Máy bay đáp xuống thành phố Hách vào lúc 12:30 trưa.
Lúc ở trên máy bay, Úc Tri Niên hầu như không ngủ được chút nào. Trong suốt chuyến bay dài mười lăm tiếng đồng hồ này, cậu đã sắp xếp lại hàng chục ngàn câu ghi chép nhanh, chỉnh sửa luận văn, đọc tập san, cuối cùng cũng cảm thấy hơi buồn ngủ. Lúc cậu định chợp mắt thì máy bay lại chuẩn bị hạ cánh.
Sau khi xuống máy bay, Úc Tri Niên sức lực cạn kiệt kéo vali ra ngoài, tiếp đó gọi điện cho luật sư Lý.
Luật sư Lý đích thân đến gặp Úc Tri Niên.
Ông đứng ở cổng ra sân bay, không cầm bảng hiệu, ăn mặc rất chỉnh tề, thoạt nhìn hoàn toàn tương phản với khung cảnh xung quanh. Trông thấy Úc Tri Niên, ông bỗng mỉm cười.
Cậu nhẹ nhàng lên xe ngồi cùng ông. Úc Tri Niên lựa chọn im lặng ngồi ở vị trí trong cùng, bởi vì thiếu ngủ mà cậu không còn hơi sức đâu để nói chuyện phiếm, ngay cả tay chân cũng không thể nhấc lên được.
Luật sư Lý hỏi cậu muốn đi đâu, cậu suy nghĩ một chút. Trước đó cậu đã gọi điện trao đổi với công ty dọn nhà rồi. Giờ đối phương đang chờ cậu gọi lại, cậu lập tức đưa địa chỉ tòa nhà kia cho họ luôn.
"Trước tiên tới chỗ đó của Dương Khác đi." Úc Tri Niên trả lời luật sư: "Smith vẫn luôn hối cháu mau đến thu dọn đồ đạc."
Luật sư Lý lái xe đến khu Rother trước, sau đó nói tiếp với Úc Tri Niên: "Về việc ủy thác, chúng ta cần phải tâm sự đôi điều."
Đầu óc Úc Tri Niên rối bời. Nghe đến ủy thác, cậu không khỏi cảm thấy chóng mặt và chỉ muốn trốn tránh sự việc, cho nên cậu muốn thương lượng với luật sư một chút: "Cháu hơi mệt, có thể đợi thêm mấy hôm không?"
Luật sư Lý muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng ông bảo: "Việc này để đến cuối vẫn chưa muộn."
"Tôi bảo cậu nghe này." Bác nói với Úc Tri Niên: "Quyết định có thể ra muộn một chút."
"Phần ủy thác mà chủ tịch Dương đưa cho cậu, nếu cậu không kết hôn với Dương Khác, thực tế nó không chỉ ảnh hưởng đến việc cậu không lấy được cổ phần." Ông chậm rãi giải thích: "Mà còn dính đến rất nhiều nghị quyết của công ty."
Xe thương vụ của luật sư Lý vô cùng rộng rãi. Cậu và ông ngồi về hai phía, sắc mặt nghiêm trọng. Luật sư Lý đưa ra cho cậu rất nhiều bất lợi nếu cậu và hắn không kết hôn.
Úc Tri Niên nghe xong thì cũng vừa lúc đến nhà của Dương Khác.
Trước đây cậu không thường xuyên đến khu Rother lắm, về sau mới ở lại lâu. Nhìn thấy cây cối nảy mầm ven đường, trong lòng cứ bồi hồi một cảm xúc không tên.
"Luật sư Lý." Cậu miễn cưỡng vực dậy tinh thần rồi sắp xếp lại lời nói ban nãy của luật sư Lý. Sau khi cân nhắc đắn đo một hồi, cậu lên tiếng hỏi vấn đề duy nhất mình để ý: "Những gì mà bác nói với cháu, cháu thấy chúng chẳng ảnh hưởng gì mấy đến Dương Khác nhỉ. Hình như anh ấy đâu có ý định thừa kế công ty."
Lý Lộc sững sờ một hồi rồi mới nói tiếp: "Cũng không thể nói như thế được. Nó không hoàn toàn..."
Xe chạy qua cổng, cuối cùng dừng trước cửa nhà. Công ty dọn nhà đã đến, xe hàng và nhân viên đứng kế bên xe chờ.
Quản gia cũng đứng ngay cửa chờ Úc Tri Niên.
Úc Tri Niên không tiếp tục cuộc trò chuyện với Lý Lộc nữa. Cậu bước xuống xe, xách hành lý đi về phía quản gia.
Hiện tại Dương Khác đang không có nhà, trong nhà chỉ có mỗi quản gia và người làm. Quản gia dẫn Úc Tri Niên theo, còn nhân viên dọn nhà thì xuống tầng hầm, cầm chìa khóa xoay một hồi mới phát hiện cửa tầng hầm hỏng.
Úc Tri Niên hỏi quản gia: "Trước đó cửa vẫn mở được chứ?"
"Thưa cậu, được." Quản gia vừa gọi điện thoại vừa nói: "Hai ngày trước vẫn mở bình thường."
Ông gọi điện thoại cho thợ sửa khóa nhưng gọi mấy cuộc vẫn không thành, những người thợ liên hệ hôm nay không may ai cũng bận. Úc Tri Niên và nhân viên dọn nhà chen chúc nhau dưới cầu thang xuống tầng hầm, bước lên không xong mà đi xuống cũng không ổn.
Bình thường Lý Lộc vô cùng bận rộn nhưng không hiểu sao hôm nay lại chưa chịu đi. Ông ta cứ đứng yên trên đầu cầu thang dáo dác ngó xuống phía dưới, thậm chí còn hỏi nhân viên dọn nhà: "Đang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cậu Úc." Quản gia để điện thoại di động xuống, nói với vẻ áy náy: "Chắc hôm nay không tìm được thợ mở khóa rồi."
Đầu Úc Tri Niên càng lúc càng choáng, nhìn cánh cửa không cách nào mở ra được, bất đắc dĩ hỏi người phụ trách công ty dọn nhà: "Xin hỏi các anh có sắp xếp gì cho ngày mai chưa?"
Người phụ trách lộ ra vẻ bối rối: "Thường chúng tôi phải hẹn trước một tuần, dạo gần đây nhiều người dọn nhà lắm..."
"Có thể hỏi giúp tôi được không?" Úc Tri Niên mặt dày năn nỉ.
Lúc đang thương lượng, chợt cậu nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc từ trên cao.
"Sao nhiều người quá vậy."
Cậu ngẩng đầu lên trong vô thức, nhìn thấy một người mới tới bên cạnh Lý Lộc. Vì không đi đến trước cầu thang nên Úc Tri Niên chỉ nhìn thấy quần đen, cổ tay áo màu trắng và chiếc đồng hồ đeo tay.
"Hình như cửa tầng dưới hỏng rồi." Lý Lộc nói rồi né sang một bên. Người đó tiến về trước một bước, cúi đầu kiểm tra sơ qua tình huống phức tạp trên khúc cầu thang ngắn. Rốt cuộc Úc Tri Niên cũng nhìn thấy hắn.
Dương Khác mặc bộ tây trang màu đen, mái tóc hầu như không có gì thay đổi từ hồi Úc Tri Niên đi. Ánh mắt hắn nhìn quản gia đứng trước cửa gọi điện thoại, chuyển sang cánh cửa, cuối cùng là chạm mắt với Úc Tri Niên.
Nhịp tim Úc Tri Niên trở nên nặng nề. Cậu mở miệng, bờ môi khô khốc, vì não hết nhảy số nên cũng không nói được lời nào.
May sao Dương Khác chỉ nhìn cậu một cái rất ngắn rồi dời sang quản gia bên cạnh: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Khóa cửa hỏng rồi." Quản gia tay cầm điện thoại, nghiêng người lách qua Úc Tri Niên rồi lại tránh mấy nhân viên dọn nhà để lên lầu: "Không tìm được người mở khóa, đồ cậu Úc để ở trong đó hết cả rồi."
"Nếu không mở được thì nói nhân viên dọn dẹp về trước đi." Luật sư Lý hơi cao giọng, đứng trên lầu nói: "Chắn như thế cũng không hay lắm."
"Dương Khác đã đến rồi, Tri Niên cũng ở đây, vừa khéo chúng ta cùng lên lầu nói chuyện." Úc Tri Niên nhìn luật sư Lý thò đầu ra khỏi cầu thang, nhìn cậu: "Sao thế, Tri Niên?"
Úc Tri Niên cảm thấy xấu hổ và cũng chẳng có gì để nói, càng không muốn nói chuyện với Dương Khác. Nhưng đứng dưới lầu không nói rõ ràng được cái gì, thế là cậu đi tới cầu thang, bước hai ba bậc rồi nói với khẽ với luật sư Lý: "Thật ra vừa rồi tình hình cụ thể thế nào tôi cũng đã biết, tôi cân nhắc thêm vài ngày rồi liên lạc bác được chứ?"
Cậu cố gắng không nhìn về phía Dương Khác, nhưng khóe mắt không khỏi quét thấy được. Dương Khác cách cậu tầm một hai mét, có thể đang nhìn cậu, hoặc không.
Đột nhiên Úc Tri Niên nhận ra rằng dường như mình đã mất hoàn toàn khả năng nói chuyện với Dương Khác. Thần kinh cậu trở nên căng cứng, chán nản và thất vọng.
Sau khi cậu nói xong, luật sư Lý không đáp gì. Úc Tri Niên lại nghĩ nghĩ rồi nói với quản gia bên cạnh luật sự: "Bây giờ tôi về trước, ngày mai sửa được khóa rồi thì có thể gọi điện cho tôi được không, tôi sẽ đến dọn đồ."
"Tôi vừa nghe công ty dọn nhà bảo ngày mai không rảnh?" Luật sư Lý xen vào: "Không có người sao mà chuyển?"
Úc Tri Niên quay đầu nhìn người phụ trách công ty dọn nhà, hơi khó nói: "Tôi đi hỏi xem có công ty dọn nhà khác không. Sửa khóa xong nhất định sẽ dọn đồ đi."
Luật sư Lý không nói gì nữa.
Dương Khác vẫn chưa đi, cảnh tượng vô cùng ngượng nghịu.
Úc Tri Niên cũng không biết tại sao hắn lại đứng ở đó. Cậu lấy điện thoại ra, định gọi xe để về lại nhà thuê, nhưng không ngờ lại nhìn thấy ba cuộc gọi nhỡ của nhân viên bất động sản - Lâm Khải. Lúc nãy cậu đang vội chuyện khóa cửa nên không để ý đến.
Lâm Khải gọi lại đúng ngay khi Úc Tri Niên bắt máy, nghe rồi mới biết có tin dữ: "Tri Niên, ống nước phòng cậu thuê bị hỏng rồi, nước ngập lênh láng nên tạm thời không ở được đâu."
Úc Tri Niên ngẩn người, không ngờ một ngày mình lại gặp quá nhiều chuyện không may như vậy, một lát sau mới hỏi Lâm khải: "Vậy bao lâu mới sửa xong?"
"Ít nhất cũng phải một tuần." Lâm Khải cẩn thận nói: "Thật sự tôi rất ngại luôn, để tôi hoàn một phần tiền thuê cho cậu, xin lỗi cậu nhiều."
Úc Tri Niên không nói gì, anh ta lại nói tiếp: "Tôi chuyển tiền sang thẻ cậu liền đây, hôm nay cậu có chỗ ở chưa?"
"Tôi không biết nữa." Úc Tri Niên trả lời một cách máy móc: "Chắc tìm khách sạn ở trước."
Lâm Khải xin lỗi cậu không ngớt. Cúp điện thoại xong, Úc Tri Niên ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ân cần của Lý Lộc: "Tri Niên, sao vậy, sao lại phải ở khách sạn?"
"Ống nước phòng trọ hỏng rồi." Úc Tri Niên bất đắc dĩ nói cho luật sư Lý: "Chỉ đành ở khách sạn thôi."
Lý Lộc trừng mắt: "Như vậy sao được, hay là ở đây đi, có phải không có phòng đâu."
"Không cần." Úc Tri niên vô thức từ chối.
Bỗng nhiên quản gia bên cạnh nói: "Cậu Úc, phòng cậu ngày nào cũng được quét dọn cả."
Úc Tri Niên cầm điện thoại, miễn cưỡng cười với quản gia, lại từ chối lần nữa: "Không sao, cháu ra ngoài ở."
Người phụ trách công ty dọn nhà cắt ngang lời nói chuyện của nọ, nói với Úc Tri Niên: "Vậy chúng tôi về trước, tôi sẽ về công ty xem xem có kiếm ra được một nhóm cho cậu không."
Nói rồi dẫn người rời đi. Bậc thang chỉ còn lại Úc Tri Niên, Lý Lộc, quản gia và Dương Khác đang đứng. Dương Khác quay trở về phòng nên lại càng trở nên vắng vẻ.
Từ góc nhìn của Úc Tri Niên, có thể thấy rất rõ góc phòng ăn và lan can cầu thang dẫn lên tầng hai.
Úc Tri Niên luôn cảm thấy đây là một biệt thự được trang trí vô cùng ấm áp, lấy tông màu chủ đạo là màu be và cà phê, trải rất nhiều thảm nên không hề lạnh lẽo chút nào. Cậu đã từng có những ảo tưởng không thực tế ở nơi này, muốn xem nơi đây như là nhà vậy.
"Ở ngoài nhiều phiền phức lắm." Luật sư Lý vẫn như không hiểu được bầu không khí bây giờ mà cứ thuyết phục Úc Tri Niên ở lại: "Đến thì cũng đến rồi."
Úc Tri Niên không nói gì nữa, định mang vali mình lên thì đột nhiên nghe Dương Khác nói: "Muốn ở thì cứ ở."
"Đừng lề mề nữa." Dương Khác lên tiếng, sau đó nói với quản gia: "Đem vali của em ấy lên đi."
Úc Tri Niên ngơ ngác một chút, ngẩng đầu nhìn Dương Khác, Dương Khác lạnh mặt nhìn cậu rồi nói: "Anh không xấu tính đến vậy. Em ở một đêm anh cũng không chết được."
Dương Khác luôn nói chuyện khó nghe như thế, Úc Tri Niên 'Ồ' một tiếng, sau đó nói với luật sư Lý: "Chết hay không chết gì chứ, xui quá."
Dương Khác không trả lời, vài giây sau, hắn hỏi Úc Tri Niên: "Hôm trước em gặp bố anh rồi à?"
Úc Tri Niên nói "Ừ".
"Vậy sao trong xe em không nói gì cả," Dương Khác tiếp tục hỏi: "Chẳng phải bình thường nói nhiều lắm ư?"
Úc Tri Niên hoàn toàn không hiểu ý của Dương Khác là sao, nhưng cậu cứ cảm thấy hình như Dương Khác đang hơi giận dỗi. Cậu không biết trả lời thế nào, nghĩ nghĩ một lúc, quyết định đổi chủ đề, hỏi Dương Khác với thái độ bình thường: "Sao mới chiều mà anh đã về nhà rồi? Không tới công ty à?"
"Nghỉ ngơi." Dương Khác nói ngắn gọn.
"À, vậy tối nay tối nay em ở nhờ nhà anh thật đấy nhé." Úc Tri Niên nói rất thành khẩn: "Cảm ơn anh."
Dương Khác nhìn cậu, còn chưa lên tiếng thì di động đã reo, hắn cần điện thoại nhìn thoáng qua, bấm nghe.
Úc Tri Niên nghe giọng Trạch Địch ở đầu bên kia rất to nhưng không rõ là nói cái gì, chỉ thấy Dương Khác giảm tiếng lại rồi đáp 'Tao ở nhà', sau đó liền đi tới phòng khách nghe điện thoại.
☁️ Vân Tình Cung ☁️
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT