Biên tập: Thủy Nguyệt ┃ Chỉnh sửa: June

«Chương 017: 2011»

Năm ngoái sau khi Lễ Tạ Ơn kết thúc, mấy tháng trời Dương Trung Uân không về nhà.

Chuyện này Dương Khác đã quen từ lâu. Hắn đoán chắc Dương Trung Uân lại đang yêu đương với ai đó, chỉ mong ông không xách người về nhà.

Úc Tri Niên thì vô cùng vui vẻ vì không cần đọc sách với Dương Trung Uân. Hương vị tự do lâu lắm mới nếm được, cậu tranh thủ phát triển không ít sở thích cá nhân.

Tháng Ba, bạn học của Úc Tri Niên hẹn đi cắm trại dã ngoại.

Sau khi được Dương Trung Uân cho phép, Úc Tri Niên rủ Dương Khác đi cùng. Vừa lúc Vi Trì cũng đã hỏi hắn, Dương Khác rảnh nên đồng ý đi.

Khu cắm trại ở một ngọn núi cạnh thành phố Ninh. Vì mới mở nên thiết bị rất đầy đủ.

Hơn mười người cùng đi, xuất phát lúc hai giờ, bốn giờ đã tới nơi. Mọi người nhận lều ở trung tâm đăng ký sau đó tự mang về chỗ quy định.

Vi Trì đi cạnh Dương Khác, hai người câu được câu chăng nói chuyện, còn Úc Tri Niên đi cùng người khác ở đằng sau. Đến nơi Dương Khác hạ lều xuống, Úc Tri Niên đến gần hỏi: "Cậu biết dựng lều à?"

Dương Khác nói có. Úc Tri Niên nói: "Vậy tớ phụ cậu." Dương Khác bảo cậu đừng làm vướng tay chân.

Trước khi đến nơi, Úc Tri Niên bám lấy Dương Khác muốn hai người ở chung lều. Cuối cùng hắn không từ chối.

Dương Khác đi cắm trại với bố rất nhiều lần, dựng lều rất quen tay, còn tiện thể giúp mấy bạn học khác. Dựng lều xong mấy người đốt lửa, bắt đầu nướng đồ, nấu cơm.

Úc Tri Niên thạo xử lý nguyên liệu và nấu ăn nên bao thầu cơm tối cho cả hội. Ăn tối xong mọi người vây quanh đống lửa trại, dùng màn sân khấu ở khu cắm trại xem phim.

Phim hôm nay xem là "Câu lạc bộ quyền anh", xem một nửa thì trời nổi gió, màn sân khấu lay động, lửa trại bị thổi cháy lốp bốp, hoa lửa bay đầy trời.

Dãy núi đằng xa cũng như đung đưa theo gió.

Dương Khác và Úc Tri Niên nằm trên ghế vải cạnh nhau, Úc Tri Niên nửa nằm, ôm hộp Pocky bạn học cho. Dương Khác nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống cỏ, rất nhẹ. Quay đầu sang thì Úc Tri Niên đã thiếp đi tự bao giờ, đồ ăn vặt rơi vào khe ghế giữa hai người.

Gió mạnh từng cơn, theo kinh nghiệm Dương Khác biết Úc Tri Niên khả năng cao sẽ cảm cúm nên vào lều lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người cậu.

Hết phim, Úc Tri Niên tỉnh, cậu ngồi dậy, dụi mắt, hỏi Dương Khác một vấn đề rất ngớ ngẩn: "Sao tớ lại ngủ rồi?"

"Tự cậu ngủ còn hỏi tôi?" Dương Khác hỏi lại.

Úc Tri Niên nhìn chăn trên người mình, cười híp mắt lại gần Dương Khác nói cảm ơn.

Mọi người cùng nhau đến nhà tắm công cộng rửa mặt, chúc ngủ ngon, rồi lều ai người đó tự về nằm.

Úc Tri Niên chui vào túi ngủ, đặt chiếc đèn ngủ sáng êm dịu giữa hai người, nghiêng sang nhìn Dương Khác. Dương Khác bị nhìn một lát, hỏi: "Sao thế?"

"Dương Khác." Úc Tri Niên nói: "Nếu ông cứ mãi bận như vậy thì tốt quá."

"Trước kia mỗi lần ông bận như vậy mất bao lâu?" Cậu hỏi: "Ông sắp hết bận chưa?"

"Không biết." Dương Khác đáp: "Trước khi cậu đến chẳng mấy khi ông về nhà."

Úc Tri Niên vui vui: "Vậy sau này ông cũng ít về nhà phải không?"

"Cậu không muốn nhìn thấy người giúp mình thế à?" Dương Khác nhìn cậu, hỏi.

Úc Tri Niên vội lắc đầu: "Không có." Cậu nặng nề suy nghĩ rồi nói với Dương Khác: "Tớ rất biết ơn ông, chỉ là đôi khi thấy là lạ."

"Với lại ban đêm ngủ muộn mệt lắm." Úc Tri Niên rầu rĩ: "Tớ thấy hơi quá sức."

Dương Khác nhìn cậu, thật lòng nói: "Trước kia ông đã mang nhiều người về nhà."

"Nhưng toàn là nữ." Dương Khác nhớ lại: "Có mấy người là minh tinh, nhỏ tuổi hơn ông nhiều. Lúc đến mang rất nhiều hành lý, cuối cùng đều bị ông tiễn đi."

"Lâu thì nửa năm, ngắn chỉ một tháng. Cậu tìm tin tức giải trí mười mấy năm trước chắc vẫn còn."

"..." Úc Tri Niên kinh sợ làm Dương Khác thấy buồn cười.

Mấy giây sau Úc Tri Niên mới tiêu hóa xong tin tức, lắp bắp nói: "Thật sao, tớ chỉ xem thông tin của ông trên Wiki."

Lều màu xanh đậm, đèn ngủ màu da cam, tia sáng mềm mại phủ lên gương mặt và hàng mi của Úc Tri Niên.

"Chắc là bị xóa hết rồi." Dương Khác nói.

Úc Tri Niên nhẹ than một tiếng, hỏi: "Cậu sống ở đây từ nhỏ à?"

Dương Khác đáp: "Ừ."

Hắn không rõ lắm gì sao đêm ấy lại tâm sự chuyện của mình với Úc Tri Niên.

Trong lều chật hẹp, hắn nói với Úc Tri Niên: "Tôi sinh ra ở đấy."

"Mẹ tôi mất sớm."

"Ông nói, mẹ vì trầm cảm sau sinh mà qua đời, vì bố bắt mẹ sinh tôi. Bố không xứng làm chồng, làm bố, không có tư cách nuôi dạy tôi nên ông đã giành quyền nuôi dưỡng."

Nhớ lại vẻ đạo mạo của Dương Trung Uân lúc kể lại chuyện này với mình, Dương Khác dừng lại.

Úc Tri Niên nhẹ nhàng nhìn Dương Khác, giống như đang nghe. Tư thái này làm Dương Khác thấy nói hết là chuyện dĩ nhiên và rất an toàn nên nói tiếp: "Mẹ tôi có trầm cảm thì cũng là vì ông ngoại."

Úc Tri Niên vươn tay ra, ấn vai Dương Khác qua lớp túi ngủ, nói: "Ít nhất cậu vẫn còn bố."

"Chú rất tốt!" Cậu nói.

Dương Khác "Ừ" một tiếng, cảm thấy bàn tay Úc Tri Niên đang giật giật như vuốt ve động vật nhỏ. Dương Khác thấy hành động trấn an của cậu thừa thãi nhưng cũng không ngăn cản.

"Nhưng sau này cậu phải thừa kế công ty của ông đúng không?" Úc Tri Niên hỏi.

Dương Khác đáp: "Không", Úc Tri Niên lại hỏi: "Vậy à?"

"Sau này tôi muốn dọn ra ngoài." Dương Khác nói về dự định của mình. "Chờ lên đại học đã."

Úc Tri Niên không tiếp lời.

Lát sau Úc Tri Niên nói: "Cậu không thích chỗ đó vậy à?"

"Chẳng qua nếu ông không cho đi." Úc Tri Niên nói: "Tớ chỉ có thể ở lại, tớ phải báo đáp ông ngoại."

"Nếu không có ông tớ vẫn còn ở Tam Văn, không biết có được đi học tiếp không, cũng sẽ không quen cậu."

Nói tới đây bàn tay đặt trên bả vai Dương Khác của Úc Tri Niên rụt về.

Dương Khác nhìn cậu, không rõ là do nóng hay sao mà mặt cậu đỏ ửng, giống như đang xấu hổ.

"Dương Khác" Úc Tri Niên nhẹ giọng nói: "Nếu cậu dọn ra ngoài thì có muốn gặp tớ nữa không?"

Dương Khác cảm thấy cậu nghĩ quá xa, vấn đề cậu nghĩ tới cũng rất kỳ quái, nhưng vẫn nói: "Ừ."

Úc Tri Niên cười ngại ngùng hỏi Dương Khác: "Cậu sẽ ở chỗ rất xa à?"

Dương Khác đáp: "Không biết." Úc Tri Niên nói: "Hy vọng cậu ở gần chút."

"Cậu nghĩ nhiều quá đấy." Dương Khác đả kích.

Úc Tri Niên nói: "Ừm."

Tối hôm đó Dương Khác mơ thấy quá khứ của mình.

Sàn nhà sậm màu trơn bóng, người hầu cứng ngắc, gia giáo; những người trẻ tuổi muốn trở thành bà chủ đến rồi lại đi, hay cả bóng lưng của Dương Trung Uân.

Có lẽ chỉ có mỗi cuối tuần hàng tháng gặp bố mới có sắc màu.

Dương Khác chán căn nhà kia, ngán ngẩm sự giam cầm, thấy sự vui buồn thất thường của Dương Trung Uân thật nhàm chán. Úc Tri Niên tới khiến hắn thấy tốt hơn chút. Chí ít lúc Dương Trung Uân không có nhà, nơi đó cũng không tệ đến thế.

☁️ Vân Tình Cung ☁️

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play