"Tiểu Vu, cô không sao chứ?" Từ Càn Khôn gõ cửa nhà vệ sinh.
Vu Quy nhanh chóng cất điện thoại vào túi: "Được rồi... Không sao..."
Cô đẩy cửa đi ra ngoài, lại bước vào thế giới khiến cô đứng ngồi không yên.
Ánh đèn của KTV rất mờ, Từ Càn Khôn gọi mấy mâm trái cây, đồ ăn nhẹ gì đó, chào hỏi cô: "Ăn chút đi, chúng ta cùng hát nào."
Vừa mới dùng xong bữa tối làm cô nuốt không trôi, đừng nói ăn không nổi, cho dù có ăn được cô cũng không dám ăn.
"Không được, khi nãy tôi đã ăn rất no rồi. Cám ơn Chủ nhiệm Từ đã chiêu đãi."
"Vậy à? Tôi thấy cô chỉ mới ăn vài miếng." Từ Càn Khôn ngồi xuống cạnh cô, Vu Quy không chút dấu vết chuyển mông sang một bên.
"Không thích ăn cơm Tây hả? Lần sau tôi dẫn cô đi ăn lẩu Trùng Khánh chính tông, thanh niên các cô đều rất thích ăn..." Từ Càn Khôn vừa nói vừa mở micro đưa cho cô: "Nào, hát một bài đi."
Ở cấp bậc của Từ Càn Khôn, có mỹ nhân nào chưa thấy qua, nhân tạo, tự nhiên, vô số người nhảy nhót hướng đến trước mặt ông ta. Chỉ có Vu Quy mang theo khí chất đơn thuần chất phác, càng nổi bật trong đám người a dua nịnh hót trước mặt ông ta, vì vậy ông ta sẵn sàng tốn chút thời gian dành cho cô.
Cô gái này tươi tắn như một đóa bách hợp mùa hè, nhất là khi nhìn cô ở khoảng cách gần, có thể thấy rõ ràng lông tơ trên mặt. Phụ nữ ông ta từng ngủ cùng không có làn da đẹp như vậy.
Từ Càn Khôn nóng lòng, khoác lên vai cô: "Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, thành tích gì mà không có. Đừng nói thực tập, sau khi thực tập kết thúc, tôi cũng có thể..."
Cánh cửa phòng bao bị đẩy ra, người vốn không nên xuất hiện ở đây đang ôm cánh tay lạnh lùng đứng ở cửa. Nàng mặc một chiếc áo sơ mi được cắt may khéo léo, áo khoác tây trang tùy ý khoác trên tay, chân dài eo thon, ngón trỏ tay phải gõ gõ trên đồng hồ đeo tay.
"Thế nào, Chủ nhiệm Từ mời khách ăn cơm hát hò cũng không báo cho chúng tôi biết, quá keo kiệt rồi đó!"
Hách Nhân Kiệt từ sau lưng nàng ló đầu ra: "Đúng vậy, sao chỉ mời có một mình Vu Quy vậy, tất cả mọi người đều cực khổ mà?"
"Chủ nhiệm Từ không ổn rồi!" Trần Ý cũng tiến vào, nắm tay vặn cửa.
Lưu Thanh Vân trực tiếp gọi phục vụ lên bia, cười nói: "Yên tâm! Hôm nay Chủ nhiệm Từ làm chủ, ăn uống no say!"
Khuôn mặt của Từ Càn Khôn muốn tức điên lên, ngay từ khi Lục Thanh Thời bước vào, ông ta lập tức thu tay lại. Mặc dù nội tâm hận không thể xé nát mấy người này, trên mặt vẫn giữ nét ôn hòa.
"Ôi, không phải tôi đã nhờ Vu Quy thông báo cho mọi người rồi sao! Nha đầu này lại tự mình tới sớm như vậy... Ha ha... Ngồi đi, ngồi đi, gọi bia như vậy có đủ không? Phục vụ, lên thêm hai thùng nữa đi, hôm nay tôi mời!"
Phòng bao không lớn không nhỏ lập tức chật kín người, Hách Nhân Kiệt chen mông ngồi giữa hai người, Trần Ý cũng ngồi xuống bên cạnh Vu Quy.
"Thế nào, thấy anh em nghĩa khí không?" Thừa lúc tiếng nhạc lớn, cô ấy hắng giọng nói.
Vu Quy mang vẻ mặt muốn khóc: "Cám ơn chị... Cám ơn cô Lục..."
Nhìn thấy ánh mắt muốn nói lại khóc không ra nước mắt của cô, Hách Nhân Kiệt không nhịn được nói: "Được rồi được rồi, tự phạt ba ly đi."
Thoát khỏi nguy hiểm, Vu Quy bưng ly lên cạch cạch cạch uống ba chén vào bụng.
Đây là lần đầu tiên khoa Cấp cứu tụ họp ở bên ngoài bệnh viện, mọi người đều có chút hưng phấn, nhao nhao cười nói. Bất kể là lý do gì, có Karaoke miễn phí, không hát là ngu ngốc.
Anh ấy từng ở trong dàn hợp xướng của trường đại học, nhưng chưa bao giờ biểu diễn trên sân khấu.
Trần Ý nghe không nổi nữa, cướp lấy micro trên tay anh ấy: "Quỷ khóc sói gào gì vậy, nửa đêm rồi đừng đi dọa người, nghe tôi hát này."
Cô ấy hắng giọng: "Chim trên cây có đôi..."
Lục Thanh Thời yên lặng lấy nút bịt tay.
Vu Quy suýt chút nữa phun ra một ngụm rượu, nhìn Lục Thanh Thời ngồi sừng sững bất động ở một bên, âm thầm cảm thán: Quả nhiên là cô Lục, khả năng tập trung thật tốt!
"Sao anh mời cô Lục đi theo được vậy?" Cô nói lớn tiếng hỏi Hách Nhân Kiệt.
Đối phương cũng lớn tiếng trả lời cô: "Gặp nhau ở quán cà phê dưới lầu, hình như chị ấy đang nói chuyện với ai đó."
"Ai vậy?"
"Không biết."
Cửa phòng bao lại bị đẩy ra, Tần Huyên như con bướm nhào vào trong ngực Lục Thanh Thời: "Ôi ~ Khoa Cấp cứu các cậu tụ họp sao không gọi tôi ~"
Lục Thanh Thời hoàn hảo tránh được, ghế sô pha bên cạnh hõm xuống: "Chủ nhiệm Từ mời khách."
Ánh mắt của Tần Huyên như có như không lướt qua khuôn mặt của Từ Càn Khôn và Vu Quy, người sau đáp lại một nụ cười xấu hổ.
Kẻ già đời Tần Huyên hiểu rõ: "Như vậy à, tôi còn có người bạn đang ở bên cạnh, kêu qua đây chơi chung cho vui nhé!"
Nhìn một bàn hạt dưa, đậu phộng và đồ uống, Từ Càn Khôn nhanh chóng đứng lên: "Mọi người chơi đi, chơi đi nhé, tôi đi vệ sinh."
Sau khi ông ta rời đi, Vu Quy mới hoàn toàn thả lỏng, đi theo Hách Nhân Kiệt vừa ca vừa hét. Tần Huyên cũng gia nhập đội ngũ tông điếc.
Một nhóm bác sĩ cởi áo blouse trắng trông như người bình thường, nhảy lên ghế sô pha, giẫm lên ghế đẩu, ngồi lên bàn. Một nhóm khác đang điên cuồng quơ tất thối, cùng nhau hét lên khàn cả giọng: "Bốn mùa nữa lại trôi qua, còn tôi vẫn tay trắng ngồi trên đường, chỉ có lý tưởng đang chống đỡ thân xác tê liệt này..."
Vu Quy hát đến hốc mắt nóng rực: "Lý tưởng, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi..."
Ngươi vẫn luôn như vậy, dụ hoặc những người trẻ tuổi
Cứ luôn kết thúc rồi lại bắt đầu, cho tôi bao nhiêu kinh hỉ
Cũng khiến tôi chìm vào thất vọng của cuộc sống
(* Mọi người có thể tìm bài hát Lý tưởng - 理想 để nghe lại, hay lắm nè.)
......
Có lẽ bài hát này không chỉ hát cho những ca sĩ lang thang, mà còn khắc họa chân thực những người làm nghề y.
Nếu như không phải vì một chút ánh sáng lý tưởng yếu ớt trong lòng, ai lại nguyện ý làm công việc mệt mỏi vừa bẩn vừa nguy hiểm tính mạng này chứ?
Chẳng qua nghe bài hát này... Mặc dù tình cảm rất chân thành tha thiết, Lục Thanh Thời vẫn nghiêm mặt đẩy cửa phòng bao ra.
Ngồi tiếp nữa nàng có thể sẽ ngạt chết mất.
Từ Càn Khôn không biết chui đến đâu đi vệ sinh, Lục Thanh Thời cầm ví tiền đứng ở quầy thanh toán. Khi cất thẻ ngân hàng vào túi, nàng thoáng nhìn thấy mấy người loạng choạng bước ra từ nhà vệ sinh.
Một người vô tình đụng phải cánh tay của nàng: "Thật xin lỗi..."
Trong đôi mắt màu hổ phách kia tràn đầy vẻ thất vọng, vừa nhìn thấy nàng liền giật mình, nụ cười trên khóe môi càng thêm chua xót.
Lục Thanh Thời thu hồi tầm mắt: "Không sao."
Khi mùi rượu hòa với mùi thuốc lá dần dần đi xa, Lục Thanh Thời thì thầm một câu: "Uống ít một chút."
Đối phương khựng lại bước chân, khoác vai bạn mình bước đi.
Trời tối người yên, cơm nước no nê, các bác sĩ hát suốt đêm lần lượt dừng lại, tốp năm tốp ba kề vai sát cánh bước đi, không biết từ khi nào bên ngoài trời mưa lâm râm.
Lục Thanh Thời cầm một chiếc ô, Tần Huyên ôm lấy nàng lẩm bẩm: "Tôi còn muốn uống... uống..."
Bác sĩ mặt lạnh nhét người vào taxi báo địa chỉ: "Cút ngay."
Vu Quy, Lưu Thanh Vân và mấy người cùng nhau trở về ký túc xá bệnh viện ngủ. Đến chào tạm biệt nàng trước khi rời đi, thiếu niên hơi say, trong mắt có ánh sáng.
"Cám ơn cô... cô Lục..."
Đây là lần đầu tiên cô nói lời cám ơn nàng từ tận đáy lòng, thật sự rất biết ơn, nếu không có nàng thì đêm nay không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Lục Thanh Thời đút một tay trong túi, ánh mắt bình tĩnh nhìn nước mưa bắn tung tóe trên mặt đường nhựa: "Hôm nay làm ầm ĩ như vậy, đoán chừng sau này sẽ không làm phiền em nữa, nếu có lần sau..."
Nàng xoay người lại nhìn cô: "Nói cho tôi biết."
Hốc mắt của Vu Quy nóng lên: "Cám ơn cô."
Trong cơn mưa tài xế bật đèn sáng lái xe đến, Lục Thanh Thời che ô lên xe. Sau khi báo địa chỉ xong, nàng chống tay ngủ thiếp đi.
Cho đến khi đèn giao thông phía trước bật sáng, tia sáng yếu ớt chiếu vào người đi đường đang băng qua vạch kẻ đường.
Phố dài vắng vẻ, mưa rơi như trút nước, cần gạt nước gạt qua lại, lưu lại một đường nước cong.
Lục Thanh Thời đột nhiên tỉnh lại: "Dừng lại ở ngã tư phía trước một chút."
Chiếc xe màu bạc trắng dừng lại bên cạnh, Cố Diễn Chi chưa hay biết, vẫn bước về phía trước.
Lục Thanh Thời mở cửa, cầm ô xuống xe, níu lấy cổ tay cô: "Lên xe."
Sức lực của Cố Diễn Chi rất mạnh, cô lập tức hất nàng ra: "Chỉ còn cách vài bước nữa thôi."
Lục Thanh Thời cầm ô che cho cô, nửa bên vai cũng đưa ra ngoài mưa: "Em điên rồi sao? Sao không đón xe?! Mưa lớn như vậy..."
"Nơi này không phải là bệnh viện, chị cũng không mặc áo blouse trắng, vậy nên đừng làm ra vẻ bác sĩ dạy người như thế." Có lẽ là vì uống rượu, có lẽ là vì chuyện của Đồ ba gai khiến tâm trạng của cô tệ đi, hiếm khi hai người đối chọi gay gắt như vậy.
Huyệt thái dương của Lục Thanh Thời đau nhức vì tức giận: "Tôi có lấy thân phận bác sĩ nói chuyện với em à? Rõ ràng là tôi..."
Cố Diễn Chi ngẩng đầu lên, trán ướt đẫm nước mưa, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, nhìn nàng chằm chằm chờ đợi những lời sau đó.
Dưới ánh nhìn của cô, Lục Thanh Thời yên lặng dời mắt: "Không phải là bị từ chối thôi sao, dáng vẻ này của em làm tôi rất thất vọng."
Cố Diễn Chi lùi lại hai bước, thoát khỏi phạm vi bảo vệ của nàng, một lần nữa tắm trong cơn mưa lạnh buốt. Cô chỉ cảm thấy nhiệt độ toàn thân đều bị trận mưa lớn này cuốn đi.
"Lục Thanh Thời, chị thật sự quá tự phụ, em có nói cái gì sao? Em không hề nói gì, chị cho rằng em như vậy là vì chị sao? Em đang tự trách chính mình vì thương tổn của Đồ ba gai, anh ấy không đứng dậy nổi nữa, mà em lại có thể ——"
Huấn luyện viên cứu hỏa toàn thân ướt đẫm có chút nghẹn ngào, Lục Thanh Thời níu cổ tay cô lại.
"Không phải vì tôi thì tốt rồi." Nàng mở cửa xe, nhét người vào ghế sau: "Tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho Đồ ba gai, nhưng mà, tôi có thể làm cho em đứng lên được thì cũng có thể làm cho cậu ấy đứng lên."
"Đôi khi chúng ta nhất định phải tin vào kỳ tích."
Về đến nhà, người dầm mưa thì không sao, nhưng khi lên lầu, sắc mặt của Lục Thanh Thời trắng bệch. Tay nàng nắm cửa có chút run rẩy, cắm chìa khóa vào ổ khóa mấy lần mà không mở được cửa.
Cố Diễn Chi nhìn bờ vai ướt đẫm của nàng, áo sơ mi ôm sát người lộ ra đường cong tuyệt mỹ, liền cầm lấy chìa khóa trong tay nàng.
"Để em làm, chị làm sao vậy?"
"Không có gì..." Nàng cắn chặt môi dưới bởi vì cơn đau bụng dữ dội, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, cố gắng chống đỡ rót cho mình một ly nước nóng.
Cố Diễn Chi đứng ngoài cửa nhìn nàng hồi lâu: "Đến cái kia à?"
"..." Lục Thanh Thời đang bưng một ly nước ấm, bất ngờ bị sặc, không nói gì xem như ngầm thừa nhận.
Người đứng ngoài cửa gãi gãi đầu, quần áo cũng ướt sũng đến mức có thể vắt ra nước: "Chờ em một chút."
Cố Diễn Chi thuần thục chạy về nhà mở bếp, trong khi chờ nước sôi, công phu tắm rửa qua loa một chút. Cô trùm khăn trên đầu lấy trứng trong tủ lạnh ra đập vào chén, đổ vào bên trong nồi rượu nếp than đã đun sôi, sau đó thả thêm một ít câu kỷ tử.
Năm phút sau, cô chạy đến nhà Lục Thanh Thời gõ cửa, đặt một chén lớn rượu trứng xuống trước mặt nàng.
"Uống đi, uống xong sẽ không đau nữa."
Lục Thanh Chi cầm trong tay hai viên thuốc giảm đau: "Nghiên cứu khoa học chứng minh..."
Ánh mắt của Cố Diễn Chi lập tức trở nên dữ tợn, nàng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cảm giác cầm bát canh trong lòng bàn tay ấm áp dễ chịu, rượu trứng ngọt mà không ngán, Lục Thanh Thời bất tri bất giác uống nhiều thêm.
Nàng nghĩ rằng mình không thể nào từ chối sự dịu dàng của Cố Diễn Chi, nhưng lại không muốn phát sinh bất kỳ mối quan hệ nào với cô ngoài tình bạn, như vậy có công bằng với cô không?
Nếu như có Tần Huyên ở đây, e rằng cô ấy sẽ mắng nàng: Không ị mà vẫn chiếm cầu*.
(* Chỉ những người ích kỉ, thứ mình dù không dùng đến cũng không cho người khác động tới.)
Lời nói tuy xấu nhưng cũng có lý, Lục Thanh Thời nghĩ tới nghĩ lui, đặt bát xuống. Không chờ nàng nói chuyện, người đối diện đã lên tiếng trước.
"Mấy ngày nay em đã suy nghĩ, có lẽ sự nhiệt tình của em thật sự đã làm phiền chị. Một mặt là do tính cách của em, mặt khác là do em thật sự rất tò mò về chị. Cuộc đời em hai mươi mấy năm qua chưa từng gặp được người nào giống như chị, mặc dù mâu thuẫn như lại tràn đầy bất ngờ, thu hút em không ngừng xích lại gần..."
Cố Diễn Chi ngồi xếp bằng ở đối diện, treo khăn trên cổ, đuôi tóc còn hơi ẩm nước, ánh mắt dường như có chút buồn bã, nhưng nét mặt đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Hơn nữa hiện trường cấp cứu bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, sẽ vô thức dựa vào những người xung quanh... ừm... giống như chị nói, tìm một chỗ dựa tinh thần..."
"Thật ra em cũng không rõ tình cảm của mình dành cho chị rốt cuộc là gì, nhưng em có chút thích chị, trên tình bạn dưới tình yêu."
Ánh đèn nhẹ nhàng chiếu lên người cô, phủ lên cho cô một lớp ánh sáng vàng ấm áp mềm mại. Đôi mắt màu hổ phách ở hiện trường cấp cứu đầy kiên định, ngoan cường, lạnh lùng, nhưng khi dịu dàng lại đẹp đến như thế, thu hút nàng không rời đi được.
Nhưng đối mặt với lời tỏ tình của cô, Lục Thanh Thời vẫn không nói ra được lời nào, cũng không dám nói.
"Nhưng em nghĩ rằng, mặc kệ là loại thích nào thì cũng không nhất định sẽ nhận được sự đáp lại của đối phương. Chị cũng không cần phải phiền lòng vì điều đó. Ít nhất được ở bên cạnh chị là một chuyện vô cùng vui vẻ, cho dù là ở hiện trường cấp cứu hay là ở nhà, bởi vì có chị mà em cảm thấy vô cùng vui vẻ và mãn nguyện. Như vậy là đủ rồi."
Cô hơi nghiêng người về phía trước: "Thanh Thời, sau này chúng ta có thể tiếp tục làm bạn được không?"
Cuối cùng mọi chuyện cũng phát triển theo hướng mà mình mong muốn, Lục Thanh Thời thở phào nhẹ nhõm. Nàng không có thời gian điều tra lý do vì sao không muốn mất đi người bạn này, nàng chỉ đưa tay ra nắm lấy bàn tay trước mắt như cọng rơm cứu mạng.
"Đương nhiên có thể, chúng ta là cộng sự tốt nhất ở hiện trường cấp cứu."
Cởi bỏ khúc mắc, hai người lại thẳng thắn với nhau. Tối đó, hai người trò chuyện với nhau rất nhiều, từ những sự tích hiển hách của Cố Diễn Chi khi còn trong quân đội cho đến những chuyện thú vị ít người biết về Lục Thanh Thời. Đều có lĩnh vực mà mình am hiểu nhưng đối phương lại chưa quen thuộc, vì vậy nghe rất say sưa.
Cố Diễn Chi lại mang máy chơi game từ bên nhà qua, đưa cho nàng một cái tay cầm. Hai người hợp lực đánh Contra, chơi đến quên cả trời đất.
Hamburger chạy tới chạy lui xung quanh hai người, thỉnh thoảng chơi đùa trong vòng tay của Lục Thanh Thời. Bị đối phương dùng móng tay cào cào ủy khuất, nó chui đầu vào trong ngực Cố Diễn Chi để xin được an ủi.
"Đi đi đi đi, đừng quấy rầy tao chơi game." Chủ nhân không kiên nhẫn hai ba lần đuổi chó đi. Một lúc sau, Hamburger ra sức vẫy đuôi, đi đến chỗ Khoai tây chiên, cuộn người trên ghế sô pha.
Đương nhiên, kết quả lại bị hàm răng sắc nhọn của mèo con làm rụt trở về.
Lục Thanh Thời không nhịn được cười: "Vóc dáng và sức chiến đấu của Hamburger không tỷ lệ thuận với nhau."
Ngay sau khi kết thúc trận đấu, Cố Diễn Chi ôm chó cưng vào lòng, xoa đầu nó: "Hamburger của chúng ta biết đau lòng nữ nhân, cố ý nhường cho Khoai tây chiên, đúng không nào?"
Hamburger sủa một tiếng biểu thị đồng ý.
Lục Thanh Thời khịt mũi, tỏ vẻ khinh thường: "Bắt đầu, trận này tôi nhất định sẽ thắng em."
Cố Diễn Chi điên cuồng bấm tay cầm: "Nếu thua thì sao?"
"Phạt ba ly rượu."
"Vậy chị cứ chờ chết đi."
"Ai chết còn chưa biết đâu." Lục Thanh Thời nhấn nút tấn công. Trước kia nàng chưa từng tiếp xúc với những thứ này, nhưng nàng vốn thông minh và tiếp thu nhanh hơn người. Âm thanh "K.O" vang lên giòn giã, nhân vật của Cố Diễn Chi nằm trên mặt đất.
"Có chơi có chịu, uống đi."
Cố Diễn Chi cầm lon bia trên bàn lên uống cạn: "Chơi tiếp!"
Bóng đêm ngoài cửa sổ tối om, nước mưa rửa trôi lá chuối dưới lầu, hai linh hồn cô đơn yếu ớt đang từ từ đến gần nhau. Màn hình LCD tối đen, trò chơi không còn phát ra âm thanh, bia trên bàn cũng vơi hơn nửa. Khoai tây chiên cuộn người vào trong ngực Hamburger, chú chó lớn không dám nhúc nhích.
Lục Thanh Thời nằm ngửa trên ghế sô pha, trong tay ôm gối, Cố Diễn Chi ngồi trên thảm dựa vào người nàng ngủ thiếp đi.
Cuộc trò chuyện cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ liên quan đến người quan sát và lính bắn tỉa.
Cô nói: "Chị biết không? Trong quân đội của bọn em, mỗi tay lính bắn tỉa sẽ phối hợp cùng một người quan sát, bắt đầu từ khi nhập ngũ, sẽ cùng ăn cùng ngủ, cùng nhau huấn luyện bồi dưỡng sự ăn ý. Sau khi vào chiến trường, người quan sát là đôi mắt thứ hai của lính bắn tỉa, là mối quan hệ đồng sinh cộng tử phụ thuộc lẫn nhau."
Lục Thanh Thời buồn ngủ đến mức không thể mở mắt, mơ mơ màng màng: "À... Không phải giống như bác sĩ và y tá chúng tôi sao? Không ai thiếu ai mà có thể một mình chấp hành nhiệm vụ..."
Cố Diễn Chi cọ cọ, gối lên cánh tay của nàng mà ngủ: "Em cũng muốn hình thành mối quan hệ thân mật như vậy với chị..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT