“Chú à…chở cháu đến tập đoàn Vin, địa chỉ là….”

Sau 30 phút ngồi xe, cuối cùng cũng đến nơi, Cố Nải Nhược Di với phong cách stye đường phố, đứng chống nạnh hai tay, ngửa đầu ngước nhìn tòa nhà cao chọc trời ngay trước mắt với ánh mắt giận dữ…

Sau đó hiên ngang đi qua sảnh lớn, rẽ phải vào thang máy vip, mạnh tay bấm tầng cao nhất mà không hề có bất cứ sự cản trở hay vướn bận nào.

Cô hiên ngang đi đến trước bàn thư kí, đập mạnh tay xuống bàn như đe dọa, miệng vừa nhai kẹo cao su vừa hỏi

“Cố Nải Vĩ Kì đang ở đâu?”

Cô thư kí run sợ, miệng lấp bấp trả lời

“Thưa tiểu thư, Cổ Nải Tổng đang ở trong phòng làm việc ạ”

Nhận được câu trả lời hợp lí, miệng cô nở ý cười hài lòng, nhanh chóng phun bã kẹo vào sọt rác, chân nhanh chóng tiến đến căn phòng giám đốc trước mặt, nhưng tay cô vừa chạm vào khóa cửa, đang chuẩn bị mở ra thì liền bị tên thư kí nam-Hạo Hiên ngăn cản

“Cố Nải tiểu thư, bây giờ người không thể vào. Cố Nải tổng đang gặp đối tác quan trọng ở bên trong”

Nghe lời nói này, cô nheo mắt tỏ vẻ khó chịu, tâm tình bực bội, cô cáu gắt

“Bây giờ dù có trăm đối tác quan trọng đi chăng nữa thì Cố Nải Di Nhược tôi cũng sẽ không nể mặt. Một là kêu tên Cố Nải đó ra cho tôi, hai là để tôi vào trong”

Cô nghiêng đầu, nhướng một bên mày thách thức.

Thấy đám thư kí im lặng, cô gật gật đầu nói tiếp

“Ok, các người không chọn được vậy để Cố Nải tiểu thư tôi chọn giúp. No Problem!!!”

Đối nghịch với độ náo loạn bên ngoài, bên trong căn phòng làm việc phong cách Tây Âu khá là yên tĩnh, vì là phòng cách âm nên căn bản không nghe thấy được những âm thanh bên ngoài.



“Sao hôm nay có nhã hứng đến thăm Vĩ Kì tôi thế? Cậu muốn uống trà hay rượu vang”

Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, ngũ quan gương mặt tựa như tượng điêu khắc lộ rõ dáng vẻ mệt mỏi tựa lưng vào ghế sofa, đôi mắt đang nhắm nghiềng bất giác mở ra, nheo mắt tỏ vẻ khó chịu

“Với bộ dạng này của tôi có thể uống rượu?”

Vĩ Kì không nói gì, tiến lại ghế sofa, ngồi vào vị trí đối diện, tay không nhanh không chậm châm trà đạo

“Tháng trước, bố tôi gọi cậu đến làm gì thế?”

“Hôn sự”

Bờ môi mỏng của hắn khiêm tốn trả lời. Nghe được đáp án này, Vĩ Kì tỏ vẻ không vui, đang châm trà đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào Từ Thánh Uy nói

“Tôi không mong cậu đồng ý, tôi chỉ có một em gái duy nhất là Cố Nải Di Nhược. Tim cậu không có chỗ trống dành cho nó thì mong cậu đừng bước vào cuộc sống của nó, đừng làm vấy bẩn trái tim mới lớn của nó.”

Nghe được lời này, hắn nhếch môi cười

“Cậu nghĩ tôi có quyền để từ chối hay sao?”

Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh thì đột nhiên một tiếng “Rầm”- cánh cửa bị một lực lớn làm đập mạnh vào tường.

Thấy tiếng động, Vĩ Kì và hắn vội đưa mắt nhìn ra cánh cửa bị hất vào tường kia…

Thấy Vĩ Kì anh đang ung dung ngồi ở ghế sofa, lửa giận trong cô lại bắt đầu trỗi dậy

“Cố Nải Vĩ Kì….!!! Đại thiếu gia nhà Cố Nải thật nhàn nhã, có thời gian rãnh để uống trà đàm đạo với người ngoài mà không có thời gian nghe điện thoại của Quân Dao. Anh như thế có xứng làm chồng của bạn tôi hay không hả?”

Vĩ Kì định mở miệng phản bác thì lại bị cô cướp lời

“Anh hôm qua chó mèo ở đâu mà để Quân Dao gọi mãi mà không thấy anh bắt máy. Bản thân anh có thấy cô ấy thật đáng thương hay không hả? Khóc không ai hay, đau đớn cũng chẳng ai biết. Lúc cô ấy yếu đuối nhất anh lại không ở bên cạnh cô ấy. Anh làm chồng cô ấy cái kiểu gì vậy hả. Anh để cô ấy tự khóc, tự cười rồi tự lao nước mắt. Cố Nải Vĩ Kì anh tưởng cô ấy như thế thì liền nghĩ Thanh Quân Giao là một cô gái mạnh mẽ sao hả?”



Bỗng dưng nghe lời quở trách này, Vĩ Kì nhăn mặt, chau mày khó hiểu

“Di Nhược em đang nói cái quỷ gì thế?”

“Anh còn giả ngốc sao? Nếu không phải đêm qua anh ong bướm nơi đâu mà không về nhà, đã thế còn không nghe máy làm cô ấy lo lắng, vội xách xe đi tìm anh thì làm gì có chuyện xảy ra tai nạn khiến chân cô ấy bây giờ mãi mãi không thể đứng dậy được nữa hả. Anh khiến cô ấy thành phế nhân rồi đó, anh thấy hài lòng chưa.?”

“Không thể nào, rõ ràng lúc sáng anh gọi về nhà, quản gia bảo là cô ấy nhớ nhà nên về Thanh gia ở tạm vài hôm thôi mà. Di Nhược, em đừng có mà dọa anh, chiêu này của em không có tác dụng với anh đâu?”

Vĩ Kì cười cười nhưng tâm tình bắt đầu trở nên lo lắng

Di Nhược bắt đầu nổi cáu, cô quát lớn

“Chuyện Dao Dao bị tai nạn, Di Nhược tôi rãnh rỗi đến nỗi có thể lôi ra nói đùa sao hả… Dao Dao đang nằm trong phòng hồi sức ở LT kia kìa. Không tin anh thử đến đó mà kiểm tra”

Thấy vẻ mặt nghiêm trọng này của cô, Vĩ Kì cuối cùng cũng tin, cố giữ vững đầu óc tỉnh táo, bấm một dãy số gọi về nhà họ Thanh nhưng kết quả chẳng ai bắt máy.

“Từ Thánh Uy, tôi có việc gấp nên đi trước. Có gì tôi sẽ gọi cho cậu sao”

Dứt lời, anh nhanh chóng cầm áo vest chạy ra khỏi tập đoàn, lái xe đến LT.

“Alo, Dao Dao à. Cậu yên tâm ở lại bệnh viện mà dưỡng thai đi nha.Cậu tốt nhất là an phận sinh cho tớ một đứa cháu kháu khỉnh, đừng để tai nạn như hôm qua nữa. Tên tra nam Vĩ Kì này, mình phải dạy cho anh ta một bài học thì anh ta mới có thể chịu an phận làm một người bố, người chồng tốt được.”

Sau khi cúp máy, cô vội chấp tay ăn năn, cầu khẩn trời đất

"Xin trời đất hãy tha cho cái miệng quạ này của con. Cố Nải Di Nhược con chỉ là có lòng tốt muốn hai người bọn họ mau chóng làm hòa mà thôi. huhuhu..."

Trong lúc cô đang nói nhăn nói cuội thì có một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đang chăm chăm nhìn vào cô, khiến cô khẽ rùng mình một cái. Khi quay lại thì cô mới phát hiện ra một điều- thì ra đây là tên không đội chung trời với cô

“Từ Thánh Uy anh-không hẹn mà gặp, hôm nay Cố Nải Di Nhược tôi sẽ cho anh một bài học vì khiến tôi phải sống như một con ăn mày tận suốt một tháng liền”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play