Trong căn phòng với phong cách tây âu khá ấm áp nhưng lại có chút hơi bừa bộn, giường trải đầy tiểu thuyết ngôn tình, chiếc máy tính bảng bị vứt một cách lung tung dưới mặt đất, dép lê hình con cún bị chủ nhân của nó đá văng ra tận ngoài cửa, dù chiếc đồng hồ đã lần n điểm 7 giờ hơn nhưng chủ nhân của nó vẫn còn chưa tỉnh giấc, theo phản xạ tự nhiên với tay gạc chiếc đồng hồ đang reo inh ỏi sang một bên, miệng vẫn còn ngáy ngủ chửi thầm
30 phút vẫn chưa thấy hồi âm, cô gái thân hình nhỏ nhắn ấy đã cuộn tròn trong chăn ấm, chìm sâu vào giấc ngủ từ lúc nào, mặc cho bên ngoài ánh dương đã lên cao…
Cốc…cốc…cốc…
“Tiểu thư, người đã dậy chưa? Đã quá 8 giờ hơn rồi. Bữa sáng đã chuẩn bị xong cả rồi, người không định ăn sáng sao? Tiểu thư…Tiểu thư… Chẳng phải hôm qua người đã nói sáng nay đi thử váy cưới sao? tài xế cũng đang đợi người bên ngoài”
Cốc…cốc…cốc…
“Tiểu thư…tiểu thư…”
Cô gái trong chăn bức tức bật ngồi dậy, đầu tóc rối bời, mắt nhắm mắt mở hướng về phía cửa nói vọng ra ngoài một cách bức tức khi bị phá giấc ngủ
“Cháu biết rồi…cháu nghe rồi…dậy liền…xuống liền đây…thật bực bội quá mà…Lâu lắm rồi mới ngủ được một giấc ấm êm mà cũng bị gọi dậy. Thử thử cái gì, chẳng phải trong tiểu thuyết mấy ông tổng tài thường hay gọi nhà thiết kế riêng nổi tiếng đến làm riêng y phục hay sao? Quả thật là tiểu thuyết và ngoài đời…Khác xa…khác xa quá mà…Toàn lừa người…”
Miệng lẩm bẩm, mặt nhăn nhó nhưng cô cũng nhanh chóng vệ sinh cá nhân, lấy bừa một bộ áo quần mặc lên người, miệng vẫn còn ngáy ngủ, bộ dạng chầm chậm bước xuống cầu thang…
Nhìn thấy dáng vẻ không thể thảm hại hơn nữa của cô, Vĩ Kì ngồi ở bàn ăn cau mày khó chịu
“Chẳng phải hôm qua em rất trưởng thành, rất tâm lí hay sao? Anh còn nhớ đêm qua em khóc đến nỗi muốn sưng cả mắt cơ mà…Anh và mọi người còn lo là cú sốc đêm qua sẽ khiến em ngủ không ngon, nhưng xem ra là mọi người lo hơi xa rồi… Nhìn bộ dạng này của em, không những ngủ ngon mà còn rất được nữa đằng khác”
Cô lười nhác ngồi tựa lưng vào ghế, thuận tay lấy miếng sandwich cắn một miếng, lườm Vĩ Kì, miệng vừa nhai thức ăn vừa nói xéo
“Nếu anh có thời gian thì hãy lo cho tình hình hiện tại của tập đoàn đi…Dù gả sớm hay gả muộn thì cũng phải gả cho gia tộc nhà họ Từ, hơn nữa là giấy kết hôn em cũng đã kí rồi, em bây giờ đã là vợ hợp pháp của người ta rồi…Em khóc cũng có ích gì, thay vì ngồi khóc cho chuyện không đâu em sẽ gom góp nước mắt để khi Dao Dao khỏi bệnh, đánh anh đến mức nhập viện thì khi đó em sẽ dùng những giọt nước mắt châu báu này mà khóc thương dùm anh. Em thật là biết thương anh mà. Anh thấy em gái này có phải là rất đối tốt với anh không?!!”
Thấy cô vẫn bình thường như mọi khi, Lão gia gia cười hài lòng
“hahaha…Di Nhược con thật biết cách làm anh con tức giận mà”
“Ông quá khen…quá khen…hhihi…”
“Em mau nuốt lẹ đống sandwich trên tay em để còn cùng anh đi trung tâm thương mại mua một ít đồ chuẩn bị cho hôn lễ”
“Anh biết nhiều thứ tiếng quá nên bây giờ anh đang trong tình trạng rối loạn ngôn ngữ đấy à, người ta gọi là ‘ăn’ chứ không phải ‘nuốt’. Nghe anh nói từ ‘nuốt’ thật là mất thẩm mỹ ngôn ngữ quá đi Không hiểu sao anh có thể làm Cố tổng được vậy, thật mất mặt”
………………Tại trung tâm thương mại……….
Lúc đang chuẩn bị lên thang máy tầng trên cùng, cô đột nhiên nhìn thấy một cặp đôi đang nắm tay cùng nhau đi mua sắm, hết sức là ăn ý với nhau, bất giác lại nghĩ đến hình ảnh đơn thân của anh mình đang bị Dao Dao tức giận, bị cô ấy khước từ ở bệnh viện cả tuần nay.Thế là cô lại nổi trò nghịch ngợm trêu
“Vĩ Kì đầu đất, anh nhìn hai người trên thang máy có đôi có cặp…ghen tỵ không. Nhớ Dao Dao nhà em không?”
Biết cô chẳng có ý tốt lành gì, nếu anh mà tức giận thì chẳng phải là trúng chiêu địa hổ ly sơn của em gái mình hay sao, gương mặt điềm tĩnh vừa đi vừa trả lời
“Nhớ hay không thì liên quan đến họ Cố Nải em chắc. Ghen tỵ cái gì, chả phải mình cũng có đôi có cặp à”
“Không phải, mình có thể so đo với họ à. Người ta là tình yêu, bọn mình là gì? Tình thân…tình thân đấy đại ca”
“Tình yêu với tình thân có gì khác nhau. Anh muốn đá mày đi cũng không đá được”
“Này, Vĩ Kì đại ca, anh nói vậy là có ý gì…”
“Hai đứa mình có thể chia tay không. Cố Nải Vĩ Kì với Cố Nải Di Nhược có thể chia tay không”
Buông lại câu vừa rồi, anh hiên ngang bước đi lên thang máy cuộn phía trước.
“hahah…em sẽ méc Dao Dao là anh nói anh có thể chia tay cô ấy…plè”
Nghe cô nói định méc Dao Dao, anh lập tức quay đầu lại
“Anh trai em đây không hề và cũng chưa từng nghĩ có ý định rời bỏ Dao Dao. Nếu em mà đi phát ngôn bừa bãi. Anh sẽ khóa tài khoản em lại lần nữa”
“Anh có khả năng sao. Anh nghĩ em là Di Nhược của ngày hôm qua sao. Em tuyên bố cho anh biết em hiện tại là phu nhân tập đoàn BK hàng đầu thế giới. Từ Thánh Uy bao nuôi em chứ không phải anh nữa rồi”
Cô khoanh tay, nhịp chân đắt ý, nhưng dường như chợt nhận ra điều gì đó, cô đột nhiên nhăn mặt tức giận
“Ầy, có gì đó hơi bị sai sai ấy nhỉ. Anh ta định để cho em đi thử váy cưới một mình mà không có chú rể đấy à… Tình tiết này có vẻ hơi quen quen ấy… Hổ không gầm thì liền nghĩ là mèo kitty đấy à. Không thử, không mua gì hết, anh mau chở em đến BK. Bà đây không ra mặt thì liền nghĩ bà đây dễ bắt nạt vậy sao, định làm bá đạo tổng tài sao, bà đây liền chiều ý anh, bá đạo một lần cho anh xem…”
Dứt lời, mặt cô đầy sát khí, hiên ngang bước ra khỏi trung tâm thương mại. Tức giận mở cửa xe, tự mình lái đến BK, mặc cho Vĩ Kì hét lớn phía sau
“Di Nhược em định làm gì vậy. Chẳng phải em kêu anh chở em đến BK hay sao? Em chưa có bằng lái xe mà. Mau quay lại đây… Em lấy xe của anh đi như thế thì anh trai em đây biết về bằng cách nào”
Có vẻ cô không quan tâm lời anh nói cho lắm, chiếc Pagani Huayra vẫn phóng nhanh trên đường, nhanh chóng hòa vào làn đường xe cao tốc, nhắm một đường thẳng chạy đến BK
“Di Nhược em đây cần bằng lái, mấy cái chứng nhận đấy sao. Bản lĩnh của Cố Nải Di Nhược là không bị giới hạn bởi giấy tờ…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT