Chương 115: Sát ý
Phảng phất chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Bắc Cực đỉnh đã mọc đầy loại ác mộc này.
Chúng vươn cành, giữa tầng tầng lớp lớp lá cây nở rộ hoa đỏ, mỗi một đóa đều tựa gương mặt mỹ nhân thiên kiều bá mị, mỉm cười hút hồn người qua lại, làm cho ác dục xấu xa đen tối trong lòng mỗi người cấp tốc sinh sôi lớn mạnh, tất cả lại tản ra mùi vị thơm ngọt ngào ngạt, tựa như mỹ tửu lại tựa như máu tươi.
Đối lập với đám ác mộc sinh cơ dào dạt này, hoa cỏ cây cối nguyên bản sinh trưởng khắp nơi trong Trọng Huyền cung lại liên tiếp khô héo, thoạt nhìn liền như từng bộ từng bộ xác khô đâm thẳng tắp trên mặt đất.
Mỗi người qua lại nơi này, đều không thể tránh khỏi bị hít vào hương thơm tươi sống cùng khí tức khô héo. Đa số tu sĩ đến lúc phát hiện không đúng đã chậm, bọn họ không có cách nào tự kiềm chế mà tập hợp dưới ác mộc, tranh đoạt những bông hoa kiều diễm động nhân đó, tựa như là truy đuổi chí bảo có thể khiến người ta đạp đất phi thăng, vì thế không tiếc cùng đồng môn giương cung bạt kiếm thậm chí ra tay động thủ.
Tiếng quát mắng, tiếng chém giết, tiếng nguyền rủa ... đủ loại náo động tập hợp thành mây, nặng trĩu đè lên vùng trời phía trên Trọng Huyền cung. Vô luận người, linh, yêu hay quái, phàm là sinh linh trong lòng đều có tư dục hoặc ít hoặc nhiều, mà thứ này trong ngày thường bị tầng tầng giáo điều đạo pháp thu liễm vào góc chết, hiện tại một lần nữa cuồn cuộn trào dâng. Bọn họ quên hết tất cả mà trầm luân trong vòng xoáy dục vọng, hồn nhiên không biết chính mình đang đứng bên bờ vực thẳm, sau một khắc liền phải tan xương nát thịt.
Tham sân si hận ái ác dục, hỉ nộ ai ưu tư khủng kinh.
Chúng sinh muôn ngàn sắc tướng, ngươi là loại nào trong đó?
"Phế vật!"
Mắt thấy một số đệ tử đã lục thân không nhận, đối mặt đồng môn ngày xưa bày thủ đoạn ác độc vô tình, khiến U Minh vừa tới trong mắt đã sinh sát. Hắn từ trên bạch lộc nhảy một cái lên không, hai tay mười ngón liên tục cử động: nhà cửa lầu các phía dưới như được triệu hoán, tất cả bay vụt lên khỏi mặt đất. Mái ngói làm vảy, cột nhà làm cốt, chỉ trong khoảng thời gian mấy hơi thở biến thành hàng chục quái vật hình dáng khổng lồ, đuôi chỉ vẫy một cái liền có thể dễ dàng đem một đám đệ tử đánh bay ra ngoài. Một số may mắn ngã xuống đất, số khác thậm chí văng đi mấy chục trượng mới va vào vách đá, sợ là xương cốt cũng không biết đứt gãy bao nhiêu đoạn, trong chốc lát nhất định không bò dậy nổi.
U Minh đã cực giận, chúng đệ tử Thiên Cơ các đi theo sau hắn câm như hến, nửa câu vô nghĩa cũng không dám nói, nhanh chóng vùi đầu vào cứu tử trị thương cùng giữ gìn trật tự bên trong. Nhưng mà Trọng Huyền cung diện tích rộng lớn, ác mộc cơ hồ chiếm cứ hầu hết nơi này, lại thêm một nửa đệ tử tinh anh đều đã theo đám người Tiêu Ngạo Sênh xuống núi phục ma, nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn mà có thể bình định loạn cục chính là khó khăn tầng tầng.
Đặc biệt khốn khổ chính là, lực cản lớn nhất cũng không phải bắt nguồn từ kẻ địch trong bóng tối, mà là từ đồng môn ngày xưa đã bị ác mộc mê hoặc. Đệ tử lý trí vẫn còn tỉnh táo không dám hạ thủ nặng tay, bọn người kia lại không kiêng dè chút nào, tình cảnh hỗn loạn nhất thời khó có thể khống chế.
U Minh mặt trầm như nước, hắn phi thân rơi lên một cây ác mộc, tay áo quán chú chân nguyên trở nên sắc bén như đao. Khi thân thể rơi xuống, trực tiếp đem cái cây to này bổ làm đôi, lộ ra lõi cây trống rỗng đã chết héo. Một luồng hắc khí từ bên trong bay ra ngoài, tranh nhau hướng thất khiếu của U Minh nhào tới.
Hắn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đem làn khói đen này thu vào lòng bàn tay, năm ngón tay xiết lại liền đem nó bóp tắt.
Một trung niên tu sĩ phía sau hỏi: "Các chủ, ngài..."
"Tất cả những cây đó đều là bị Y Lan ma khí phụ thể, thuận theo mạch rễ lan tràn ra toàn bộ Bắc Cực đỉnh. Không có cách nào lần theo chúng để tìm tới Y Lan bản thể, trực tiếp hủy diệt mới là đúng đắn." U Minh gỡ xuống ba viên Liệt Băng ngọc từ chuỗi hạt trên tay giao cho hắn "Mộc trưởng lão, nơi này giao cho ngươi, trước khi sự tình được khống chế, không cho phép bọn họ rời đi nửa bước!"
Mộc trưởng lão chính là quản sự Thiên Công điện, địa vị trong Thiên Cơ các chỉ đứng sau U Minh, ngang hàng với Bắc Đẩu. Hắn đã theo U Minh năm trăm năm, tự cho là hiểu rõ tính nết đối phương, nhưng thời điểm nhìn thấy Liệt Băng ngọc vẫn khó tránh khỏi kinh hoảng, thấp thỏm nói: "Nếu mà bọn họ ngu xuẩn mất khôn thì phải làm thế nào?"
"Ngươi sống năm trăm năm qua vô ích sao? Chuyện như vậy còn phải để bổn tọa dạy dỗ!" U Minh lạnh lùng nói "Tu đạo trước tiên phải tu tâm, ngay chút ma khí đó đều không chịu nổi, còn vọng tưởng tu thành chính quả? Hạng người tâm chí không kiên định như vậy, ngày sau nếu thật sự đối mặt Ma tộc, ngươi có dám để cho bọn chúng đứng sau lưng không?"
Mộc trưởng lão trong lòng giật thót, nắm chặt Liệt Băng ngọc cúi đầu đáp: "Tuân mệnh."
U Minh phẩy tay áo mà đi. Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, hắn từ Thiên Cơ các một đường chạy đến nhìn thấy đều là loạn tượng như vậy, mặc dù có người vẫn thủ vững tâm tình, lại càng nhiều kẻ ý chí không kiên định, khiến hắn vừa chán ghét vừa thất vọng.
Trọng Huyền cung đã không còn như trước. Ý niệm này bỗng dưng nảy sinh trong lòng U Minh, khiến hắn cả kinh sững người, rồi lại không nhịn được ngẫm nghĩ kỹ lưỡng: việc này có thể trách ai được chứ?!
Thời kì Trọng Huyền cung huy hoàng nhất không gì bằng trường Phá Ma chiến ngàn năm trước kia, làm tiên phong tập hợp thế lực Huyền La ngũ cảnh chống lại Ma tộc, lấy "Thiên hạ quy tâm" để hình dung tuyệt không quá phận. Phần huy hoàng này vẫn luôn kéo dài đến nay, cho dù là ở nơi hỗn loạn nhất như Nam Hoang cảnh cũng không hề phai nhạt, khiến cho đệ tử Trọng Huyền cung ra ngoài lịch lãm hoặc hành sự đều nhận được lễ ngộ ưu đãi, mà bọn họ cũng gánh vác danh tiếng xứng với trách nhiệm cùng đạo nghĩa, hiếm có kẻ lâm nguy sợ hãi.
Nhưng mà loại đệ tử này cũng không phải là toàn bộ Trọng Huyền cung.
Công lao Phá Ma chiến tạo cho Trọng Huyền cung huy hoàng, mà phần huy hoàng này sau cuộc chiến cũng đem Trọng Huyền cung từ một môn phái tu chân biến thành thế lực to lớn một phương. Trọng Huyền cung không còn chỉ dành cho tu sĩ, nó đối mặt với các đại thế gia bộ tộc cùng môn phái quốc triều trong Ngũ cảnh, nắm giữ địa vị cùng quyền lực ngang hàng thậm chí còn cao hơn, tựa như thượng quốc mà tám phương triều bái.
Trọng Huyền cung đã từng chỉ cần tu sĩ chân thành hướng đạo, hiện tại lại cần phải hướng thế lực khắp nơi mở rộng cánh cửa. Giống như Tam Nguyên các được nhiều đời Phượng thị nắm giữ, chính là ngầm đại biểu sự hợp tác mật thiết giữa Bắc Cực cảnh cùng Đông Thương cảnh.
Bởi vậy, bên trong Trọng Huyền cung khó tránh khỏi sẽ có sóng ngầm càng ngày càng phức tạp, tư chất đệ tử vàng thau lẫn lộn. Dưới sự trao đổi ích lợi lôi kéo thế lực hợp minh, tất yếu sẽ sinh ra thỏa hiệp, đại biểu sự kéo dài mở rộng của một mạng lưới khổng lồ. Có sự tồn tại của nó, Huyền La giới mới có ngàn năm thịnh thế.
Nhìn ra được điểm này, U Minh không thể trách bất luận người nào. Trong lòng hắn minh bạch đây chính là cái giá mà Trọng Huyền cung đi tới hôm nay nhất định phải trả. Nhưng mà sau khi thấy được những cảnh tượng này, hắn liền khó tránh khỏi cảm giác nặng nề vì cái giá như thế.
U Minh thở dài, ngay sau đó cau mày, nghĩ tới một chuyện khác: Nguyên Huy chết rồi.
Hắn là ở nửa canh giờ trước đó nhận được truyền tin này, đến từ đạo linh phù đặc biệt kia trong Tàng Kinh các, tuyệt không giả dối. Bởi vậy U Minh lập tức lên đường, lại không ngờ vừa ra khỏi cửa liền phát hiện loạn tượng, vì thế tốc độ bị chậm lại.
Nguyên Huy bị giết cùng ác mộc theo nhau mà tới, có thể nói là họa vô đơn chí. U Minh chỉ e rằng đây bất quá là sơn vũ dục lai phong mãn lâu (*).
[(*) Mưa từ núi sắp tới, gió thổi đầy lầu, tương tự như câu gió nổi trước cơn giông]
Nghĩ tới đây, hắn vốn chuẩn bị đi tới Tàng Kinh các bước chân liền dừng lại, ở trên không quan sát cả tòa Bắc Cực đỉnh, chân nguyên ngưng tụ vào đôi mắt, xuyên qua tầng tầng mây mù, thấy được từ ngọn núi bên dưới không ngừng bay lên từng luồng huyết quang.
Huyết sắc như ẩn như hiện, dưới chiết xạ của mây gần như không nhìn thấy rõ. Nếu không có gió cuốn từ mặt đất bốc lên mùi tanh mới mẻ, e rằng ngay cả U Minh cũng sẽ xem như mình nhìn lầm.
Gió tanh ập tới, sắc mặt U Minh nhất thời thay đổi: Trọng Huyền cung đứng lơ lửng giữa trời trên Bắc Cực đỉnh, nhưng mà ở phía dưới của nó có một dãy núi liên miên mấy trăm dặm, trong đó đan xen mười lăm tòa thành, bách tính sinh sống không thể đếm hết.
Phía dưới kia... đã xảy ra chuyện gì?
Không đợi hắn cúi người nhảy xuống, một tiếng rồng ngâm đột nhiên vang lên trong thiên địa, mạnh như lôi đình, chấn động trời cao, kích phát đại trận hộ sơn tự chuyển vận. Tầng tầng màn sáng như sóng nước bay lên, đem cả tòa Bắc Cực đỉnh bao phủ lại.
Huyết quang theo gió thẳng tới sau khi va vào kết giới lập tức dập tắt, từ giữa bay ra vô số khuôn mặt tà ám dữ tợn. Chúng nó kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên mà luân phiên tấn công kết giới. Nhưng mà trận pháp này bảo vệ Bắc Cực đỉnh trăm ngàn năm, cho dù quần tà hợp lực như đại quân tiếp cận, trong lúc nhất thời cũng không làm gì được.
Cơ hồ chỉ trong thời gian hai, ba hơi thở, từ bảy ngọn núi trên Bắc Cực đỉnh đều có tu sĩ điều khiển pháp khí bay lên trời. Đệ tử Kiếm các tại Đạo Vãng phong càng giương kiếm trước tiên. Bọn họ không tùy tiện lao ra khỏi kết giới, mà đem trường kiếm vung lên, vô số ánh kiếm xông thẳng lên trời, ở trên không trung tụ hợp vào một điểm ầm ầm nổ tung, khác nào vạn trượng sao băng rơi như mưa, mang theo kiếm khí ác liệt sắc bén đánh về phía tà ám vây công kết giới. Vết máu phun tung toé trên màn ánh sáng trong suốt, theo gợn sóng đẩy ra lại bị quét sạch sẽ. Nhưng mà đám tà ám đó dường như không sợ chết chút nào, ở bên ngoài kết giới luẩn quẩn không đi. Những khuôn mặt khủng bố vặn vẹo dán sát trên màn ánh sáng, cùng các tu sĩ bên trong đối diện.
"Chuyện này..." Có người nhìn ra không đúng "Những thứ này là bách tính dưới chân núi!"
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, một số tu sĩ thường qua lại dưới núi rất nhanh phản ứng lại, những tà ám thất tâm mất trí trước mắt này thế nhưng đều là người sống sinh linh!
"Mau giải trận!"
"Không thể ..."
U Minh thấy cảnh này, năm ngón tay đã xiết đến trắng bệch, ý nghĩ vừa nãy của hắn đã ứng nghiệm. Nếu ngay cả trong Trọng Huyền cung cũng có không ít tu sĩ bị ác mộc đầu độc, như vậy bách tính thường dân trong các thành trì phía dưới thì sao?
Đại trận hộ sơn của Trọng Huyền cung là tập hợp tâm huyết bao đời Các chủ Thiên Cơ các, trải qua ngàn năm tang thương bất bại, cho dù là ma tộc Quy Khư quy mô lớn xâm lấn, nếu muốn phá được nó cũng không phải ngày một ngày hai. Nhưng mà trước mắt hắc thủ sau màn này không uổng một binh một tốt, lấy vô số dân chúng dưới núi làm khiên mộc: hoặc là bọn họ chủ động triệt trận, hoặc là bọn họ cách tầng kết giới này chính mắt thấy ngàn vạn sinh linh vô tội hôi phi yên diệt.
Nhưng mà một khi triệt trận, Trọng Huyền cung hiện đã rơi vào loạn đấu liền phải ngăn địch như thế nào?
Nghĩ tới đây, U Minh quyết tâm thả lỏng bàn tay máu me đầm đìa, lạnh giọng nói: "Truyền mệnh lệnh của ta, tử thủ..."
"Chậm đã!" Đột nhiên từ phía sau vang lên âm thanh cắt ngang lời U Minh. Hắn lập tức quay đầu, liền thấy Tịnh Quan chẳng biết lúc nào đã đuổi tới.
U Minh chưa bao giờ mừng đến thế khi thấy hắn: "Tôn giả!"
Tịnh Quan sắc mặt âm trầm. Hắn thân là Nhân pháp sư, xem trọng Nhân tộc nhất. Mắt thấy kẻ đặt bẫy thế nhưng dùng người sống sinh linh làm khiên mộc, động tác này không khác nào chạm vảy ngược của hắn. Bởi vậy, hắn trực tiếp bay ra khỏi kết giới, sau đó vung ống tay áo đón gió mở ra, chớp mắt liền che kín bầu trời, đem tất cả linh hồn luẩn quẩn không đi kia thu nhập vào trong túi càn khôn. Hắn liếc nhìn không trung, hai tay tách ra, thiên quang uy thế bức người thu liễm toàn bộ vào tay, một chưởng hung hãn đánh úp về phía kẻ đang ẩn nấp!
Một tiếng nổ vang thật lớn, mười phương chấn động. Chỉ thấy một thân ảnh sau khi đỡ đòn, phi thân bay lên cao, chưa kịp nhìn rõ, liền ở giữa trời kéo dài thân hình, chớp mắt biến thành một Hắc Long vô cùng to lớn. Nó cất đầu vẫy đuôi, giương nanh múa vuốt, toàn bộ mây vờn quanh người đều hóa thanh khói độc u lãnh, một đôi long nhãn màu đỏ tươi tranh sáng cùng nhật nguyệt lạnh lẽo đáng sợ nhìn sang.
Ánh mắt đầu tiên Tịnh Quan nhìn thấy nó, thân thể chợt bắt đầu run nhẹ, hình ảnh in sâu trong ký ức linh hồn hiện lên, cùng quái vật khổng lồ trước mắt trùng điệp một cách hoàn mỹ: "Ma Long... La Già Tôn!"
Trong chớp mắt này, hắn dường như về tới trận Phá Ma chiến cuối cùng, phát sinh ở Hàn Phách thành ngàn năm trước kia: Ma Long ngông cuồng tự đại che lấp thiên quang, vô số sinh mệnh tươi sống ở trong làn khói độc chết héo mục nát, kẻ may mắn sống sót cũng trở thành điên loạn, đem lưỡi đao sắc bén chém giết tử địch nhắm ngay vào thân hữu giao phó tính mạng, cuối cùng cốt nhục đều trở thành bùn nhão dưới bóng Ma Long.
Tịnh Quan chưa từng sợ hãi qua cái gì, bởi vậy hắn run rẩy cũng không phải bắt nguồn từ sợ hãi, mà là tại thời điểm nhìn thấy Ma Long từ đáy lòng dâng lên một luồng hận ý nồng đậm: ngàn năm trước Ma Long thiếu chút nữa đã giết Tịnh Tư; Mà nàng tuy rằng còn sống, lại mất đi cái người tối không thể thay thế kia.
Hắn yêu thích thời điểm đang cùng Tịnh Tư nói chuyện tán gẫu nhắc đến Tiêu Túc, không phải cố ý muốn đả kích nàng, mà hắn biết, nếu như mình không đề cập tới người nọ, nàng chỉ có thể một mình gặm nhấm ký ức đó suốt thời gian dài đăng đẳng. Bề ngoài nàng hoàn toàn không để tâm đến cái chết của Tiêu Túc, nhưng mà Tịnh Quan vĩnh viễn không bao giờ quên, tại chớp mắt Thiên Chú bí cảnh khánh thành, bàn tay Tịnh Tư ném ra Phong Giới lệnh đã cứng ngắc bao lâu.
Đó là người chí thân mà hắn cộng sinh đồng nguyên.
Đó là ái nhân duy nhất khiến nàng động tâm.
Tịnh Quan nhìn sang hướng tay phải mình. Tại thời điểm vừa mới đối chưởng, lớp vảy trên lòng bàn tay đối phương đã phá tan phòng ngự, ở trên tay hắn để lại một vết thương cực nhỏ, mặc dù không chảy máu, lại có một cỗ khí độc màu đỏ chui vào máu thịt dưới da, rất nhanh lan hướng lên trên, từ khuỷu tay trở xuống da dẻ đã khô nứt.
Khói độc của Ma Long khủng bố đến như vậy!
La Già Tôn hóa long thân, miệng nói tiếng người, ngữ khí mặc dù nhàn nhạt lại ẩn hàm châm chọc: "Tôn giả, ngươi đạo hạnh cao siêu, chút độc ấy không thể tổn thương đến tính mạng, nhưng nếu mà tiếp tục nổi giận, e rằng tổn hại căn cơ, cần tam tư thận hành mới phải." (*)
[(*) suy nghĩ kỹ lưỡng mới hành động]
"Mưu ma chước quỷ!" Tịnh Quan lửa giận trong lòng cuồn cuộn, thù mới hận cũ đều dâng trào. Hắn xoay tay trái một cái liền muốn hóa ra pháp khí, bất thình lình bị người một phát bắt được, miễn cưỡng khựng lại giữa không trung.
"An thần!" Tịnh Tư ở phía sau hắn hiện thân, ánh mắt sau khi nhìn qua Ma Long, hiện lên băng hàn lạnh lẽo.
Tịnh Quan hơi nhướng mày: "Ngươi..."
"Ta là Trọng Huyền cung chủ, hắn dám đến phạm, phải cùng ta chiến!" Tịnh Tư buông tay, ra hiệu Tịnh Quan nhìn xuống ánh sáng đỏ như máu ngút trời phía dưới "Đừng quên bổn phận của ngươi, làm chuyện ngươi nên làm."
"..." Tịnh Quan lửa hận khó bình, nặng nề thở ra một hơi, giơ tay ấn lên cánh tay trái, hóa thành một đạo sao băng lao xuống dưới.
La Già Tôn cũng không ngăn trở, hắn đem toàn bộ tâm thần đều đặt trên người Tịnh Tư. Mắt thấy bạch quang lóe sáng, long thân lập tức bay hướng lên trên, vẫn không địch lại tốc độ của Tịnh Tư. Chỉ thấy chiến kích trong tay nàng xuất hiện giữa trời, từ dưới nghịch lên chém về phía bụng Ma Long. Chớp mắt chạm vào nhau, mũi kích nhanh chóng quét ngang, bắn ra điểm điểm tia lửa. Theo thân hình Tịnh Tư xoay chuyển, kéo ra năm ba mảnh vảy rồng màu đen bắn tung toé.
Chỉ giây lát sau, Tịnh Tư cùng Ma Long song song bay ngược trở ra. Người sau lệch ra ngoài hơn mười trượng, trên đầu có thêm một cái lỗ, đang chậm rãi chảy máu, nếu chỉ lệch sang một chút liền có thể đâm thủng con ngươi.
Tịnh Tư xoay người đứng trên kết giới, máu tươi thuận theo mũi kích nhỏ giọt xuống, đồng thời còn có máu từ vết thương nơi bụng nàng chảy ra, nhiễm bẩn quần áo trắng tinh.
Tất cả mọi người bên trong kết giới bao gồm cả U Minh đều sững lại. Bọn họ nhìn vết thương bị vuốt rồng xé ra nơi bụng Tịnh Tư, lâm vào sợ hãi khó có thể dùng lời diễn tả được.
"Một ngàn năm, thương thế kia còn chưa khỏi hẳn." La Già Tôn dung hợp với ký ức của Ma Long, đối với vị Địa pháp sư trước mắt này cũng không xa lạ gì "Lúc trước còn có Tiêu Túc tới cứu ngươi, hôm nay là ai?"
Sân nhà của Địa pháp sư không phải trên trời mà là đại địa. Tịnh Tư ở đây cùng Ma Long chém giết như tự đoạn một tay, nhất định phải đem Ma Long dẫn xuống đất mới có thể thả tay hành động. Nhưng mà lần này La Già Tôn thần trí tỉnh táo lại có chuẩn bị mà đến, làm sao sẽ từ bỏ ưu thế chiến cuộc như vậy?
Tịnh Tư buông tay trái đang chặn vết thương ra, da thịt rách nát đang khép lại, sắc mặt tuy rằng tái nhợt, ngữ khí vẫn lạnh lùng như trước: "Bằng ngươi cũng dám xâm lấn Trọng Huyền cung?"
La Già Tôn cười nói: "Thần quân tọa trấn, tam bảo đồng thiên, ta đích xác là không dám đơn độc xâm lấn, chỉ có thể làm tiên phong mà thôi."
Hắn còn chưa dứt lời, cả tòa Bắc Cực đỉnh đột nhiên rung lên bần bật, kết giới bị chấn động lan đến cũng kịch liệt lung lay, tiếng nổ vang ầm ầm như sấm từ trong lòng núi truyền đến. Trên núi các nơi đều đổ ngã, cuồng phong cuốn lên mùi thơm nồng nặc tràn ngập, đông đảo tu sĩ canh giữ bên cạnh kết giới cũng không thể thoát khỏi mê hoặc. Chỉ có U Minh không bị ảnh hưởng chút nào, lúc này biến hóa thủ quyết, lá cờ từ tám mặt trận kỳ bay lên, bát quái linh tướng xuất hiện, hô ứng lẫn nhau, cuồng phong rít gào, mạnh mẽ cuốn đi khắp nơi, đem làn hương thơm này thổi tan đến chân trời!
Đáng tiếc hắn cuối cùng vẫn chậm một bước.
Âm thanh hỗn loạn không dứt bên tai, phạm vi ngọn núi rung động tăng lên, phảng phất có một sợi dây vô hình đột nhiên đứt đoạn. Không biết là ai phát ra một tiếng hét tê tâm liệt phế, cả tòa Bắc Cực đỉnh sau khi ầm ầm chấn động đột nhiên hạ xuống!
Từ xưa thượng thanh hạ trọc (*), Bắc Cực đỉnh làm tiên sơn lơ lửng giữa trời, chính là nơi thanh chánh linh khí hội tụ. Nơi đây tu sĩ thủ tâm cầm chính, lại có trận pháp duy trì chuyển vận, trong đó phàm là vật có linh đều không bị nhiễm trọc khí. Nhưng mà trước mắt sinh ra ác mộc, vô số tu sĩ bị đầu độc, từ đáy lòng bọn họ sinh ra ma chướng, đem thanh khí hóa thành ô trọc, tựa như một chiếc thuyền lớn di động trên mặt nước đột nhiên thêm chất thêm mấy lần trọng lực, khiến cho cả ngọn núi đều trầm xuống dưới!
[(*) thứ trong thì nổi lên trên, thứ đục thì chìm xuống dưới]
Các tu sĩ như vừa tỉnh giấc chiêm bao, nhanh chóng ngự không bay lên. Như vậy chính lại hợp tâm ý của La Già Tôn. Chỉ thấy Ma Long mở ra cái miệng lớn, cắn về phía đám con mồi tươi sống tự chui đầu vào lưới này, chớp mắt là sẽ đem mười mấy tu sĩ nuốt ăn vào bụng. Tịnh Tư một cước đá vào đầu nó, miệng rồng chảy độc thủy cùng các tu sĩ sượt qua, kẻ không may nhiễm vào da thịt lập tức bị ăn mòn thấy cả xương!
Nhân cơ hội đó, La Già Tôn liều mạng chịu một kích của Tịnh Tư, đầu rồng to lớn hung hãn đập về phía kết giới. Lỗ hổng do các tu sĩ mới vừa từ bên trong xông ra vẫn còn chưa kịp bù đắp, liền bị thân rồng mang theo ma lực cực lớn mạnh mẽ phá tan từ chỗ yếu. Cơ hồ ngay thời điểm kết giới phá vụn, thân ảnh to lớn của Ma Long đột nhiên biến mất, quay về nhân hình trốn vào một mảnh loạn tượng bên trong, chỉ chớp mắt một cái đã khó thấy.
"Hắn tiến vào Trọng Huyền cung, sợ là muốn đi cứu ma vật trong Di Hồn điện kia!" U Minh chau mày. Hắn toàn lực vận chuyển trận pháp, nỗ lực đem ngọn núi ổn định, đáng tiếc khắp núi ác mộc sinh ra âm u cùng uế khí vô tận, khiến cho trận pháp mang theo thanh khí rất nhanh liền bị ô nhiễm, căn bản không thể ngừng lại thế núi lật tàu.
Tu sĩ trong Trọng Huyền cung cũng đều có thể phi thiên độn địa, dù cho ngọn núi thực sự đập xuống đất, bọn họ cũng có thể lông tóc vô tổn. Nhưng mà Bắc Cực đỉnh rơi xuống, mười lăm tòa thành trì phía dưới sẽ không một ai may mắn thoát khỏi!
Dù có sức mạnh bạt núi, cũng không có phương pháp xoay chuyển nhân tâm!
U Minh chưa bao giờ cảm nhận được tuyệt vọng cùng phẫn nộ như vậy.
Ngay thời điểm hắn đập nồi dìm thuyền, muốn đem toàn bộ linh lực rót vào mắt trận, U Minh đột nhiên cảm giác thế núi truỵ xuống bỗng nhiên dừng lại. Vô số bạch quang nhỏ vụn từ phía dưới bay lên, hình thành từng đạo từng đạo dây xích màu trắng treo giữa trời, miễn cưỡng ngăn chặn Bắc Cực đỉnh rơi xuống.
"Đây là... Cung chủ!"
Địa pháp sư hóa đi trường kích, nhảy xuống dưới ngọn núi, toàn thân linh lực bỗng nhiên tăng vọt, hóa thành người khổng lồ trăm trượng. Cả một ngọn núi cao được nàng dùng hai tay đỡ lấy, cách mặt đất bất quá chừng mười trượng, khiến thành trì phía dưới bị che trong bóng râm cực lớn.
Theo loạn tượng trong Trọng Huyền cung tăng lên, Tịnh Tư có thể cảm nhận được ngọn núi trên tay càng thêm trầm trọng. Ngoài ra, từ phía dưới không ngừng truyền đến lực hút âm uế cũng kéo Bắc Cực đỉnh tiếp tục trụy xuống. Hai thế giáp công như vậy, nếu nàng không phải Địa pháp sư, ngọn núi cao này đã đập xuống đất!
Hiện tại chỉ cần Tịnh Tư buông lỏng tay, Bắc Cực đỉnh sẽ lập tức rơi vỡ tan. Trong lòng nàng biết đây là thủ đoạn đối phương cản chân mình, bọn chúng đem Nhân pháp sư cùng Địa pháp sư đều dẫn ra khỏi Trọng Huyền cung, mới dễ dàng thực hiện chuyện kế tiếp.
Đây là dương mưu mà nàng và Tịnh Quan không thể không bị lừa.
"Phi Thiên Tôn..."
Trong Di Hồn điện, Cầm Di Âm đang dựa cây mà ngủ đột nhiên mở mắt ra.
Cây cỏ khắp núi đều bị Y Lan ma khí biến thành ác mộc, chỉ có trấn pháp diệu mộc phía sau hắn vẫn sừng sững không ngã. Nhưng mà diệu mộc này cùng trận pháp liên kết, lúc đám tu sĩ Trọng Huyền cung bị Y Lan mê hoặc, thanh khí hóa thành ô trọc, trận pháp tụ hợp đến liền không còn là thanh chánh linh lực, mà là đem vô số âm uế ma khí rót vào thân cây, làm cho cây cổ thụ cành lá xum xuê này từ gốc rễ bắt đầu vọt lên hắc khí, bắt đầu ăn mòn bên trong.
Hắn biết đây là Phi Thiên Tôn phát ra tín hiệu.
Đến lúc rồi!
Đệ tử hộ vệ nơi đây đều là hảo thủ trong Minh Chính các, hiện giờ vẫn chưa bị ác mộc ảnh hưởng, sau khi phát hiện dị biến lập tức phong tỏa Di Hồn điện. Nhưng mà bùa chú trấn áp quần tà chỉ sáng lên chớp mắt, cũng rất nhanh liền trở nên ảm đạm.
Trong cả tòa Di Hồn điện âm phong rền rĩ, đám yêu ma quỷ quái bị nhốt vô số năm tháng không chỉ vui mừng khôn xiết, còn liều mạng đập vào cửa phòng giam, không thể nhẫn nại được nữa muốn lập tức thấy ánh mặt trời.
Rốt cục, tà ám đầu tiên đã phá tan vây hãm. Nó cả người quắt queo như xương khô, bụng lớn như người mang thai, mọc ra hai đầu bốn cánh tay, vừa mới thoát thân liền đánh về phía đệ tử hộ vệ cách đó gần nhất. Thân thể nó so với thần binh lợi khí càng sắc bén hơn, trong chớp mắt đã cắn giết con mồi, đọat được ngụm thức ăn tươi mới đầu tiên qua bao nhiêu năm tháng.
Kẻ thứ hai, thứ ba...
Chúng bước qua huyết diễm đầy đất, tranh nhau thoát ra Di Hồn điện, rất nhanh liền có tiếng chém giết hỗn loạn từ xung quanh truyền đến, toàn bộ Trọng Huyền cung rơi vào đại loạn.
Cầm Di Âm chậm rãi đứng lên. Dây xích cầm cố hắn nhiều ngày bị hắn tiện tay phất xuống như lá rơi, trận pháp khắc hoạ ở xung quanh dưới chân hắn đạp lên như giấy vụn. Nhưng hắn không đi, mà là khoanh tay dựa vào trụ đá tiền viện, tựa hồ là đang chờ người nào.
Một trận chiến ở Đàm cốc, Ma tộc mặc dù bại, Trọng Huyền cung cũng không hề thắng, bởi vì trường âm mưu này vừa mới bắt đầu: Cầm Di Âm cam nguyện bị giam cầm trong Di Hồn điện, không tiếc đặt mình vào nguy hiểm, là vì cùng Phi Thiên Tôn trong ứng ngoài hợp. Trước tiên dùng tam độc ác linh kềm chế Đạo Diễn thần quân, sau đó tung ra Mộ Tàn Thanh sát tinh thiên mệnh hấp dẫn Thường Niệm, làm cho đối phương đem toàn bộ tâm lực dùng cho việc này, tạo thuận lợi cho Phi Thiên Tôn trong bóng tối hành động. Sau đó bọn họ dùng việc ma tu đồ thành dẫn đi một nửa đệ tử tinh anh, khiến sức chiến đấu còn lại trong Trọng Huyền cung giảm sút. Chỉ cần có thể tạm thời ngăn cản Tịnh Tư cùng Tịnh Quan, kế hoạch của bọn họ cũng đã thành công hơn phân nửa.
Chuyện đến nước này, thế cuộc đã nghiêng về hướng Ma tộc, người Cầm Di Âm chờ rốt cuộc cũng đã tới.
Thường Niệm bước qua hành lang hỗn loạn đầy đất, vẫn như thời điểm lần trước hắn đến, đứng trước mặt Cầm Di Âm, ngay cả thần sắc cũng không thay đổi, tựa như giếng cổ không sóng gió.
"Thiên pháp sư không phải có thể đoán được thiên mệnh sao?" Cầm Di Âm cười nhạo "Ta đã nghĩ ngươi sẽ đến sớm một chút, ít nhất có thể cứu được mấy tính mạng."
Thường Niệm nhàn nhạt nói: "Mệnh số như vậy, chết có ý nghĩa."
"Nếu như có một ngày ngươi tính được thời điểm bản thân chết đến nơi rồi, cũng là cách nói này sao?"
"Chúng sinh như thế, ta cũng như thế." Ánh mắt Thường Niệm rơi trên người hắn "Ta khuyên ngươi, không nên cùng Quy Khư ma tộc thông đồng làm bậy, nhưng ngươi vẫn cùng bọn họ cấu kết hợp mưu, nhiều lần phạm sai lầm lớn, tội không thể tha thứ."
"Đúng sai là ở ta, ngươi không xứng bàn luận."
"Ngươi ở lại chỗ này, là muốn giết ta."
"Lão bất tử, ngươi đã sống tạm một ngàn năm, đến thời điểm nhắm mắt rồi." Cầm Di Âm tựa như cười mà không cười "Ta chỉ là không ngờ, ngươi thật sự ngoan ngoãn đi tìm chết."
Hắn vừa dứt lời, trấn pháp diệu mộc rốt cuộc khô héo. Đại thụ cao to gẫy gục từ giữa, suy sụp mà đập xuống mặt đất, phía trong đã bị ăn mòn thành trống rỗng, tựa như dưới vẻ phồn hoa bề ngoài là tàn tạ khắp nơi.
Huyền Minh mộc ở trong đình viện vụt lên từ mặt đất, ma khí mạnh mẽ lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được tăng vọt, vô số mặt người từ trong cành lá như hoa nở ra, hút đi hộ thể chân khí của Thường Niệm, chuyển hóa thành chất dinh dưỡng lớn mạnh tự thân.
Thường Niệm chưa bao giờ cảm nhận được thân thể nặng nề đến như vậy. Sau khi mất đi linh lực, Thiên pháp sư bất quá cũng không khác gì xương thịt phàm thai.
Máu tươi thuận theo khóe môi nhỏ xuống, trên người hắn không có ngoại thương, trong ngực bụng lại tựa như sinh ra mấy cái miệng, tinh tế thưởng thức mỗi một miếng nội tạng cùng cốt nhục mềm mại của hắn. Những mặt người treo ở trên cây kia mồm miệng cũng thuận theo khép mở, nhịp điệu hai phe hoàn mỹ trùng điệp, phát ra tiếng gặm nhấm làm người sởn cả tóc gáy.
Nội tạng tứ chi Thường Niệm có thể tái sinh, những cái miệng trong bụng cũng có đồ ăn cuồn cuộn không ngừng. Cầm Di Âm muốn xem hắn lộ ra vẻ đau đớn, nhưng mà trên mặt Thiên pháp sư trước sau vẫn không hề cảm xúc.
Cầm Di Âm rốt cuộc cạn kiệt nhẫn nại. Hắn tiện tay gỡ xuống một khuôn mặt người, ở trong lòng bàn tay hóa thành lưỡi dao sắc, từng bước một áp sát Thường Niệm, mũi dao nhắm ngay ngực đối phương.
Hắn đã từng đã đáp ứng một người, sẽ moi tim Thường Niệm ra, giúp nàng nhìn một chút là dung mạo ra sao.
Bước chân đột nhiên hư hóa, Cầm Di Âm đảo mắt liền đến gần Thường Niệm, lưỡi dao đâm thẳng vào ngực, xuyên đứt thịt xương, bàn tay hắn thuận thế liền muốn xé ra lồng ngực khô gầy đơn bạc này!
"Cầm Di Âm, lần này quả thật là ta tính sai." Thế ngàn cân treo sợi tóc, Thường Niệm nắm chặt cổ tay Cầm Di Âm cầm dao "Bất quá, ngươi cho rằng mình thắng chắc rồi sao?"
Ánh mắt giật một cái, Cầm Di Âm quyết định thật nhanh, một chưởng vỗ ra, mượn lực lùi về sau. Chỉ nghe một lưỡi dao gãy đoạn, trên người Thường Niệm một tia linh lực cuối cùng cũng tản đi, lộ ra khuôn mặt nguyên bản của hắn.
Lão nhân tóc bạc trắng khô gầy xấu xí như vậy, thế nhưng lại là một nam tử mặt mày thanh lãnh, thoáng nhìn chỉ tầm ngoài ba mươi, nhìn kỹ lại càng trẻ tuổi, đáng tiếc khí chất lạnh nhạt ẩn hàm tang thương, giống như một ấm trà xanh, sắc hương khí đều bao hàm bên trong, mặc dù không khiến nhân tâm đến nỗi thất vọng, lại càng có giá trị thưởng thức.
Lồng ngực của hắn cơ hồ bị Cầm Di Âm xé ra, lộ ra xương trắng thịt đỏ cùng một ... trái tim đã chết.
Trái tim kia màu sắc tươi sống, nhưng nó từ đầu đến cuối không đập một cái, phảng phất chỉ là một cái khối u giữa xương thịt.
Hắn so với Cầm Di Âm càng giống một quái vật không có tim hơn.
"Vừa nãy ngươi hỏi ta tại sao muốn đến..." Thường Niệm nhẹ giọng nói "Nguyên nhân giống như ngươi."
Ngươi muốn giết ta. Ta cũng thế!
-------------Sentancuoithu---------------