Triệu Lăng Phong lúc này mới đưa mắt nhìn nàng, khoé miệng hơi cong lên, dáng vẻ sợ hãi của nàng làm hắn thích thú.

" Dĩ nhiên rồi, ngươi là nữ nhi của phản tặc, chắc chắn sẽ bị chém đầu!" Hắn nhàn nhã hăm dọa nàng.

Dương Tử Nghiên nghe xong đồng tử co rụt lại, vừa mới sống lại không bao lâu, nàng không muốn chết đâu.

" Vương Gia, ta giúp ngài nhiều như vậy, ngài chắc sẽ không nỡ nhìn ta chết có phải không?" Nàng sợ hãi nhìn hắn hỏi.

" Ta sao phải giúp ngươi? Ngươi giúp ta là bởi vì ngươi thất lễ với ta, vì mạng sống nên mới phải làm việc cho ta mà thôi! Chuyện Dương Thanh Giản muốn tạo phản, thì sẽ do hoàng thượng định đoạt, ngươi đi mà cầu xin hắn!" Triệu Lăng Phong vẻ mặt thờ ơ đáp.

" Vương Gia, người không thể bỏ rơi ta như vậy được! Cầu ngài hãy cứu ta đi!" Dương Tử Nghiên vì mạng sống, nàng chạy đến ôm chân hắn cầu xin.

" Cứu ngươi thì không phải không có cách, nếu như để cho ngươi làm người của ta, vậy thì đến hoàng thượng cũng không dám động vào ngươi! Có điều, ta cần ngươi để làm gì?" Triệu Lăng Phong cúi người xuống, hắn nắm lấy cằm nàng kéo lên hỏi.

" Vương Gia, tiểu nữ chỉ muốn hỏi người có cần người làm ấm giường mỗi đêm hay không? Ta làm được!" Dương Tử Nghiên mặt dày trả lời hắn.

Triệu Lăng Phong nhất thời vì câu nói của nàng mà cứng miệng, đây là lần thứ hai nàng làm chuyện vô sỉ trước mặt hắn rồi. Thiên Nham và Lục Thất đứng bên cạnh cũng không nhịn được, hai người lén cười khúc khích.

" Như ngươi cũng xứng sao? Ngươi chỉ có thể đến Vương phủ làm nô tì, còn muốn lăn trên giường của ta thì nằm mơ đi!" Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, kiên định khước từ.

" Làm gì cũng được, chỉ cần ta có thể sống sót là được rồi!" Dương Tử Nghiên mừng rỡ nói, bây giờ ai có thể cứu sống nàng, nàng sẽ ngoan ngoãn nghe theo người đó.

" Được rồi, ngươi về trước đi! Ta sẽ niệm tình ngươi giúp ta mà cứu ngươi một mạng!" Triệu Lăng Phong không thể chịu nổi nữa, hắn nói.

Dương Tử Nghiên rối rít cảm tạ hắn, sau đó nàng được Thiên Nham đưa về phủ Thừa Tướng.

Người đi rồi, Lục Thất mới đi đến hỏi." Vương Gia, chuyện này ngài có muốn bẩm báo với Hoàng Thượng hay không?"

Triệu Lăng Phong nhìn phong thư trên bàn, môi mỏng của hắn nhẹ cong lên." Tại sao ta phải báo cho hắn, cứ để bọn chúng bôi mặt đá nhau đi!"

Triệu Lăng Phong bây giờ lại có một ý nghĩ hay ho hơn, lần này hắn không cần phải mất nhiều thời gian nữa, mà có thể cùng một lúc xử lý cả Dương Thanh Giản và Hoàng Thái Hậu rồi.

" Lục Thất, Kỵ Mã của chúng ta sắp đến lúc ra quân rồi!" Hắn nhìn Lục Thất nói.

" Thuộc hạ đã hiểu, ngày mai thuộc hạ sẽ đi kiểm tra tình hình của Kỵ Mã!" Lục Thất gật đầu đáp.

Dương Tử Nghiên tâm trạng tồi tệ trở về Dương phủ, nàng nằm trên giường thở dài mệt mỏi.

" Triệu Lăng Phong, ngươi nhất định phải cứu mạng của ta đấy!" Nàng rầu rĩ nói.

Những ngày tiếp theo Dương Tử Nghiên không rời khỏi phòng ngủ, cả ngày chỉ ngồi bên cửa sổ nghĩ đến tương lai mịt mờ của bản thân mà thôi.

" Tiểu thư, ăn chút điểm tâm đi! Hôm nay có bánh hoa quế mà người thích!" Tiểu Yên từ bên ngoài đi vào, nàng ấy đặt đĩa điểm tâm trước mặt Dương Tử Nghiên nói.

" Ta bây giờ không có tâm trạng mà ăn uống đâu!" Nhưng nàng bây giờ ăn làm sao mà vô.

" Tiểu thư, người có chuyện gì nói với muội được không? Mấy ngày này người rất lạ!" Tiểu Yên lo lắng hỏi.

" Muội không cần phải biết nhiều đâu, chuyện này biết là mất đầu đó!" Dương Tử Nghiên sầu thảm trả lời.

" À đúng rồi, Tiểu Yên, hay là chúng ta trốn đi đi! Ngồi chờ người khác cứu, vậy thì ta tự cứu mình vậy!" Đột nhiên nàng kêu lên.

" Tiểu thư nói cái gì vậy?" Tiểu Yên lắc đầu khó hiểu hỏi.

" Trốn! Chúng ta rời khỏi phủ Thừa Tướng đi, muội có muốn đi cùng ta hay không?" Dương Tử Nghiên hai mắt sáng rỡ, nàng nắm lấy bả vai Tiểu Yên hỏi.

" Tiểu thư, người chỉ mới là nữ hài mười sáu tuổi, trốn ra ngoài rất nguy hiểm! Vả lại chúng ta không có tiền, thì trốn kiểu gì đây?" Tiểu Yên đáp, nàng ấy không biết là tiểu thư mình bị gì rồi.

" Đúng vậy, không có tiền thì làm sao?" Nàng mới hào hứng đó liền đã ủ rũ xuống.

Tiểu Yên biết không thể hỏi han gì tiểu thư của mình rồi, nàng muốn đi mua chuộc Thiên Nham để hỏi cho ra lẽ. Nàng đi đến phòng bếp, lấy một ít bánh hoa quế đến.

" Thiên Nham, huynh có ở đây không? Ta có chút chuyện muốn nói!" Tiểu Yên đứng bên ngoài gọi lớn.

Thiên Nham nghe thấy liền xuất hiện." Tiểu Yên muội muội, muội gọi ta làm cái gì?"

" Ừm, hôm nay muội có làm bánh hoa quế, muốn mời huynh ăn thôi! Huynh mau xuống đây đi!" Nàng ấp úng trả lời.

Thiên Nham nghe đến thức ăn liền sáng mắt, hắn nhẹ nhàng nhảy xuống từ ngọn cây cao.

" Cho huynh!" Tiểu Yên đưa bánh trước mặt hắn.

" Ngon thật nha! Cảm ơn muội!" Thiên Nham thích thú ăn bánh, còn không quên cảm ơn nàng.

Thấy hắn ăn vui vẻ như vậy, Tiểu Yên trong lòng cũng cảm thấy vui, chờ hắn ăn gần hết rồi, nàng mới hỏi.

" Thiên Nham, dạo này tiểu thư của ta rất lạ, có phải có chuyện gì xảy ra với Tứ Vương Gia hay không?"

" Tiểu Yên, cái này ta cũng không biết đâu, muội đi mà hỏi Dương tiểu thư!" Thiên Nham lập tức đáp, chuyện này càng ít người biết càng tốt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play