Kim Quang Dao vừa về Kim Lân Đài đã bị Nhiếp Hoài Tang lao tới ôm chặt.

"Tam ca, lần này huynh nhất định phải giúp đệ! Nếu huynh không giúp đệ, đệ sẽ chết cho huynh xem!"

Kim Quang Dao nhìn Nhiếp Hoài Tang ôm lấy mình còn làm nũng trong lòng mình, cố nén ác ý. Nhiếp Hoài Tang, luận diễn kịch, ta chính là tổ tông của ngươi! Lúc bản tiên đốc lăn lộn bên ngoài, ngươi còn đang trốn sau lưng ca ngươi chùi nước mũi đấy!

Trên mặt Kim Quang Dao toát ra tươi cười quen thuộc, giọng nói nhẹ nhàng an ủi.

"Đệ làm sao vậy? Đệ đừng khóc! Ai bắt nạt đệ? Nào, chúng ta vào bên trong ngồi xuống từ từ nói. Xem đệ nước mũi nước mắt tèm lem này... Thật đáng thương! Yên tâm, có chuyện gì tam ca nhất định làm chủ giúp cho đệ." Ha hả... tam ca nhất định hỗ trợ đùa chết ngươi.

"Oa oa oa oa... Tam ca... Bây giờ bên ngoài không biết là ai đồn bậy đồn bạ, nói đệ không phải huyết mạch Nhiếp gia. Trời đất chứng giám! Đệ thật sự là đệ đệ ruột của đại ca! Đệ không tu luyện đao pháp là bởi vì đao pháp Nhiếp thị tu luyện đến cuối cùng thì sẽ thần trí bất ổn! Tam ca, đệ không muốn chết! Huynh là tiên đốc, huynh nhất định phải giúp đệ! Đại ca đi rồi, huynh chính là người thân nhất của đệ!"

"Hoài Tang, đệ yên tâm. Tam ca sẽ gửi công văn đi báo cho thiên hạ, không được tùy tiện bàn luận chuyện của đệ." Còn việc bọn họ ở sau lưng bàn luận thì không liên quan đến ta.

"Tam ca, vô ích thôi! Hiện tại người trong thiên hạ đều bàn luận, cho dù huynh gửi công văn đi cũng không còn kịp rồi! Oa oa... Số đệ sao mà khổ thế này? Đại ca đi rồi, những người này liền ức hiếp đệ! Tam ca, nếu không huynh cho đệ ở lại Kim Lân Đài một thời gian đi."

"Hoài Tang à, không phải tam ca không cho đệ ở, chỉ là chạy trời không khỏi nắng. Lời đồn đại không ngăn được người có trí, từ từ rồi sẽ qua. Thanh giả tự thanh(*), đệ cần gì phải quá để ý chứ!"

"Tam ca, lời đồn đãi sẽ giết người. Nếu như cứ bị bọn họ nói nói mãi như vậy... Đệ sợ lắm! Đệ vũ lực thấp, lại một mình cô đơn ở Bất Tịnh Thế. Tam ca, huynh cho đệ ở lại Kim Lân Đài một thời gian đi."

Kim Quang Dao không phải ngốc, nghe đến đó là đã hiểu mục đích của Nhiếp Hoài Tang lần này tới Kim Lân Đài, xem ra là muốn mượn cớ ở lại Kim Lân Đài âm thầm giở trò. Nhiếp Hoài Tang, ngươi thật đúng là chuẩn bị liều mạng với ta đến cùng.

"Hoài Tang, tam ca có cách này hay lắm! Đệ cưới vợ đi! Đệ nói xem, đệ đã ba mươi mấy rồi còn không cưới vợ sinh con, nếu là ngày nào đó đệ xảy ra chuyện gì không may, đời sau của Nhiếp thị phải làm sao bây giờ? Hiện tại bên ngoài còn có người đồn đệ không cưới vợ là bởi vì đệ... không được. Đệ sẽ không thật sự có vấn đề chứ? Nếu đệ thật sự có vấn đề ở phương diện đó... hay là tam ca tìm giúp đệ một y sư?"

"Tam ca, chẳng phải Hi Thần ca cũng không cưới vợ đó sao?"

"Cô Tô Lam thị luôn luôn thanh tâm quả dục. Đệ nhìn Lam lão tiên sinh xem, cũng không cưới vợ đấy thôi. Hoài Tang, đệ với nhị ca không giống nhau. Nhị ca vũ lực cao cường, tu vi càng cao thọ mệnh càng dài. Nhưng đệ thì sao? Bảo đệ tu luyện thì đệ lười biếng. Đệ cũng không nhỏ nữa, A Tố có rất nhiều bức họa và tư liệu của nữ tử thế gia chưa lập gia đình, nếu không tam ca mang đệ đi gặp! Đệ sớm ngày thành thân, tam ca cũng yên tâm, sớm dễ ăn nói với đại ca."

"Tam ca, đệ không cưới vợ! Hừ, huynh chính là bất công, không muốn cho đệ ở lại đây chứ gì! Hi Thần ca còn thường xuyên ở lại Kim Lân Đài kia kìa! Đệ muốn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm Hi Thần ca làm chủ cho đệ." Nhiếp Hoài Tang không phải ngu, không tin Kim Quang Dao thật lòng muốn giúp mình cưới vợ, ai biết liệu có thể là đưa một quân cờ giám thị mình hay không. Giả vờ cáu kỉnh rời khỏi Kim Lân Đài.

Kim Quang Dao nhìn Nhiếp Hoài Tang đào tẩu, bĩu môi cười lạnh, lại nhìn nước mắt nước mũi tèm lem trên quần áo của mình... Nhiếp Hoài Tang đúng là làm mình ghê tởm.

"Người đâu, đi chuẩn bị, bản tiên đốc muốn tắm gội thay quần áo."

"Tông chủ, thuộc hạ quan sát mấy ngày, Mạc Huyền Vũ quả thực không bình thường, hơn nữa toàn bộ người của Mạc Gia Trang đều đã chết. Cô Tô Lam thị có phái người đến Mạc Gia Trang, hiện tại Mạc Huyền Vũ bị Lam Vong Cơ mang đi, còn có quỷ tướng quân Ôn Ninh xuất hiện. Tiết công tử nói hắn sẽ tới."

"Ừm, ta đã biết. Ngươi vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi một chút đi, kế tiếp ta có nhiệm vụ quan trọng giao cho ngươi."

"Thuộc hạ không vất vả, vì tông chủ làm việc, máu chảy đầu rơi. Xin tông chủ đem nhiệm vụ giao cho thuộc hạ."

"Được. Ta muốn ngươi đi giết một người: nha hoàn trước kia bên người Tần phu nhân mẫu thân của A Tố, Bích Thảo. Ngươi phải cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện. Còn nữa, cẩn thận Nhiếp Hoài Tang."

"Tông chủ, có cần thuộc hạ diệt trừ Nhiếp Hoài Tang luôn không?"

"Không cần, hắn, ta vẫn còn có chỗ dùng. Chỉ là chính ngươi cẩn thận hành sự, tốt nhất là có thể nghĩ cách mượn đao giết người. Mẫn Thiện, hiện giờ ta chỉ tin được ngươi, thế nên ngươi đừng bại lộ.". Hãy tìm đọc trang chính ở { Тгum TruуeИ.v N }

"Vâng, thuộc hạ nhất định cẩn thận hành sự. Thuộc hạ cáo lui."

Kim Quang Dao nhìn Tô Thiệp rời đi, lòng thầm nói: "Mẫn Thiện, hy vọng ngươi đừng cô phụ sự tín nhiệm của ta." Trong mộng, ở Quan Âm miếu, Tô Thiệp cuối cùng vì mình mà chết, chính mình cũng không muốn hoài nghi, nhưng Nhiếp Hoài Tang chung quy vẫn do gã mang tới Quan Âm miếu. Sự tình liên quan đến sinh tử của mình, chỉ có thể lo lắng nhiều hơn một chút.

Ban đêm, Kim Quang Dao đi vào chỗ ở của Tần Tố, ánh mắt phức tạp nhìn khắp nơi, bước chân dừng lại trước cửa, thở dài một hơi, đẩy cửa đi vào.

"Dao ca, muộn vậy rồi sao huynh còn tới đây?" Tần Tố vui vẻ hỏi.

"Đến thăm muội."

"Dao ca, huynh làm sao vậy? Nói mê sảng gì vậy? Chúng ta không phải thường xuyên gặp mặt sao?"

"Đúng vậy, gần đây ta bận đến bù đầu." Kim Quang Dao lấy trong ngực ra một cái hộp đưa cho Tần Tố: "Mở ra xem thử đi. Ta cố ý chọn, muội nhìn xem có thích không?"

"Muội thích lắm! Dao ca, huynh cài lên giúp muội đi." Tần Tố thấy hộp trâm thì cực kỳ vui vẻ, đưa cho Kim Quang Dao, hy vọng hắn mình cài lên.

"Được." Kim Quang Dao cài trâm lên búi tóc Tần Tố, nhìn mọi thứ trước mắt, ánh mắt phức tạp.

"Dao ca, có phải huynh có tâm sự không? Có tiện nói với muội không?" Tần Tố cũng không phải ngốc, muộn như vậy còn tìm mình, chắc chắn không phải chỉ là để đưa cho mình một cây trâm.

"A Tố, nếu có một ngày muội phát hiện ta lừa muội, hy vọng muội đừng hận ta. Ta cũng là bất đắc dĩ. Hy vọng về sau muội quên hết tất cả những chuyện này, sống thật tốt." Kim Quang Dao nói xong, dùng khăn đã chuẩn bị sẵn chụp thuốc mê Tần Tố.

Kim Quang Dao đỡ Tần Tố nằm lên giường, ra khỏi phòng, đưa Tần Thương Nghiệp đã chờ sẵn bên ngoài vào.

"Tần tướng quân, ngài đưa A Tố đi đi, mọi việc ta đã an bài tốt rồi." Kim Quang Dao nhìn Tần Thương Nghiệp đã già đi rất nhiều, vẫn là mở miệng an ủi: "Tần tướng quân, chính ngài cũng phải bảo trọng thân thể."

Kim Quang Dao nhìn Tần Thương Nghiệp cõng Tần Tố rời đi, trong mắt tràn ngập phức tạp. Chính mình biết kỳ thật biện pháp tốt nhất chính là diệt khẩu, nhưng mình vẫn là mềm lòng, đối với Tần Tố, chung quy là mình thua thiệt nàng. Vận mệnh trêu người, mình tình nguyện tốn nhiều công sức nghĩ cách giải quyết tốt hậu quả, để Tần Thương Nghiệp đưa nàng rời đi.

Một ngày sau, Tô Thiệp trở về báo rằng Bích Thảo đã xử lý sạch sẽ. Gã không tự mình ra mặt, Bích Thảo cũng không phải bị giết chết, mà là bị vợ cả của tình nhân đánh chết.

"Mẫn Thiện, ngươi vất vả rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai theo ta đi gặp một người."

"Thuộc hạ cáo lui."

Ngày hôm sau, Kim Quang Dao mang theo Tô Thiệp cùng đến Quan Âm miếu ở Vân Mộng. Từ sau khi Kim Quang Dao mơ thấy kết cục của chính mình liền an bài tốt, muốn dời di thể của mẫu thân đi.

Bước vào nơi kết thúc cuộc đời mình, Kim Quang Dao tưởng như trông thấy chính mình trong mộng, muốn sống sót, cuối cùng lại táng trong quan tài.

Nhìn di thể của mẫu thân vẫn còn yên ổn, Kim Quang Dao tươi cười.

"Mẹ, con nhất định sẽ sống sót, về sau A Dao nhất định đến thăm mẹ."

Kim Quang Dao quay đầu nói với Tô Thiệp: "Mẫn Thiện, ngươi nhất định phải an táng di thể của mẫu thân ta. Bên kia ta đã an bài người đón tiếp ngươi, ngươi bảo trọng, ta chờ ngươi bình an trở về." Kim Quang Dao nói xong, khom lưng định bái Tô Thiệp.

Tô Thiệp trực tiếp quỳ xuống: "Tông chủ, kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết, tông chủ có ơn tri ngộ với thuộc hạ, thuộc hạ chưa bao giờ quên. Tô Thiệp thề, nhất định an táng di thể của bá mẫu, trừ phi ta chết, nếu không bất cứ kẻ nào cũng không thể thương tổn di thể bá mẫu."

Kim Quang Dao nhìn đám người Tô Thiệp chở di thể của mẫu thân đi, nói với những người còn lại:

"Đưa thứ đã chuẩn bị tốt chôn vào đây đi."

Kim Quang Dao cười lạnh. Nhiếp Hoài Tang, đây là một phần đại lễ ta tặng cho ngươi, không biết ngươi có đích thân tới mở không đây?

====================

(*)Thanh giả tự thanh: có nghĩa là những người trong sạch, dù họ không nói những lời thanh minh cho mình thì họ vẫn là những người trong sạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play