Chương 144: Hàng tai
Ngày hôm sau lâm triều, bá quan tập hợp trong Tuyên Chính điện, yên lặng như tờ.
Nguyên nhân không phải do bọn họ mà là từ Vu y Diệp Kinh Huyền nhiễm dịch bệnh nặng không dậy nổi đã khỏi hẳn, Thái An trưởng công chúa mất tích tám ngày rốt cuộc cũng hiện thân. Nàng không chỉ bình yên vô sự trở về triều đình, còn mang đến ba vị tiên sư Trọng Huyền cung, chia ra là đương nhiệm Kiếm các chủ Tiêu Ngạo Sênh, Tam Nguyên các thiếu chủ Phượng Tập Hàn cùng Thiên Cơ các thiếu chủ Bắc Đẩu, đều có pháp chỉ làm chứng, không cho phép kẻ nào dám tỏ ra khinh thường ngạo mạn.
Bọn họ đến, không khác nào nước lạnh lăn vào chảo dầu nóng, trong phút chốc bùng phát một đám tia lửa. Phải biết rằng Trung Thiên cảnh những năm gần đây nạn họa không ngừng, tuy có triều đình điều hành quản chế không đến mức dân chúng lầm than, nhưng thiên tai nhân họa liên tục xảy ra không ngơi nghỉ khiến người mệt mỏi ứng đối.
Đặc biệt là chớm thu năm nay bạo phát trận dịch bệnh này, hiện đã lan ra mấy châu thành, bách tính chịu khổ nhiều không kể xiết; Triều đình tập trung lực lượng y dược toàn cảnh cũng không thể khống chế tình hình. Không biết bao nhiêu người cầu tiên bái thần xin che chở. Đáng tiếc những Huyền môn tu sĩ có bản lĩnh thật sự đã rút khỏi địa giới Trung Thiên, còn lại phần lớn là đám thuật sĩ rêu rao vơ vét của cải ngu dân, thậm chí thừa dịp loạn làm bậy. Trong lúc nhất thời tà thuyết thịnh hành, không chỉ gây trở ngại cho triều đình cứu chẩn thiên tai duy trì ổn định, còn khiến nhân tâm thấp xao thỏm, cục diện chính trị bất an.
Ở điểm mấu chốt này, tiên sư Trọng Huyền cung đến không khác nào một hồi mưa rào giải hạn. Đáng tiếc bá quan còn chưa yên lòng, lại nghe thấy một tiếng sấm sét giữa trời quang: lần này tai họa dịch độc đều do Quy Khư ma tộc gây nên, ma vật hiện đã lẻn vào Thiên Thánh đô, e rằng cùng người cấu kết, tùy thời làm loạn.
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời.
Hôm đó Ngự Phi Hồng trở về triều đình, trước mặt đế vương tôn thất cùng văn võ đại thần, đem việc mình mất tích từ đầu đến cuối kể rõ ràng. Trong tám ngày ngủ đông này, nàng phái thân tín âm thầm truy tra tỳ nữ Chung Linh dám hạ độc mình kia, biết được toàn gia đối phương đã rời kinh thành trở về quê hương từ lâu, dọc đường tìm kiếm lại không thấy bóng dáng. Sau vài lần vòng vòng chuyển chuyển, cuối cùng là từ trong trí nhớ Chu Đình chiếm được đáp án. Nguyên lai một nhà sáu người Chung Linh căn bản không hề ra khỏi thành, mà là bị Chu Trinh phái người bắt được, uy hiếp Chung Linh ám hại nàng. Sau khi bại lộ đều bị diệt khẩu, dùng Hủ Cốt thủy hủy thi diệt tích.
Chu Đình hành sự kín đáo; Ngoại trừ ký ức trong đầu hắn ra, bên cạnh không để lại nửa điểm manh mối. Ngự Phi Hồng cũng không ở trên điện đưa ra Ảnh Hồn châu làm bằng chứng, cũng chưa nóng vội đem mũi kiếm chỉ về phía Chu gia, mà đem việc này đẩy lên đầu Ma tộc, nói mình sau khi chạy ra khỏi biển lửa liền gặp ma vật truy sát, may mắn được Trọng Huyền cung tiên sư giải cứu khỏi nguy nan, lúc này mới ẩn thân mấy ngày dưỡng thương bệnh, âm thầm điều tra manh mối.
Cùng lúc đó, Diệp Kinh Huyền cũng ra khỏi hàng khởi bẩm, nói mình dùng thân thử độc, chứng minh trận dịch bệnh này cũng không phải thiên tai, quả thật là ma họa, dược và kim châm phàm tục không thể giải quyết, chỉ Huyền môn y đạo mới có thể cứu.
Lần này liền khiến tất cả mọi người trên triều đình giật thót. Ma tộc là kẻ địch chung của Huyền La ngũ cảnh. Trên nhân gian xem đạo thần là tối thượng này, tội cấu kết với Ma tộc còn nặng hơn cả tội mưu nghịch. Gian thần quyền hoạn dám to gan tiếm quyền loạn chính, cũng không dám ở bên ngoài làm bạn cùng Ma tộc, chỉ vì lúc bại lộ, bọn họ phải đối mặt liền không chỉ là kẻ thù, mà còn bị trăm vạn chỉ trích từ Ngũ cảnh Tứ tộc; Chưa nói đến việc để tiếng xấu muôn đời, sợ là vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh.
Trọng Huyền cung xưa nay xem trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ, cũng không can thiệp quốc triều phân tranh.Vì vậy lúc này ba người Tiêu Ngạo Sênh xuất hiện ở Tuyên Chính điện, chính là chứng minh Ngự Phi Hồng cùng Diệp Kinh Huyền nói không sai, Ma tộc xác thực đã lẻn vào Thiên Thánh đô, lại còn có người lòng mang ý đồ xấu vì chúng yểm trợ.
Ngự Phi Hồng vừa dứt lời, Thịnh vương Ngự Sùng Chiêu liền ra khỏi hàng khởi bẩm, trình lên kết quả Hoằng Linh đạo mấy ngày gần đây sưu tra toàn thành việc tà khí âm thầm lưu truyền. Từ nguồn gốc, thủ đoạn qua mặt quan phủ, nội tình tiểu thương đến phi tang cứ điểm, các loại các loại đều tường tận toàn diện. Đương trường liền có triều thần sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn.
Việc tà khí âm thầm lưu truyền liên lụy cực lớn, hai ba phần mười bá quan đang ngồi đều từng có tiếp xúc. Nhưng mà Ngự Sùng Chiêu lần này căn bản không thèm để ý đến hạng tôm tép nhỏ bé, căn cứ trương mục đen mà Hoằng Linh đạo truy tìm được từ cứ điểm dưới lòng đất cùng cung khai của những kẻ có liên quan, kết tội quốc cữu Chu Diệp phạm pháp, xem thường pháp lệnh, dùng tà khí giao dịch để đánh đổi sinh mệnh, cấu kết với thân nhân quan chức để tham ô hối lộ. Hắn là hoàng thân lại cô phụ thánh ân, bất trung bất nghĩa, tội khó đặc xá, cung thỉnh đế vương hạ chỉ điều tra.
Tấu chương vừa ra, cả triều đều chấn động.
Chu Diệp chính là con trai của đương triều tả tướng Chu Trinh, cũng là thân huynh của Chu Hoàng hậu. Chu gia tuy không phải đại tộc, nhưng mà quyền cao chức trọng, Chu Trinh lại là trọng thần được Tiên hoàng uỷ thác, trải qua hai triều, nắm giữ đại quyền. Ngự Sùng Chiêu lần này kết tội tuy chỉ ra một mình Chu Diệp, trên thực tế đầu mũi giáo nhắm thẳng vào Chu gia. Một khi hoàng thượng hạ chỉ nghiêm tra, chắc chắn từ trung ương liên luỵ đến địa phương, trên dưới tôn ti đều không ngoại lệ, khó có kẻ nào bo bo giữ mình tránh thoát.
Càng trọng yếu hơn là, Chu gia một mặt nắm giữ triều chính, một mặt đưa con gái vào cung, ngoại thích độc quyền, kết bè kết cánh, tâm ý vốn rõ rành rành. Hiện tại lại dính líu đến việc tà khí âm thầm lưu truyền, rõ ràng chính là vơ vét của cải tự lớn mạnh, có ý đồ không tốt.
Ngự Phi Hồng hồi triều mười năm, tuy là nâng đỡ Diệp gia cùng Chu Trinh trên triều đấu sức, bản thân mình vẫn chỉ có thể ở trong bóng tối cùng Chu gia tranh đoạt. Không chỉ buông bỏ binh quyền, càng trọng yếu hơn là nàng không được tôn thất sủng ái. Tài nguyên của Ngự thị suốt 300 năm trước sau chỉ mở rộng cho dòng chính thống. Mà nàng trời sinh gặp ba kiếp nạn, quả túc nhập mệnh, hoàng nữ bất tường, vĩnh viễn không chiếm được chút hỗ trợ nào từ tôn thất.
Ngự Sùng Chiêu lại không như vậy.
Hắn là thân đệ của Tiên hoàng, từng có công tòng long cùng uy danh trấn Đông, cho dù trao trả binh quyền, cũng là nhân vật mà hoàng thành trên dưới ai ai cũng không thể khinh mạn. So với đương kim đế vương vẫn bị Chu Trinh khống chế, Ngự Sùng Chiêu càng được lòng tôn thất hơn. Hắn đã cùng tôn thất ký kết đồng minh từ hai mươi năm trước, lần này dựa vào việc thanh tra tà khí tư lưu, càng chiếm được tộc trưởng Thừa Đức quân thừa nhận, phong quang nhất thời có một không hai, còn sợ gì Chu Trinh?
Nhưng mà, Chu Trinh rốt cuộc là mèo già hóa cáo. Đối mặt với Ngự Sùng Chiêu cùng Ngự Phi Hồng âm thầm công kích, hắn không kinh không hoảng, còn tự thỉnh điều tra chứng minh sự trong sạch. Hắn cùng với Ngự Sử đạo quan có giao hảo tốt trước sau ra khỏi hàng, thứ nhất thỉnh hạ chỉ tra rõ, thứ hai dùng danh nghĩa "việc liên quan đến Hoàng thân" đem vụ án này từ trong tay Hoằng Linh đạo chuyển giao cho Giải Trãi viện (*), thứ ba là thỉnh phong tỏa toàn thành truy tra Ma tộc.
[(*) nguyên bản: 獬豸院, mỗ có tìm hiểu, thì đọc thấy "Giải Trãi là một giống thú, truyền thuyết nói rằng con Giải Trãi tính ngay thẳng: thấy ai đánh nhau thì nó húc kẻ trái, nghe người bàn bạc thì nó cắn bên bất chính, vì thế cho nên các quan ngự sử dùng lông nó làm áo, lấy ý rằng sửa trừ gian tà bất chính]
Cứ như thế, sự tình tuy rằng được phơi bày, bàn tay điều khiển tình thế phát triển lại phải đổi chủ. Cũng may Ngự Phi Vân lần này lùi một bước để tiến hai bước, thuận thế hạ chỉ đem kinh vệ cấm quân tạm thời chuyển giao vào tay Thịnh vương, Hoằng Linh đạo hạ toàn lực phối hợp với ba người Tiêu Ngạo Sênh, nếu không kịp tấu lên, cho phép tuỳ cơ ứng biến.
Một hồi minh lưu ám dũng (*) trên triều cuối cùng cũng kết thúc.
[(*) minh lưu: dòng chảy lộ thiên/ ám dũng: mạch nước ngầm]
Ngự Phi Hồng vốn biết Chu Trinh có thể che giấu khéo léo cùng nhẫn nhịn, cả buổi lâm triều nàng đều chăm chú vào lời nói thần thái của đối phương, chỉ cảm thấy không có gì khác thường, không chắc Cơ Khinh Lan đến tột cùng đã động thủ làm gì đối với hắn. Ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, nàng cùng Ngự Sùng Chiêu trao đổi ánh mắt, liền cùng Diệp Kinh Huyền theo sát sau Chu Trinh ra khỏi Tuyên Chính điện.
Bá quan nhìn thấy nàng, người muốn tiến lên nịnh nọt cũng có, kẻ muốn lui về phía sau né tránh cũng có. Trái lại Diệp Hành cùng Chu Trinh thả chậm bước chân, người trước lo lắng cho thân tử, sau khi bãi triều cố ý muốn dẫn về nhà hỏi han tỉ mỉ; Người sau thế nhưng là cố tình chờ Ngự Phi Hồng.
"Điện hạ cát nhân thiên tướng, quả thật là Trung Thiên may mắn."
Bọn họ một đường đi tới Kim Loan kiều, hạ nhân bên cạnh đều lùi xuống phía sau, Chu Trinh lúc này mới nhàn nhạt mở miệng, nghe không ra vui giận.
"Thừa tướng nói quá lời." Ngự Phi Hồng khẽ mỉm cười "Bổn cung làm gì có thể cùng Trung Thiên sánh vai? Lần này trở về từ cõi chết, đều dựa vào tiên sư tương trợ, xem như là tổ tông che chở."
Chu Trinh nhìn nàng một cái thật sâu, bỗng lắc đầu: "Đáng tiếc!"
"Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc Điện hạ thân là nữ tử, lại là trời sinh bất tường. Bằng không, nếu đế vị do ngươi ngồi, chắc chắn hơn xa đương kim Bệ hạ."
"Thừa tướng cẩn ngôn!" Sắc mặt Ngự Phi Hồng lạnh đi "Thừa tướng tuy là quốc trượng, đến cùng vẫn là thần tử. Xem nhẹ quân thượng như vậy, không chỉ là đại bất kính, còn đẩy Bổn cung vào bất trung."
"Việc đã đến nước này, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám." Chu Trinh hiếm thấy cười khẽ "Điện hạ, hôm nay Thịnh vương lực áp bá quan, quyền uy càng lấn lướt đế vương. Cho dù ngươi thân là Quả Túc vương tọa trấn một phương cũng không thể so sánh cùng, ngươi có biết là tại sao không?"
Ngự Phi Hồng cùng hắn đối địch nhiều năm, chưa từng nghĩ tới lại từ miệng Chu Trinh nghe được một câu như vậy. Nàng vốn nên cắt ngang, lại bởi vì điểm không cam lòng khó mà diễn tả bằng lời trong tâm này, nín thở nghe tiếp.
"Bởi vì ở trong mắt mọi người, Thịnh vương là chính thống của hoàng tộc Ngự thị, mà ngươi không có tư cách." Ý cười Chu Trinh chuyển lạnh "Trung Thiên là nơi Nhân tộc quần cư, vì truyền thuyết con người là hậu duệ của thần linh, có cuộc chiến ngàn năm làm cơ sở. Thêm nữa, Ngự thị tuy là bắt nguồn từ binh nghiệp, lại bởi vì năm đó Nhân pháp sư phụng mệnh khảo nghiệm Cao tổ ban cho Kỳ Lân pháp ấn, định ra số mệnh ba trăm năm hoàng triều, do đó đạo thần hương hỏa cường thịnh vượt xa bốn cảnh khác."
"Ngươi nói cái này là có ý gì?"
"Kỳ hạn ba trăm năm sắp đến, những năm gần đây Trung Thiên cảnh nhân tâm xao động, ngoại trừ tai hoạ không ngừng, phần lớn là vì đạo "Thần dụ" này. Rất nhiều kẻ phạm pháp muốn noi theo Cao tổ thuận lòng trời khởi sự, lấy đạo thần thiên mệnh làm danh, muốn Ngự thị giang sơn đổi chủ. Dưới tình huống như vậy, Ngự thị gần trăm năm qua đều hướng đạo thần lấy lòng, đối Đạo Diễn thần quân quỳ bái, cho dù bách tính áo cơm khó đầy đủ, cũng phải thịnh hành tế điển, muốn dùng hương hỏa vạn gia đổi lấy đạo thần phù trợ, khiến Ngự thị hoàng vận kéo dài."
Thời điểm Chu Trinh nói chuyện nhìn về phía bức tượng thần kim thân uy nghiêm đứng sừng sững giữa dòng Kim Loan "Chính vì vậy, ngươi mới vừa sinh ra liền bị Thần dụ phê mệnh bất tường, ở trong mắt rất nhiều người chính là tai tinh (*) giáng thế."
[(*) tai tinh: ngôi sao mang theo tai họa]
Ngự Phi Hồng im lặng không lên tiếng, hai tay trong tay áo lặng yên xiết chặt.
"Ngay cả Tiên hoàng, cũng từng nghĩ tới việc từ bỏ ngươi. Cuối cùng khiến cho hắn thay đổi chủ ý chính là tấm lòng Tiên Hoàng hậu liều mình thương con, cùng việc ngươi từ từ hiển lộ tài năng thiên phú." Chu Trinh nhẹ giọng nói "Dù là như vậy, tôn thất cũng sẽ không cho phép hắn lập ngươi thành Trữ quân. Bọn họ có thể khoan dung với việc tai tinh tồn tại trong hoàng thất đã là cực hạn, sao còn có thể cho ngươi trở thành ngôi cửu ngũ?"
"Bọn họ sợ loại hành vi này xúc phạm đến thần linh, mới có thể sau khi Tiên hoàng băng hà, biết rõ ta gài mưu làm khó dễ, vẫn nguyện ý đưa ngươi hòa thân xuất cảnh, buộc ngươi không thể không gả cho con trai vương gia khác họ, ở nơi biên quan khổ hàn lưỡi đao liếm huyết... Nhưng mà, mặc dù ngươi dùng xương máu bảo vệ biên cương, đổi được công tích vĩ đại, sẽ chỉ làm bọn họ càng thêm kiêng kỵ ngươi hơn là thù địch với ngoại thích như ta."
"Ngươi không cần gây xích mích ly gián!"
"Nếu ta nói sai, Điện hạ đã sớm có thể được tôn thất ủng hộ quay lại hoàng triều, hà tất phải đợi đến công lực tàn phế, không thể không trao trả quân quyền?" Chu Trinh nhìn nàng "Bất quá, đây chỉ là một trong những nguyên nhân."
Ngự Phi Hồng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
"Vừa rồi ta nói ngươi có thể sống sót là may mắn của Trung Thiên, chứ không phải Ngự thị." Chu Trinh nhẹ giọng nói "Tiên hoàng lúc đó từng nói ngươi cực giống Cao tổ, lòng mang thiên hạ, am hiểu sâu sắc đạo lấy hay bỏ. Ở trong lòng ngươi, đám lê dân bách tính bừa bãi vô danh vượt qua tôn thất triều đình. Ngươi đem người trước xem là quốc tộ, lại đem người sau xem là bậc thang. Năm xưa sau khi Cao tổ đăng cơ đã có thể lấy phúc lợi bách tính chèn ép huân quý thần tử. Nếu như có một ngày ngươi đứng ở chỗ cao, cũng sẽ vì bách tính đem tôn thất từ trên mây kéo xuống. Vì vậy bọn họ nếu muốn đứng vững ở nơi cao nhất, nhất định phải đem ngươi giẫm xuống bùn."
"Ngươi..."
"Tự giải quyết cho tốt đi, Điện hạ!" Chu Trinh hướng nàng thi lễ một cái "Thịnh vương hiện giờ quyền cao chức trọng, một khi Chu gia rơi đài, ngươi đoán tiếp theo hắn sẽ đem lưỡi đao nhắm vào ai?"
Ngự Phi Hồng biết là hắn đang khích bác, nhưng không cách nào áp chế trong lòng mình dậy sóng. Nàng nhìn đôi mắt của Chu Trinh kia, trong lúc thảng thốt nhớ tới bản thân mình lúc còn bé, nhìn thấy hắn lúc đó còn trẻ tuổi ở Đông cung giảng bài cho đệ đệ, cũng cái nhìn tao nhã kì thực lại lộ hết ra sự sắc bén như vậy.
Trong khoảng khắc đó, nàng xác định ý thức Chu Trinh vẫn là của bản thân hắn, Cơ Khinh Lan e rằng không thao túng tâm trí hắn, mà là đem những góc cạnh hắn che giấu nhiều năm một lần nữa khai quật ra, sắc bén mà hiển lộ tất cả ngay trước mặt mọi người.
Theo bản năng nàng mở miệng hỏi: "Thừa tướng, ngươi cho là Ma tộc có thể giúp ngươi đạt được tất cả sao?"
"Không thể." Chu Trinh không chút do dự mà nói "Bất quá là lợi dụng lẫn nhau, theo như nhu cầu mỗi bên thôi."
"Đã như thế..." Ngự Phi Hồng lắc đầu bật cười, đè xuống điểm vọng tưởng không thực tế này trong lòng, lấy ra một cái hộp gỗ lim đưa cho hắn "Vậy thì bằng bản lãnh của mình đi."
Chu Trinh mở hộp ra, bên trong đặt một cây trâm phượng bằng vàng, tinh xảo hoa mỹ. Hắn nhớ đến thời điểm lần trước vào cung, cây trâm này còn cài trên đầu Chu Hoàng hậu rạng rỡ sinh quang, ngón tay nhất thời run rẩy.
Nụ cười trên mặt hắn rốt cuộc hoàn toàn biến mất, ngẩng đầu đã thấy Ngự Phi Hồng quay người rời đi, càng lúc càng xa.
Trong vòng hai ngày, Thiên Thánh đô giới nghiêm toàn thành.
Vì việc Ma tộc lẻn vào hoàng thành cùng triều đình tra rõ tà khí âm thầm truyền lưu, trong thành từ quan lại cho tới bách tính đều thấp thỏm không yên. Có người lo lắng tai họa bất ngờ, thậm chí sợ sự việc đã bại lộ, đừng nói là quan hệ cá nhân thân thiết, ngay cả thường ngày lui tới giao tiếp đều tạm thời gác lại, ai cũng không muốn ở cái thời điểm mấu chốt này bị tóm vào Thiên lao, trở thành mật thám Ma tộc.
Tả tướng phủ thường ngày khách đông nườm nượp, hiện giờ trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Ngày đó trên triều, người tinh tường đều có thể nhìn ra đích ngắm mà Ngự thị muốn chỉ mũi nhọn tới. Hiện giờ Hoàng hậu sắp tới sinh kỳ, Chu gia chính là ở trên đầu sóng ngọn gió. Cho dù là thế lực Chu Trinh gầy dựng nhiều năm lúc này cũng chỉ ở trong bóng tối ngủ đông, người khác đều là quan sát tình thế, ai cũng không chịu làm cá nhảy vào vũng nước đục kia trước.
Đối với Chu Trinh mà nói, hai ngày này cũng là thời gian thanh tĩnh hiếm thấy trong nhiều năm qua.
Đêm hôm ấy, hắn xử lý một ít sự vụ gia tộc, liền cùng Cơ Khinh Lan ở dưới hành lang đánh cờ. Ánh trăng cùng ánh nến cộng hưởng, vừa sáng rực rỡ lại thanh lãnh, đúng như hai người, một phong quang sán lạn một hoàng hôn rủ bóng.
Thời điểm Cơ Khinh Lan hạ cờ tàn, không nhịn được nhìn Chu Trinh vài lần.
Hắn từ lúc mới bắt đầu đã không đưa phàm nhân này để vào trong mắt. Cho dù Chu Trinh quyền thế ngập trời, đối với Ma tộc mà nói bất quá cũng chỉ là quân cờ mặc cho bọn họ chơi đùa. Bởi vậy sau khi thân phân bại lộ, Cơ Khinh Lan cũng lười vẽ ra kịch bản gì, chuẩn bị trực tiếp dùng Hương Hỏa đạo pháp lột đi ý thức của đối phương, trực tiếp thay vào đó. Nhưng không ngờ biện pháp ổn thỏa như vậy Phi Thiên Tôn lại không đồng ý.
Phi Thiên Tôn nói hắn xem nhẹ Chu Trinh, cũng xem thường người trong thiên hạ, ỷ vào ma lực có thể khoe đảm lược nhất thời. Thế nhưng Chu Trinh nắm giữ triều chính nhiều năm, quyền mưu trí kế cũng không phải hắn có thể so sánh được. Nếu như hắn tùy tiện thay thế Chu Trinh, chỉ có thể đem nhược điểm trực tiếp đưa đến tay Ngự Phi Hồng. Đối phương không cần mưu tính an bài, có thể hợp nhau tấn công, lúc đó bọn họ cái được không đủ bù cái mất.
Cơ Khinh Lan xưa nay nhu thuận, liền dựa theo ý của Phi Thiên Tôn chỉ bóp méo một phần liên quan đến Ma tộc, mượn Dục Diễm Cơ từ đầu năm đến đây âm thầm vì Chu Hoàng hậu điều tiết thân thể làm dẫn, thay đổi sự căm thù của Chu Trinh đối với Ma tộc, khiến hắn cho là mình cam tâm tình nguyện cùng Ma tộc hợp tác, kể cả cái chết của Chu Đình cũng bị mơ hồ bỏ qua, sau đó buông tay để đối phương ở trên triều đình cùng Ngự thị tranh đấu.
Sự thực chứng minh, ánh mắt Phi Thiên Tôn từ trước đến giờ không sai. Hai ngày nay không biết có bao nhiêu tai mắt nhìn chằm chằm Chu gia, Chu Trinh ứng đối không chỗ nào không thoả đáng, đem cả gia tộc trên dưới quản lý đến kín kẽ thiên y vô phùng. Rất nhiều sự việc hắn nhìn liền quáng mắt, đặt ở trước mặt Chu Trinh, đều trở thành việc nhỏ dễ như trở bàn tay.
Bọn họ bây giờ chỉ cần đợi ấu nhi trong bụng Chu Hoàng hậu đúng hạn ra đời.
Hai ngày trước, Chu Trinh nhận được phượng trâm từ trong tay Ngự Phi Hồng, trở về cũng không cho Cơ Khinh Lan sắc mặt hoà nhã. Người sau lập tức cảm ứng khí tức Chu Hoàng hậu, xác định nàng bình yên vô sự hắn mới yên lòng.
Nhưng mà, Chu Trinh cũng không cho là Ngự Phi Hồng chỉ nhắc nhở mình. Từ lúc trong cung truyền đến tin tức, nói sáng sớm nay Chu Hoàng hậu có dấu hiệu sinh, cả ngày này hắn đều tâm thần không yên.
Chu Hoàng hậu năm đó bị Đoạn Tử hoa tổn thương thân thể, đợi đến lúc phát hiện đã muộn, mời vô số đại phu vẫn vô dụng. Bản thân nàng cũng không có tâm tư phối hợp trị liệu, mãi đến tận lúc Dục Diễm Cơ dùng ma lực vì nàng tái tạo bên trong thân thể, lại được Chu Trinh thuyết phục tiếp thu trị liệu, lần này mới có thể mang thai.
Nhưng mà đứa bé này tuy là thai nhân loại, lại cần rất nhiều dinh dưỡng mới có thể bình yên trưởng thành, khiến cho cơ thể mẹ phải gánh vác rất lớn. Mặc dù Cơ Khinh Lan luôn bảo đảm mình có thể khiến Chu Hoàng hậu bình yên vô sự, Chu Trinh thân làm cha, chung quy vẫn không thể an tâm.
Cơ Khinh Lan không nhịn được hỏi: "Đã yêu quý nàng như vậy, vì sao năm đó ngươi trái ý nguyện của nàng, đưa nàng vào cung chứ?"
Chu Trinh không hề trả lời, chỉ là hạ xuống một quân cờ trắng, vừa vặn chém giết Hắc Long.
Thắng ván này, hắn mới hỏi ngược lại: "Đứa nhỏ trong bụng Thuấn Anh, có đúng là phàm nhân không?"
"Đương nhiên." Cơ Khinh Lan nhíu mày lại "Chu gia các ngươi muốn nâng đỡ Tân hoàng, Ma tộc chúng ta muốn cũng là một vị sứ giả nhân gian. Nếu không phải thế, hà tất phải phí tâm lực lớn như vậy?"
Chu Trinh nghe hắn nói, trong lòng cuối cùng cũng coi như hơi thả lỏng: "Vậy liền..."
Vừa lúc đó, ánh trăng nguyên bản sáng ngời đột nhiên ảm đạm đi, nguyệt quang trong như nước trở nên đỏ sẫm như máu, phảng phất có một màn sương đỏ che trời mở ra, cuồng phong từ đất bằng cuốn lên, vô cớ gia tăng huyết tinh túc sát!
"A..."
"Máu... Trăng máu!"
Hoàng thành nguyên bản đang yên tĩnh trong đêm, chỉ chớp mắt tĩnh mịch qua đi, đột nhiên từ bốn phương tám hướng bùng nổ vô số tiếng kêu sợ hãi sắc bén chói tai!
Trăng máu từ xưa là điềm bất tường, trong vô số truyền thuyết lưu hành trên thế gian, mỗi khi mặt trăng bị máu nhuộm đỏ, liền đại biểu đại nạn sắp tới, tất có tà ma xuất thế.
Cơ Khinh Lan bỗng nhiên đứng bật dậy, ánh lửa trong đèn lồng bay ra thành ngàn vạn tia, cùng với khói lửa của vạn gia, phát hiện vô số du hồn u linh như được triệu hoán, đều hướng cung thành bay nhào đến!
"Đáng chết!" Cơ Khinh Lan thầm mắng một tiếng liền muốn ra tay thu hồn, lại bị Chu Trinh ngăn lại.
"Chậm đã!"
Người phàm vốn khó gặp Tà linh bằng mắt thường, nhưng mà dưới trăng máu, quỷ mị không có chỗ độn hình, đám dữ tợn khủng bố đó đều hiện ra trước mặt tất cả mọi người. Thoáng chốc khắp thành đều sợ hãi, kinh vệ cấm quân cùng tu sĩ Hoằng Linh đạo cấp tốc xuất hiện ở đầu đường cuối ngõ, đem bách tính đuổi vào trong nhà, phong tỏa mọi con đường đi về cung thành!
Những tu sĩ này được pháp chỉ của Trọng Huyền cung, như được thiên ý che chở, đem bùa chú dán đầy phố lớn ngõ nhỏ, phối hợp cấm quân nhanh chóng kết thành thiên la địa võng. Nếu như vừa rồi Cơ Khinh Lan ra tay, ngay lập tức sẽ bại lộ trong mắt bọn họ. Đến lúc đó việc Chu gia cấu kết Ma tộc, chính là ván đã đóng thuyền!
Chu Trinh sắc mặt hết sức khó coi: "Chuyện gì thế này?"
"Trong Cung thành có thứ gì đang hấp dẫn chúng nó." Cơ Khinh Lan hít sâu một hơi "Mùi máu rất mới mẻ, còn có..."
Ma khí.
Hai chữ cuối cùng Cơ Khinh Lan cũng không nói ra. Hắn đang nghi ngờ không thôi. Vì để lấy được Kỳ Lân pháp ấn, con của Chu Hoàng hậu phải đúng là huyết thống Ngự thị. Cho nên bọn họ tính kế rất nhiều, lại không dám tính lên người Chu Hoàng hậu, chỉ sợ ma khí ô nhiễm thai nhi.
Như vậy, cỗ ma khí trong cung thành này là từ đâu mà đến? Tại sao lại là tại thời gian này?
Cơ Khinh Lan không thể nói, Chu Trinh cũng không thể manh động. Bọn họ đành phải ở phủ đệ chờ đợi. Mãi đến tận không lâu sau đó, có cung nhân vội vã chạy tới, gõ vang đại môn tướng phủ.
Chu Hoàng hậu sinh ra Hoàng trưởng tử.
Đây vốn nên là tin tốt có thể khiến Chu Trinh mừng rỡ phát điên, nhưng mà hiện giờ lại làm cho hắn như đọa kẽ băng nứt.
Không chỉ là thời điểm Hoàng trưởng tử giáng thế vừa vặn là trăng máu xuất hiện, thiên tượng cảnh báo.
Càng trọng yếu hơn là - Chu Hoàng hậu hoăng. (*)
[(*) hoăng: Chết (tiếng dùng cho vua chư hầu, Hoàng hậu hay đại thần), Vua thiên tử chết gọi là "băng", vua chư hầu chết gọi là "hoăng"]
----------Sentancuoithu---------