Lưu Giang tối sầm mặt đi, đôi bàn tay già nua nhăn nheo của ông bấu chặt lấy gấu quần, hai bờ vai rộng run lên từng nấc như rất tức giận. Quả nhiên ngay sau đó ông nghiến răng nghiến lợi, quát thẳng vào mặt Sở Nhị: “Rốt cuộc mày đang làm gì vậy hả?! Ta kêu mày trở về không phải để hại người khác!”
Lưu Giang vừa dứt câu thì ông tự thổ thổ mấy cái vào ngực trái mình, ngũ quan khuôn mặt cũng nhăn nhúm: “Đúng là… đúng là không ai dạy lại mày nữa rồi!” Ngón tay cong chỉ vào Sở Nhị của ông yếu ớt cạn kiệt lực.
A Khương lẫn Thoạt Hiển đều ngay lập tức chạy tới đỡ lấy thân thể bệnh tật của Lưu Giang. Lưu Giang có tiền sử bị bệnh tim, nhưng con cái ông ấy không đứa nào thèm quan tâm. Lúc trước thì có con trai Lưu Hải của ông ăn chơi trác táng, phá tiền phá bạc khiến ông trở tay không kịp phải nhờ đến Hạc Lập Duân. Bây giờ mong cầu con gái Lưu Sở Nhị trở về chăm sóc thì cô ta lại suốt ngày rắp tăm phá hoại cuộc sống của những người vô tội.
Ông cho rằng nếu ông cứ tiếp tục nhận lấy những đả kích này thì tuổi thọ của ông chắc sẽ giảm xuống còn vài ngày mất!
Sở Nhị cắn chặt cánh môi, cuối cùng cô ta hét lớn: “Phải! Chính là tôi! Chính là tôi làm đó thì sao? Còn không phải vì tên ngốc Hạc Lập Duân đó nằng nặc không chịu yêu tôi? Anh ta muốn tôi dùng biện pháp mạnh còn gì?!”
Cả bầu không khí trong khu vườn im bặt đi, Lưu Giang lắc đầu qua lại như thể càng lúc càng không tài nào tin nổi hiện thực: “Đứa con đần độn! Mày cút đi! Cút khỏi cái nhà này!”
Thoạt Hiển nhếch mép nhìn ả khinh bỉ: “Dẫu bây giờ Lưu tiểu thư có muốn ở lại cũng không được rồi. Tù đày đang chờ Lưu tiểu thư ghé thăm!”
Hốc mắt Sở Nhị đỏ như lửa, còn thấp thoáng nhìn ra một vẻ hoảng sợ. Đột nhiên, ả nhào tới giật chiếc điện thoại có đoạn băng hình từ tay Thoạt Hiển. Vì quá bất thình lình nên Thoạt Hiển cũng không kịp giữ lại, chỉ có thể trợn mắt nhìn điện thoại mình đang nằm trong tay Sở Nhị.
Cô ả lắc lư chiếc điện thoại lượt lờ trước tám con ngươi đen láy, cười giễu cợt: “Thế nào? Các người thua rồi nhé! Bây giờ tôi không khai, các người không còn bằng chứng? Làm sao có thể ép tôi đi tù đây? Đành phải nhờ Hạc Lập Duân đi thay rồi… ha ha!” Ả cười đắc ý.
Thoạt Hiển lập tức xanh mặt, gã đúng là rất thông minh nhưng độ nhanh tay lẹ mắt còn chưa bằng người phụ nữ như cáo già kia.
Riêng Chư Nhị, mặc dù vô cùng bực bội nhưng từ đầu đến cuối cô chỉ ngồi yên tại chỗ, còn thảnh thơi uống trà ngắm cảnh, phong thái toát lên một vẻ cao sang quyền quý của phu nhân hào môn.
Tách trà đúng lúc đã cạn, Chư Nhị nhẹ nhàng đặt xuống bàn, quay ra cười cười nói nói với Sở Nhị: “Nghe bảo đây là trà của Lưu tiểu thư? Cảm ơn nhé, trà rất tốt!”
Sở Nhị nhướng mày nhìn cô, ả dường như đã nhận ra sự nguy hiểm lấp ló đâu đây, trở nên cảnh giác.
Chư Nhị thở dài một hơi, bấy giờ mới rút chiếc điện thoại của bản thân ra để trước mặt, cô ấn chiếc nút nhỏ đen đen hình tam giác trên màn hình. Từ loa điện thoại phát tán âm thanh rõ ràng, rành mạch.
“Chuyện Lưu tiểu thư bỏ chất cấm vào xe hàng của Hạc Lập Duân ấy?”
“Này ông già ông bị làm sao đấy? Não bộ ông có vấn đề à mà có thể phát ngôn tuỳ tiện như vậy? Nghĩ sao tôi lại liên quan đến chất cấm trong xe Hạc Lập Duân? Các ông khùng điên thế, có khi chính các ông mới là người bỏ chất cấm vào kho hàng đó, thật nực cười.”
“Vị tiểu thư này, cô có tật giật mình à? Chúng tôi chỉ mới phong long một chút cô đã chột dạ…”
“Hầy! Lưu tiểu thư bảo mình không liên can cũng được thôi. Vậy đoạn băng hình này?”
“…”
“Phải! Chính là tôi! Chính là tôi làm đó thì sao?!”
Sở Nhị tái mét, toàn thân cô ta đều phát run trước cách đáp trả của Chư Nhị, “C-Cô… cô ghi âm từ khi nào?”
Chư Nhị nhún vai: “Máy ghi bắt đầu từ khi nào thì chính là lúc ấy.” Song cô đứng dậy, thở ra một hơi nặng nhọc, tiện đưa chiếc điện thoại cho A Khương: “Anh đem tới đồn cảnh sát đi, tôi phải về bệnh viện.”
A Khương hai tay cung kính bắt lấy chiếc điện thoại, chính anh cũng khiếp sợ trước cách hành động âm thầm của Chư Nhị.
Chư Nhị cúi chào Lưu Giang một tiếng rồi thẳng thừng lướt ngang qua Sở Nhị. Tất nhiên cô ta không để yên, bỗng dưng tóm cánh tay cô, siết chặt không buông, tay còn lại giơ lên trời hình như định đánh cô, miệng thì chửi: “Con khốn!”
Tuy vậy khi đôi bàn tay nặng lực của ả sắp giáng vào má Chư Nhị thì cô đã vùng tay kia ra cản lại nhanh như chớp, tiện thể lấy luôn chiếc điện thoại của Thoạt Hiển.
Ném điện thoại về lại với chủ, Chư Nhị thong dong: “Đủ bằng chứng rồi, hậu sự nhờ các ngài!”
Sở Nhị quỳ thụp xuống mặt đất. Xong rồi, xem ra đời này của ả coi như xong rồi! Trước khi rời đi, Chư Nhị liếc cô ta, dành tặng câu cuối cùng: “Tình yêu ích kỷ đến độc ác như cô, không ai đủ can đảm nhận đâu!”
…
Sau đấy Thoạt Hiển mang bằng chứng đầy đủ đến sở cảnh sát, còn A Khương lái xe chở Chư Nhị trở lại bệnh viện.
Bấy giờ cô mới nhớ ra là ban nãy mình lén trốn cha đi tìm Hạc Lập Duân. Cũng không biết bà nội kìm chân Tư Đồ Phong thế nào rồi.
Chiếc xe dừng lại tại bệnh viện Châu Thụy, cô cảm ơn A Khương trước rồi quay lưng tiến vào bệnh viện. Trên đường đi Chư Nhị phải nhìn Đông ngó Tây, lỡ mà bắt gặp Tư Đồ Phong thì toang mất, cô thật sự chỉ muốn trở lại gặp Hạc Lập Duân thôi, dù hắn có chưa tỉnh đi chăng nữa.
Cuối cùng Chư Nhị cũng trở lại phòng dưỡng của hắn an toàn. Tuy nhiên cô không dám đẩy cửa vào ngay, trong đầu đã biên kịch ra vô số tình huống oái oăm khi cánh cửa được mở, nếu Tư Đồ Phong đột ngột cũng có mặt thì sao đây?
Nhưng thực tế cho thấy là ngoài người đàn ông vẫn nằm yên không nhúc nhích trên giường bệnh thì chẳng có ai cả. Chư Nhị thở phào nhẹ nhõm, cô lại gần chỗ hắn, tiện vươn tay chạm vào gò má cứng cáp của hắn.
Hắn chưa tỉnh, thời gian trôi qua cũng có cảm giác lâu hơn bình thường. Cô khẽ đặt lên môi hắn một cái hôn yêu dấu, những ngón tay nhỏ bé vuốt ve mu bàn tay to lớn của Hạc Lập Duân.
“Anh ở đây rồi… nhưng em vẫn rất nhớ… anh có thể mở mắt nói chuyện với em không?” Chư Nhị thủ thỉ bên tai hắn nhưng hắn không lấy chút động tĩnh càng khiến Chư Nhị thất vọng.
Khoảng thời gian sau đó cô một mình túc trực bên hắn, mặc dù Hạc Lập Duân không tỉnh dậy nhưng Chư Nhị vẫn cứ huyên thuyên một mình như thể đang nói chuyện với hắn. Cô kể, nào là chuyện bọn cô đã tìm ra thủ phạm hại hắn ra sao, tới chuyện trong bụng cô đã mang thai rồi, là con của hắn. Nhưng thay vì mỉm cười, Chư Nhị lại vô thức rơi nước mắt.
“Lão đại vô tình! Anh không thể tỉnh dậy à? Anh không nhớ Tiểu Nhị ư?” Cô tin rằng nếu mình cứ chờ đợi trong vô vọng mãi thì sẽ hoá điên mất.
Kì lạ là suốt mấy đêm sau đó Chư Nhị dù có ở bên Hạc Lập Duân cũng không bị ai làm phiền. Theo cô nghĩ, đáng ra Tư Đồ Phong phải đùng đùng lao tới buộc cô về nhà mới đúng. Nhưng ông ấy cũng biệt tăm biệt tích. Cô nghĩ có thể ông ấy biết mình vu oan cho Hạc Lập Duân nên đã không cản hai người ở bên nhau nữa.
Suy nghĩ tích cực nên Chư Nhị cứ vậy lo chăm sóc hắn thôi. Cho đến một hôm, khi cô vừa từ trong phòng bệnh bước ra ngoài định đi rót nước thì cái bóng hình cao cao lớn lớn của Tư Đồ Phong tự nhiên xuất hiện trước mặt.
Chư Nhị giật nảy mình, vội đóng cửa lại, “Cha?”
Tư Đồ Phong bộ dạng rất hung dữ, mặt mũi đỏ táy lên, Chư Nhị biết ông sắp mắng mình rồi, chỉ có thể nhắm tịt mắt chờ họa tới: “Hư đốn! Bây giờ thì hay nhỉ, Nhị Nhị con đang mang thai con của cậu ta đấy!”
Chư Nhị cố hít thở thật đều: “Mang thai con của anh ấy thì sao ạ? Chúng con không phải là vợ chồng hợp pháp rồi sao?”
Tư Đồ Phong tức điên lên, gầm gừ: “Con tới bao giờ mới nhận ra xung quanh cậu ta có biết bao nguy hiểm hả? Con lớn rồi còn không biết lo cho bản thân mình!”
“Cha thật vô lý! Xin cha đừng tiếp tục áp đặt suy nghĩ của bản thân lên người con nữa có được không? Cha không hiểu, thật sự không hiểu con chút gì cả! Cha bảo không để con chịu thiệt thòi, uất ức, hiện tại con đang vô cùng uất ức!” Chư Nhị cắn răng, cô không quan tâm liệu cha có nổi cuồng phong đánh mình hay không. Nhưng cô chịu hết nổi rồi.
Tư Đồ Phong ban đầu hơi khập khựng nhưng khúc sau đã cáu kỉnh đáp: “Con chỉ được cái ngang ngược! Con nghĩ cậu ta có bằng chứng vô tội rồi thì an toàn? Con không nhìn thấy xung quanh cậu ta bao nhiêu người muốn hãm hại? Nếu một ngày người ta quay ra hại con đến chết con vẫn cam lòng?”
“Con cam lòng!” Chư Nhị nhanh nhẹn trả lời. Từ nhỏ tới lớn cô đã bị người khác ganh ghét, hãm hại rồi, chị ruột tới bác ruột, nhưng nếu không có Hạc Lập Duân liệu ngày ấy ai sẽ cứu cô thoát khỏi hố đen đây?
Ngược lại, mặc dù trên cương vị là cha, Tư Đồ Phong năm đó không nói không rằng rời nhà ra đi để phát triển bản thân. Một chút thăm thiết cũng không, để cho mẹ con cô sống cực khổ. Bây giờ còn ngăn không cho cô tìm hạnh phúc của mình…
“Cha! Con không thích ông nội, càng không thích khi cha trở thành bản sao của ông nội! Trước đây cha hiền lành, tâm lý thế nào, bây giờ cha kiêu ngạo và ích kỷ bấy nhiêu! Cha không còn là cha của Nhị Nhị nữa!” Cô nhắm mắt nói một lèo, song quay lại phòng đóng sầm cửa. Cô không còn muốn nói thêm câu nào mang tính mâu thuẫn với cha. Như vậy là đủ rồi.
Cũng chẳng bao lâu, Tư Đồ Phong có vẻ đã rời đi. Chư Nhị vẫn tiếp tục ở lại trực bên Hạc Lập Duân.
Nhưng trời đâu dễ lặng gió nhanh như vậy? Chư Nhị dựa tường ngủ thiếp đi một giấc, đến khi cô bừng tỉnh… cô thấy mình đang ở một nơi lạ lẫm vô cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT