……….Sáng hôm sau tại biệt thự riêng của Từ Thánh Uy…….
Trong căn phòng rộng lớn với tông màu chủ đạo đen trắng, toàn bộ không gian chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng nước từ vòi sen phát ra từ phòng vệ sinh… Một lúc sau, người đàn ông với bộ quần tây âu, áo trắng, tay cầm vest đã mở cửa bước ra bên ngoài mặc cho tiếng nước vẫn đang chảy lớn ở bên trong.
“Đại thiếu gia, đây là tạp chí ngày hôm nay” Quản gia Chu vừa nói vừa cung kính đưa quyển tạp chí cho hắn khi hắn vừa dặt chân đến phòng khách
“Quản gia, chẳng phải sáng hôm qua tôi đã dặn ông hãy kiểm tra và thay toàn bộ thiết bị trong phòng vệ sinh của tôi rồi hay sao?”
Hắn cau mày tỏ vẻ không hài lòng, liếc nhìn ông một cái rồi đưa tay nhận quyển tập chí.
Nhận thấy biểu cảm như muốn giết người này của hắn, quản gia Chu mới khẽ giật mình, nhớ lại những lời mà hôm qua hắn đã nói. Đúng là hắn đã bảo ông kiểm tra nhưng vì lo sắp sắp xếp, dọn dẹp lại các phòng để đón Di Nhược-đại thiếu phu nhân đến sống ở đây nên ông mới quên mất việc này…
“Đại thiếu gia. Là lỗi của tôi…tôi ngay lập tức đi nhận phạt”
Quản gia Chu cúi đầu nhận lỗi trước hắn, sau đó lụm khụm đi về phía tầng hầm.
“Không đến mức phải như thế. Bây giờ ông hãy đi kiểm tra và thay thiết bị cho tôi… Phải tự tay ông thay…Tôi không muốn người ngoài tùy tiện bước vào căn phòng của tôi”
“Vâng…thưa ngài”
Sau cuộc đối thoại của hắn với quản gia thì căn phòng khách rộng lớn này lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng như hằng ngày. Nhưng bầu không khí im ắng hôm nay duy trì chưa đầy 10 phút thì đã bị tiếng dép lạch bạch phát ra từ hướng cầu thang…1 bước…2 bước…3 bước…cứ như thế mà liên tục phát ra cho đến khi đôi dép hình mỏ vịt chạm xuống sàn mới chịu dừng lại…
Nhìn thấy bộ dạng mất sức sống, miệng nhỏ của cô liên tục ngáp ngắn ngáp dài, ánh mắt như tìm kím thứ gì đó, bà Lâm đang thay hoa ở bên cạnh cầu thang lại tưởng là cô đang tìm hắn, liền niềm nở mở lời
“Đại phu nhân, người đã dậy rồi à. Người đang tìm đại thiếu gia à? Ngài ấy đang đọc ở báo ở ghế sofa phòng khách. Để tôi đưa người đến đó…”
Đang còn mơ màng chưa tỉnh giấc, nghe bà Lâm quản gia gọi mình là đại phu nhân, suýt tí nữa cô đứng không vững mà ngã ngay xuống đất, miệng nở nụ cười ngượng như đứa ngốc, liên tục gật đầu nhưng chỉ có thâm tâm cô mới biết là cô đang nghĩ gì. Cô vốn chỉ muốn xuống nhà để đi ngắm bình minh ở bờ biển chứ nào có ý định đi tìm hắn, không thấy hắn là cô đã mừng thầm trong lòng lắm rồi, quản gia Lâm lại nhiệt tình đến nỗi dẫn cô đến trước mặt hắn…Cô khóc không nên lời…
Quản gia Lâm sau khi đưa cô đến trước mặt hắn thì liền rời đi. Phòng khách lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng như ban đầu, cô không hỏi, hắn không đáp, chỉ có tiếng sóng bên ngoài liên tục đập mạnh vào tảng đá lớn…
Nhìn dáng vẻ đọc tạp chí nghiêm túc của hắn, cô lại ngớ người một lúc, hắn…đẹp quá mức tưởng tượng, nếu hắn lấn chân vào giới giải trí thì có lẽ sẽ rinh ngay giải ảnh đế của năm mất… Ngắm một lúc, cô lại bất giác đưa tay nhéo thật mạnh một bên má của mình, sau đó lại lẩm bẩm đủ một mình cô nghe
“Ây…đau thật này…không phải là mơ. Từ Thánh Uy-tổng tài tập đoàn BK là chồng của Cố Nải Di Nhược mình…hahhahahah…mình vớ phải mỏ kim cương rồi…hahaha”
Nghe tiếng cười khúc khích của cô, hai mày hắn bất giác chau lại một cách đầy khó chịu, bỏ quyển tạp chí trên bàn, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô, bờ môi mỏng nói với giọng như mắng người
“Lời hôm qua tôi nói, nghe không hiểu!!??”
Câu nói của hắn không quá to nhưng lại đủ kéo cô quay về thực tại…Dáng vẻ hắn đẹp bao nhiêu thì mỗi câu từ hắn thốt ra lại càng khiến người ta chết lặng bấy nhiêu.
“Tại sao anh lại chấp nhận kết hôn với tôi”
Hắn không vội trả lời, bộ dạng điềm tĩnh ngồi thưởng thức tách cà phê nóng đang cầm trên tay, đợi đến khi cô không còn khiên nhẫn được nữa hắn mới cất giọng trầm nam tĩnh hỏi lại ngược lại cô
“Tại sao em lại chấp nhận kết hôn với tôi?”
Câu hỏi đánh úp bất ngờ này của hắn khiến cô phút chốc không thể phản bác. Phải!! rốt cuộc tại sao cô lại chấp nhận kết hôn với hắn, ngay cả bản thân cô đôi lúc cũng không thể trả lời được. Vì gia tộc, vì để cứu vãn tập đoàn chỉ còn vỏ bọc bề ngoài hay là vì bản thân cô đang khao khát cuộc hôn nhân này. Chính cô cũng không rõ bản thân mình là như thế nào. Khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, nở nụ cười có phần hơi tiếc nuối
“Sâu thẳm trong mắt anh không hề có hình bóng tôi dù chỉ là một góc nhỏ…vậy nên, anh kết hôn với tôi chẳng qua là do hôn ước giấy trắng mực đen trên giấy đã được ghi từ gần 20 năm trước…tôi rốt cuộc là đang mong chờ điều gì chứ…Điên thật mà”
Hắn vẫn điềm tĩnh như lúc đầu, ánh mắt chim ưng của hắn nhìn thẳng vào mắt cô, nhếch môi cười
“Nhìn bộ dạng thảm hại này của em, nhắm mắt tôi cũng đoán ra được một điều: Cố Nải Di Nhược em đã yêu Từ Thánh Uy tôi rồi.”
Vừa nói hắn vừa đứng dậy, đôi chân thon dài của hắn từ từ đến bên cạnh cô, khom người thả hơi bạc hà vào tai cô nói một câu khó hiểu
“Như thế rất tốt…Tôi chỉ cho phép trái tim em chứa mỗi Từ Thánh Uy tôi. Dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai…”
Sau khi bỏ lại bên tay cô câu nói vừa rồi, tâm tình hắn đột nhiên trở nên vô cùng tốt, lúc cầm vest đi ra chiếc Mercedes-Benz Maybach Exelero đang chờ trước cửa đã không quên dặn quản gia Lâm mang bữa sáng đến đưa cho cô, biểu cảm gương mặt khác hẳn thường ngày.
Trái ngược với hắn, tâm tình cô bây giờ lại có chút mơ hồ kèm theo sự khó hiểu rằng rốt cuộc hắn đang giở trò gì, mục đích thật sự của hắn khi kết hôn với cô là gì? Điệu cười của hắn lúc nãy thật khiến cô có chút mơ hồ về phán đoán của mình. Tại sao hắn lại nói câu trái tim cô dù quá khứ, hiện tại hay tương lai chỉ thuộc duy nhất một mình hắn…
“Này, anh quay lại giải thích rõ cho tôi…Từ Thánh Uy…aisss. Điên mất!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT