Nhìn Dương Tử Nghiên khóc đến đỏ cả mắt, trên người vết thương ngang dọc đã rỉ máu, nàng ngồi bệt xuống đất khóc thảm. Nhưng cũng không làm Dương Thanh Giản động lòng chút nào, ông ta càng điên cuồng quất roi mạnh hơn.

Dương Tử Nghiên không muốn chịu đựng thêm nữa, nàng nghiến răng chụp lấy roi da, đỏ ngầu đôi mắt nhìn Dương Thanh Giản nói.

" Ta đã chịu đựng đủ rồi, không muốn bị người đánh thêm nữa! Ta cũng xứng đáng được yêu thương, ta cũng là con ngườì, ta biết đau, biết rơi nước mắt. Ta không phải là con rối vô tri vô giác, mặc cho người giày xéo đánh mắng!"

" Nếu như ngày hôm nay, người đắc tội hoàng hậu là ta, vậy thì người làm cha như ngài có bảo vệ ta hay không? Từ bé đến lớn người không bao giờ xem ta là nhi nữ, vậy hà cớ gì lại có quyền đánh ta?"

" Nghiệt nữ, ta là ngươi phụ thân, lại dám ngông cuồng trước mặt ta. Ta có thể cho ngươi đến thế gian này, cũng có thể làm cho ngươi biến mất! Xem ta hôm nay có đánh chết ngươi hay không? Đồ hỗn xược!"

Dương Thanh Giản cũng rống lên, ông ta lại giơ roi về phía Dương Tử Nghiên. Lúc này lão phu nhân bên ngoài chạy vào hét lớn, theo sau còn có Tử Yên.

" Dương Thanh Giản, có giỏi ngươi đánh nó chết cho ta xem?"

" Mẫu thân, nó là sao chổi! Từ lúc sinh nó ra, Thanh Vi vì nó mà chết, bây giờ lại gây họa cho tỷ nó, ta không thể tha thứ được!"

" Tử Ngọc là chịu tội cho những gì nó làm sai, lại có gì liên quan đến Tử Nghiên, mà ngươi có thể đổi trắng thay đen? Đến người ngoài còn nhìn thấy nữ nhi tốt của ngươi làm việc sai trái, ngươi lại vì Thanh Vi qua đời, việc gì cũng đổ lên đầu Tử Nghiên! Từ nhỏ đến lớn,

ngươi có từng làm tròn nghĩa vụ của một người cha dành cho con bé hay chưa?"

Lão phu nhân tức giận đến cực điểm, bà ấy lớn tiếng mắng ông ta.

"Mẫu thân, người..."

" Ngươi câm miệng lại cho ta! Thanh Vi lúc qua đời, nó đã giao Tử Nghiên lại cho ta, nó là cháu gái của ta! Hôm nay nếu ngươi còn dám đánh nó, đừng trách ta không màng đến tình mẫu tử!" Bà ấy cắt ngang lời của Dương Thanh Giản.

Ông ta dù tức giận cũng không dám làm phật lòng lão phu nhân, vứt roi da xuống đất, ông ta hậm hực bỏ đi khỏi thư phòng.

Tiểu Yên hốc mắt đã đầy nước, nàng vội vàng chạy tới đỡ Dương Tử Nghiên đứng lên hỏi han.

" Tiểu thư, người đau lắm phải không? Đợi Tiểu Yên đưa người về bôi thuốc cho người, người đừng khóc!" Nàng lấy khăn tay lau nước mắt cho Dương Tử Nghiên, lòng đau đớn vô cùng.

" Muội đừng lo, ta không sao cả?"

Lão phu nhân cũng xót xa, bà ấy đi đến trước mặt Dương Tử Nghiên, rồi xoa xoa bàn tay nhỏ của nàng. Đứa nhỏ chỉ mới mười sáu tuổi thôi, lại bị chính đấng sinh thành đánh đến tàn nhẫn, người làm tổ mẫu như lão phu nhân sao không đau lòng cho được.

" Tử Nghiên, không sao rồi! Có ta ở đây, nó đừng mong hại được con, để Tiểu Yên đưa con về phòng trước, chút nữa ta cho Xuân Đào mang dược đến cho con!" Lão phu nhân nhẹ giọng nói với nàng.

" Tiểu Nghiên cảm ơn người, cũng chỉ có tổ mẫu là đối xử tốt với Tiểu Nghiên! Nếu không có người, Tiểu Nghiên chắc chắn sẽ bị đánh chết mất!" Dương Tử Nghiên một bộ khóc nấc như tiểu hài tử nói, đau có đau thật, nhưng nàng cũng phải diễn một chút chứ.

" Tiểu hài tử ngốc, đừng có nói bậy! Ta không để con xảy ra chuyện gì đâu!"

Xong xuôi, Tiểu Yên đỡ lấy Dương Tử Nghiên trở về, vết thương đau đến mức nàng còn chẳng bước đi nổi.

Về đến Xuân Phong viện, Tiểu Yên giúp Dương Tử Nghiên lau sơ vết thương, lòng bàn tay và khắp người đều là vết thương rướm máu. Cùng lúc Xuân Đào cũng mang dược tiến vào, nàng ấy nhẹ nhàng nói.

" Nhị tiểu thư, dược lão phu nhân mang đến cho người! Mỗi ngày thoa ba lần, nhất định sẽ không để lại sẹo, hơi đau một chút tiểu thư ráng chịu đựng!"

" Cảm ơn Xuân Đào tỷ, chuyển lời cảm ơn lão phu nhân giúp muội nữa!" Tiểu Yên nhanh tay nhận lấy lọ dược trên tay nàng ta đáp.

Xuân Đào làm xong việc được giao, nàng cũng nhanh chân rời đi, Tiểu Yên cầm dược tiến đến giường ngủ.

" Tiểu thư, người cố chịu đau một chút! Tướng gia sao có thể đánh người như vậy được chứ? Dù gì người cũng là cốt nhục của ngài ấy cơ mà, sao lại ra tay mạnh như vậy?" Tiểu Yên không cầm được nước mắt, nàng nhăn chặt mày nói.

Bàn tay nàng ta thoa nhè nhẹ dược vào vết thương. Dương Tử Nghiên đau đớn nhắm mắt lại, hai tay nàng siết lại chịu đựng, tuyệt nhiên không phát ra âm thanh ẩn nhẫn chịu đựng.

" Tiểu thư, có đau thì người cứ việc la lên đi! Chịu đựng sẽ không tốt, người như vậy em cũng rất đau lòng!" Tiểu Yên xót xa lên tiếng.

" Ta không có đau thật mà! Bao nhiêu đây chẳng nhằm nhò gì, ta có thể chịu được!" Nàng gượng cười đáp.

Dương Tử Nghiên nhớ khi mình còn nhỏ, nàng bị cha mẹ ruột bỏ rơi, nàng đã phải chịu đựng nhưng việc kinh khủng hơn thế này nhiều. Vì đói nên phải đi ăn cắp, hậu quả là bị đánh đến không ngồi dậy nổi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play