm giác thấy nửa phần khác thường, trái lại có loại suy nghĩ vốn nên phải như thế. Đại đế đã nói, hắn cùng hồ ly này từng có một đoạn duyên phận sư đồ, sau đó ân đoạn nghĩa tuyệt, hắn gặp đại nạn rơi vào ma đạo, cứu hắn một mạng chính là Đại đế, cái mạng này của hắn là thuộc về Đại đế, quá khứ trước kia bỏ đi cũng được, còn cái khác... đã là đạo bất đồng bất tương vi mưu (*).
[(*) người không cùng quan điểm, chí hướng thì không thể nói chuyện, đàm đạo được]
Nghĩ như vậy, Cơ Khinh Lan nhấc đèn lồng lên thổi một hơi, từng tia từng sợi yên vụ bồng bềnh trôi ra, hóa thành vô số quỷ ảnh màu xám bán trong suốt. Yêu linh nhân quái, nam nữ già trẻ đầy đủ mọi thứ, ước chừng không dưới ngàn vạn, hồn phách tu sĩ vừa mới chết đi cũng ở trong đó, chỉ là hai mắt đỏ chót, thần trí hoàn toàn mất sạch, đã thành quỷ nô bị hắn sai khiến.
"Nghe nói Đông Thương Phượng thị đại điển sắp tới, tại hạ phụng mệnh Quy Khư Đại đế đến đây chúc mừng, không ngờ Tiềm Long đảo đãi khách lại là như vậy, còn khiến cho chúng ta mở mang tầm mắt." Cơ Khinh Lan lắc đầu than thở "Chắc hẳn Thanh Tĩnh chân nhân là nhìn chúng ta lễ mỏng, không thèm mở cửa. Đã như vậy..."
Dừng một chút, hắn đem đèn lồng chỉ đám người xa xa phía dưới, cười nói: "Nếu như đem đầu bọn chúng thêm vào lễ vật, xem ra có thể mở đại môn Tiềm Long đảo đi."
Lời vừa nói ra, nhiều tiếng ồ lên. Đám tu sĩ giận không nhịn nổi, hận không thể đem ma vật càn rỡ này kéo khỏi đám mây chém thành muôn mảnh. Thế nhưng những quỷ ảnh kia đã bay xuống, phảng phất thiên quân vạn mã đột nhiên tách trận hình, phối hợp Ma tộc bị vây trong trận chém giết phá vòng vây.
Tư Tinh Di nhìn Mộ Tàn Thanh liếc mắt một cái. Người sau cũng biết đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước, lập tức thân ảnh lóe lên, một tia chớp ở chân trời nổ tung, như rồng rắn bôn ba xé rách nửa khoảng không. Ẩm Tuyết kích so với tia chớp nọ càng nhanh hơn, nháy mắt Mộ Tàn Thanh đã xuất hiện trên đỉnh đầu Cơ Khinh Lan, mũi kích từ trên đâm xuống thiên linh cái của hắn.
Thân ảnh Cơ Khinh Lan hư hóa tránh qua một kích này, hai người ở giữa trời cuộn lên phong ba, chiêu nào chiêu nấy đe doạ. Mộ Tàn Thanh lần này không chút nào nương tay, cho dù Cơ Khinh Lan từng có lập trường ra sao, hiện giờ hắn đã rơi vào ma đạo, tiếp tục bỏ mặc sẽ chỉ khiến càng nhiều người vô tội chết thảm trên tay hắn, dù thế nào cũng phải bắt lấy.
Có Mộ Tàn Thanh kiềm chế Cơ Khinh Lan, Tư Tinh Di liền có thể rảnh tay đối phó vạn quỷ quần ma. Một tu sĩ bị quỷ nô đánh gục, chỉ chớp mắt nữa là sẽ bị bầy quỷ cùng nhau tiến lên gặm thành bộ xương, lập tức ánh sao như kiếm từ vị trí Thiên Xu bắn mạnh ra, đem toàn bộ những quỷ hồn này đóng đinh vào tinh kỳ. Trong lúc đó, tu sĩ cũng bị ánh sao xuyên qua thân thể lại không bị thương chút nào.
Hắn đứng trên pháp kỳ tung bay như sóng, những ngôi sao tụ hội vào trong đó cũng không lan ra, mà hóa thành từng quân cờ trắng đen rõ ràng, theo ngón tay Tư Tinh Di gảy gảy, từng đường từng tuyến cờ mắt thường khó thấy làm chủ chiến cuộc. Quỷ nô cũng thế, ma vật cũng thế, không một kẻ nào có thể đến gần hắn. Đám tu sĩ nguyên bản đang hoảng loạn thấy tình hình này, lại như trong đêm tối tìm được ngọn đèn sáng duy nhất, thoáng chốc đều hướng bên đây tụ lại, không tiếp tục năm bè bảy mảng nữa.
"Mộ Tàn Thanh, ngươi gan to bằng trời dám xông vào Quy Khư. Để ngươi chạy thoát là may mắn cả đời, lần này sẽ không còn nữa!"
Hỏa diễm từ trong đèn lồng bay ra, cùng Ẩm Tuyết kích chạm vào nhau. Cơ Khinh Lan ngửa đầu phát ra một tiếng huýt gió điếc tai nhức óc, vạn quỷ theo đó cùng rít gào, liệt hỏa hóa thành nhân hình cực lớn cháy hừng hực. Hắn đứng trên đỉnh đầu quỷ hỏa, tựa như Tu La sinh ra từ lửa, cháy đến tươi đẹp lung linh, như có thể đốt sạch vạn vật trên thế gian này.
Mộ Tàn Thanh có thể cảm giác được một cách rõ ràng trường kích trong tay nóng bỏng, lòng bàn tay đã bị tổn thương. Trong ngũ hành hỏa nguyên bản khắc kim, Cơ Khinh Lan lại thiện điều khiển đạo này, thực sự là miếng xương khó gặm.
Nhưng vậy thì làm sao?
Chớp mắt quỷ hỏa đến người, Mộ Tàn Thanh không lùi mà tiến. Góc áo y đều bị ngọn lửa đốt cháy khét, thân ảnh đột nhiên cất cao, lần thứ hai đến sát gần Cơ Khinh Lan, hai tay lưu quang màu vàng kim quấn quanh, Ẩm Tuyết kích cũng được một tầng kim quang băng lãnh bao phủ. Trong khoảng khắc này, Cơ Khinh Lan thấy rõ đôi mắt y: đó là một đôi thú đồng màu vàng cực kỳ lãnh lệ.
Hắn biết mình không đỡ được một kích này, lại lộ ra một nụ cười.
Cơ hồ cùng thời khắc đó, Cầm Di Âm ở trong lòng Mộ Tàn Thanh bỗng nhiên quát lên: "Lui!"
Không còn kịp nữa!
Một cái đầu nữ nhân thương tích chất chồng từ trước ngực Cơ Khinh Lan thò ra, tựa như xé rách một tấm họa bì, lộ ra nguyên hình dữ tợn kinh khủng dưới bề ngoài tuyệt mỹ.
Bộ thân thể này của Cơ Khinh Lan vốn là Y Lan ác quả biến thành, hắn đem Y Lan ác tướng giấu trong cơ thể mình, tự nhiên thiên thành, ngay cả Cầm Di Âm cũng không thể kịp thời nhận ra không đúng.
Gần như chỉ trong nháy mắt, nữ nhân thương tích khắp người triệt để thoát ra khỏi Cơ Khinh Lan. Hắn cũng tựa như hoàn toàn bị móc rỗng tinh khí thần, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, được quỷ hỏa đỡ trong tay, mỉm cười nhìn Y Lan ác tướng đón đỡ Mộ Tàn Thanh.
Y Lan biến thành nữ nhân xinh đẹp vô song lại điềm đạm đáng yêu, cho dù vết thương nằm dày đặc cũng không tổn hại đến vẻ đẹp của nàng, trái lại càng khiến người thêm thương xót. Nhưng khi 1,080 "vết thương" kia đột nhiên mở ra, biến thành 1,080 ác nhãn, mỹ nhân động lòng người đến đâu cũng trở thành cực hạn khủng bố.
Mộ Tàn Thanh một kích này không để lại nửa phần dư lực, thẳng tắp đâm vào lồng ngực Y Lan ác tướng, đồng thời không thể tránh khỏi đối diện ác nhãn. Thoáng chốc, thần trí y bị đoạt mất, động tác chậm một nhịp, cánh tay Y Lan đã kìm lấy hai vai y, kéo y về hướng mình.
Tư Tinh Di thần sắc chợt biến, một góc Thất tinh kỳ như trường long nổi trên mặt nước ngược đường mà lên, đánh thẳng đến Y Lan ác tướng. Cầm Di Âm nấp trong cơ thể Mộ Tàn Thanh cũng định hành động, ngay thời điểm một cước bước ra lại nhận biết được cái gì, tiếp tục ngủ đông một lần nữa.
Một tia sáng trắng nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy, từ hướng Tiềm Long đảo nhanh như điện chớp bay đến, xuyên qua quỷ ảnh ma khí đầy trời. Những nơi nó đi qua hồn phi phách tán, tựa như sao băng chớp mắt đã tới, vừa vặn ghim vào chủ nhãn bên trái của Y Lan.
Đó là một cây ngân châm nhỏ như lông trâu, mũi nhọn ngưng tụ một chút ánh sáng xanh.
"A..."
Y Lan ác tướng đao kiếm khó thương tổn, lại tại thời điểm ngân châm đâm vào mắt đột nhiên bùng phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế. Thanh âm này vượt qua vạn quỷ cùng khóc, thê lương hơn ngàn dặm thế gian. Trong lúc nhất thời, mọi người nơi đây toàn bộ bưng tai ngưng thần, âm thanh vẫn đâm thẳng vào lòng. Ngay cả bậc đại năng như Cơ Khinh Lan cùng Tư Tinh Di cũng đều bị chấn động đến mức phun ra một ngụm máu.
Cùng lúc đó, một thân ảnh bay ngang trời, kim tuyến trong tay vung lên như rồng, quấn lấy eo lưng Mộ Tàn Thanh ném về phía sau, bản thân mình đứng thẳng, xoay tay lại đón nhận Y Lan ác tướng, đầu ngón tay niêm ngân châm thứ hai, lần này nhắm ngay chủ nhãn phía bên phải của nàng.
Mắt thấy châm này sắp đâm vào, người nọ bỗng nhiên nhận ra được cái gì, đột nhiên gập thân bay ngược, vừa vặn mượn một mặt cờ của Tư Tinh Di đặt chân, miễn cưỡng tránh được Cơ Khinh Lan đánh lén mặt bên.
Y Lan ác tướng hóa thành một gốc cây cao tận trời, Cơ Khinh Lan chân đạp quỷ hỏa đứng bên cạnh, ánh mắt sâm nghiêm đáng sợ ép về phía người này, lớn tiếng quát lên: "Người tới là kẻ nào?"
Biến cố này đến bất ngờ, rất nhiều người lúc này mới phản ứng được, vội vàng ngưng thần nhìn lại. Liền thấy đứng trên lá cờ là một nam tử trẻ tuổi, nhìn không quá ba mươi, mày thanh mắt sáng, long chương phượng tư, một bộ pháp bào dài xanh biếc, lưng dắt ngọc tiêu, cổ tay quấn sợi tơ vàng, trên mặt như ngưng sương tuyết, lạnh đến mức không thể nhìn gần.
"Bổn tọa Thẩm Lan Tịch, may mắn làm Tê Phượng lâu chủ, đương nhiệm chưởng sự Tiềm Long đảo." Ánh mắt hắn đảo qua vùng biển ngổn ngang ngoài khơi, ngữ khí mặc dù chậm rãi nhưng nghiêm khắc "Tà ma ngoại đạo, dám cả gan ở Tiềm Long đảo ta tùy ý làm bậy, không sợ có đi mà không có về sao?"
-------------Sentancuoithu------------