Sau đó hai người ngầm giao ước không nhắc tới chuyện thám hiểm nữa, để lại một tia hi vọng sau này có thể hợp tác. Bọn họ nói đến Cựu Thuật, chủ yếu là Vương Huyên hỏi, y muốn hiểu rõ tình huống, ví như thẻ trúc vàng thời Tiên Tần.

Triệu Thanh Hạm giải thích, không nên mơ tưởng loại “kỳ vật” này quá nhiều, bao nhiêu năm qua cũng chỉ đào được bốn phần, mà có hai phần vì các phương thế lực tranh đoạt mà bị phân tán.

Thẻ trúc vàng Tiên Tần còn nguyên vẹn thì trước mắt chỉ có hai phần, được cất giữ bảo quản tại ngân hàng kiên cố nhất bên Tân Tinh.

Vương Huyên lòng cảm thấy đáng tiếc, loại đồ vật này chỉ có thể nhìn mà không thể với tới. Cho dù Cựu Thuật sa sút, những tổ chức, giới tài phiệt đó cũng không hề từ bỏ, ít nhất thì trước mắt không thấy được hi vọng.

Triệu Thanh Hạm tiếp tục giải thích, không cần nói tới thẻ trúc vàng, phàm là truyền thừa của phương sĩ Tiên Tần, bất cứ một bản nào đều vô cùng quý giá, bởi vì thế gian còn lưu lại quá ít.

“Nói như vậy thì đến thẻ trúc phổ thông thời Tiên Tần cũng rất giá trị?” Vương Huyên hỏi.

  

Triệu Thanh Hạm lườm hắn nói: “Khi liên quan tới phương sĩ Tiên Tần thì không có khái niệm thẻ trúc phổ thông.”

Lúc này Vương Huyên mới ý thức được, giải văn trên thẻ trúc mà thầy Lâm tặng hắn quý giá nhường nào. Năm đó thầy Lâm vì thẻ trúc này mà thiếu chút mất mạng, thập tử nhất sinh chạy ra khỏi đại mộ Tiên Tần, may mắn sống sót.

  

“Nghe nói bên Tân Tinh từng xuất hiện tông sư, cuối cùng vì luyện một loại thể thuật mà chết, người ở đẳng cấp đó rốt cuộc mạnh như thế nào?”

Triệu Thanh Hạm hơi ngạc nhiên, cảm giác tin tức của y không quá đỗi lạc hậu, loại việc này bên Tân Tinh cũng biết, chắc chắn y có quen biết người bên Tân Tinh.

Vương Huyên nói xong, biết chắc chắn cô sẽ đoán ra gì đó. Nhưng hắn không để ý, rất nhanh bọn họ sẽ mỗi người một nơi, theo như tình huống trước mặt thì bọn họ sẽ ít có cơ hội gặp nhau, dù sao trước mắt bản thân hắn sẽ không tham gia kế hoạch tìm kiếm của Triệu Thanh Hạm.

Triệu Thanh Hạm có chút cảm xúc, con đường Cựu Thuật gập ghềnh, khó đi, rất ít người có thể luyện thành.

“Vị tông sư đấy từng luyện một môn thể thuật bí truyền của đạo giáo tổ đình giống khi nãy cậu yêu cầu đấy, kết quả vứt bỏ tính mệnh, ngũ tạng bị luộc chín, chết rất thê thảm.”

Vương Huyên nghiêm nghị, nguy hiểm như vậy? Hắn lại càng coi trọng và cẩn thận đối với cuốn Kim Thư trong tay, đồ Trương Đạo Lăng để lại tuyệt đối không kém kinh văn bí truyền của đạo giáo tổ đình.

  

Tần Thành cảm thán: “Sao có thể, đến tông sư rồi, cuối cùng ngũ tạng tan nát, con người vĩnh viễn không biết đủ.”

  

“Cậu nói thì nhẹ nhàng, nhưng nếu như bản thân từng ngày từng ngày già đi, biết được một khi luyện thành loại thể thuật này, có thể khiến ngũ tạng đã lão hóa hồi sinh, kéo dài mười năm tuổi thọ, cậu có thể kháng cự lực hấp dẫn đó sao?

  

“Nếu tốt như vậy, có lẽ tớ.............cũng sẽ thử!” Tần Thành gật đầu, thản nhiên trả lời.

  

“Đẳng cấp như tông sư cách phương sĩ Tiên Tần bao xa?” Vương Huyên hỏi.

  

“Không thể dùng số lượng để tính, cách rất xa, không so được.” Triệu Thanh Hạm bình thản nói. Sau đó cô nhìn Vương Huyên hỏi: “Tớ thấy cậu muốn đi tiếp con đường Cựu Thuật, mục tiêu chẳng lẽ là phương sĩ Tiên Tần?”

Vương Huyên đáp: “Tớ là người bị bỏ rơi, không thể tiếp xúc Tân Thuật, vậy chỉ có thể đi tiếp con đường Cựu Thuật.”

 

Sau khi Tần Thành nghe được, trong lòng xúc động, tiếc nuối cho bạn thân.

Triệu Thanh Hạm thấy Vương Huyên rất có thiên phú trên Cựu Thuật, tương tai thành tự thế nào không thể biết trước.

Tần Thành lại lắc đầu nói: “Lão Vương sinh không gặp thời, nếu như ở thời cổ đại, biết đâu có thể tung hoành thiên hạ, trở thành truyền thuyết, thậm chí thần thoại. Nhưng ở thời đại bây giờ, văn minh khoa học kỹ thuật rực rỡ, luyện Cựu Thuật đến lĩnh vực cao thâm thì như thế nào? Căn bản không chống được vũ khí hiện đại. Bầu trời vẫn xán lạn như vậy, Tần Hoàng Hán Vũ đều thành cát bụi, phương sĩ phụng mệnh bọn họ tìm không được thuốc trường sinh, đều chết bởi năm tháng, con đường Cựu Thuật quá khó đi, nhìn không thấy bất cứ hi vọng.”

  

Những lời này có chút nặng nề, sống trong thời đại này, Cựu Thuật quả thực ảm đạm, khó có hi vọng tỏa ra ánh hào quang như xưa. Cựu Thuật mạnh cũng bất lực? Một tên binh sĩ tinh nhuệ cầm vũ khí khoa học tiên tiến là đủ để tiếp giải quyết đám cao thủ Cựu Thuật.

  

Triệu Thanh Hạm nhìn Vương Huyên, phát hiện y rất bình tĩnh, hiển nhiên người nam tử này nội tâm rất kiên cường, tin tưởng vào bản thân, chẳng lẽ y cho rằng Cựu Thuật còn có thể đi tiếp?

  

“Cho nên.........” Tần Thành lại nói, chấp nhận hiện thực trước mắt, nhìn Triệu Thanh Hạm: “Lão Vương nếu như bị chôn vùi ở Cựu Thổ thực quá đáng tiếc, Triệu nữ thần có cách nào không, giúp Vương Huyên một chút, như phương pháp luyện Tân Thuật, hoặc mang Vương Huyên đi Tân Tinh.” Hắn nói nhiều như vậy, cũng chỉ để làm nền, không tiếc mất mặt, xin Triệu Thanh Hạm giúp Vương Huyên.

  

Vương Huyên giơ tay, ngăn hắn nói tiếp, sau đó vỗ vỗ bả vai của hắn, nói: “Con đường của tớ, tớ rất rõ ràng.” Y cùng Tần Thành không cần nói cảm ơn, y hiểu tấm lòng của hắn nhưng không muốn hắn đi cầu người khác.

Triệu Thanh Hạm nói sau khi về Tân Tinh cô sẽ đi thử xem, nhưng không đảm bảo gì cả.

Vương Huyên nhìn cô, biểu đạt ý cảm ơn nhưng vẫn từ chối một cách khéo léo, y sẽ suy nghĩ lại con đường của bản thân.

Triệu Thanh Hạm gật đầu, cười cười, không lâu sau đứng dậy cáo từ, nói sau này có cơ hội gặp lại, đến lúc đó tụ tập.

Vương Huyên cùng Tần Thành đứng dậy đưa tiễn cô.

Tần Thành nói: “Lão Vương, dường như cậu không muốn tiếp xúc quá gần với cô ấy, cự tuyệt như vậy, tớ thấy hơi đáng tiếc; nếu như người ta nguyện ý giúp đỡ, chắc chắn có thể giúp cậu đi Tân Tinh.”

Vương Huyên lắc đầu: “Hiện tại mấy nhà bên kia tinh không đã bắt đầu tìm kiếm khu vực thần bí, trước mắt không nên dây vào, tớ không muốn nhảy vào vũng bùn này.”

Tần Thành gật đầu nói: “Có đạo lý. Cậu nói xem khi cô ấy nhắc tới mấy người khát vọng đốt lên thần hỏa là chuyện gì?”

  

“Trước mắt thu thập được tin tức quá ít, không thể xác định tình huống rõ ràng, nhưng nghe giống như quan hệ tới việc phong thần của phương tây.”

 

“Mẹ kiếp, không phải chứ?!” Tần Thành ngạc nhiên, nói: “Thời đại này, còn có người mơ tưởng thành thần? Điên rồi!”

  

Vương Huyên nói: “Biết đâu bọn họ phát hiện được gì đó, không phải cô ấy cũng nói có người nằm mơ giữa ban ngày muốn thành phật thành tổ sao?”

Tần Thành cảm khái: “Xem ra chỗ sâu tinh không quả thực phát sinh tình huống đặc thù, tớ có thể cảm giác được bên kia sắp nối gió rồi, tinh thần đại hải, tân thời đại, vô cùng rộng lớn, khiến tớ cũng kích động, hận không thể lập tức xông tới.”

  

“Sau khi lập quốc, không được thành tinh!”

  

Tần Thành đột nhiên nghe được y nói câu này, tức thì không còn gì để nói, cảm giác câu nói đùa này hơi lạnh lùng.

Vương Huyên nói: “Tớ nghĩ với sự phát triển của khoa học kỹ thuật như hiện nay, một số Tài phiệt bên Tân Tinh muốn làm bá chủ cũng được, nhưng nếu dám khác người, có lẽ sẽ chết rất thảm, những tổ chức khác tất nhiên sẽ ra tay, các quốc gia thì càng không thể ngồi nhìn, người đi ngược với xu hướng, sẽ bị các bên đè bẹp thành bột mịn.”

  

...……

  

Buổi tối, Vương Huyên quay về chỗ ở, tỉ mỉ nghiên cứu thẻ trúc mà thầy Lâm tặng, dụng tâm cảm thụ lực lượng năm tháng ẩn giấu trên đó.

Mấy câu nói của Tần Thành ít ra cũng làm rung động bản thân, thời đại này, văn minh khoa học kĩ thuật xán lạn như vậy, đỉnh tiêm cao thủ Cựu Thuật cũng phải chịu thua vũ khí hiện đại, không thấy được đường ra.

Tinh không rực rỡ, nhân gian nghìn năm, thời đại thay đổi, Cựu Thuật còn có thể hồi sinh không?

  

Vương Huyên để xuống thẻ trúc, đi xem ghi chép thể thuật trên kim thư, luyện tập theo mấy bức đồ ở trang đầu tiên, đương cảm thấy ngũ tạng hơi đau, hắn bèn đình chỉ không dám cưỡng cầu.

  

Bản thân biết được, đồ vật Trương Đạo Lăng để lại chắc chắn là bảo vật vô giá, không thể dục tốc bất đạt. Để hắn yên tâm là, loại đau đớn này không như Thanh Mộc nói, hắn có thể chầm chậm thích ứng, nghỉ ngơi một chút là có thể tiếp tục luyện tập.

Sau nửa canh giờ, hắn cảm thấy đã đến cực hạn, bèn quyết định dừng lại, không tiếp tục tu luyện thể thuật trên kim thư.

“Xem xem Chu Minh Hiên tặng kinh văn gì nào.”

Hai ngày trước, trong bữa tiệc, hắn được Chu Minh Hiên tặng cho một bản Cựu Thuật, sau khi mang về còn chưa xem xét cẩn thận. Hắn không ôm hi vọng đối phương sẽ tặng thứ tốt.

“A, giống Kim Y Thuật, có thể xem như tầng công pháp phía sau của Kim Y Thuật?” Vương Huyên bất ngờ, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu.

Loại thể thuật này tên là “Kim Thân”, hiệu quả rất cường đại, theo như ghi chép thì tu luyện đến hậu kỳ có thể không sợ gươm đao.

  

Vương Huyên yên lặng, miêu tả loại thể thuật này hơi khoa trương thì phải?

Nếu có hiệu quả kinh người như vậy, Chu Minh Hiên làm sao có thể tặng cho hắn. Chợt Vương Huyên nhìn thấy phía sau, mặt liền biến sắc, trực tiếp ném cuốn sách lên trên bàn.

  

“Lão Chu à, đừng trách ta đánh con ngươi, sau này có cơ hội, gặp một lần đánh một lần!”

Hắn thấy bị Chu Minh Hiên chơi xỏ rồi, đây làm gì phải bí tịch? Thứ ghi chép trên đó vừa nhìn đã biết là giả, không thể tin tưởng, thảo nào lão Chu sẽ đem đi tặng người khác.

Thứ này có tên là thể thuật Kim Thân, theo trên đó thì tầng thứ nhất sau khi luyện thành có thể tăng cao khả năng phòng thủ, đại khái cần hao phí một năm mới có thể luyện thành.

Sau đó, trong bí bản còn viết rất rõ ràng, mỗi tăng thêm một cấp cần hao phí thời gian sẽ tăng gấp bội, vậy người nào mới luyện được?

Vương Huyên muốn đánh Chu Vân một trận nữa, theo như tính toán, không sống được trăm tuổi thì đừng có mơ luyện đến cảnh giới cao thâm.

Hắn lật đến phía sau, đã hơn chín tầng? Toàn bộ.........mười ba tầng! Không đúng, hắn tỉ mỉ quan sát, vậy mà vẫn đang thôi diễn tầng mười bốn và mười lăm!

  

“Mẹ kiếp!” Vương Huyên ngây người, mấy trăm năm đều không đủ, đây là thể thuật cho con người sao?

  

“Lão Chu ngươi được đấy, đợi đó mà xem!” Vương Huyên xem cuốn sách ố vàng, như là kinh thư cổ vật ném sang một bên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play