Chương 10: Thiên kiếp
280 năm sau, giờ Tuất ba khắc, biên thuỳ Trung Thiên cảnh, Vạn Nha cốc.
Nơi này diện tích lớn, nhưng không một dấu chân người. Làm vua cõi này chính là đám quạ lên tới hàng ngàn hàng vạn con, thời điểm bình minh hoặc hoàng hôn bay lên thành đàn, lông đen che kín bầu trời, nhiều đến loạn cả mắt.
Liên quan với Vạn Nha cốc có một truyền thuyết khó phân biệt thật giả: Năm đó thời điểm Cơ thị tiền triều còn thống trị, có đại quân quay về vương thành cứu viện bình loạn, để chặn quân địch phía sau, liền lưu lại hơn vạn tử sĩ mai phục ngăn cản. Cuối cùng những người này hoàn thành quân lệnh nhưng toàn quân cũng bị diệt, bao nhiêu hài cốt phơi thây nơi hoang dã, dẫn tới vô số con quạ khóc tang ăn xác thối xây tổ sinh sản. Ngàn vạn cốt nhục hình hài mục nát nơi đây là ngàn vạn oan hồn quanh quẩn không tiêu tán.
Trong Vạn Nha cốc không có người sống, ngoại trừ chim bay cá nhảy cũng chỉ có tinh linh yêu quái qua lại giữa núi cao sông thẳm. Ở đây không lưu hành quy tắc gì, mặt trời mọc thì tránh, mặt trời lặn thì ra, chỉ có mạnh được yếu thua.
Tuy nhiên, thời điểm này, bên trong Vạn Nha cốc yên lặng như tờ, đám quạ co đầu rụt cánh, thú hoang ngủ đông trong động, ngay cả âm thanh côn trùng cũng không nghe một tiếng, ngẫu nhiên có yêu thú gan lớn thò đầu ra nhìn bầu trời, liền lập tức rụt trở lại.
Trời cao trăm dặm mây đen cuồn cuộn, phía chân trời mười phương chớp sáng nhoay nhoáy, trong tiếng cuồng phong gào thét, tử long ngân xà (*) loạn vũ không ngớt. Thiên kiếp chưa đến, uy áp từ trên trời đã đè nặng xuống, khiến vô số sinh linh phía dưới thở mạnh cũng không dám.
[(*) tử long ngân xà: rồng tiá (tím) rắn bạc, đây là nói tia chớp lúc màu tía lúc trắng như bạc]
Mộ Tàn Thanh đang đứng dưới bầu trời sấm vang chớp giật này.
Dưới chân là tảng đá, xung quanh là một hồ nước đọng màu xanh thẫm, trên bờ không có một ngọn cỏ, sau lưng là vách núi sắp đổ. Từ thiên thời địa lợi đến xem đều là một vùng đất hữu tử vô sinh, cùng với một thân áo trắng như báo tang của y bổ sung lẫn nhau. Giả như có thêm một cỗ quan tài, liền thò nốt cái chân còn lại vào là có thể mồ yên mả đẹp.
Nhưng mắt y mở to, môi mím lại, thân thể đứng đến thẳng tắp, huyết đồng (*) có một chút kim sắc đang mờ mịt mở ra, kéo dài như đồng tử thú hoang thâm thúy lãnh lệ. Hai cái răng nanh trắng nhọn sắc bén từ giữa môi mơ hồ lộ ra, hai tay nắm chặt thành quyền nổi cả gân xanh.
[(*) huyết đồng: đồng tử (trong mắt) đỏ như máu. Thanh nhi là yêu hồ có tròng mắt đỏ như máu, mỗ thấy dùng từ «huyết đồng» nghe hay hơn, nên sau này sẽ dùng từ này nhé]
"Thiên định kiếp...!"
Tịnh Tư tại Linh Nhai động bố trí cấm chế kỳ hạn ba trăm năm. Trong động không thấy ánh mặt trời cũng không cảm giác được đông hay hạ. Ngoại trừ chiếc bóng cô đơn trên vách thì không còn sinh vật nào nữa.
Lúc mới đầu, Mộ Tàn Thanh ở bên trong phát ra chỉnh chỉnh ba ngày điên cuồng tức giận, hận không thể chọc thủng núi mà ra. Đáng tiếc toàn bộ cũng đều là vô dụng, chỉ còn mỗi một con đường tiềm tu này.
Y chưa bao giờ minh bạch đến như thế: không có bản lãnh thì chí khí ngạo cốt gì gì cũng chỉ là lời nói suông. Không muốn làm con thú bị nhốt trong chuồng, cách duy nhất là khiến cho mình có được nanh vuốt phá tan xiềng xích ràng buộc.
Mộ Tàn Thanh rốt cuộc cầm ngọc giản mà Tịnh Tư lưu lại tu luyện, cho tới hôm nay phá quan mà ra, mới biết nhân gian đã qua 280 năm.
Sớm xuất quan là việc đáng mừng. Lúc y đột phá bình cảnh liền sinh hư ảnh hai đuôi, nhưng hôm nay Thiên kiếp sắp tới, việc đáng mừng này không chừng chẳng được bao lâu.
Nếu như thành công, thì đạt thành thất vĩ, thoát thai hoán cốt; Nếu như thất bại, thì thân tử đạo tiêu, hôi phi yên diệt.
Thiên kiếp thế tới rào rạt mà thời gian lại cấp bách, Mộ Tàn Thanh lúc vội vàng vẫn chưa chuẩn bị chu toàn. Cũng may Cơ Khinh Lan nhiều năm không gặp thế nhưng đưa tới cho y một tấm linh phù truyền tin, trên đó đã giúp y suy tính ra địa điểm tối phù hợp để độ kiếp.
Mộ Tàn Thanh cùng Cơ Khinh Lan chỉ có một lần giao du năm đó. Y vì ơn tương trợ của hắn mà trước mặt Tịnh Tư dấu nhẹm tin tức đối phương, cũng đã nghĩ sẽ không dễ gặp lại. Không ngờ người kia vẫn chăm chú dõi theo mình.
Trên đời này không có nhiều người tử tế như vậy. Vô duyên vô cớ lại tỏ ra ân cần chưa bao giờ là chuyện tốt.
Mộ Tàn Thanh nghĩ như vậy, tiếng sấm đã càng ngày càng gần, tầng mây trên đỉnh đầu lấp lóe tia chớp. Dưới cơn thịnh nộ của bầu trời, vạn vật đều nhỏ bé như con kiến.
Trong khoảng khắc, sấm sét nổ vang. Bầu trời đen kịt bị một tia sét màu bạc cực lớn đột nhiên xé rách, kèm theo phi hỏa lưu tinh (*) bổ xuống đầu Mộ Tàn Thanh!
[(*) phi hỏa lưu tinh: sét hòn]
"Oành ..."
Trong nháy mắt huyết đồng hơi lạnh đi, yêu lực tinh khiết cấp tốc ngưng tụ hóa thành một thanh trường kích, bay từ dưới lên trên xẹt thành một hình vòng cung như trăng non, đón lấy tia sét. Trong phút chốc tia lửa văng gắp nơi, tiếng nổ vang mãnh liệt, cả người Mộ Tàn Thanh đều bị lôi quang bao phủ, chỉ có bàn tay ngưng tụ yêu lực thuần khiết kia vẫn đem báng kích nắm đến chặt chẽ, trong tiếng sấm vang chớp giật thuận thế luân chuyển trầm xuống, kéo lôi kiếp rơi vào trong hồ nước tĩnh lặng quanh người y.
Sức mạnh sấm sét cuồng bạo vô cùng, chớp mắt rơi vào hồ nước lại chỉ còn vài tia sáng lóe lên liền mai danh ẩn tích, phảng phất như dưới mặt nước này có một cự thú từ viễn cổ mở cái miệng như vực sâu thăm thẳm, đem lôi kiếp nuốt gọn.
...."Trong Vạn Nha cốc có một cái Lôi Trì, chính là do chân nhân thượng cổ dùng phù trận đúc thành, từng ở thời điểm chiến loạn dùng làm cạm bẫy, có tác dụng thu hút sức mạnh của lôi kiếp. Lần này ngươi manh nha lên thất vĩ, phải chịu Thiên định kiếp, Lôi Trì này có thể giúp được một tay..."
Tiếng căn dặn của Cơ Khinh Lan trên linh phù vang vọng bên tai, Mộ Tàn Thanh thu hồi trường kích, ánh mắt chăm chú nhìn mặt nước, sau đó lần thứ hai ngẩng mặt nhìn bầu trời.
"Ta không thích nơi đây, bất quá... lần này xem ra ngươi nói trúng rồi." Mắt thấy một đạo lôi kiếp qua đi, tầng mây không chỉ cuộn lại mãnh liệt, mà càng lúc càng dầy, ánh chớp liên tiếp giật lên, trong mắt Mộ Tàn Thanh cũng hiện lên vẻ tàn khốc.
Đạo lôi kiếp thứ hai hạ xuống, trường kích lần thứ hai đón nhận, đem lôi quang quét ngang hất ra;
Đạo lôi kiếp thứ ba hạ xuống, Mộ Tàn Thanh dẫn xuống Lôi Trì, hồ nước như thủy long cuộn lên đón tia tử điện;
...
Đạo lôi kiếp thứ sáu qua đi, phạm vi mười trượng xung quanh đã bị san thành bình địa, phù ấn cổ xưa khắc trên bốn phía Lôi Trì hiện hình lưu động, quần áo trên người Mộ Tàn Thanh phát cháy khét, da dẻ nứt toác như đất hạn khô cằn, tơ máu tinh mịn ứa khắp thân thể, uốn lượn tụ hợp thành dòng chảy theo khe đá, hòa xuống hồ nước.
Mây đen xoáy động, một đạo lôi kiếp cuối cùng hạ xuống, dày gấp ba lần những đợt trước. Thời điểm nó đánh xuống nhanh đến mức vết nứt trên bầu trời còn chưa kịp liền, tựa như lão thiên gia bị xé ra một vết thương.
Cái gọi là Thiên định kiếp, chính là ý lấy con số bảy làm chuẩn. Kiếp nạn này tổng cộng có bảy đạo lôi đình, mỗi lần lại tăng hung hiểm lên một tầng, từ xưa không biết bao nhiêu tu sĩ yêu linh đều nuốt hận ở một cửa cuối cùng này. Bước qua bước này chính là trời cao biển rộng, bước không qua liền thân tử đạo tiêu.
Mộ Tàn Thanh lau vết máu bên khóe miệng, xách ngược trường kích nhảy lên một cái, thân hình ở giữa không trung xoay chuyển, hung binh thuận thế vung lên, mũi kích vừa vặn tinh chuẩn đón lấy đạo kiếp lôi này!
Trong chớp mắt chiến kích cùng lôi đình chạm vào nhau, lôi quang lẫn yêu khí như long xà dây dưa cắn giết, vô số cột nước bị yêu lực của Mộ Tàn Thanh dẫn động phóng lên trời, từng cột từng cột đánh về phía kiếp lôi, như dây thừng quấn quanh, cho dù bị đánh đến tan nát cũng quay trở xuống ao nước mới ngưng hình. Trong lúc nhất thời, yêu cùng lôi ở giữa không trung giằng co!
Hai tay Mộ Tàn Thanh hổ khẩu đã nứt toạc, rốt cuộc không khống chế được hình dáng hóa thành móng vuốt bạch hồ, đỉnh đầu cũng hiện lên một đôi tai cáo, yêu khí sau lưng thành mây kết sương mù, mơ hồ hiện ra sáu cái đuôi dài.
Xương cốt toàn thân vang lên "răng rắc", báng kích đã bị sấm sét bao vây đến không thể khống chế, hai mắt Mộ Tàn Thanh đều là điện quang, trong tai đều đầy tiếng sấm. Y cắn răng một cái, đem chiến kích vung lên cao ném đi, thân thể đột nhiên kéo dài lớn lên, hóa hình thành một con Bạch Hồ khổng lồ, sáu cái đuôi mở ra đón lấy đạo kiếp lôi này!
Trong nháy mắt, sức mạnh bàng bạc quét ngang bốn phương tám hướng, thế gian một mảnh mờ mịt, thiên địa tiếng nổ vang truyền đi thật xa, vạn vật đều là mắt mù tai điếc, vào thời khắc này tựa như không nghe được cũng không nhìn được bất cứ cái gì.
Đến lúc một vệt lôi quang cuối cùng biến mất, Bạch Hồ kia đã nằm xõa trên mặt đất, chân trái phía trước không bình thường mà rũ xuống, sáu cái đuôi bị cháy khét một mảnh, thân thể biến lại thành con hồ ly nho nhỏ bình thường.
Theo mấy tiếng động nhẹ vang lên, sáu cái đuôi lục tục đứt gãy tách ra. Bạch Hồ đau đến mắt trợn trắng, trong kẽ răng máu tràn ngập, lại nằm bẹp trên mặt đất không nhúc nhích, tựa như đang đợi cái gì.
Rất nhanh, yêu lực của nó bắt đầu bành trướng, gân cốt kéo duỗi cái chân gãy lành lại, từ chỗ đuôi bị đứt mọc ra bảy cái xương cùng, sau đó từng chút chút biến hóa duỗi dài, yêu khí mang theo gân mạch huyết dịch uốn lượn bao phủ lên máu thịt da lông mới tái tạo.
Màu đỏ bên trong đồng tử rốt cuộc nhạt đi, đến lúc cái đuôi cuối cùng thành hình, Mộ Tàn Thanh miễn cưỡng hóa lại hình người, thân thể trần trụi mà nằm trên mặt đất.
Cuồng phong thổi tới, lỗ tai hồ ly trên đỉnh đầu run lên, một cái đuôi lông xù quấn che lại nửa người dưới, Mộ Tàn Thanh không kịp thở phào mừng rỡ, một tay chống đất đứng lên, chuẩn bị tìm chỗ điều tức yêu lực dồi dào trong cơ thể, đột nhiên cảm thấy được có gì đó không đúng.
Trên đỉnh đầu tiếng sấm chưa hề ngớt!
Thời điểm mây đen lại nứt ra, Mộ Tàn Thanh sắc mặt kịch biến, không kịp thốt một câu mắng chửi lão thiên gia, vội vàng bưng cánh tay bị thương tổn lui lại. Một tia sét đánh ngay vào vị trí y vừa đứng, trong khoảnh khắc dẫn theo lôi đình, đập nát nham thạch đất đá. Phù chú quanh ao rốt cuộc hỏng mất, nước theo khe nứt tràn ra, mang theo sức mạnh lôi đình ẩn chứa trong đó, kết hợp với sấm sét đầy trời tạo thành một tấm thiên la địa võng, khiến Mộ Tàn Thanh không chỗ có thể trốn.
Cái này thực con mẹ nó, độ Thiên kiếp còn khuyến mãi nửa mua nửa tặng?!
Mộ Tàn Thanh khuỵu một gối xuống tảng đá, chỉ cảm thấy núi sông cây cỏ cũng đều đang rung chuyển, nói chi đến đám sinh linh đang run lẩy bẩy trong đó, cho dù là đã khai trí hay không, đều ở một trường thiên kiếp tà môn này sợ đến không dám nhúc nhích.
Mấy đạo thiên lôi liên tiếp đánh xuống, phi hỏa rơi như mưa, tựa như trời cao nổi cơn thịnh nộ, mang theo sức mạnh bá đạo bạo ngược phá hủy mọi thứ thẳng đầu chiếu mặt mà đập xuống, toàn bộ bầu trời đêm trắng xóa, sơn hà thất sắc.
Thiên uy cuồn cuộn, sinh linh phàm tục chỉ có thể cúi đầu, không thể phản kháng.
Mộ Tàn Thanh ở trong cơn dông tố này, mơ hồ ngửi được một sát ý, không phải nhắm đến y, mà là vào mảnh đất đang bị bao phủ tai kiếp này.
Dưới lòng đất có thứ gì?!
Vừa nghĩ đến đây, y cũng không có thời gian mà ngẫm nữa. Lúc này bốn phương tám hướng đều bị thiên lôi phía trên, địa thủy phía dưới phong kín. «Sinh cơ» mà cái tên bằng hữu ó đâm lúc trước tỉ mỉ tính toán mới tìm ra, hiện tại lại trở thành tử lộ. Mộ Tàn Thanh tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể kiên trì đón nhận lôi kiếp cửu tử nhất sinh này.
Cảnh giới chưa ổn định, y không dám vọng động trở về nguyên hình, chiến kích hiện ra trong tay, dẫn động nước dưới đất hòa theo, sau đó bàn tay dùng sức xẹt qua mũi kích, mang theo một dòng máu tinh khiết chí thuần, theo trường kích vũ động, vẽ thành một vòng đỏ thẫm chú văn trước mắt.
Mộ Tàn Thanh thân là yêu loại, từ nhỏ Tịnh Tư nuôi thả, đối với phù văn trận pháp mặc dù không tinh thông, nhưng một cái Tụ linh hộ pháp trận đơn giản thực dụng nhất vẫn làm được. Đương lúc lôi quang trong mây tái hiện, một đạo huyết quang kèm theo lá chắn thủy sắc từ chú văn dâng lên đỉnh đầu kết thành lồng, như một cái bát lật úp, đem cả người y che chắn trong đó.
Bất quá ở dưới Thiên kiếp, làm sao mà thoát nguy nan như chồng trứng?
Lôi quang dày đặc mạnh mẽ bổ lên bình phong, huyết quang như nước dập dờn bồng bềnh, bình phong bảo vệ nghiêng ngả lảo đảo. Mộ Tàn Thanh nhân cơ hội này thở lấy hơi, cấp tốc nuốt mấy viên đan dược bổ khí hồi nguyên. Đan dược vẫn đậm mùi táo thực là làm cho người ta chán ghét!
Nuốt xuống một viên đan dược cuối cùng lẫn với máu huyết, Mộ Tàn Thanh nắm chặt kích, nghe trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng nứt, bình phong triệt để vỡ vụn ra, một tia sét to như cái đấu cắt ngang bầu trời, rơi phủ xuống đầu!
"Đến nha ... !"
Phi hỏa chạm vào mũi kích bắn tung toé, lôi đình ở trước mắt nổ tung, phút chốc toàn bộ thân thể Mộ Tàn Thanh đều bị điện quang bao phủ, mà bóng dáng của y trong chớp mắt này kéo dài biến thành yêu hồ cao như núi, phản chiếu lên mặt đất đầy thương tích.
Lôi cùng điện dây dưa, máu cùng nước giao hòa. Mà ở dưới đất vàng trăm trượng, tận nguồn của Lôi Trì, di tích hài cốt bị dòng nước có lôi phù lặng lẽ che dấu nhiều năm lúc này run rẩy hơn bao giờ hết.
Tiếng sấm cuồn cuộn mang theo cơn thịnh nộ của trời xanh, xuyên qua mặt đất cùng hồ nước truyền xuống vực sâu, quấy nhiễu oán linh trong giấc ngủ dài, cũng thức tỉnh khỏi giấc mộng kinh niên xưa cũ.
Sức mạnh lôi điện lan tỏa khắp nơi bị sóng ngầm dưới nước thúc đẩy, đều hướng về một điểm nào đó hội tụ, ở trong hồ nước tạo thành một vòng xoáy xoay tròn không dứt, thanh âm thì thầm như có như không vang lên, như là của ngàn người vui cười giận mắng, khóc lóc kinh hô, lại tựa như chỉ là tiếng thở dài chậm rãi của một người duy nhất.
Một giọt máu yêu hồ màu đỏ vàng rơi vào hồ nước, cũng không tan ra, mà như giọt châu thẳng tắp chìm xuống, lăn qua đuôi lông mày của hắn, lúc chảy qua khóe mắt liền bị một ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng đè lại, viên thành một giọt huyết châu.
Hắn rốt cuộc mở mắt ra.
Sức mạnh sấm sét xuyên qua đất bùn nước đọng truyền vào phế tích đáy ao, từ trong xoáy nước duỗi ra bàn tay tái nhợt như xương kia, tựa như chỉ sau một khắc liền sẽ bị sóng ngầm lôi kéo đến gãy vụn. Nhưng khi năm ngón tay đó mở ra liền khép lại, oán linh gào khóc cũng thế, sóng nước cuồn cuộn cũng thế, đều ở khoảng khắc này yên lặng như tờ.
Vòng xoáy đem hết thảy linh khí bạo loạn hỗn tạp bên trong Lôi Trì tụ lại đây, tẩy đi ô uế giữ lại căn nguyên. Xoáy nước như long xà xoay quanh dây dưa, cuối cùng theo một tiếng vang thanh thúy, ngưng tụ thành một thân thể nam tử hoàn chỉnh, thon dài cao gầy, cơ bắp rõ ràng, từ ngực bụng eo lưng đến cánh tay cẳng chân không một chỗ nào không hoàn mỹ. Nhưng đáng tiếc hắn quá tái nhợt, từ đầu đến chân cơ hồ không có một chút màu sắc, nhìn cực kỳ tuấn mỹ cũng cực kỳ khủng bố.
Màu sắc duy nhất là giọt yêu huyết hắn kẹp ở giữa hai ngón tay kia, giống như một viên trân châu đỏ sẫm.
Nam tử đem huyết châu ngậm vào trong miệng, đôi mắt hơi híp lại, có những điểm sáng nhỏ vụn chi chít như sao trên trời ở trong mắt hắn xẹt qua, nhưng rất nhanh không còn hình bóng.
Sức mạnh lôi đình vẫn từ trên mặt nước nặng nề đè xuống, thi cốt lắng đọng bao nhiêu năm trong khoảnh khắc hóa thành bột mịn, ở trong dòng nước nghiền xương thành tro.
"Thiên định kiếp..."
Trong khoảng khắc thoáng qua, thân hình nam tử đã từ dưới đáy hồ bay lên trên bờ, tiện tay dẫn một tia nước hóa thành chiếc áo bào màu xanh, xô xô lệch lệch mà khoác ở trên người.
Lúc này, lấy Lôi Trì làm trung tâm, trong phạm vi trăm trượng đã hoàn toàn biến đổi.
Cửu tiêu giáng sấm sét, cuồng phong cuốn theo mưa giăng thành lưới, lão thiên gia giống như điên cuồng hướng nơi này đập phá, sau khi nam tử lộ diện càng có thêm nhiều đạo lôi điện đổ xuống ầm ầm, cho dù là hắn cũng không thể không vì thiên uy mà lui bước.
Sở dĩ không lập tức rời xa chỗ thị phi này, là vì hắn liếc mắt một cái, thoáng nhìn thấy tiểu hồ ly kia nằm bẹp trên mặt đất, không rõ sống chết.
Yêu hồ này tu vi không tệ đáng tiếc vận may quá kém. Trên đời này giang sơn mười vạn dặm, cố tình lại tới vùng đất cùng hung cực sát này để độ kiếp. Mấy ngàn năm qua, hắn cũng không phải là lần đầu tỉnh dậy. Đáng tiếc không biết làm sao mỗi một lần mới vừa mở mắt, thiên kiếp liền nghe phong thanh mà đến, chờ hắn lộ diện liền ngũ lôi oanh đỉnh.
Tâm Ma tụ linh thành hình, vốn là trời đất không dung.
Cũng may hắn tính tình lười biếng, cũng không để ý ở địa phương yên tĩnh này ngủ ngon. Dưới Lôi Trì chính là di tích chiến trường cổ, bên trong hài cốt oán linh vô số kể, hắn chậm rãi đi qua từng cái mộng hồn, chính là trải thời gian một đời.
Mãi đến tận tối nay, con hồ ly xui xẻo này ở trên địa bàn của hắn độ kiếp, đem Tâm Ma từ trong mộng thức tỉnh.
Hắn muốn đi thẳng một mạch, cố tình yêu hồ này lại đánh bậy đánh bạ vì hắn đỡ ba đạo Tử Tiêu lôi. Cho dù không phải tự nguyện, giữa hai bên rốt cuộc cũng đã mang nợ nhân quả.
Thời điểm lại một đạo Tử Tiêu lôi hạ xuống, nam tử đã đem yêu hồ ngất đi ôm vào trong tay. Mộ Tàn Thanh yêu lực đã tiêu hao sạch sẽ lại bị lôi kiếp đánh trọng thương, như con tiểu hồ ly bị nướng sống dở chết dở, chỉ có bảy cái đuôi vô thức cuộn lại khẽ động biểu hiện y vẫn còn sống.
Sau khi Mộ Tàn Thanh độ kiếp thành công, Lôi Trì phù trận lại bị thiên kiếp đánh tan, trong nháy mắt, Tâm Ma thoát ra ngoài, mới có thể dẫn phát thiên uy cuồng nộ.
Bất quá thiên kiếp có câu, số chín là số lớn nhất. Hiện giờ chỉ còn lại sáu đạo Tử Tiêu lôi, có là lão thiên gia cũng phải tuân thủ quy củ.
Mắt thấy lôi kiếp sắp hạ xuống, đôi mắt nam tử lạnh đi, ngồi xếp bằng duỗi hai tay, phía dưới liền hiện ra một cái cổ cầm màu đen.
Cổ cầm dài ba thước 6 tấc rưỡi, hình dáng như chim phượng nằm, khảm thất tinh. Nhưng mà dưới nhạc sơn tuy có đường rãnh lại không thấy dây đàn, thoáng nhìn giống như một cái nắp quan tài được điêu khắc biến dạng.
Bàn tay tái nhợt ở trên cổ cầm vuốt một cái, bảy sợi dây đàn màu trắng thình lình xuất hiện. Hắn hơi nghiêng đầu để tránh cho tiểu hồ ly khỏi ngã từ trên bả vai xuống, sau đó ngay thời điểm lôi kiếp ập tới, tay phải vuốt dây đàn, đánh ra một tiếng vang thánh thót!
[Tác giả có lời: Liên quan tới cấu tạo cổ cầm, tác giả đã tra xét bách khoa một chút
Cổ cầm hình dáng tựa phượng hoàng nằm, bao gồm đầu đàn, cổ đàn, vai đàn, lưng đàn, đuôi đàn, chân đàn.
"Đầu đàn" được gọi là trán. Dưới phần trán có nạm gỗ cứng để buộc dây đàn, gọi là Nhạc Sơn (hay Lâm Nhạc) là phần cao nhất của đàn. Phần đáy đàn có hai rãnh âm. Nằm ở phần giữa, kích thước lớn gọi là "Long trì"; Nằm ở phía sau, kích thước nhỏ hơn gọi là "Phượng chiểu". Đây gọi là trên núi dưới biển vừa có rồng lại vừa có phượng, tượng trưng cho đất trời vạn vật. Bên cạnh Nhạc sơn, có một dải gỗ cứng, gọi là Thừa Lộ, trên có bảy cái "Huyền nhãn", dùng để xuyên dây đàn; dưới có bảy cái dùng để điều chỉnh dây đàn gọi là "Cầm chẩn". Phía đầu đàn hơi lõm, lại có "Phượng nhãn" cùng "Hộ chẩn ". Từ eo trở xuống gọi là "Cầm vĩ". Phía cuối đuôi đàn có khắc một cái rãnh gỗ mỏng gọi là "Long ngân" dùng để cột dây đàn. Hai bên "Long ngân" một bên gọi là "Quan giác", một bên gọi là "Tiêu vĩ".
Chương này xuất hiện người các ngươi vẫn luôn mong đợi: Tâm Ma Cầm Di Âm.
Tâm Ma: Này, cột thu lôi nhãn hiệu gì mà dùng tốt như vậy? Làm lại đi!
Đại hồ ly: Ngươi con mẹ nó còn muốn làm lại? Để lão tử chết cho rồi!
----------------Sentancuoithu-------------