Chương 126: Điều kiện
Đại dương mênh mông, bầu trời và mặt nước đều tối tăm.
Vùng biển bao la này ngày thường ầm ầm dậy sóng, hiện tại lại bằng phẳng êm ả như mặt gương. Càng đến gần hải đảo, thuỷ vực càng lạnh giá tĩnh mịch, cá tôm tranh nhau chạy khỏi nơi này. Trên hòn đảo nhỏ, mặt đất đều bị tuyết rơi bao phủ, xa xa nhìn lại như một tòa băng sơn. Không ai nghĩ được, bảy ngày trước nó vẫn là cái lò nung thiên nhiên, khắp nơi đất đai cằn cỗi.
"Toàn bộ linh lực hành hỏa chất chứa trong Luyện Yêu lô đều biến mất. Nơi này đã chết." Trên đỉnh núi, Yêu hoàng Huyền Lẫm thu hồi bàn tay cảm ứng linh mạch, thời điểm đứng dậy thần sắc biến đến dị thường ngưng trọng.
Từ lúc mười năm trước có Ma tộc đột kích, dẫn đến thủ vệ tử thương nặng nề. Huyền Lẫm sau khi lui địch thẳng thắn rút nhân lực về, liên hợp Trọng Huyền cung bày xuống tầng tầng cơ quan trận pháp; Chỉ cần đi nhầm bất kỳ một bước một phân đoạn, sẽ tác động toàn cục sinh biến, đồng thời đem tin tức lan truyền đến Trọng Huyền cung cùng Bất Dạ yêu đô. Dùng thần thông của đại năng tu sĩ đủ để trong nháy mắt vượt qua ngàn dặm đúng lúc đuổi đến.
"Trận pháp không bị phá hỏng." Một đệ tử Trọng Huyền cung đứng bên cạnh chính là Bắc Đẩu. So với mười năm trước, dáng dấp của hắn cũng không có gì thay đổi, chỉ là mi mục càng lộ vẻ bình thản trầm ổn, một thân khí tức nội liễm vô phong, cơ hồ cùng hoàn cảnh hòa làm một thể.
"Chính bởi vì trận pháp không bị phát động, chúng ta mới đến muộn." Huyền Lẫm nhìn miệng núi lửa đen như mực kia "Địa mạch vẫn còn, linh lực hòn đảo này lại đều biến mất. Chẳng trách trận pháp tự động ngừng chuyển vận."
Bắc Đẩu trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Trước khi vãn bối rời đi, Tư Thiên các chủ từng vì y chiêm tinh đoán mệnh. Nhưng mà trên Tinh bàn một mảnh tối tăm, vẫn không tìm được mệnh tinh của y."
Sinh linh trên thế gian như quân cờ được thiên mệnh bố trí trên đời, họa phúc sinh tử đều cùng thiên tượng mệnh tinh tương ứng, dù có đại năng che lấp thiên cơ, cũng chỉ có thể khiến tinh tượng mờ đi. Nếu như có người mà mệnh tinh biến mất không còn tăm hơi, liền chỉ có hai loại khả năng: thứ nhất, người này chính là dị số thiên địa bất dung, thứ hai là chủ nhân mệnh tinh đó đã bỏ mình.
"Bệ hạ cho là, y còn sống không?"
Mười năm trước, thời điểm Mộ Tàn Thanh bị cực hình, tính mạng Bắc Đẩu còn như ngàn cân treo sợi tóc. Đến lúc hắn tỉnh lại đã là bốn mươi chín ngày sau, lúc đó ván đã đóng thuyền, không thể cứu vãn được nữa.
"Trải qua Luyện Yêu lô nung đốt mười năm không ngừng nghỉ, đừng nói là thân thể máu thịt, cho dù là thần binh lợi khí thép tôi thiết đúc cũng đã hóa thành tro bụi." Huyền Lẫm nhàn nhạt nói "Bất quá, Bạch Hổ pháp ấn chính là hành kim vô cực trong thiên hạ, chúng ta chưa từng tận mắt chứng kiến liền không thể vọng ngữ bàn luận. Việc khẩn yếu nhất trước mắt chính là tìm ra tung tích Bạch Hổ pháp ấn."
Lúc trước lựa chọn Luyện Yêu lô làm pháp trường, là bởi vì Mộ Tàn Thanh cùng Bạch Hổ pháp ấn hòa làm một thể. Tại thời điểm Chu Tước pháp ấn còn treo lơ lửng vô chủ, chỉ có mượn Luyện Yêu lô bên trong tích chứa trăm ngàn năm tràn trề linh hỏa kéo dài luyện hóa mới có thể đem Bạch Hổ pháp ấn bức ra, vì thế hành động an bài thật sự bí mật, dù cho trưởng lão Các chủ trong Trọng Huyền cung cũng hiếm người biết. Nếu như không có trường biến cố mười năm trước kia, sợ là mãi đến lúc Bạch Hổ pháp ấn trở về, thế nhân cũng không biết từng phát sinh qua sự tình như vậy.
Bắc Đẩu nhíu chặt lông mày: "Ma vật kia... có phải là hắn làm hay không?"
Không ai biết Cầm Di Âm làm thế nào biết được Mộ Tàn Thanh trong Luyện Yêu lô. Trường tập kích mười năm trước kia phát sinh đột ngột không kịp đề phòng, hơn trăm tên Yêu tộc cùng Trọng Huyền cung tu sĩ thủ vệ ở đây vẫn còn chưa kịp cảnh báo liền chết dưới đao kiếm lẫn nhau. Nếu Huyền Lẫm không đúng lúc đuổi đến, dùng trọng thương để đánh đổi xé ra thân thể ngoại tướng của hắn, e rằng lúc đó đã bị ma vật này xông vào Luyện Yêu lô rồi.
Dù là như vậy, mười năm qua Cầm Di Âm thay đổi không biết bao nhiêu thân phận khuôn mặt xuất hiện nơi đây, không hề để tâm đến tầng tầng mai phục Trọng Huyền cung bố trí, vô số lần thất bại tan tác mà quay trở về, vô số lần ngóc đầu trở lại. Trận pháp kết giới Luyện Yêu lô không biết thay đổi bao nhiêu lần, rốt cuộc Thiên Cơ các cùng Tư Thiên các lần thứ hai liên thủ bày trận, do Thiên pháp sư tự mình trải Vân đồ, mới giữ được hòn đảo này tồn tại đến nay.
"Tâm Ma nguyên bản không có thực thể, chỉ dựa vào thân thể người khác mới có khả năng đi lại thời gian dài trên nhân gian. Lần trước hắn bị sức mạnh Tinh lực làm trọng thương nguyên thần, trong thời gian ngắn khó mà khôi phục." Huyền Lẫm lắc lắc đầu "Huống hồ, Cầm Di Âm am hiểu nhất chính là công tâm đoạt mộng. Mà Luyện Yêu lô tắt là bởi vì linh lực hành hỏa đột nhiên biến mất, cảnh môn Ly Hỏa nghịch chuyển hưu môn Khảm Thủy, dẫn đến linh lực hành thủy nguyên bản bị áp chế ngàn năm một chốc phản phệ. Thay vì nói là thủ đoạn của hắn, còn không bằng nói Phi Thiên Tôn dựa vào Huyền Võ pháp ấn làm ra còn có thể đáng tin hơn một chút."
Những vấn đề này Bắc Đẩu không phải không thấy được. Chỉ là, ngoại trừ Cầm Di Âm, hắn không nghĩ ra người có động cơ thứ hai. Hắn vừa nghĩ đến đó liền khó tránh khỏi cảm giác bi thương: đồng đạo ngày xưa rơi xuống mức độ như vậy, chịu vì Mộ Tàn Thanh mạo hiểm liều chết lại không phải đám bằng hữu bọn họ, mà là một ma vật.
Đang nghĩ ngợi, khóe mắt Bắc Đẩu bỗng nhiên thoáng nhìn xa xa có một thân ảnh chợt lóe, chớp mắt đã không còn hình bóng. Hắn theo bản năng muốn thả Khiên Hồn ti ra, sau một khắc liền phản ứng lại, chậm rãi buông lỏng chỉ quyết.
Huyền Lẫm nhận ra được khí tức hắn khác thường, nghiêng đầu hỏi: "Chuyện gì?"
"... Nhất thời buồn rầu rối loạn trong lòng, bệ hạ không cần phải lo lắng." Bắc Đẩu lắc lắc đầu "Việc này kỳ lạ, vãn bối liền trở về Trọng Huyền cung phục mệnh, để mau chóng tìm ra tung tích Bạch Hổ pháp ấn. Đến lúc đó thỉnh bệ hạ không ngại tương trợ."
Huyền Lẫm gật đầu nói: "Bạch Hổ pháp ấn thất lạc, Tây Tuyệt khó qua cửa này. Bổn hoàng cũng sẽ ở trong cảnh gia tăng truy tra."
Dứt lời, hai người trước sau hóa quang rời đi, cả hòn đảo nhỏ lại không còn khí tức sống nào nữa. Ánh trăng u lãnh tối tăm chiếu lên mặt tuyết quạnh hiu, mấy khối nham thạch màu đen lộ ra mặt đất, khiến cho nơi này giống như một bức tranh thủy mặc thất sắc.
Cái bóng Bắc Đẩu vừa mới nhìn được kia, sau khi bọn họ rời đi rốt cuộc hiện thân, như ma quỷ đạp tuyết vô ngân (*), thoáng cái liền trôi dạt đến miệng núi lửa, ngay cả chốc lát dừng chân cũng không, liền thả người nhảy xuống.
[(*) đạp tuyết vô ngân: đi trên tuyết mà không hề lưu dấu vết]
Mười năm qua hắn không biết xông lên Luyện Yêu lô bao nhiêu lần, nhưng là lần đầu tiên thâm nhập lòng núi. Luồng liệt hỏa như suối thoáng nhìn thấy thời điểm tỉnh mộng lúc trước đã biến mất, dung nham nuốt chửng vạn vật đều hóa thành đen kịt băng lãnh, nặng trình trịch mà chồng chất phía dưới, như là đầm lầy sâu không thấy đáy.
Ngoài ra, không còn vật gì khác nữa.
Ánh mắt Cầm Di Âm càng ngày càng mờ mịt, hắn đưa tay đặt lên trên dung nham, vô số sợi rễ Huyền Minh mộc từ lòng bàn tay điên cuồng lan tràn, hình thành một tấm lưới lớn vây toàn bộ Luyện Yêu lô, lại không có được chút phản hồi nào. Tựa như Huyền Lẫm vừa nói, nơi này thực sự đã chết.
So với Huyền Lẫm cùng Bắc Đẩu, Cầm Di Âm có thể nhận biết được nhiều thứ hơn: linh lực hành hỏa trong Luyện Yêu lô không biến mất, mà là tiêu hao hầu như không còn, chỉ để lại từng tia hỏa linh khó nhận ra ngủ đông dưới dung nham kéo dài hơi tàn, không thể trở lại huy hoàng ngày xưa nữa.
Từ xưa tuy nói rằng Ngũ hành sinh khắc, nhưng không phải không thể biến đổi. Chính như hỏa khắc kim cũng có thể luyện kim, tương sinh tương khắc lẫn nhau mới có thể hòa hợp. Mà trước mắt hỏa linh của Luyện Yêu lô tiêu hao hết, chắc chắn sẽ có kim linh được sinh ra.
Y còn sống! Y vẫn còn sống!
Cầm Di Âm từ từ thở ra một hơi, ngột ngạt ủ dột suốt mười năm quét đi sạch sành sanh, trên mặt hiếm thấy nở nụ cười. Nhưng mà điểm ý cười đó chỉ thoáng liền qua, lông mày lần thứ hai nhíu lại sâu đậm: Tam Bảo sư nhất quyết sẽ không ngồi im nhìn Bạch Hổ pháp ấn lưu lạc bên ngoài. Mộ Tàn Thanh lại là sát tinh thiên mệnh. Y một ngày không chết, Trọng Huyền cung một ngày không bỏ qua.
Vừa nghĩ đến đây, trong mắt Cầm Di Âm hiện lên vẻ tàn khốc, chợt nhớ đến mẩu đối thoại của Huyền Lẫm cùng Bắc Đẩu vừa nãy, hắn thu năm ngón tay lại. Hỏa linh còn sót lại trong dung nham nhất thời bị hút ra, Luyện Yêu lô hoàn toàn mất đi một tia ấm áp cuối cùng, chỉ có những sợi rễ Huyền Minh mộc vẫn còn lần mò qua những vết tích ẩn sâu dưới nham thạch.
Sau khoảng khắc, một vết nứt màu đen lặng yên hiện lên giữa không gian. Cầm Di Âm một bước tiến vào, thời điểm đi ra liền đã ở Quy Khư địa giới; Thân thể nguyên bản đã có chút hư hóa bởi vì trọc khí dồi dào lần thứ hai ngưng tụ lại. Ma tộc bốn phía thấy hắn lập tức cúi người hành lễ, thần sắc cực kỳ kính cẩn: "Bái kiến Ma La tôn!"
Từ khi Huyền Võ pháp ấn rơi vào tay Phi Thiên Tôn, Thôn Tà uyên Bắc vực giải trừ phong ấn, toàn bộ Quy Khư tựa như ruộng cạn lâu ngày cuối cùng nghênh đón trận mưa giải hạn. Đầm lầy nguyên bản đang nuốt chửng Bắc vực đã biến mất, hiện tại có Huyền La uế khí thông suốt, ma thú dị thực đã tuyệt tích nhiều năm một lần nữa toả sáng tân sinh. Lại thêm Cầm Di Âm dùng Bà Sa ảo cảnh giáo hóa phương này, đem vô số Ma tộc cấp thấp nhét vào dưới sự che chở của Huyền Minh mộc, khiến bọn chúng có thể khai trí hoá hình, lại có sức mạnh huyễn pháp đến từ Ma La Ưu Đàm hoa hóa giả thành thật, khiến nơi này mơ hồ đã có dấu hiệu phồn hoa náo nhiệt như ngàn năm trước.
Mười năm tuy là trong nháy mắt, lại đủ để khiến ma vật này triệt để vứt bỏ quá khứ. Hắn thay thế Ưu Đàm Tôn, trở thành chủ nhân ma vực phương bắc: Ma La tôn.
Cầm Di Âm trở lại Quy Khư địa giới, liền trút bỏ vẻ ôn văn nhĩ nhã, lạnh lùng hỏi: "Đại đế ở đâu?"
Một ma vật độc sừng cúi thấp nói: "Hồi bẩm Tôn thượng, Đại đế đang ở Y Lan thành, có đại ma sắp xuất thế."
Nghe vậy, Cầm Di Âm nhíu mày lại.
Quy Khư ma tộc từng có ba tôn sáu tướng. Sau khi La Già Tôn trọng sinh, Cầm Di Âm thượng vị, ba tôn dĩ nhiên tụ hội. Trái lại, sáu ma tướng từng trải đại chiến năm đó tử thương nặng nề, đến nay còn tồn hậu thế chỉ có Dục Diễm Cơ, theo bên cạnh La Già Tôn vì hắn xử lý sự vụ. Mà Cầm Di Âm thì căn bản không nghĩ tới việc lập ma tướng cho chướng mắt.
So với Ưu Đàm Tôn năm đó đối với Ma tộc trong vực bỏ phóng không quản, Cầm Di Âm am hiểu sâu sắc đám ma vật tham lam ác tính này. Hắn dùng Huyền Minh mộc trợ giúp chúng đột phá tiến hóa, cũng khiến cho chúng cùng Huyền Minh mộc ký kết nhân quả chặt chẽ không thể tách rời. Hiện giờ toàn bộ Thiên Ma bắc vực đều kính nể hắn, trung thành với hắn, một thân tâm hồn tính mạng càng trói chặt với hắn, tựa như là ngàn vạn cành cây ngang dọc nằm dày đặc, cuối cùng đều có chung một bộ rễ. Mà hắn đối với tâm niệm hướng đi của chúng rõ như lòng bàn tay, bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt xác hoặc ý thức của chúng trở thành hóa thân cho mình tự do hành động.
Tình huống Phi Thiên Tôn đặc thù nhất. Ma tướng của hắn nguyên bản là Cửu U cùng Nhã Ca. Người trước có thể hiệu lệnh tử linh làm nô dịch, tại ngàn năm trước chôn thây dưới tay Minh Chính các chủ Lệ Thù, bị luyện hóa thành Cửu U kiếm; Người sau tuy là nữ ma, lại nắm giữ năng lực câu thông tự nhiên: cây cỏ đất đá, hoa chim trùng cá đều có thể bị triệu tướng, không chỉ tai mắt trải rộng, còn có thể đảo lộn bề mặt một địa vực, từng khiến một ốc đảo lớn nhất trong Nam Hoang cảnh biến thành lưu sa ác địa (*), nuốt sống không biết bao nhiêu tính mạng, sau bị Địa pháp sư một chưởng giết chết.
[(*) vùng sa mạc cát lún]
Có hai ma tướng châu ngọc trước đó, Phi Thiên Tôn không phải không nghĩ tới lập thêm, chỉ là không nhìn được mục tiêu hợp ý. Hiện tại hắn lại điểm ra một Ma tộc tân sinh làm ma tướng, khó tránh khỏi khiến Cầm Di Âm lưu tâm.
Ý niệm hắn mới vừa thoáng qua, không gian dưới chân liền vô thanh vô tức nứt ra khe hở, trực tiếp đến Y Lan thành, phát hiện nơi này hiếm thấy tối tăm vắng lặng.
Đám Thiên Ma ngày xưa tùy ý là có thể thấy được không biết đi nơi nào, chỉ có Y Lan ác mộc đứng ở giữa thành hơi chấn động một chút. Thời điểm mấy phiến lá tung bay gặp gió liền dài ra, ở trước mặt hắn lát thành một cầu thang lơ lửng giữa trời. Phi Thiên Tôn đứng ở cuối thang, tựa hồ đã đoán trước hắn sẽ đến, ôn thanh cười nói: "A Âm, ngươi đến rất đúng lúc."
Cầm Di Âm bước lên cây, nhìn thấy giữa tầng tầng cành lá giấu một cái kén khổng lồ, toàn thân màu đen, phía trên lộ ra ra từng đường gân đỏ như mạch máu, tựa hồ có sinh mệnh hơi phập phồng, lại như trái tim đang nhảy nhót.
Đây là một ác quả do Y Lan rút lấy ác niệm của chúng sinh kết thành. Cầm Di Âm có thể xuyên qua tầng vỏ kia cảm nhận được một luồng khí tức làm người ta sinh ra chán ghét. Hắn nhướn mày: "Minh Giáng?"
"Minh Giáng đã chết." Phi Thiên Tôn khẽ mỉm cười, ánh mắt thâm thúy "Ta cần chỉ là sức mạnh hàng ôn, mà không phải là hắn."
Chiến dịch tại Đàm cốc mười năm trước, Phượng Vân Ca chết khiến cho Minh Giáng không có cách nào phục sinh; Phi Thiên Tôn chỉ có thể mang một tia tàn hồn của hắn đi, lợi dụng Y Lan đem luyện hóa, sáp nhập vào trong ác quả, trở thành chất dinh dưỡng cho tân sinh ma tướng.
"Minh Giáng nắm giữ hàng ôn bố dịch, nếu muốn kế thừa nguồn sức mạnh này, không phải kẻ nào cũng được." Cầm Di Âm nhìn về phía Phi Thiên Tôn "Ngươi không sợ ma tướng chưa sinh ra, ác quả đã mục nát rụng xuống?"
"Sẽ không." Phi Thiên Tôn nhìn chăm chú lên vỏ quả kia đang vô thanh vô tức lan tràn vết nứt "Hắn sẽ thành công."
Vừa dứt lời, toàn bộ ác quả nứt ra, một bóng người từ giữa rơi xuống, được Phi Thiên Tôn đưa tay nâng đỡ, nhẹ nhàng đặt trên cây khô.
Đó là một thanh niên toàn thân không chút che đậy, hai tay ôm đầu gối, cổ chôn sâu, tựa như tư thế thai nhi co rúc trong cơ thể mẹ. Làn da hắn trắng gần như không có chút máu, trên lưng có một mảng huyết sắc chú văn lớn.
Đôi mắt Cầm Di Âm hơi trợn to.
"Xem này, không phải đã thành sao?" Phi Thiên Tôn lấy ngón tay câu gương mặt nam tử lên. Người này thực sự có được dáng dấp đẹp đẽ, dưới đôi lông mày xanh như núi xa là đôi mắt hoa đào, chưa nói cười đã ẩn tình. Chỉ tiếc ánh mắt trống rỗng vô thần, thoạt nhìn giống một con rối được điêu khắc tinh mỹ.
Hắn vậy mà lại là Cơ Khinh Lan!
"... Đại đế thật là rảnh rỗi nhàn hạ." Cầm Di Âm ý tứ hàm xúc không rõ mà nở nụ cười "Đem một cái hồn phách đã vỡ vụn chữa trị hoàn chỉnh, xem ra tốn không ít tâm lực đi?"
Mười năm trước Cơ Khinh Lan tự hủy Chú Hồn đinh, hồn phách cơ hồ bị chính hắn xé nát hầu như không còn, khiến Phi Thiên Tôn đánh mất cơ hội từ trên người hắn thu được thêm nhiều bí ẩn. Cầm Di Âm biết Phi Thiên Tôn nhất định không cam, lại không ngờ hắn không chỉ tốn hết thủ đoạn làm Cơ Khinh Lan sống lại, còn dùng Y Lan ác quả đem đối phương chuyển hóa thành ma.
"Hắn hết sức kiên định, xác thực khiến ta có chút đau đầu." Phi Thiên Tôn thả lỏng ngón tay ra, trông khá là buồn rầu "Ngươi nhìn đi, dù cho đã tái tạo thân thể, hắn cũng không chịu tỉnh lại liếc mắt nhìn ta một cái."
Cầm Di Âm cười nhạo: "Ngươi muốn ta đem hắn thức tỉnh lại?"
"Chỉ ngươi mới có thể làm được việc đấy, A Âm." Phi Thiên Tôn xoay người "Mười năm trước ngươi làm hư chuyện của ta, hiện tại còn muốn tiếp tục sao?"
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, đều không bỏ sót nửa điểm sắc bén của đối phương. Trong lúc nhất thời toàn bộ Y Lan ác mộc đều cứng ngắc, ngay cả một cái lá cũng không dám rung động.
Một lúc sau, Cầm Di Âm nói: "Chú Hồn đinh đã hủy, ngươi chỉ có thể chữa trị hồn phách Cơ Khinh Lan, lại không thể đem thần thức của hắn trở lại bình thường. Cứ xem như hắn tỉnh lại, ngươi cũng không có cách nào lấy được đáp án những bí mật kia."
"Vậy quả thật là phi thường tiếc nuối." Phi Thiên Tôn nhếch khóe môi lên, bầu không khí lạnh lẽo cứng rắn vừa nãy biến mất trong vô hình "Bất quá, coi như không có những bí mật kia, bản thân hắn cũng đủ hấp dẫn ta."
"Ta sẽ không giúp ngươi sửa chữa ký ức hắn."
"Điểm ấy ta có thể tự mình làm, không cần phiền A Âm." Phi Thiên Tôn ý cười không khỏi sâu đậm "Chỉ cần ngươi thức tỉnh hắn."
Đôi mắt Cầm Di Âm híp lại.
Dùng bản lĩnh của Phi Thiên Tôn, muốn thức tỉnh một cái hồn phách là điều chắc chắn. Nguyên nhân hắn đến giờ vẫn không thể thành công, chính là Cầm Di Âm tại mười năm trước đó liền giúp Cơ Khinh Lan hạ xuống cấm chế, đảm bảo sau khi hắn tự hủy Chú Hồn đinh sẽ không bị Phi Thiên Tôn cưỡng ép đọc được ký ức còn sót lại, cũng khiến cho Phi Thiên Tôn không có cách nào qua mặt Cầm Di Âm khi muốn phục sinh hắn.
Hiện tại, Phi Thiên Tôn nhìn như là thỉnh Cầm Di Âm hỗ trợ, kì thực là đang cảnh cáo hắn thu tay lại.
"... Một điều kiện." Cầm Di Âm ngẩng đầu lên "Ngươi đáp ứng ta một việc, ta liền thức tỉnh hắn."
"Chuyện gì?"
Cầm Di Âm nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn: "Kỳ hạn mười năm nghiệp hỏa nung đốt Bạch Hổ pháp ấn sắp hết, Đại đế vì đoạt chí bảo, dựa vào Huyền Võ pháp ấn nghịch chuyển vị trí Khảm Thủy, Ly Hỏa, khiến cho Luyện Yêu lô bảy ngày trước tắt."
Phi Thiên Tôn hơi chấn động: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta muốn ngươi nhận trách nhiệm đã làm chuyện này, sau đó phái ra Thiên Ma tìm kiếm tung tích Bạch Hổ pháp ấn."
"Yêu hồ kia còn chưa chết?" Phi Thiên Tôn rất nhanh phản ứng lại. Hắn nhìn Cầm Di Âm "Ngươi muốn ta đánh lạc hướng sự chú ý của Trọng Huyền cung?"
Một khi Quy Khư ma tộc thừa nhận chuyện phá hủy Luyện Yêu lô, lại tung ra hành động truy tìm Bạch Hổ pháp ấn, nhất định dẫn đến Trọng Huyền cung can thiệp; Thiên hạ Huyền môn chính đạo đều sẽ đuổi theo tung tích của bọn họ, con hồ ly thực sự mang theo Bạch Hổ pháp ấn chạy trốn ra khỏi Luyện Yêu lô kia mới có cơ hội nghỉ ngơi lấy sức.
Cầm Di Âm không tỏ rõ ý kiến: "Điều kiện này, ngươi đáp ứng không?"
"Thường Niệm giỏi chiêm tinh suy đoán, cho dù ta dùng Huyền Võ pháp ấn che lấp thiên cơ, hắn không hẳn không thấy được."
"Ngươi chỉ cần thừa nhận việc này, còn lại không cần phải để ý đến."
Bắc Đẩu nghĩ mình qua mắt được Huyền Lẫm; Trên thực tế, Huyền Lẫm đã phát hiện Cầm Di Âm trước hắn mới nói ra lời đó: việc quan hệ Bạch Hổ pháp ấn, nguyên nhân Luyện Yêu lô tắt một ngày không tra được kết quả, Trọng Huyền cung sẽ không ngừng truy xét ngọn nguồn, cho đến lúc tìm ra được "Hung phạm".
Bởi vậy, Yêu hoàng Huyền Lẫm phải cho Trọng Huyền cung một câu trả lời; Mộ Tàn Thanh cũng cần một cái bia ngắm giúp y tranh thủ thời gian. Nghĩ tới đó, Cầm Di Âm đã có thể kết luận Huyền Lẫm sớm đoán được tình huống hôm nay, ngay cả việc lợi dụng Ma tộc chịu tội cũng nằm trong kế hoạch. Bằng không một vùng Vân Bình sơn cũng sẽ không truyền lưu tin tức Ma tộc.
Huyền Lẫm thậm chí biết, Cầm Di Âm nhất định sẽ giúp việc này.
Nghĩ tới đây, Cầm Di Âm ngữ khí lạnh lùng: "Đại đế nghĩ thế nào?"
"A Âm, ngươi thật là biết gây rắc rối cho ta." Phi Thiên Tôn lắc đầu bật cười "Thôi được, trước sau gì Ma tộc cũng không thiếu tội, ta đáp ứng ngươi thì có làm sao?"
Dừng một chút, hắn nhìn phía Cầm Di Âm: "Bất quá, ta nếu đáp lại chuyện này, Bạch Hổ pháp ấn cũng chỉ có thể thuộc về Quy Khư địa giới... A Âm, ta hi vọng ngươi đạt được ước nguyện, nhưng không muốn ngươi vì phong cảnh nửa đường mà lạc mất đích đến."
Cầm Di Âm hô hấp hơi ngưng lại, chợt giơ tay điểm nhẹ trên ấn đường Cơ Khinh Lan, lúc này mới nói: "Việc của ta tự có chừng mực. Trái lại là Đại đế ngươi... thời buổi rối loạn, cần phải bảo trọng."
"Cũng thế! Cũng thế!"
Sau khi nhìn nhau nở nụ cười, bọn họ sát vai, đối lưng mà đi.
---------Sentancuoithu----------