Lúc nửa mê nửa tỉnh, điện thoại của nàng bỗng đổ chuông, bệnh nghề nghiệp khiến nàng giật bắn lên. Hamburg sợ hãi bỏ chạy khỏi chân nàng, một lúc sau lại chạy về liếm liếm mu bàn tay của nàng.

Lục Thanh Thời tìm thấy điện thoại trên thảm, mở ra xem, thở phào nhẹ nhõm, là tin nhắn của Cố Diễn Chi.

[Hamburg thế nào, có nghe lời không? Không quấy rầy chị chứ?]

Thực ra cô chỉ muốn tìm chủ đề để trò chuyện với đối phương, nhưng không ngờ nàng lại trả lời nhanh như vậy.

[Mấy giờ rồi, còn chưa ngủ!]

Hiếm khi sử dụng dấu chấm than (!), Cố Diễn Chi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhíu mày tức giận của nàng.

Tay vừa trượt, một biểu tượng ủy khuất ba ba được gửi đi, bây giờ rút về còn kịp không...

Cô nghĩ như vậy, nhưng đối phương nhìn biểu tượng kia lại ngơ ngẩn một lát, sau đó nhìn về phía Hamburg đang liếm liếm lòng bàn tay nàng, ôm chú chó lớn vào lòng, ấn nút chụp ảnh, gửi đi.

Gửi cùng hình ảnh còn có lời nói như bình thường hoàn thành nhiệm vụ: "Được rồi, xem xong rồi, em có thể đi ngủ rồi."

Cố Diễn Chi không nhịn được cười thành tiếng, nhưng lại động tới miệng vết thương đau, nhe răng trợn mắt.

Trong bức ảnh, Hamburg vẫn ngây thơ chân thành như trước, lông bóng sạch sẽ, mặt còn to hơn một chút, có vẻ như được chăm sóc kỹ lưỡng. Trong ống kính còn có Lục Thanh Thời, nửa gương mặt mộc, không son phấn, gương mặt sạch sẽ gọn gàng, khóe mắt có chút nếp nhỏ, không quá xinh đẹp tuyệt đỉnh, nhưng cô vẫn lưu lại.

[Được rồi ~ Ngủ ngon.] Cô đánh chữ.

Đối phương cũng trả lời cô: [Ngủ ngon.]

Trước khi y tá đến tịch thu điện thoại, Cố Diễn Chi đã cài đặt bức ảnh này làm hình nền cuộc trò chuyện với nàng, sau đó cam tâm tình nguyện nộp điện thoại, nhắm mắt chìm vào giấc mộng.

Lúc này, cô không biết rằng, sau này một người một chó này sẽ trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của cô.

Tại cuộc họp thường kỳ vào thứ Hai, Phòng nghiệp vụ Y tuyên bố quyết định xử lý họ, Lục Thanh Thời bị cảnh cáo xử phạt nghiêm trọng và kiểm điểm bằng văn bản, cách chức chức vụ quản lý của khu khám bệnh, đình chỉ hoạt động hành nghề một tháng.

Người bị cả bệnh viện điểm danh phê bình đang cằm iPad xem luận văn y học, hoàn toàn không hề lắng nghe.

Những người liên can còn lại phạt tiền thì phạt tiền, viết kiểm điểm thì viết kiểm điểm, phê bình thì phê bình, xử phạt thì xử phạt. Tính từ lần đầu tiên Vu Quy bị xử phạt, cô ấy vào khoa Cấp cứu mới có ba tháng, tiền lương nửa năm đều bị phạt, vừa bước vào văn phòng đã nằm liệt trên ghế sô pha, kêu rên liên tục.

Nhưng mà, trên thế giới không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn.

Lục Thanh Thời đẩy cửa bước vào, cởi áo blouse trắng treo lên giá treo: "Từ hôm nay tôi bị đình chỉ công tác, em viết bản kiểm điểm giúp tôi đi."

Vu Quy trượt khỏi sô pha: "Cô Lục..."

Cô muốn lấy mạng chó của em sao!

Nhưng nhìn vào mặt nàng, Vu Quy chỉ giận mà không dám nói ra, thật ra trong lòng đã mắng người ta ngàn vạn lần rồi.

"Có vấn đề gì sao?" Nàng cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, chuẩn bị rời đi.

Vu Quy nhanh chóng đứng dậy, bày ra nụ cười thương hiệu: "Không có gì, cô cứ đi thong thả."

Lục Thanh Thời bước tới cửa, xoay người lại: "Đúng rồi, trong tháng này thỉnh thoảng tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra kỹ thuật khâu vết thương của em, không khâu được nho thì không được phối hợp với tôi trên bàn mổ."

Vu Quy càng cười rạng rỡ hơn: "Vâng, xin cô Lục yên tâm, đệ tử sẽ siêng năng luyện tập, không phụ lòng dạy bảo của người."

Sau khi bóng dáng của nàng hoàn toàn biến mất trên hành lang, Vu Quy xoa xoa quai hàm giả cười đến mức mỏi nhừ, cầm đệm ghế sô pha trút giận: "Mặt đen! Mặt đen! Mặt đen!"

Hách Nhân Kiệt kéo dài giọng nói: "Chị Lục, sao chị quay lại rồi?"

Vu Quy nhanh chóng đứng lên, cúi người chào hỏi: "Xin chào, cô Lục."

Trong phòng yên tĩnh, Hách Nhân Kiệt bật cười như gà trống gáy đón ngày mới.

Vu Quy tức giận cầm đệm ghế sô pha lên, xoay tròn xông lên: "Đi chết đi!!!"

"Hôm nay thế nào rồi?" Vừa bước vào phòng bệnh, Lục Thanh Thời không mặc áo blouse trắng cũng làm cho người ta mắt sáng ngời. Nàng chỉ mặc một bộ bảo hộ bên ngoài, bên trong là áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra một nút, lộ ra xương quai xanh gầy gò, trên người mặc quần jean đơn giản rất phong cách, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ nhỏ.

Nàng theo thói quen đưa tay về phía y tá hỏi hồ sơ chẩn đoán và điều trị, đối phương hơi do dự: "Bác sĩ Lục, theo quy định..."

Nàng đã bị đình chỉ.

Lục Thanh Thời đưa tay cầm lấy, đọc kỹ, sau đó lấy trong túi ra một cây bút, ký tên của mình một cách gọn gàng rồi đưa lại cho cô ấy.

"Tôi vẫn đứng trong ca trực cuối cùng của tôi."

Nghe vậy, Cố Diễn Chi hơi kích động, muốn đứng dậy xuống giường, kim châm trên mu bàn tay bắt đầu chảy máu ngược trở lại ống dẫn.

Lục Thanh Thời nhíu mày, hơi cao giọng nói: "Đừng nhúc nhích!"

Tâm trạng lo lắng của cô đã được xoa dịu bởi giọng nói không thể giải thích được của nàng. Lục Thanh Thời kéo một chiếc ghế từ bên cạnh tới ngồi xuống: "Tôi bị đình chỉ công tác một tháng."

Cố Diễn Chi cẩn thận để ý hôm nay nàng không đứng ở phòng bệnh lâu, còn có động tác đỡ eo theo bản năng, tuy chỉ là thoáng qua, nhưng ánh mắt sắc bén của đội trưởng Cố làm sao có thể buông tha nhất cử nhất động của nàng.

Tần Huyên kiểm tra dấu vân tay rồi tiến vào ICU, từ xa đã nghe thấy giọng nói tùy tiện: "Súng bắn chim đầu đàn chứ gì, tin tức trong buổi họp báo làm Thư ký Ngô mất mặt tức giận như vậy, đám người của Ủy ban Y tế Quốc gia không ghi hận cậu mới lạ."

Ánh mắt Cố Diễn Chi ảm đạm: "Biết trước như vậy..."

Ánh mắt Lục Thanh Thời như kiếm bắn tới: "Biết trước như vậy thì sao?"

Lời nói nghẹn đi một nửa, nhưng không nói được nữa, Cố Diễn Chi mím chặt khóe môi. Cho dù Lục Thanh Thời không kiên trì, cô cũng sẽ không thấy chết mà không cứu, chẳng qua là nhìn thấy nàng bởi vì cứu người mà chịu ấm ức, trong lòng cô cảm thấy khó chịu.

Về phần Cố Diễn Chi, nếu như nàng không cố chấp, có lẽ cô đã không phải nằm trên giường bệnh khắp người cắm đầy ống dẫn như bây giờ.

Mặc dù biết loại tâm lý này đối với một người trưởng thành mà nói, là hành động quá cảm tính, nhưng Lục Thanh Thời vẫn cảm thấy có chút áy náy, với tư cách là tổng chỉ huy hiện trường cấp cứu, nàng quá bốc đồng rồi.

Bác sĩ kiêu ngạo cúi đầu: "Thật sự xin lỗi, lần sau tôi sẽ không đặt em vào tình huống nguy hiểm như vậy nữa."

Vẻ mặt Tần Huyên giống như gặp quỷ, cô ấy không nghe lầm chứ???

Lục Thanh Thời cư nhiên chủ động xin lỗi người ta, quả thật có thể vui mừng chạy tung tăng khắp nơi bắn pháo hoa chúc mừng.

Mà người được xin lỗi đột nhiên nắm chặt ga giường bên dưới, hơi quay đầu lại, cắn chặt môi dưới: "Bác sĩ Lục không cần như vậy, tôi cũng không hoàn toàn vì đứa bé kia."

Trong lúc nàng còn đang thắc mắc không biết lời nói không đầu không đuôi này của cô rốt cuộc là có ý gì, Tần Huyên đột nhiên đưa tay đẩy nàng: "Nghe Trần Ý nói, mấy ngày nay eo của cậu không được khỏe."

Lục Thanh Thời tỉnh táo lại, tránh khỏi tay cô ấy: "Này, đừng đụng vào tớ, cậu..."

Tần Huyên không quan tâm nhiều như vậy, bắt lấy cánh tay của nàng, ấn nhẹ vào bên hông eo. Người nào đó đau đến mức trên trán đổ mồ hôi lạnh, cô ấy thuận thế đè nàng lên giường bệnh.

"Cậu..." Lục Thanh Thời còn muốn giãy giụa, nhưng lại đột nhiên nín thở, cảm giác mềm mại dưới thân làm cho nàng không thích ứng được. Nàng đột nhiên nhận ra đây là giường bệnh của Cố Diễn Chi, trong lòng thầm mắng Tần Tuyên không có chừng mực, vì vậy, nàng dùng tay cố chống lên, tránh đè lên nội tạng của cô.

Người bị đè thật ra không có cảm giác gì nhiều lắm. Khi tiếp xúc với ánh mắt tươi cười và quan tâm của đối phương, Lục Thanh Thời hơi nghiêng đầu đi, vành tai hơi đỏ lên. Càng xấu hổ hơn nữa chính là Tần Huyên kéo vạt áo nàng lên kiểm tra trước mặt mọi người, bác sĩ cấp cứu da mặt mỏng không thể nén giận được.

"Cậu xong chưa?"

Nhìn thấy một mảng vết bầm tím lớn trên làn da trắng nõn của nàng, Tần Huyên hít một hơi khí lạnh: "Sao cậu lại trì hoãn đến bây giờ, đi đi đi, mau đến khoa Chỉnh hình chụp phim, có thể bị nứt xương rồi. Cậu bị thế nào vậy?"

Lục Thanh Thời cắn răng, cổ tay thật sự không chịu nổi nữa, giọng nói run run: "Lúc bình gas nổ, quạt treo trên trần nhà rơi trúng. Xong rồi thì buông tớ ra..."

Cố Diễn Chi đưa tay ra, níu người ấn xuống: "Bác sĩ Lục là bác sĩ, sao lại giấu bệnh sợ thầy vậy?"

"..."

Lần này chạm vào nơi mềm mại của cô một cách chặt chẽ vững vàng, Lục Thanh Thời ý thức được mình đang nhào vào chỗ nào. Vẻ mặt đối phương thẳng thắn vô tư, không hiểu sao nàng cảm thấy tai hơi nóng lên.

Vì vậy, khi ánh mắt của hai người chạm vào nhau, trong mắt Cố Diễn Chi chứa đựng sự vui vẻ mềm mại ấm áp, dường như không để ý chút nào đến quyết định suýt chút nữa đã khiến cô phải trả giá bằng mạng sống của mình.

"Bác sĩ Lục đi kiểm tra đi, có được không?"

Giọng điệu dỗ dành trẻ con.

Bàn tay kia vẫn đặt trên lưng nàng, không có ý định buông ra.

Lục Thanh Thời mím môi dưới: "... Được rồi"

Đối phương được như ý nguyện, buông tay ra. Tần Huyên chậc chậc miệng, rốt cuộc cũng biết được cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn rồi.

Khi cầm tấm phim và một túi thuốc lớn từ Khoa Chỉnh hình đi ra, Lục Thanh Thời suy nghĩ một chút, vẫn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho cô.

Nàng muốn hỏi cô một chút, câu nói "Bác sĩ Lục không cần như vậy, tôi cũng không hoàn toàn vì đứa bé kia" là có ý gì?

Nhưng lại cảm thấy không thích hợp, xóa xóa sửa sửa, tin nhắn của đối phương gửi đến trước: "Kiểm tra chưa?"

Nàng trả lời: "Rồi."

Suy nghĩ một chút, vẫn quyết định gửi đi đoạn văn đã chỉnh sửa xong.

Đối phương hiển thị đang nhập văn bản, nhưng chờ một lúc vẫn không thấy trả lời, Lục Thanh Thời cất điện thoại vào túi rồi về nhà.

Khi mở cửa nhà, điện thoại sáng lên.

Cô nói: "Bởi vì bảo vệ bác sĩ, là nhiệm vụ của em."

Nói điều thiên kinh địa nghĩa như thế, Lục Thanh Thời nhịn không được khẽ cười lên.

***

"Tri Hữu ~" Vu Quy cầm điện thoại, dùng giọng nói lấy lòng cẩn thận từng li từng tí gọi điện thoại cho đối phương: "Tuần sau tớ sẽ không về đâu ~"

Bàn tay đang sắp xếp đồ đạc của Phương Tri Hữu hơi dừng lại: "Tại sao vậy?"

"Ừm..." Vu Quy do dự một chút, nhưng vẫn nói thật: "Tớ lại bị phạt ba tháng lương."

Đối phương thở dài, sau đó là một khoảng im lặng kéo dài. Vu Quy cầm điện thoại mà nước mắt chực rơi, cô ấy đã hứa sẽ trở về tổ chức sinh nhật cho cô nhưng giờ lại thất hứa, cảm giác áy náy làm cho cô ấy không thở nổi.

"Tiểu Quy, tớ rất nhớ cậu." Phương Tri Hữu đặt khăn lau xuống, ngồi xuống ghế sô pha, nhìn căn phòng cho thuê rực rỡ hẳn lên, vành mắt hơi đỏ.

"Tớ biết." Vu Quy siết chặt điện thoại: "Cậu yên tâm, chờ sau khi tớ thực tập xong, tớ nhất định sẽ cố gắng hết sức để thi đậu, cố gắng ở lại Đại học Y khoa Nhân Tế, sau đó sẽ đưa cậu và bác gái đến đây."

Lời nói giống nhau đã được nói vô số lần với nhau, mỗi lần nghe thấy đều cảm thấy tuyệt vọng, tro tàn trong nội tâm lại bùng cháy.

Phương Tri Hữu trầm giọng đáp lại: "Đừng tự tạo áp lực cho bản thân, tớ cùng chia sẻ với cậu..."

Cô còn muốn nói điều gì đó, nhưng mẹ Phương trong phòng hét lớn: "Mẹ kiếp, mày lại nói chuyện điện thoại với con khốn đó nữa phải không..."

Phương Tri Hữu che ống nghe điện thoại: "Tớ không nói chuyện với cậu nữa."

"Ok."

Sau khi cúp điện thoại, Vu Quy rầu rĩ chán nản. Trong thời gian thực tập không có lương, chỉ có mấy trăm đồng sinh hoạt phí cơ bản mỗi tháng, cuối cùng tất cả tiền thưởng mà cô ấy nhận được đều bị phạt hết, thậm chí thỉnh thoảng còn phải dựa vào sự giúp đỡ của gia đình. Cuộc sống như vậy, khi nào mới có thể tự lập được!

Phương Tri Hữu bước vào trong phòng, mẹ Phương ném thức ăn cô vừa nấu xuống đất, mảnh vỡ đầy đất, cô đành phải dọn dẹp lại lần nữa. Mẹ Phương còn chưa hết giận, vỗ giường mắng lớn: "Đồ không có lương tâm, mày có biết là ai đã hại mẹ mày thành như vậy không! Chính là nó! Con khốn ở làng bên! Mày vẫn ở bên người ta, người ta đã được nhận vào đại học, sinh viên Y khoa tương lai xán lạn, còn mày thì sao! Ở lại nơi khỉ ho cò gáy này ở nhà chơi game! Cái loại không có tiền đồ như mày, từ lâu người ta đã trèo lên cành cao ở thành phố lớn, không cần mày nữa, mày vẫn..."

Đầu ngón tay cầm mảnh sứ của Phương Tri Hữu trở nên trắng bệch, cảm giác đau đớn khi mảnh sứ vỡ đâm vào lòng bàn tay cũng không bằng một phần vạn cảm giác đau lòng. Đối phó với con gái ruột của mình, mẹ Phương luôn có cách để nói trúng tim đen.

"Mẹ im đi!" Cô hơi cao giọng, giọng nói vừa nhanh vừa mạnh, đôi mắt đỏ ngầu: "Nếu không phải vì mẹ, con đã ra ngoài đi học đi làm kiếm tiền từ sớm rồi. lúc đầu là ai khóc lóc van xin con phải ở nhà. Con nói cho mẹ biết, cái nhà này, con không muốn ở chút nào!!!"

Nói xong, cô ném mảnh sứ vỡ trong tay rồi lao ra khỏi cửa. Mẹ Phương ở sau lưng vừa khóc vừa cầm gậy chào hỏi mười tám đời tổ tông nhà cô, bao gồm cả chính mình.

Cảnh tượng như vậy, trong mười năm qua, hầu như đều diễn ra mỗi ngày.

Phương Tri Hữu lao vào quán net, đặt chứng minh thư lên quầy: "Mở cho tôi một máy."

Từ khi bắt đầu, game chỉ là công cụ để cô kiếm tiền, giờ đây nó đã trở thành vũ khí để cô giải tỏa căng thẳng. Phương Tri Hữu nghiện cắm mặt trong quán net, ánh mắt đượm buồn, không còn là thiếu niên kiêu ngạo tùy tiện như trước kia nữa.

Vừa đăng nhập vào giao diện trò chơi, một lời mời tổ đội hiện lên, cô chấp nhận lời mời của đối phương, lập tức được dịch chuyển đến bên cạnh đồng đội.

Kiếm khách áo trắng và thầy thuốc tóc đỏ đứng cạnh nhau, đôi cánh rực lửa sau lưng từ từ bung ra, chấn động rơi xuống bầu trời đầy sao.

Cô gái nói: "JJC không?"

Cô đánh chữ: "Ok."

- -----------------

Tâm sự Editor:

Cục bông lính cứu hỏa... Ỏ ỏ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play