Chương 141: Đoàn tụ
Hai ngày trước, thời điểm sáu các nghị sự, Thiên Cơ các chủ U Minh đem tung tích Ma tộc cùng manh mối Bạch Hổ pháp ấn đều trình lên. Kiếm các chủ Tiêu Ngạo Sênh chủ động xin ra trận, lại có Tư Thiên các chủ Tư Tinh Di mở Tinh bàn thôi diễn làm chứng, Tàng Kinh các chủ Thanh Mộc thỉnh lệnh tập nã hung thủ dùng để an ủi vong linh Nguyên Huy trên trời, ngay cả Minh Chính các chủ Lệ Thù cũng chỉ trầm mặc lặng im, không kiên quyết phản đối như trước.
Sự tình phát triển giống như Bắc Đẩu đã tính toán, chuyện nguyên bản giữ bí mật được tiết lộ ra ngoài. Việc lại liên quan đến hai pháp ấn trọng yếu, Trọng Huyền cung làm người đứng đầu Huyền môn, dù thế nào cũng không thể giả như vô tri vô giác. Đối với việc này, Thường Niệm không nói một lời, Tịnh Quan trên mặt hiếm thấy có ý cười, Tịnh Tư chỉ cấp tốc an bài nhân thủ xuống núi, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc tối hôm nay bọn họ đã đi đến Thiên Thánh đô.
Thời điểm đám người Mộ Tàn Thanh trở lại đã là canh năm, không ít dân chúng trong thành đã thức giấc, dấu chân trên đường dần dần nhiều lên, mà y quán ở thành nam vẫn vắng lặng như trước. Bắc Đẩu tiện tay bấm một cái chỉ quyết, y quán liền được một đạo bình phong vô hình bao phủ lại.
Những người không liên quan trong y quán đã bị chuyển sang nơi khác. Ngự Sùng Chiêu còn chưa đi, Ngự Phi Hồng đã đuổi đến, đang ở trong hậu viện trò chuyện cùng Diệp Kinh Huyền. Vừa thấy thân ảnh bọn họ, đầu tiên là cả kinh, sau đó vui mừng khôn xiết.
Mộ Tàn Thanh một đường kín miệng như hồ lô, rốt cuộc lúc này đem quá trình đuổi bắt Cơ Khinh Lan tỉ mỉ thuật lại. Phượng Tập Hàn không ngồi cùng bọn họ, mà đi đến chỗ Diệp Kinh Huyền, cẩn thận xem chẩn cho hắn.
Ngày ấy tại Bão Phác cư, Phượng Tập Hàn cùng Tiêu Ngạo Sênh chia tay trong không vui. Hắn không muốn cuốn vào việc ở Trung Thiên cảnh để tránh khỏi kiếp số quấn thân, thế nhưng nước đã đến chân cũng không qua loa từ chối. Nhưng mà làm Tam Nguyên các thiếu chủ, hắn cần phải phụ trách an toàn cho môn hạ đệ tử, vì vậy sau khi nhận mệnh của Tịnh Tư, hắn chỉ dẫn theo mười y tu đạo hạnh cao thâm, hiện đã phái bọn họ đi đến khu vực tình hình bệnh dịch nặng nhất, bản thân cùng Tiêu Ngạo Sênh và Bắc Đẩu đến Thiên Thánh đô.
"Ngươi trúng độc đã sâu, y thuật bình thường đã không thể chữa trị." Phượng Tập Hàn thu hồi sợi tơ vàng bắt mạch, nhìn về phía Diệp Kinh Huyền "May mà ngươi đúng lúc đem chân khí bảo vệ tâm mạch, lại dùng châm cứu lấy huyệt hành khí, không chỉ kềm chế độc phát, còn có thể làm giả biểu hiện máu độc chảy loạn. Bất quá, ta xem thủ pháp châm cứu này của ngươi ..."
"Chính là Bách Xuyên hối trong Tam Nguyên y điển." Diệp Kinh Huyền khẽ mỉm cười "Vãn bối từ nhỏ đã đi đến Đông Thương học y, may mắn bái kiến Tê Phượng lâu Tiềm Long đảo, ân sư tục danh là Thượng Thanh Hạ Tĩnh."
Nghe vậy, Phượng Tập Hàn cũng không khỏi nở nụ cười: "Nguyên lai là đệ tử của Thanh Tĩnh chân nhân, quả thực danh sư xuất cao đồ."
Đông Thương cảnh thủy mộc xum xuê, bộ tộc Phượng thị đời đời ở trên biển, phạm vi ngàn dặm đều là hải đảo không gặp lục địa. Khu vực Phượng thị quản lí tổng cộng có mười bảy hòn đảo, chính là nơi linh khí hải vực hội tụ, đầu đuôi tương liên như một con rồng dài chiếm giữ trên biển. Tiềm Long đảo ở vào vị trí "long vỹ", là địa phương Phượng thị chuyên dùng để tiếp đón khách lạ, trên đó bố trí Tê Phượng lâu dạy dỗ cho ngoại tộc đệ tử đến đây học y, mặc dù không đến mức dốc túi truyền dạy, nhưng cũng tận tâm tận lực, khiến y đạo tại Đông Thương trường thịnh không suy.
Phượng Tập Hàn rời nhà đã lâu, thế nhưng vị Thanh Tĩnh chân nhân này tiếng tăm không nhỏ. Người này là tộc thúc của Phượng Tập Hàn, sớm trăm năm trước đã trở thành chưởng sự Tê Phượng lâu, y thuật thượng đẳng, chú thuật càng mạnh mẽ, tính tình cổ quái dị thường. Có hắn tọa trấn Tiềm Long đảo, bao nhiêu kẻ đạo chích thèm khát y đạo của Phượng thị cũng không dám manh động.
Diệp Kinh Huyền có thể được Thanh Tĩnh chân nhân chỉ điểm châm pháp, còn có thể dùng thân phận ngoại nhân xưng người này làm sư phụ mà không phải chưởng sự, có thể thấy được Thanh Tĩnh chân nhân đối với hắn hết sức xem trọng. Nếu như hắn chịu buông xuống tục vụ ở Trung Thiên cảnh, an tâm lưu lại Tiềm Long đảo, chỉ một thời gian tất có thể trở thành đệ tử thân truyền của Thanh Tĩnh chân nhân.
Đáng tiếc...
Phượng Tập Hàn chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, nói: "Dịch độc này quả thực vướng tay vướng chân. Ta nhất thời cũng không thể giải hết. Trước tiên tạm thời làm chậm độc tính lan tràn, sau đó sẽ nghĩ phương thuốc giải độc cùng cách chẩn trị."
Tố Tâm như ý phất nhẹ lên huyệt Thiên tuyền. Giáp mộc chân khí nồng đậm sinh cơ nương theo tâm huyết lưu chuyển toàn thân. Đồng thời tay phải Phượng Tập Hàn tụ linh làm châm lấy huyệt Thiên trì, hành mạch tam tiêu, phối hợp với giáp mộc chân khí thúc đẩy khí huyết, loại trừ độc tố trong ngũ tạng lục phủ.
Đợi đến lúc hắn thu châm, Mộ Tàn Thanh bên này cũng vừa vặn nói xong. Ngự Phi Hồng đang muốn nói cái gì, Bắc Đẩu trước sau vẫn ngồi bên cạnh minh tưởng bỗng toàn thân chấn động, hai mắt mở to, khóe môi tràn ra một đường máu.
"Bị phát hiện rồi... !" Hắn lau đi vết máu "... Khiên Hồn ti ta lưu lại trên người Cơ Khinh Lan đã bị hủy."
Phượng Tập Hàn hơi biến sắc mặt: "Xảy ra chuyện gì?"
Bắc Đẩu lắc lắc đầu: "Ta không rõ, người động thủ đạo hạnh quá cao."
Khiên Hồn ti cùng nguyên thần của Linh Khôi sư liên kết. Bắc Đẩu đưa nó giấu ở trên đầu Cơ Khinh Lan, lấy theo "nộ" tình, vốn không phải để điều khiển, mà để khiêu khích tâm tư nóng giận của Cơ Khinh Lan cũng để ghi lại tin tức. Nhưng đáng tiếc đạo Khiên Hồn ti này đột nhiên bị hủy, vẫn chưa kịp truyền tin tức quay về, chỉ có thần thức phản phệ khiến Bắc Đẩu đau đầu không thôi.
Cũng may hắn nhớ được quỹ đạo Khiên Hồn ti đi qua, lúc này liền lấy giấy bút ngưng thần vẽ xuống.
Ba người Trọng Huyền cung mới đến, bọn Ngự Phi Hồng lại không phải. Cho dù quỹ đạo thay đổi thất thường, bọn họ vẫn có thể xác định nơi cuối cùng Cơ Khinh Lan ở chính là quý phủ của Chu Trinh, lúc này không khỏi chau mày.
Ánh mắt Mộ Tàn Thanh trầm xuống: "Ta cùng Cơ Khinh Lan từng giao thủ. Hắn mặc dù đã thành ma, nhưng vẫn còn chưa hoàn toàn khống chế được ma lực trong cơ thể, lại trải qua một hồi chiến bại, không thể phát hiện Khiên Hồn ti nhanh như vậy, càng không thể phản phệ ngươi đến thế."
Ngự Sùng Chiêu nheo mắt lại: "Ngươi nhận ra hắn?"
"Thất hoàng thúc, ta cũng biết hắn." Thấy Mộ Tàn Thanh không muốn nhiều lời, Ngự Phi Hồng đúng lúc lên tiếng "Hắn tên Cơ Khinh Lan, nguyên bản là một quỷ tu, từng tại Hàn Phách thành liên thủ cùng ma tướng Dục Diễm Cơ mai phục, suýt nữa khiến ta bỏ mạng. Nghe đâu mười năm trước Bắc Cực đỉnh gặp nạn, cũng có quỷ tu này tham dự trong đó."
"Không sai, quỷ tu này lai lịch khó lường, Tư Thiên các cũng không thể tra ra thân phận thực sự của hắn, từ lúc xuất hiện đã cùng Quy Khư ma tộc làm bạn." Tiêu Ngạo Sênh tiếp lời "Mười năm trước hắn giúp đỡ Ma tộc cướp đoạt Huyền Võ pháp ấn, khiến cho Bắc Cực đỉnh tử thương vô số, quả thật tội ác ngập trời, hiện giờ rơi xuống thành ma cũng không kỳ quái."
"Trung Thiên cảnh dịch độc, e là cũng có liên quan với hắn." Phượng Tập Hàn hai hàng lông mày hơi ngưng lại "Khí tức trên người hắn cùng dịch độc kết hợp lại, nếu như có thể bắt được, chắc chắn sẽ giúp nghiên cứu chế tạo thuốc giải."
Ngự Sùng Chiêu cười lạnh, trong mắt lộ sát ý: "Vậy chúng ta còn chờ cái gì nữa?"
Quyền mưu tranh chấp là chuyện thường tình trên triều chính, nhưng thời buổi rối loạn như vậy, triều thần vì tranh quyền đoạt lợi không tiếc cấu kết Ma tộc, không chỉ là tội nhân của quốc gia, còn là sỉ nhục của Nhân tộc!
Dịch độc lan ra rất rộng, tin tức đưa tới tay hắn không thể nào ghi chép toàn bộ tử thương, một tờ giấy mỏng manh càng không thể so nặng nhẹ cùng tính mạng. Ngự Sùng Chiêu hận hung phạm đầu độc bách tính còn hơn căm ghét Chu Trinh quyền gian. Hiện giờ hai kẻ này lại cấu kết làm hại, hắn chỉ muốn đem bọn chúng một lưới bắt hết!
"Thất hoàng thúc, bình tĩnh chút." Ngự Phi Hồng đè vai hắn lại "Chu Trinh nắm quyền hơn hai mươi năm, triều chính trên dưới vây cánh vô số. Hiện giờ sự tình lại liên lụy tới Ma tộc, chúng ta càng không thể manh động."
Ngự Sùng Chiêu đẩy tay nàng ra, cười nhạo: "Vậy thì ngồi chờ chết, mặc cho Chu đảng liên hợp Ma tộc đem giang sơn này từng bước xâm chiếm sạch sẽ?"
Ngự Phi Hồng đối với thái độ của tôn thất tập mãi thành quen. Nàng không để ý tới sự châm chọc của Ngự Sùng Chiêu, quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngạo Sênh, chỉ thấy hắn khe khẽ lắc đầu.
Lập trường của Trọng Huyền cung là trừ ma vệ đạo, tranh đấu triều chính không thuộc trách nhiệm bọn họ. Người tu hành càng phải rời xa hồng trần tục vụ, chưa nói đến nơi đây đang ở dưới đại kiếp nạn. Bởi vậy, Trọng Huyền cung lần này phái người xuống núi mục đích hết sức rõ ràng: một là bảo vệ Kỳ Lân pháp ấn không bị Ma tộc vấy bẩn, hai là thu hồi Bạch Hổ pháp ấn lưu lạc bên ngoài, ba là cứu trị bách tính nhiễm dịch độc.
Về phần giang sơn số mệnh của Ngự Thiên hoàng triều, đành nhìn vào Ngự thị vận số, bọn họ không có cách nào can thiệp, càng không thể nhúng tay.
"Người tu hành trong Huyền môn xưa nay trừ ma vệ đạo, các tiên trưởng nếu đi đến Thiên Thánh đô, đương nhiên sẽ không bỏ mặc cho Ma tộc làm hại." Diệp Kinh Huyền bỗng nhiên nở nụ cười "Về phần sự tình triều chính, dĩ nhiên cũng nên giải quyết trong triều chính."
Ngự Phi Hồng đuôi lông mày hơi động: "Ngươi là nói..."
"Chu Trinh có thể đi đến địa vị hôm nay, hoàn toàn là do lòng đầy âm mưu tính kế, vạn sự lấy lợi ích làm đầu, nhìn trước ngó sau chừa lại đường lui." Diệp Kinh Huyền điểm điểm chính mình "Nếu như ta là hắn, mặc dù cùng Ma tộc hợp tác cũng sẽ không hoàn toàn tín nhiệm bọn chúng. Những ngày gần đây lại nảy sinh chi tiết, nhất định sẽ tạo thành hiềm khích. Đến lúc biết tu sĩ Trọng Huyền cung đi đến Thiên Thánh đô, hắn càng phải thu nạp nanh vuốt ngủ đông chờ thời."
Ngự Sùng Chiêu lắc đầu: "Cứ như vậy, chúng ta càng không dễ bắt được sai lầm của hắn."
"Không, đây mới là chuyện tốt." Mộ Tàn Thanh khóe môi nhếch lên "Có sự việc đêm nay, Chu Trinh cùng Cơ Khinh Lan cũng sẽ không tùy tiện ra tay. Như vậy hắn lui một bước, các ngươi liền có thể tiến một thước, làm cho hắn không còn đường thối lui, dĩ nhiên chó cùng rứt giậu."
"Nhưng mà..." Ngự Sùng Chiêu bỗng dừng lại, nhìn về phía ba người Tiêu Ngạo Sênh.
Một khi Chu Trinh bị bức đến mức tận cùng, việc cấu kết với Ma tộc chắc chắn sẽ bại lộ. Đến lúc đó có Trọng Huyền cung ra tay trấn áp ma họa, Chu Trinh chính là kẻ phản bội Nhân tộc, bị Huyền La ngũ cảnh khinh thường, cho dù đoạt được đại quyền cũng không lâu dài, tất thành kẻ địch chung của toàn thiên hạ. Dưới tình huống như vậy, kẻ thông minh đều sẽ lập tức cùng hắn rũ sạch quan hệ, thậm chí phản chiến đối đầu, bọn họ liền có trợ lực khổng lồ đi bình định loạn triều chính.
"Việc này mấu chốt ở chỗ, Ma tộc chịu vì Chu Trinh bỏ ra bao nhiêu tâm lực? Nếu như sự tình bại lộ, Ma tộc tùy ý khai sát, liệu tai vạ liên lụy rộng hay không?" Diệp Kinh Huyền nhìn về phía Tiêu Ngạo Sênh "Vị tiên trưởng này, giả như đến bước đó, các ngươi sẽ làm gì?"
"Chúng ta dĩ nhiên đem hết toàn lực, bảo vệ bách tính an ổn."
Để đề phòng, lần này hành trình đến Thiên Thánh đô chỉ có ba người bọn họ, nhưng đều là hạng người tu vi cao thâm. Huống hồ bên người Bắc Đẩu có mang một tấm Truyền tống phù; Nếu như tình thế quả thật vượt quá khống chế, có thể trong nháy mắt đem hơn một nghìn tu sĩ Trọng Huyền cung đưa vào chiến cuộc. Đến lúc đó Tam Bảo sư cũng sẽ không ngồi yên bỏ mặc.
Huống hồ... Tiêu Ngạo Sênh liếc nhìn Mộ Tàn Thanh, nhớ tới mảnh rừng mất hết sinh cơ kia, ánh mắt hơi tối đi.
Sau một phen thương nghị, trời đã rạng sáng; Ngự Sùng Chiêu lúc này mới vội vã rời đi. Diệp Kinh Huyền liếc nhìn người ở hiện trường, tiếp nhận phương thuốc Phượng Tập Hàn viết xong, biết thời biết thế đi sắc thuốc cho bản thân, đem hậu viện lưu lại cho bọn họ.
Năm người vây quanh bàn mà ngồi, hậu viện nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ, cũng không ai mở miệng trước.
Trong lòng tích tụ muôn vàn sự, lúc gặp nhau rồi lại lặng thinh. (*)
[(*) từ «Gởi bạn» của Vưu Mậu, người thời Nam Tống]
Mộ Tàn Thanh tại thời điểm nói Ngự Phi Hồng hướng Trọng Huyền cung cầu viện, đã dự đoán sẽ có ngày này. Chỉ là không ngờ đột ngột đến như vậy, y còn chưa kịp chuẩn bị làm sao đối mặt cố nhân, cũng đã gặp lại bọn họ.
Y bị Tiêu Ngạo Sênh cùng Ngự Phi Hồng kẹp ở giữa, vô hình trung đem Bắc Đẩu cùng Phượng Tập Hàn tách ra. Người sau biết rõ bọn họ có lòng che chở, trái lại cũng không chỉ trích gì, chỉ là có chút sự tình không cách nào tránh khỏi.
"Mộ đạo hữu, mười năm không gặp, đạo hạnh ngươi tinh tiến rất nhiều." Đánh vỡ mảnh yên tĩnh này chính là Bắc Đẩu. Hắn nhìn về phía Mộ Tàn Thanh "Có thể thấy ngươi bình yên vô sự, lòng ta rất là an ủi. Chỉ là Bạch Hổ pháp ấn quan hệ trọng đại, ngươi mang theo nó lưu lạc bên ngoài khó tránh khỏi trêu chọc Ma tộc thèm khát. Không bằng theo chúng ta trở về Trọng Huyền cung, bảo đảm chu toàn."
Bắc Đẩu từ trước đến giờ ôn lương tri lễ, trước mắt nói chuyện cũng không hiện ra hùng hổ doạ người, nhưng rõ ràng là muốn đem Bạch Hổ pháp ấn cùng Mộ Tàn Thanh đều mang về Trọng Huyền cung. Cái trước là chuyện đương nhiên, người sau lại liên quan đến cựu án mười năm trước. Nếu Mộ Tàn Thanh trở lại Bắc Cực đỉnh, hoặc là rửa sạch tội danh, hoặc là tiếp thu trừng phạt.
Mộ Tàn Thanh lắc đầu nói: "Bạch Hổ pháp ấn đã cùng ta hòa thành một thể. Chỉ cần ta còn sống, liền không có cách nào đưa nó giao cho các ngươi."
Tiêu Ngạo Sênh đang muốn nói chuyện, lại thấy Ngự Phi Hồng đối với mình liếc mắt ra hiệu hắn không nên gấp gáp lên tiếng.
"Ngươi có thể theo chúng ta cùng trở lại." Phượng Tập Hàn đặt chén trà xuống "Tại thời điểm ngươi sử dụng sức mạnh của Bạch Hổ, Tư Thiên các e là đã phát hiện tung tích. Cơ Khinh Lan cũng chính mắt nhìn thấy ngươi sử dụng Bạch Hổ lực, Ma tộc nhất định sẽ không dễ dàng buông tha. Đã như vậy, ngươi theo chúng ta quay về Trọng Huyền cung mới là lựa chọn tốt nhất."
"Nếu như ta đi với các ngươi, cả đám người chuyến này không ai có thể còn sống trở về." Mộ Tàn Thanh nhàn nhạt nói "Ma tộc đã chiếm được Huyền Võ pháp ấn, đối với sức mạnh của Bạch Hổ dĩ nhiên cũng nhất định phải đoạt. Có cái cơ hội ngàn năm một thuở như thế, đổi thành các ngươi sẽ ẩn nhẫn bất động sao?"
Ý cười bên môi Bắc Đẩu lạnh đi: "Nguyên lai, là ngươi cố ý."
Mộ Tàn Thanh đối hắn nâng chén lên: "Cũng thế, cũng thế!"
Bọn họ dùng manh mối của Bạch Hổ pháp ấn đổi được lệnh tin xuống núi, Mộ Tàn Thanh liền đem Bạch Hổ pháp ấn lộ ra cho Ma tộc, khiến bọn họ mặc dù phụng mệnh mà đến, cũng không thể ở trên sự kiện này manh động.
"Ngươi không sợ Ma tộc động thủ trước, đem chúng ta chém tận giết tuyệt?"
"Đương nhiên sợ." Mộ Tàn Thanh nhìn chăm chú bọn họ "Bởi vậy, các ngươi nếu muốn cầm lại Bạch Hổ pháp ấn, trước tiên cũng chỉ có thể liên thủ với ta, tạm thời giải trừ uy hiếp của Ma tộc."
Tiêu Ngạo Sênh hơi nhướng mày. Hắn nhìn thấy hàn ý trong mắt Bắc Đẩu cùng Phượng Tập Hàn, lại nhìn Ngự Phi Hồng khóe môi cười lạnh, nhất thời minh bạch.
Ma tộc làm hại Trung Thiên cảnh vốn là một mắt xích trong kiếp số, bởi vậy ngay từ đầu Trọng Huyền cung xem trọng cũng chỉ có pháp ấn. Bọn họ sẽ bảo vệ Kỳ Lân pháp ấn không bị Ma tộc đoạt được, nhưng sẽ không so đo trận ma họa này mang hậu quả thế nào cho Ngự Thiên hoàng triều, đây cũng là nguyên nhân Trọng Huyền cung khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng mà, tin tức Bạch Hổ pháp ấn xuất hiện ở Trung Thiên cảnh, phá vỡ bố trí nguyên bản của Tam Bảo sư, lúc này mới để bọn họ xuống núi nhập cảnh, đem việc cứu trị dịch độc làm trung hoà kiếp vận nhân quả, trước khi Ma tộc phát hiện mau chóng tìm tới mục tiêu, liền có thể dùng cái giá thấp nhất thu hồi pháp ấn.
Chỉ có để Ma tộc biết được tung tích Bạch Hổ pháp ấn, bọn họ mới có cùng chung kẻ địch, bảo vệ cùng lợi ích, không thể không chân chính đứng ở cùng một trận tuyến.
"Các ngươi..." Trong lòng Tiêu Ngạo Sênh tức giận lại cảm nhận được một loại bi ai khó có thể dùng lời diễn tả được. Hắn nhìn Bắc Đẩu cùng Phượng Tập Hàn "Các ngươi còn nhớ đến thân phận của mình không?"
"Chúng ta vẫn nhớ." Phượng Tập Hàn gằn từng chữ nói "Tiêu Các chủ, người không nhìn rõ điểm ấy là ngươi."
"Y không phải phản đồ của Huyền môn!" Tiêu Ngạo Sênh vỗ bàn đứng dậy, ánh mắt như tia chớp, bắn thẳng về phía Bắc Đẩu "Sự tình mười năm trước phát sinh, đến nay còn có điểm khả nghi không rõ, có thể nào liền cái quan định luận như vậy?"
"Nhưng Mộ Tàn Thanh nếu không trở lại, liền vĩnh viễn chỉ có thể là phản đồ của Huyền môn." Bắc Đẩu không tránh không né chút nào mà đón nhận ánh nhìn của hắn "Tiêu Các chủ, ngươi muốn cho y cả đời đều lưu vong bên ngoài, làm một kẻ tội nhân không thấy được ánh mặt trời sao?"
Tiêu Ngạo Sênh cả người chấn động.
"Được rồi, đừng có tức giận lớn như vậy." Mộ Tàn Thanh vì bọn họ châm cho mỗi người thêm chén trà, tựa như trung tâm tranh luận không phải là mình "Ta chỉ nói sẽ không cùng các ngươi đi, lại không nói không trở về Trọng Huyền cung."
Lần này ngay cả Ngự Phi Hồng đều lộ vẻ kinh ngạc nhìn lại.
"Đúng như các ngươi nói, ta không có ý định trốn cả đời, việc ta nên làm sẽ dám đảm đương, lỗi ta không phạm cũng sẽ không nhận. Năm đó sự tình đến tột cùng làm sao, ta so với các ngươi minh bạch hơn nhiều." Mộ Tàn Thanh uống chén trà nhỏ của mình, ánh mắt đảo qua gương mặt từng người "Ta đã đáp ứng Phi Hồng, sẽ giúp nàng đối phó ma quỷ trong bóng tối. Thế nhưng việc liên quan đến Ma tộc, bằng sức một mình ta quá mức đơn bạc, trừ phi Trọng Huyền cung nguyện ý ra tay."
Phượng Tập Hàn khóe miệng cong cong: "Cho nên ngươi không phải đang ép chúng ta, mà là bức Trọng Huyền cung."
"Trừ ma vệ đạo," Mộ Tàn Thanh đem chén trà thả xuống "không phải là như vậy sao?"
Lặng lẽ chốc lát, Bắc Đẩu nâng chén hướng y xa xa đối kính, nói: "Chính nên như vậy!"
Lấy trà thay rượu, bầu không khí nguyên bản đối chọi gay gắt thoáng chốc biến mất trong vô hình.
Một chén trà qua, Bắc Đẩu cùng Phượng Tập Hàn rời đi trước. Người đầu đi tìm Ngự Sùng Chiêu hỗ trợ lục soát tìm kiếm, người sau cầm máu của Diệp Kinh Huyền đi dược phòng nghiên cứu, trong viện chỉ còn dư lại ba người đối diện nhau không nói gì.
"... Không cần đến mức này." Một lúc lâu sau, Ngự Phi Hồng chậm rãi mở miệng "Ngươi đối với ta đã hết lòng tương trợ, mà ta không có cách nào giúp ngươi."
"Là bằng hữu, cũng đừng nói với ta cái gì hết lòng tương trợ, ta không thích nghe." Mộ Tàn Thanh cười cười "Huống hồ, ngươi không phải là không giúp được ta."
"Cái gì?" Ngự Phi Hồng nhíu mày lại. Nàng biết được Mộ Tàn Thanh chuyến này nguyên bản là vì mượn sức mạnh Kỳ Lân đả thông trì trệ trong cơ thể, nhưng mà Kỳ Lân pháp ấn treo lơ lửng vô chủ, nàng lại không được tán thành, liền có thể giúp đỡ gì cho đối phương?
"Có ngươi ở đây, sư huynh mới không biến thành đầu gỗ đần độn, không phải là giúp ta đại ân sao?" Mộ Tàn Thanh ranh mãnh hướng Tiêu Ngạo Sênh nháy mắt "Sư huynh, đến đều đã đến rồi, còn không mau nắm lấy cơ hội..."
Lời còn chưa nói hết, Tiêu Ngạo Sênh thẹn quá hóa giận đã đem chén trà trong tay hóa thành ám khí đập vào mặt y nhưng đáng tiếc đánh hụt, cái kẻ không đứng đắn kia đã dùng độn thuật biến mất tại chỗ.
"Tiểu tử thúi này ..." Tiêu Ngạo Sênh cười mắng một tiếng, không dám nhìn mặt Ngự Phi Hồng, cầm Huyền Vi lên liền muốn đi tìm Mộ Tàn Thanh cho y một trận.
Nhưng mà, hắn còn chưa bước được hai bước, liền bị một đôi cánh tay thon dài ôm chặt lấy, nhất thời cứng ngắc tại chỗ thành một khối gỗ mục.
"Y nói cũng đúng, việc này ta còn có thể giúp đỡ một chút." Ngự Phi Hồng tựa đầu lên vai hắn, mỉm cười hướng trong tai thổi một hơi.
"..."
Gỗ mục e là muốn bốc cháy!
Mộ Tàn Thanh đứng ở sau một cây cột lớn ở chỗ rẽ, mỉm cười nhìn tình cảnh này, trong lòng như có một tảng đá lớn rơi xuống đất, rồi lại khó tránh khỏi dâng lên mấy phần tịch liêu.
Mười năm tái kiến, cảnh còn người mất.
Hắn chung quy không phải tâm địa sắt đá, không thể hoàn toàn không bị lay động.
Khóe miệng ý cười dần dần biến mất, Mộ Tàn Thanh quay người chuẩn bị tìm một chỗ yên tĩnh làm tổ một chốc, nhưng không ngờ vừa vặn tiến vào lồng ngực một người, thiếu chút nữa theo bản năng vung ra một chưởng, may là kịp ngửi thấy được dược hương nhàn nhạt.
Diệp Kinh Huyền chẳng biết đứng phía sau Mộ Tàn Thanh từ lúc nào, một tay vòng qua eo lưng y, một tay đem đầu y đặt lên vai mình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc.
Mộ Tàn Thanh cảm thấy thủ pháp của người này không khác gì trộm chó, lại không nhịn được nở nụ cười lặng lẽ, dùng sức ôm lại hắn.
--------------Sentancuoithu---------