Từ lần trước nói chuyện với Cố Diễn Chi, có một khoảng thời gian cô không có quấy rầy nàng. Bệnh tình của Khoai tây chiên cũng dần khá hơn, chớp mắt liền đến thời gian đón nó xuất viện. Lục Thanh Thời đặt chiếc lồng ở ghế lái phụ, mua thức ăn cho mèo và chậu cát mèo, rồi đặt một số vật dụng khác vào cốp sau. Sau khi về nhà, nàng chơi cùng nó được một lúc, những ngày này nhóc con được chăm sóc rất tốt, khỏe mạnh kháu khỉnh. Nàng gãi gãi cằm nó, mèo con meo meo thoải mái.

"Ting ting —" Máy tính nhắc nhở có email mới được gửi đến, Lục Thanh Thời ôm Khoai tây chiên đi qua mở lên, là một email đến từ Paris.

Nàng sững sờ trong chốc lát, khẽ nhắm mắt lại, nhưng không có trả lời ngay.

Khoai tây chiên thoát khỏi vòng tay của nàng, chạy ra cửa kêu meo meo. Ngoài cửa truyền đến vài tiếng chó sủa và âm thanh đóng cửa, huấn luyện viên chữa cháy cũng về nhà nghỉ ngơi.

***

Hôm nay là ngày Phương Tri Hữu trở về Tăng Thành, không may Vu Quy phải trực ca đêm. Vì vậy, cô cố tình đổi vé sang 10 giờ ngày hôm sau, như vậy sau khi cô ấy tan ca đêm, hai người còn kịp gặp nhau một lần.

Lúc 9 giờ, Phương Tri Hữu gửi tin nhắn cho cô ấy: "Cậu tan làm chưa?"

Đối phương trả lời: "Còn chưa được, tớ đang kiểm tra phòng bệnh với Chủ nhiệm Từ, chắc sắp xong rồi." Đồng thời kèm theo biểu cảm che mặt khóc.

Phương Tri Hữu không nhịn được cười: "Được rồi, tớ chờ cậu."

Lúc 9 giờ 30 phút, nhà ga người đến người đi, cô dừng trước quầy soát vé, sau đó tiến vào ngồi ở sảnh chờ.

"Tiểu Quy?"

Tin nhắn cuối cùng dừng lại cách đây nửa tiếng, không có phản hồi.

Lúc 9 giờ 55 phút, năm phút trước khi kết thúc soát vé, điện thoại của Phương Tri Hữu vang lên, cô chen chúc trong biển người, bắt máy.

"Tiểu Quy?"

Giọng nói của Vu Quy vừa vội vừa thở: "Thật xin lỗi Tri Hữu, tạm thời phải phẫu thuật, kỳ nghỉ của tớ bị hủy bỏ."

Vừa ngoài dự đoán, vừa trong dự đoán, Phương Tri Hữu đã có linh cảm. Cô còn có thể nói gì nữa đây, bao nhiêu ngày đêm như vậy rồi, bởi vì một câu cô ấy bận tăng ca phẫu thuật mà vội vàng cúp máy.

Cô tin rằng cô ấy thật sự bận rộn, nhưng cô cũng thật sự mất mát.

"Tớ biết rồi, cậu mau đi đi."

Phương Tri Hữu bước lên tàu, cửa tàu đóng lại trước mắt, đoàn tàu da xanh chen chúc chịu không nổi. Cô đứng ở cửa áp mặt vào tấm kính, nhìn những tòa nhà cao tầng của thành phố đang dần rời xa.

Giống như tàu hỏa được chia thành tàu cao tốc và tàu phổ thông, đôi khi mặc dù chúng ta không muốn thừa nhận nhưng giữa người với người sẽ có một khoảng cách không thể vượt qua.

"Tri Hữu." Vu Quy gọi tên cô: "Lần sau... lần sau được nghỉ tớ nhất định sẽ về gặp cậu."

"Tiểu Quy, Tăng Thành không hợp với cậu." Âm cuối của Phương Tri Hữu dần dần bị tiếng còi tàu át đi.

"Alo? Tri Hữu, Tri Hữu, cậu nói cái gì?" Vu Quy đứng trên hành lang hô lên, cuối cùng tiếng bíp bíp cúp máy truyền đến từ ống nghe.

Lịch sử cuộc gọi gần nhất của cô ấy là gọi cho Lục Thanh Thời, lúc đó đối phương vừa thức dậy, nàng pha cho mình một bình cà phê, đọc báo trên ban công.

"Alo?"

"Không ổn, Ngô Tâm Nguyện đã ký vào bản chấp thuận liệu pháp phẫu thuật dao nano (nanoknife), cuộc phẫu thuật được lên lịch vào ngày hôm nay..."

Lục Thanh Thời ngắt lời cô ấy: "Ai mổ chính?"

"Viện trưởng, còn có... Chủ nhiệm Từ."

Bác sĩ nhấp một ngụm cà phê, lật một trang báo: "Ồ, không có chuyện gì đâu."

Vu Quy nắm chặt điện thoại: "Cô Lục, cô không tới sao?"

"Không tới, tôi đang nghỉ phép. Sau này mấy chuyện lộn xộn như này đừng làm phiền tôi."

Nàng cúp điện thoại, đặt tờ báo xuống, tiện tay cầm một cuốn tạp chí nước ngoài, lật mở trang gấp《 Những thiếu sót của phẫu thuật cắt bỏ bằng dao nano và tiên lượng cho bệnh ung thư tuyến tụy, tỷ lệ sống sót sau hai năm thật sự có thể tăng gấp đôi? 》

Phần được khoanh tròn bằng bút đỏ là tỷ lệ tử vong, 43,9%.

Lục Thanh Thời khép tạp chí lại, tự rót thêm cho mình một ly cà phê.

Sau khi cúp điện thoại, Vu Quy lâm vào bối rối. Một bên là cơ hội phẫu thuật hiếm có, tuy rằng cô ấy không thể đứng lên bàn phẫu thuật, nhưng cơ hội quan sát cũng rất đáng quý, nhất là loại kỹ thuật dao nano mới này, trước đây cô ấy chỉ được thấy trên tạp chí.

Một bên là Tri Hữu vẫn đang đợi mình. Cảm giác áy náy và khao khát tò mò chiến đấu với nhau. Cuối cùng, cô ấy hít một hơi thật sâu, gọi điện thoại cho Phương Tri Hữu.

Sau khi khoang bụng được mở ra bằng "dao nano" để lộ ra hai khối u, hai kim đầu dò được kết nối với nguồn điện, Vu Quy nín thở, mấy người bên Công ty TNHH Dược phẩm sinh học Trường Sinh đang theo dõi ở phía trên cũng đứng cả lên.

"Cô biết hai cây kim này bao nhiêu tiền không?" Hách Nhân Kiệt chọc chọc cánh tay Vu Quy, nói chuyện phiếm.

Vu Quy thành thật lắc đầu, Hách Nhân Kiệt đưa lưng về phía cô ấy, lặng lẽ làm động tác.

"20,000 tệ?" (≈ 66,000,000 VND)

Hách Nhân Kiệt trợn mắt, không thèm để ý đến cô ấy.

"2,000,000 tệ?" (≈ 6,600,000,000 VND)

Đắt quá trời ơi...

Hách Nhân Kiệt nói với vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép: "20,000,000 tệ!!!" (≈ 66,000,000,000 VND)

"Khụ khụ..." Vu Quy bị nước bọt của chính mình làm sặc, lại nhìn hai kim đầu dò mỏng manh kia, đột nhiên cảm thấy chúng được làm bằng ngọc dát vàng.

"Nhà của Ngô Tâm Nguyện có đủ khả năng chi trả số tiền này sao?" Trong hai ngày nhà máy hóa chất bị nổ, các cô bận rộn đầu tắt mặt tối. Chờ đến khi định thần lại, Ngô Tâm Nguyện đã ký tên vào bản chấp thuận phẫu thuật, giấy trắng mực đen, Lục Thanh Thời có muốn ngăn cản cũng không được.

"Cô vẫn chưa hiểu à?" Hách Nhân Kiệt liếc lên: "Người bên Trường Sinh đều ở phía trên, đây là thí nghiệm lâm sàng kết hợp giữa bệnh viện chúng ta và Dược phẩm Trường Sinh, làm tình nguyện viên nhất định là được miễn phí."

"Thật ra nếu ca mổ thành công, sản phẩm dao nano nội địa được phổ biến, đối với bệnh nhân cũng là một chuyện tốt." Học trò của Từ Càn Khôn đứng bên cạnh nhướng mày tự hào.

"Thực tập, đừng có đứng ngốc ở đó, tới giúp đi." Có lẽ giọng nói xì xào bàn tán của mấy người quá lớn, cuối cùng kinh động đến người đang phẫu thuật. Từ Càn Khôn liếc mắt nhìn bọn họ, Vu Quy cảm thấy ánh mắt rơi trên người mình, vội vàng cúi đầu như rùa.

Quả nhiên, đàn anh bên cạnh cô ấy vừa tiến lên một bước liền bị đánh trở về: "Không có gọi cậu, gọi người bên cạnh cậu."

Vu Quy tự nhận mình xui xẻo, đành phải cắn răng mặc áo phẫu thuật vào: "Vâng, Chủ nhiệm Từ."

Cũng may Viện trưởng Mạnh cũng ở đó, Từ Càn Khôn không to gan đến mức dương oai trước mặt của Viện trưởng. Toàn bộ quá trình phẫu thuật đều thành thành thật thật, chỉ có sai vặt cô ấy nhiều hơn một chút. Máy hút, kìm kẹp gì đó đáng lý do trợ lý thứ ba phụ trách cũng giao cho cô ấy, khiến sắc mặt của trợ lý thứ ba không hài lòng. Cơ hội phẫu thuật hiếm hoi chỉ có thể thấy không thể cầu như này, ai mà không muốn thể hiện trước mặt Viện trưởng chứ.

"Đến đây, châm kim vào hướng khác." Từ Càn Khôn di chuyển nội tạng tuyến tụy một chút, để lộ ra khối u.

Mạnh Kế Hoa bảo đao chưa già, ánh mắt vẫn còn tinh anh, chỉ có Lưu Trường Sinh đứng ở trên cao quan sát, âm thầm thay ông ấy lau một vệt mồ hôi.

"Được rồi, mở nguồn." Mạnh Kế Hoa hai tay nắm lấy dao nano đưa vào khoang bụng của bệnh nhân, những người khác đều dừng lại, lùi lại nửa bước.

Dao nano là kỹ thuật giúp cắt bỏ khối u hoàn toàn mới, dựa trên nguyên lý giải phóng dòng điện cao áp để tạo thành các lỗ thủng có kích thước nano trên bề mặt tế bào khối u, nhanh chóng làm cho tế bào bị tiêu diệt. Vì vậy, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bóng mờ trong điều hướng phẫu thuật đang dần thu hẹp lại.

Vu Quy mở to hai mắt: "Thật lợi hại!"

Thời gian dài giữ nguyên tư thế, trên trán Viện trưởng Mạnh chảy ra một lớp mồ hôi mỏng: "Được rồi, chuyển kim sang hướng khác, nhất định phải bóc tách khối u sạch sẽ."

"Không hổ danh là Viện trưởng Mạnh, sau bao nhiêu năm, kỹ thuật vẫn tốt như vậy." Nhân viên của Công ty TNHH Dược phẩm sinh học Trường Sinh đang đeo tấm thẻ tham quan tạm thời, chân thành khen ngợi.

Chủ nhiệm Lưu lau mồ hôi trên vầng trán sáng loáng: "Quá khen, quá khen."

***

"Chỉ có vậy thôi?" Lục Thanh Thời đeo kính râm, nửa khuôn mặt thanh tú bị che đi, chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn xinh đẹp.

Người đàn ông mặc Âu phục giày da vẻ mặt khó xử: "Đây đều là tin tức bí mật thương nghiệp trong ngành, tôi lấy được những thứ này cho ngài là tốt lắm rồi."

Lục Thanh Thời cầm trên tay một xấp tài liệu dày cộp, nàng ước tính số lượng, cũng coi như hài lòng. Cũng không làm khó anh ta thêm, nàng rút mấy tờ tiền màu đỏ trong ví ra.

"Vất vả rồi."

Người đàn ông nhanh chóng từ chối: "Không cần đâu, lần sau khi đấu thầu lại, nhờ bác sĩ Lục hãy suy nghĩ cân nhắc về thiết bị và dược phẩm của công ty chúng tôi nhiều hơn."

"Anh thật biết tính toán." Một bệnh viện có quy mô như Đại học Y khoa Nhân Tế, một lần mua thiết bị y tế hoặc dược phẩm có thể dễ dàng tiêu tốn mấy chục triệu tệ. (1,000,000 tệ ≈ 33,000,000,000 VND)

Người đàn ông xoa xoa tay cười nói: "Không còn cách nào khác, dù sao cũng chỉ muốn kiếm cơm thôi. Hi vọng bác sĩ Lục sẽ giữ bí mật chuyện hôm nay."

"Được rồi, đóng cửa xe lại cho tôi." Lục Thanh Thời nhét tài liệu vào hộp đựng đồ ở đầu xe.

"Được, vậy tôi không quấy rầy bác sĩ Lục nghỉ ngơi." Người đàn ông nói xong liền đóng cửa xe lại cho nàng, đưa mắt nhìn chiếc xe màu trắng bạc của nàng dần dần khuất xa tầm mắt.

"Ca mổ lần này có thể thành công là nhờ có Viện trưởng Mạnh và Chủ nhiệm Từ. Trong tương lai, dao nano được phổ biến trên toàn quốc, chắc chắn sẽ có nhiều bệnh nhân được hưởng lợi. Điều này không khỏi liên quan đến hai bậc thầy tài giỏi gan dạ, bệnh nhân cả nước sẽ..."

Những lời tâng bốc hoa mỹ này làm cho Vu Quy có chút ngượng ngùng, nhưng sắc mặt của Viện trưởng Mạnh và Chủ nhiệm Từ vẫn như thường, lần lượt bắt tay chào tạm biệt đối phương.

"Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Lưu Trường Sinh đưa người lên xe, xoay người không chút dấu vết đỡ Mạnh Kế Hoa: "Tôi đưa ngài về văn phòng nghỉ ngơi."

"Việc quản lý hậu phẫu nhất định phải thực hiện tốt, giám sát ICU chặt chẽ, nếu có bất kỳ tình huống nào phải báo cáo ngay lập tức." Mạnh Kế Hoa vừa đi vừa nói, một nhóm người đi theo sau ông ấy. Vu Quy lưu ý đến bàn tay khẽ run rẩy của ông ấy đang được Chủ nhiệm Lưu đỡ lấy.

Khi cô ấy muốn nhìn thêm vài lần, cửa thang máy đóng lại, cả nhóm phải cúi đầu chào tạm biệt.

"Được rồi, mệt mỏi cả một ngày, tan làm đi, những người trực ban cũng đi ăn cơm nghỉ ngơi đi." Từ Càn Khôn đấm đấm eo, xoay người dặn dò.

Vu Quy cùng chạy trốn theo nhóm người, nhưng chưa kịp chuẩn bị đã bị gọi tên: "Vu Quy, tới phòng làm việc của tôi."

"Ừm... Chủ nhiệm Từ... Tôi còn phải khám bệnh..." Cô ấy cứng đờ, chậm rãi xoay người.

"Tôi thấy em rất quan tâm đến dao nano, muốn thảo luận nghiên cứu một chút về luận văn với em, chỉ mất vài phút." Ông ta mỉm cười, khuôn mặt ôn hòa. Trước mặt mọi người, Vu Quy thật sự không thể làm ông ta mất mặt, trừ phi cô thực sự không muốn làm nữa.

"Dạ vâng, Chủ nhiệm Từ."

Khác với phòng làm việc trang trí đơn giản của Lục Thanh Thời, Từ Càn Khôn hận không thể biến nơi này trở nên phong cách hơn phòng làm việc của Viện trưởng. Có một chiếc ghế sofa bằng da thật, còn có một phòng trà có vẻ nho nhã, Vu Quy bước vào liền cảm thấy lo lắng.

Từ Càn Khôn đóng cửa lại, pha trà cho cô: "Ngồi đi, Tiểu Vu."

"Không được, lát nữa khoa Cấp cứu còn có việc phải làm..." Vu Quy nói xong liền muốn chuồn đi.

Từ Càn Khôn nói một câu liền có thể giữ cô lại: "Ngày mai các thực tập sinh mới của khoa sẽ thi đấu, em có nắm chắc không?"

Theo truyền thống của Đại học Y khoa Nhân Tế, khoa lâm sàng sẽ tiến hành đánh giá hàng tháng đối với các bác sĩ mới, dựa trên hiệu quả công việc của họ. Đồng thời áp dụng hệ thống loại trừ cho vị trí cuối cùng, quy định rất tàn khốc, nhưng người chiến thắng cũng sẽ có phần thưởng đáng kể.

Ông ta vỗ vỗ vai cô: "Đừng làm cho cô Lục của em mất mặt."

***

Phương Tri Hữu về đến nhà, hút vài điếu thuốc. Sau khi mở máy tính lên, tin nhắn nhanh chóng hiện lên.

Thượng Thiện Nhược Thủy: [Lại đi Cẩm Châu thăm bạn gái của cậu à?]

Vụ Lý Khán Hoa: [Ừm.]

Kiếm khách áo trắng nói xong câu đó liền ngồi xuống chỗ cũ, có vẻ tâm trạng không tốt.

Cô gái vòng qua bên cạnh cô: [Lần sau đến Cẩm Châu thì báo cho tôi một tiếng, tôi cũng ở Cẩm Châu, chúng ta có thể cùng ăn một bữa cơm, hahaha.]

Phương Tri Hữu không có kế hoạch gặp ai khác ngoài Vu Quy, vì vậy chậm rãi gõ chữ: [Cậu nghĩ nhiều rồi.]

Cô gái chọc chọc cô một cái bằng biểu tượng cảm xúc: [Cuối cùng cậu có muốn tham gia bang hội của bọn tôi hay không, tôi nói với cậu nhiều lần rồi!]

Phương Tri Hữu chỉ chơi một mình, không bang hội không tổ chức, nhưng cô có kỹ năng tuyệt vời, trang bị tốt, ý thức cũng rất tuyệt. Đã chơi với cô vài trận chiến, chơi vô cùng tốt, lúc này cô ấy mới có ý tưởng lôi kéo cô vào nhóm.

Bị nhắc tới phiền, đôi khi Phương Tri Hữu làm cho cô ấy muốn từ bỏ, nhưng ngoài dự đoán, lần này kiếm khách áo trắng không có từ chối nữa.

[Có lương không?]

[Có, nhặt được trang bị chia 5:5, mỗi ngày có mặt tham gia đấu trường bang hội JJC, được thưởng tiền theo số lần tiêu diệt, đấu chiến toàn bộ máy chủ sẽ được tính riêng.]

(Mình không có chơi game nên không rành lắm, xin phép nhận góp ý @.@)

Cô biết bang hội của cô ấy chuyển đổi từ bang hội bình thường sang lực lượng chiến đấu, chính là lúc cần thành viên.

[Được rồi, mời tôi đi.]

Chiến kỳ màu đỏ hiện lên màn hình, cô nhấn đồng ý, dấu hiệu màu đỏ sẫm giống như cô gái xuất hiện trên đầu cô: Lấy Giết Dừng Giết*.

(* 以杀止杀 - dĩ sát chỉ sát: lấy giết dừng giết, lấy chiến tranh để kết thúc chiến tranh."

Là tên bang phái của họ.

Đôi cánh đỏ rực vươn lên bầu trời, kiếm khách áo trắng đứng lên, động tác vung kiếm uy vũ, vì sao trên trời chấn động rơi xuống.

[Sao tự nhiên lại muốn chuyển thành lực lượng chiến đấu vậy?]

Cô gái xoay người, kim bạc trong tay tỏa ra ánh sao: "Bởi vì, tôi không muốn bị coi thường."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play