Cảm giác như nửa thế kỷ vật vã trôi qua, rốt cuộc cửa tầng hầm cũng mở.
Tất cả đồ đạc của Úc Tri Niên đều nằm bên trong.
Nói là nhiều nhưng thực ra cũng không có là bao, chỉ là những đồ dùng cậu đem từ nhà tới mà không nỡ vứt đi.
Quản gia mở đèn xong, Úc Tri Niên bèn đi vào kiểm tra một lượt. Bên trong có bát đĩa chuyển tới nhưng chưa mang ra lần nào, những quyển sách cũ không dùng đến, ngăn tủ mua ở chợ và thêm một cái vali.
Trước khi cửa tầng hầm hỏng, người giúp việc sẽ lau chúng thường xuyên trong lúc dọn dẹp nên đồ vật trong nhà vẫn chưa bám nhiều bụi.
Kiểm tra xong, Úc Tri Niên gọi điện hẹn với công ty dọn nhà, dự định sau khi từ M trở về sẽ chuyển đồ đạc đến nhà mới; sau đó cậu lại xách vali lên lầu, xếp quần áo sạch và đồ dùng qua đêm, bởi vì cậu phải làm bạn đồng hành với Dương Khác trong hai ngày.
Sáng hôm sau, lúc chuẩn bị xuất phát, Úc Tri Niên thấy Dương Khác ngồi vào vị trí lái mới biết lần này Dương Khác đảm nhiệm luôn cả vai trò lái xe chứ không gọi tài xế nữa.
Từ thành phố Hách lái xe đến thành phố Mông mất hơn ba tiếng đồng hồ, phải đi qua một tuyến đường ven biển rồi vòng qua một khu rừng quốc gia, đây chính là đoạn đường nổi tiếng nhờ phong cảnh hai bên đẹp như tranh vẽ.
Trong suốt chặng đường đi, Dương Khác rất ít nói nhưng cũng không bày ra dáng vẻ nghiêm túc lắm, thậm chí hắn còn mở nhạc trên xe.
Úc Tri Niên ngắm nhìn mặt biển dọc đoạn đường. Hôm nay trời râm mát, bầu trời trắng xóa, biển xanh trong suốt không phản chiếu ánh nắng dịu dàng nhấp nhô, tạo cho người ta cảm giác trầm tĩnh, nhẹ nhàng giống như màu sắc của một tập album cũ được cất dưới tầng hầm từ lâu.
Một cảm giác thân thương nhưng cũng thật lạc lõng bỗng nhiên ùa về vào tâm trí Úc Tri Niên.
Cậu cố gắng không nhìn tới dáng vẻ lái xe của Dương Khác, bởi vì những tưởng tượng của cậu về Dương Khác trong tương lai rất giống những gì cậu đã nghĩ khi chăm sóc Dương Trung Uân.
Lúc ấy Úc Tri Niên vẫn là một thằng nhóc đầy lý tưởng, luôn nghĩ rằng nếu sau này cậu và Dương Khác trở thành bạn bè thân nhất, hai người sẽ cùng nhau làm một chuyến du lịch ngắn vào mỗi dịp nghỉ lễ.
Cậu và Dương Khác ai lái xe cũng được, dưới ánh mặt trời, dưới bầu trời đầy mây, cả hai cùng nhau tiến về đích đến. Phong cảnh sẽ đẹp như tập ảnh cậu mua trong một tiệm sách nào đó.
Tất cả địa điểm trong album cậu đều muốn tham quan với Dương Khác.
Trong năm sáu năm này, khoảng thời gian vui vẻ nhất Úc Tri Niên từng có là vào ngày Dương Khác hỏi cậu có muốn ở bên hắn hay không.
Lúc vừa mới sống chung với Dương Khác, Úc Tri Niên từng ôm ảo tưởng nhất thời như thế này: Sau này, trong một lần bọn họ tùy tiện đi trăng mật ở một nơi nào đó —— lúc đó cậu còn nghĩ rằng cuối cùng thì bọn họ cũng ở bên nhau, Dương Khác chấp nhận tình yêu của cậu.
Tuy thời gian này còn ngắn hơn cả giấc mơ. Nhưng ngay cả hai mươi năm nhân sinh của Úc Tri Niên cũng trôi qua một cách chóng vánh, nó ngắn đến độ không một ai có thể nhận ra được.
Thậm chí những niềm vui khi đó, đến bây giờ Úc Tri Niên nghĩ lại cũng cảm thấy lúng túng, không muốn nghĩ thêm lần nào.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Dương Khác bỗng mở miệng hỏi cậu.
Úc Tri Niên đang lơ đãng thì bị Dương Khác ngắt ngang, bịa chuyện: "Em đang muốn thảo luận về vấn đề nghiên cứu với đàn anh khóa trên."
"Sao hôm nay anh lại tự lái xe thế?" Úc Tri Niên sợ Dương Khác tiếp tục hỏi, lập tức chuyển chủ đề.
"Thích lái thì lái." Dương Khác nói như không nói.
Úc Tri Niên im lặng, Dương Khác lại mở lời: "Đoạn đường này rất nổi tiếng. Nếu em cảm thấy đẹp thì nói một câu, trên đường về ngày mai chúng ta có thể chạy chậm lại một chút rồi dừng lại ăn một bữa cơm, chụp vài bức ảnh."
Mấy ngày nay Dương Khác rất tốt với Úc Tri Niên, nhưng cậu biết lý do của cái tốt này nên cũng không hi vọng Dương Khác sẽ làm như thế.
Cậu nghĩ một hồi mới nói với Dương Khác: "Anh không cần đối xử tốt với em vậy đâu."
Dương Khác im lặng, mãi đến khi đến thành phố Mông vẫn không nói gì.
Bọn họ tìm một nhà hàng, ăn một bữa đơn giản rồi từng người đi gặp người mình đã hẹn trước.
Úc Tri Niên và đàn anh khóa trên đã rất lâu rồi chưa gặp nhau, trước khi anh ta đi dạy thì vừa mới kết thúc một dự án thực địa ở một bộ tộc Châu Phi, trông như lại càng lôi thôi lếch thếch hơn so với trước đây.
Tính cách của anh ta cởi mở nên nói chuyện với Úc Tri Niên đủ thứ trên trời dưới đất, lại giảng giải không ít bí quyết. Thời gian trôi qua nhanh, thấm thoát hai người đã nói chuyện hơn bốn tiếng đồng hồ. Tối nay đàn anh còn có việc khác nữa, Úc Tri Niên hẹn với đàn anh xong, chờ đàn anh đến thành phố Hách thì Úc Tri Niên sẽ mời anh ta ăn cơm.
Đi ra khỏi tòa nhà xong, Úc Tri Niên gửi cho Dương Khác một tin nhắn, nói cuộc họp của mình đã xong rồi, đang đi dạo trên bãi cỏ của thành phố Mông.
Thảm thực vật ở thành phố Mông không rậm rạp như trường học của Úc Tri Niên, bầu trời xám xịt hơi u ám, không giống tháng Năm mà như tháng Một ở thành phố Ninh, nhưng khí trời cũng không quá lạnh, còn có hương hoa xuân không thể che lấp.
Đứng ở đường mòn trên bãi cỏ mấy phút đồng hồ, trông cậu ăn mặc như một sinh viên. Bất thình lình trời đổ một cơn mưa.
Mưa ở thành phố Mông nổi tiếng thất thường, Úc Tri Niên chưa từng cảm nhận được điều đó, bị mưa rơi ướt cả người cũng không biết làm sao, cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích, mãi đến khi cậu nghe thấy Dương Khác gọi tên mình.
Cậu quay đầu lại xem, thấy Dương Khác đang bước vội về phía mình.
Trên người Dương Khác mặc âu phục, dường như gương mặt ấy không còn lạnh lùng hay thái độ dè chừng nữa. Hắn giống như Dương khác thời cấp ba, chỉ là lớn hơn mà thôi.
Dường như giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì xấu xa cả, bọn họ đã thoát khỏi Dương Trung Uân, trốn khỏi căn nhà âm u ở thành phố Ninh, thân thiết với nhau đến hai mươi tuổi một cách thuận lợi. Hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường của hai người họ.
Dương Khác đi đến bên cạnh Úc Tri Niên, nói "Sao mưa mà em đứng đơ ở đây thế?" rồi cởi âu phục của mình ra che mưa cho cậu: "Đi thôi."
Úc Tri Niên bị Dương Khác ôm về phía xe, áo Dương Khác cọ lên mặt cậu, trong chiếc áo đó là sự ấm áp.
Dương Khác mở cửa xe cho cậu, chờ cho cậu ngồi vào mới vòng qua đầu xe để lên.
Úc Tri Niên quay đầu nhìn Dương Khác, cảm thấy Dương Khác còn ướt hơn cả cậu nữa. Vai áo sơ mi mỏng tang, áp vào bắp thịt, tóc ướt đẫm.
"Đi về khách sạn trước đã." Dương Khác rút khăn tay ra, chấm lên mặt cậu không mạnh cũng không yếu: "Thay quần áo khác."
Úc Tri Niên 'Vâng' một tiếng, nhìn mái tóc đen ướt đẫm của Dương Khác.
Xe khởi động, trong lòng Úc Tri Niên sinh ra một cảm giác vừa vui vẻ vừa đau khổ.
Cậu cảm thấy có lẽ giờ khắc này là hạnh phúc, nhưng cũng là nỗi đau.
Dương Khác ban cho cậu một phần thưởng như đồ ăn thử trong siêu thị. Úc Tri Niên đã xếp hàng từ lâu, chờ đợi được ăn thử trong bao nhiêu năm trời, cuối cùng hôm nay cũng ăn được, cảm thấy ngon lành vô cùng, nhưng cũng sớm biết được rằng, thứ trang trọng đó sẽ không được bán, luôn trong tình trạng thiếu hàng với cậu mãi mãi.
Cậu nhìn Dương Khác. Dương Khác quay đầu nhìn cậu nói: "Sao cứ nhìn anh mãi vậy."
Úc Tri Niên đáp rằng: "Anh ướt rồi kìa."
Dương Khác nói "Vẫn ổn". Hắn hỏi: "Em có lạnh không?" Nhìn về phía trước, tăng nhiệt độ lên hai nấc, tay kia cầm áo vest đang đặt trên đùi Úc Tri Niên lên rồi khoác lên vai cậu: "Sao mặt nhợt nhạt thế này."
Đúng là Úc Tri Niên hơi lạnh, cho nên không trả lời.
Bọn họ đến khách sạn, đăng ký nhận phòng, Dương Khác đã đặt trước một phòng.
Úc Tri Niên vừa vào phòng đã chạy đi tắm, mặc áo choàng tắm ngồi ngay giữa giường, cả người cậu rét run, đầu cũng rất đau.
Không ngồi được bao lâu, Dương Khác đã gõ cửa bên ngoài.
Úc Tri Niên đi tới mở cửa ra, Dương Khác nhìn thấy cậu, không biết phải làm sao, hơi sững người mà nói: "Em khó chịu à?" Úc Tri Niên "Vâng" một tiếng, Dương Khác lại hỏi: "Khó chịu ở đâu?"
"Em không biết," Úc Tri Niên nhìn Dương Khác, nói: "Lạnh lắm."
Dương Khác dừng mất giây, giơ tay lên, mu bàn tay áp lên trán Úc Tri Niên. Nhiệt độ bàn tay của hắn rất ấm, khiến Úc Tri Niên cảm thấy cực kỳ dễ chịu, nhưng hắn nhanh chóng rụt lại.
"Em sốt rồi." Dương Khác nói: "Anh đi mua thuốc cho em."
☁️ Vân Tình Cung ☁️
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT