Mộ Thương nhất thời không biết phải làm sao, anh vươn hai tay, dừng lại giữa chừng, giống như nhớ ra điều gì, lại buông xuống nhận lấy kem trong tay Triệu Khê.

Như thể sau khi ngẩn người thì cuối cùng đã định thần lại, anh tươi cười: “Cảm ơn Tiểu Khê.”

Mắt Mộ Thương là mắt đào hoa đa tình, lông mi thật dài giống như hai cánh quạt nhỏ, phác hoạ khóe mắt của anh.

Triệu Khê muốn dùng từ “đáng yêu” để hình dung về anh. Cô lấy di động ra, mở máy ảnh, có phần muốn ghi lại nụ cười làm cho người ta mềm lòng trước mắt.

“Hu hu hu hu, Tiểu Khê tặng kem cho anh, anh tiếc không muốn ăn!”

Mộ Thương giống như đang cầm bảo bối, khiến Triệu Khê phì cười, còn có một ngăn tủ mà, đủ cho anh ăn đến tháng sau.

“Ah, ở đây còn có kem à?” Một giọng nữ từ phía sau truyền đến, Triệu Khê quay đầu lại thì thấy Tạ Diên trong trang phục diễn cùng kiểu.

Tạ Diên cũng là nữ diễn viên phim <Phượng hoàng thuyền>.

Cô ấy đi đến bên cạnh Mộ Thương, trong giọng nói tràn đầy vui vẻ ngạc nhiên: “Mộ Thương, gần đây anh đang giảm béo phải không? Tôi giúp anh ăn cho, tôi ăn không mập.”

Mộ Thương trừng lớn hai mắt, hai tay rụt lại, cầm thìa lên, xúc một thìa lớn cho vào miệng mình.

Sau đó bị lạnh đến khóc lên.

Anh nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nghiêm túc từ chối: “Tôi có giảm béo đâu, tôi muốn tăng cân, đạo diễn nói tôi rất gầy.”

Triệu Khê bất đắc dĩ nhìn anh, đồ ngốc, phải đến mức này sao?

“Tiểu Mộ, Tiểu Diên, hai người nói chuyện gì thế?” Đạo diễn Trần Thạc xuất hiện từ phía sau mọi người.

“Chúng tôi đang nói tăng cân…”

“Ah không có gì đâu.” Mộ Thương vội vàng cắt ngang lời Tạ Diên: “Đạo diễn, có chuyện gì sao?”

“À, có một sự kiện phải thông báo cho hai người, vừa lúc hai người đều ở đây.” Đạo diễn nói: “Tiểu Đỗ tra xét thời tiết, nói rằng đúng lúc trời mưa cả ngày, hai người quan hệ cũng không tồi, đều quen biết nhau rồi, tôi nghĩ vậy không bằng chuyển cảnh hôn sang ngày mai, đỡ phải làm mưa nhân tạo.”

“Được ạ.” Tạ Diên gật gật đầu, tỏ vẻ không sao cả.

“Tiểu Mộ đâu? Có vấn đề gì không?”

“Hả?” Vẻ mặt Mộ Thương không tốt lắm, anh lấy lại tinh thần trả lời một tiếng, ánh mắt nhìn chăm chú vào hướng Triệu Khê.

Triệu Khê mờ mịt chớp mắt mấy cái.

Mộ Thương nhìn về phía đạo diễn: “Không thành vấn đề.”

Công việc hôm nay kết thúc sớm, Mộ Thương lúc tám giờ tối đã sắp quay xong phân cảnh trong ngày, chỉ còn lại nữ chính vẫn đang tiếp tục. Bình thường dưới tình huống này, trong lúc mọi người chưa kết thúc công việc Mộ Thương sẽ không tự ý rời đi, anh sẽ đi theo đạo diễn ngồi bên cạnh màn hình, tiếp tục quan khán học tập cảnh quay sau.

Nhưng hôm nay Mộ Thương ở trên phim trường, sau khi hết giờ làm chỉ chớp mắt đã mất dạng.

Vội vội vàng vàng thay trang phục diễn, tháo tóc giả xuống, trở về khách sạn tắm rửa, sấy tóc, chọn lựa một chiếc áo len màu đen, đội mũ, soi gương chắc chắn rằng trạng thái ok, anh mở cửa phòng khách sạn.

Tay dừng lại, xoay người trở về trước bàn, mở hộp quà Triệu Khê gửi trong ngày, lấy một chai nước hoa nam ra. Ấn nhẹ, trong không khí có hương muối biển nhàn nhạt, hương giữa là hương trái cây chua ngọt, không nồng đậm, lại dễ ngửi.

Mộ Thương có chút căng thẳng, đi ra cửa phòng. Xuống hai tầng thang máy, đi tới một cửa phòng khác, anh nâng tay gõ cửa.

“Có thể xuất phát rồi.”

“Bên này có đồ nướng, còn có quầy đồ ăn, nếu gọi đồ ăn mang về khách sạn cũng vô cùng tiện.” Buổi tối phim trường náo nhiệt hơn trong tưởng tượng, Mộ Thương thuần thục giới thiệu với Triệu Khê mấy cửa hàng nhỏ ven đường, giống như một dân bản địa đang nhiệt tình chiêu đãi du khách ngoại lai.

“Anh có thường xuyên đến ăn không?” Triệu Khê hỏi rồi hứng thú nhìn chợ đêm ở đây.

“Lí Tiểu Lượng không cho anh ăn.” Mộ Thương bất đắc dĩ cười, sau đó bổ sung: “Hơn nữa, anh cũng đồng ý với em rồi, anh sẽ không tăng cân đâu.”

Triệu Khê quay lại nhìn anh, nhíu mày hỏi: “Đồng ý với em?”

“Anh cảm nhận được nguy cơ.” Mộ Thương vẫy tay đi về phía trước: “Dựa vào một bộ da thịt tốt này mới có thể buộc chặt em, nếu anh tăng cân, em đi thích tiểu sinh khác thì anh biết làm sao?”

“Không cần tự coi nhẹ mình.” Triệu Khê vỗ vỗ vai anh: “Cái em thích chính là vẻ đẹp bên trong của anh.”

“Vẻ đẹp bên trong?” Mộ Thương hứng thú, mắt anh sáng lên chăm chú nhìn Triệu Khê: “Nói tiếp đi, anh có vẻ đẹp bên trong gì thế?”

À…” Triệu Khê nhất thời không biết phải nói gì, làm sao mà nói với Mộ Thương rằng cách anh nghĩ trong đầu tuy hơi ồn ào nhưng lại rất đáng yêu.

“A, quán này.” Mộ Thương chỉ vào một quầy hàng nhỏ phía trước, hưng trí dạt dào đề cử với cô: “Quán mứt quả này là cửa hàng nổi danh nhất ở đây, hoa quả to, còn vô cùng ngọt.”

Triệu Khê cũng không đặc biệt yêu thích đồ ngọt, có một người khác từ đầu đến cuối vẫn duy trì nhiệt tình lớn với chúng, cô nhìn dáng vẻ hưng phấn của Mộ Thương, nói với ông chủ: “Vậy cho tôi một xiên ô mai đi.”

Mộ Thương không thể ăn, chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh quét mã QR để thanh toán.

“Anh có thể ăn một quả.” Triệu Khê đưa quả ô mai có lớp đường xinh xinh đến miệng Mộ Thương, cô chớp mắt: “Em không nói với ai đâu.”

Ban ngày đã ăn kem rồi, lượng đường ăn vào có lẽ là đỉnh điểm trong khoảng thời gian này, nhưng ma xui quỷ khiến, Mộ Thương cúi đầu xuống rồi cắn một miếng.

Trong miệng phát ra vị ngọt, kích thích vị giác của anh, anh nhìn nữ sinh cười dịu dàng trước mắt, dường như mọi thứ ở đây nhất thời đều trở thành vô hình.

Không nói rõ vị ngọt này rốt cuộc đến từ đâu.

Triệu Khê thu tay, cắn hai viên ô mai từ que xiên, răng cùng đường phát ra tiếng vang thanh thuý.

Hai miếng ô mai được liên kết bằng đường đông đặc, cũng không tách nhau ra. Cô ăn một miếng vào trong miệng, vị trí nối với quả đầu tiên cũng rơi ra.

Là nơi mình vừa mới cắn xong.

Bóng đêm nồng đậm, không nhìn ra khuôn mặt ửng đỏ của Mộ Thương.

Triệu Khê vừa lòng đáp lại: “Ừ, thực sự rất ngọt.”

“Đúng vậy, vô cùng ngọt.” Anh trả lời.

“Đúng rồi, đưa em đến chỗ này.”

Để nhường chỗ cho đoàn quay phim, ban ngày có thể mở cửa đón khách du lịch, buổi tối sẽ đóng cửa.

Trong lòng bàn tay truyền đến sự ấm áp, Triệu Khê bị người nào đó kéo đi, cả hai cùng tiến về phía trước.

“Trèo lên từ bậc thang này.”  Mộ Thương siết chặt hai tay, thuận thế ngồi xuống bức tường thấp, anh ngồi trên đó, vươn tay ra nói với Triệu Khê: “Nắm lấy anh, anh bế em lên.”

Từ “ôm” này có vẻ mập mờ, Triệu Khê thực sự đã được hai tay anh bao quanh.

Trong khoảnh khắc kề sát, cô ngửi thấy mùi hương muối biển nhàn nhạt trên người anh, quyện với hương hoa quả chua ngọt. Lúc đi mua sắm ngửi thấy mùi hương này, Triệu Khê nhớ đến anh đầu tiên. Chàng trai trẻ tuổi, khôi ngô tuấn tú, không cần đoan chính trầm ổn giống như đàn ông thành thục, đeo chiếc mặt nạ lạnh băng. Anh tràn ngập sức sống, mang theo vẻ ngây thơ của thiếu niên.

Nhưng lực tay truyền đến từ bên hông khiến Triệu Khê lần đầu tiên cảm thấy anh không hề non nớt như cô nghĩ.

Tránh thoát khỏi quản chế, rời xa cửa chính, lựa chọn leo vào từ một bức tường thấp có bậc dưới chân. Không gian hơi tối, Triệu Khê cảm thấy mình đã đi lên rất nhiều bậc thang, phiến đá xây thành cầu thang, như thật sự đưa con người vào trong thời không mấy ngàn năm trước.

Bọn họ đi lên cổng thành.

“Đây là chỗ cao nhất.” Gió đêm mang theo không khí mát mẻ, Mộ Thương nắm tay Triệu Khê, dắt cô đến lan can thành, nhìn xuống phía dưới: “Chỗ này là căn cứ bí mật của anh.”

Dưới lầu đèn đóm ồn ào náo động, trên lầu trống trải tự do. Đây là toà nhà cao nhất, không có paparazzi chụp ảnh bạn từ tầng đối diện, cũng không có fan bám đuôi mà đến, Mộ Thương thường đến đây, ngồi trên thành lầu cao cao, ngẩng đầu là cả bầu trời sao.

Mái tóc của Triệu Khê bị gió thổi tung có chút hỗn độn, cô lại không bận tâm. Rõ ràng nói là trời sẽ mưa, nhưng tối nay vẫn không một gợn mây. Cô đặt hai tay lên tay vịn, ngẩng đầu nhìn lên phía trước, một ánh sao sáng ngời lấp lánh như viên kim cương trên bầu trời đêm.

“Ngôi sao cách chúng ta rất xa.” Triệu Khê mở miệng nói: “Xa đến phải mất mấy năm ánh sáng để tính khoảng cách. Nhưng mà, nói không chừng còn có một ngôi sao như vậy, vừa lúc thuộc về mấy ngàn năm trước, ánh sáng của nó đã đi qua chặng đường dài, cuối cùng đi đến đây.”

Còn bọn họ, đang đứng trên thành lâu có kiến trúc phỏng theo mấy ngàn năm trước.

Cô nghĩ như vậy, giống như cảm nhận được tư vị của việc du hành thời gian và không gian.

Mắt Triệu Khê to và ẩm ướt, lông mi cong lên, nhìn từ bên cạnh là độ cong khá đẹp. Hai mắt cô chăm chú nhìn bầu trời đêm, thỉnh thoảng chớp nhẹ.

Nhưng Mộ Thương lại không ngắm sao, anh đang ngắm nhìn người trước mắt.

“Sớm biết thì đã cầm máy ảnh đi cùng rồi.” Triệu Khê giơ di động, nhắm ngay không trung, cảnh trong màn hình hoàn toàn không thể so sánh với quan sát bằng mắt thường.

Bị lời của Triệu Khê cắt ngang suy nghĩ trong lòng, Mộ Thương hắng giọng với vẻ lúng túng, anh đặt tay lên tay vịn, đứng bên cạnh Triệu Khê.

“Ngày mai trời sẽ mưa, buổi tối nhìn cái gì cũng không thấy, lúc anh tới là vừa đẹp.”

“Đúng rồi, nếu trời mưa muộn một ngày.” Triệu Khê đang nói thì giật mình, cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Ngày mai trời mưa..”

“Phải quay một cảnh hôn trong cơn mưa.” Mộ Thương trả lời, anh cười với Triệu Khê: “Thật ra xem như là cảnh diễn cuối cùng, cả bộ phim cũng chỉ có một cảnh hôn như vậy, không nghĩ tới phải quay trước.”

“Sao thế? Anh căng thẳng lắm hả?” Triệu Khê nghiêng đầu, cười tủm tỉm hỏi han.

Đây là lần đầu tiên anh diễn cảnh hôn…” Theo bản năng thốt ra, sau đó Mộ Thương lập tức bổ sung cho bản thân: “Đương nhiên, với một người toàn năng có thiên phú đóng phim như anh thì không gì là không thể, anh sẽ không căng thẳng đâu.”

Nắm đấm của anh siết chặt vào lòng bàn tay, như thể lấy hết can đảm.



“Nhưng mà anh là một người vô cùng nghiêm cẩn. Lần đầu tiên quay rất có thể sẽ gặp tình huống bất ngờ, vì tránh xấu mặt trước mặt mọi người, anh cảm thấy cần phải luyện tập một chút.”

Tim đập như nổi trống.

Mộ Thương vươn một bàn tay, ôm lấy eo người trước mặt, hai tay cô gái không biết làm thế nào đặt bên cạnh, bị anh kéo gần khoảng cách.

Đầu Mộ Thương nhẹ nhàng thấp xuống, một cái hôn dịu dàng dừng ở trên môi cô.

Triệu Khê không phản ứng gì, nói chính xác hơn thì cô chưa kịp phản ứng.

Chiếc máy ảnh nhắm vào bầu trời đầy sao đối diện một giây trước buông xuống, không biết quay chụp tới nơi nào.

Cô bị kéo vào trong lồng ngực ấm áp, trên môi truyền đến một cái chạm mềm mại.

Giây tiếp theo, cô nghe thấy một giọng nói.

“Nụ hôn đầu tiên cho em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play