Mặc dù nội dung cuộc hội thoại giữa Hạc Lập Duân và Sở Nhị có phần căng thẳng, giống như nước với lửa không thể dung hoà. Người một câu, kẻ một tiếng, không ai chịu nhường ai. Song, bầu không khí tựa hồ rất thân thiết của họ vẫn khiến Chư Nhị chạnh lòng.
Những ngón tay bé xíu của cô túm chặt lấy mảnh gấu váy, làm lớp vải mỏng nhàu nhúm với nhau.
Cô tin rằng chỉ cần mình ở đây thêm một giây nào nữa thôi thì cảm xúc nghẹn ngào của cô rồi cũng như một quả bóng nước căng hết cỡ, vỡ oà ra.
Đứng phắt dậy, hơi thở cô nặng trịch trút xuống, “Cháu… cháu lên lầu đây. Hai cô chú cứ nói chuyện đi.” Rồi co cẳng chạy bất biến khỏi gian phòng khách có hai con người còn chưa định hình xong những gì cô nói.
Hạc Lập Duân thấy cô đi, hình như còn có ý muốn níu lại thì Sở Nhị đã cắt ngang: “Duân, anh và cô bé đó rốt cuộc là sao? Trông hai người lạ lắm…”
Hắn đưa mắt sang nhìn Sở Nhị đang trực tràn cảm giác hệt ghen tuông, đa nghi. Hắn nhếch mép: “Nghĩ sao cũng được.”
“Nghĩ sao cũng được?” Sở Nhị nhíu mày, cô ta lớn tiếng nhắc lại.
Hạc Lập Duân không mấy bận tâm, hắn khom lưng mò mẫm ngăn kéo dưới gầm bàn, lấy ra một hộp thuốc lá và cái bật lửa.
Sở Nhị nhướng mày, ú ớ mãi không thành câu.
Hắn lại rất thản nhiên đưa điếu thuốc lên môi, “phập” một tiếng, ngọn lửa hồng nhỏ nhắn đã xuất hiện, nhảy múa yểu điệu trên hộp quẹt. Lửa và điếu thuốc hoà làm một, không lâu sau khi hắt rít một hơi, làn khói trắng mòng mỏng đã được phả ra, bay lượn vào tầng không.
Sở Nhị cong miệng cười, nói sao nhỉ? Thật ra hút thuốc không phải chuyện tốt lành gì cho cam nhưng với cái thần thái cuốn hút và nam tính xuất phát từ Hạc Lập Duân khi hành động vẫn khiến cô ả chết mê chết mệt.
“Khá lâu rồi mới thấy anh hút thuốc đấy!” Cô ta chậc miệng, lắc lắc đầu ra vẻ bất ngờ.
Hắn không đáp, vẫn ngưởng cổ nhìn lên trần nhà trắng, cảm giác như một ông cụ bất cần đời.
“Anh từ bi hay có ý đồ gì khác? Tại sao không phải là một cậu nhóc bụ bẫm mà lại là cô bé đó?” Cũng chẳng mấy chốc, Sở Nhị đã quay trở lại vấn đề chính. Cô ta đã rất tò mò rồi. “Nếu đó chỉ là hứng thú tạm thời, vậy chắc anh sẽ chán sớm nhỉ?”
Câu đầu tiên hắn không quan tâm, câu thứ hai đã lập tức đánh trúng vào sự chú ý của hắn. Hạc Lập Duân cau mày, hắng giọng: “Cẩn thận lời ăn tiếng nói một chút. Tôi không xem trẻ con là thú vui, nghe có khốn nạn không?”
Sở Nhị chực đứng hình, nhận ra bản thân đã có đôi lời sai xót: “Thế thì anh trả lời cho em biết đi. Sao lại nhận nuôi cô bé đó?”
Hắn vươn tay lên day day ấn đường, “Đừng nói nữa. Cũng đừng dùng suy nghĩ của mình bóp méo con bé. Tôi đã nói rồi, tôi làm gì cũng có lý do cả.”
Nhưng Sở Nhị chưa chịu thôi, ngũ quan gương mặt cô ta nhanh chóng nhăn lại: “Vậy thì anh nói lý do đi?”
Đột nhiên hắn đứng dậy, lại thở ra một tầng khói mờ ảo, đôi mắt một màu đen tuyền nhưng khó nhận ra được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, “Đem về làm vợ, có được không? Phiền phức! An phận một chút, đừng tưởng tôi sợ Lưu Giang tới mức không dám trả em về chỗ ông ấy!”
Khoé môi Sở Nhị giật như điện, hai tròng mắt cũng trợn trừng: “Cái gì? Anh đùa thế vui lắm chắc? Anh dám đuổi em đi? Lẽ nào những kỉ niệm ngày xưa của chúng ta anh đều quên hết rồi?!”
Hạc Lập Duân định đi lên lầu nhưng suy đi tính lại, hắn cầm ô rồi rời khỏi nhà, trước khi đi còn hờ hững ném lại cho Sở Nhị một hồi đáp thê lương: “Kỉ niệm? Có sao?”
Cánh cửa dẫn vào nhà mở ra rồi đóng lại, tàn dư của cuộc nói chuyện vừa rồi chỉ còn là sự im lặng đáng sợ. Lưu Sở Nhị cay đắng, cắn chặt môi dưới mình đến rĩ máu, nắm tay cô ta nổi hết cả gân xanh, ánh mắt dịch về phía cầu thang, “Chư Nhị? Vợ? Buồn cười! Tôi về rồi, xem anh và con oắt kia có thể làm gì!”
Chư Nhị chạy vào phòng rồi khoá trái cửa, không để bất cứ âm thanh nào lọt vào tai mình nữa. Những thứ mà hai người họ nói sau đó cô cũng chẳng dám nghe, Chư Nhị đã buồn lắm rồi, cô sợ chỉ cần mình nghe ra một đoạn tình chàng ý thiếp nào thôi sẽ cắn lưỡi tự vẫn!
Một nỗi cô đơn ập đến khiến Chư Nhị nhào lên giường, cuộn tròn mình trong chăn, ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi, cô chỉ thấy lòng mình chua chát.
Đến tầm tám giờ tối, bụng Chư Nhị kêu ọt ọt mặc dù ban nãy đã ăn cả một bát cháo nguội. Chư Nhị sợ nhất là đau bụng, từ nhỏ đã có tiền sử viêm đường ruột nên cô không dám tra tấn bản thân nữa.
Mày mò trong đêm tối cô bẻn lẻn bước xuống nhà. Trời đã tạnh mưa, mùi đất ẩm và cây xanh bốc lên một nét tươi mới. Chư Nhị nhìn ra sân rồi lại nhìn vào nhà bếp, nhìn vào phòng khách lại nhìn ra chỗ để giày. Kết luận một câu, hắn không có ở nhà!
“Cháu vừa ngủ dậy à?” Tâm đang yên, chợt giọng nói “hiền hậu” ấy cất lên ngang nhiên khiến Chư Nhị giật nảy người.
Cô gãi đầu, Sở Nhị vừa từ bếp bước ra, hình như đang nấu một bữa tối, thức ăn còn thơm nức. Nghĩ đi tính lại, Chư Nhị chỉ biết xưng hô kính trọng chút: “Cô Sở?”
Sở Nhị cười cười khách khí: “Sao nghe xa lạ vậy? Chúng ta đã làm quen với nhau hồi chiều rồi mà? Gọi ta là cô Nhị thôi.”
Chư Nhị méo miệng, cười trừ lúng túng: “Vậy cháu gọi là cô. Xin lỗi cô, cháu cũng tên Nhị, nên không quen miệng lắm…”
Chư Nhị khẽ gật đầu, thấy trên bàn có vừa y ba bát mì, “Chú… đi đâu rồi ạ?”
Sở Nhị lắc lắc mặt qua lại: “Không sao, lát nữa anh ấy sẽ về thôi, cô đã quen rồi! Cháu mau ăn đi!”
Chư Nhị chẳng hiểu nổi nữa, cảm giác cách nói chuyện khiến cô liên tưởng đến bọn họ là một cặp vợ chồng son, còn cô… quý hoá thì giống như con gái, xa lạ quá thì là một người bạn tới ở nhờ.
Chư Nhị ngồi vào bàn nhưng không ăn ngay, mắt vẫn còn dán ra ngoài cửa sổ. Trời đã tối rồi, cô tưởng hôm nay là cuối tuần thì hắn sẽ không đi làm?
Sở Nhị cứ nhìn thấy bộ dạng thấp thỏm của cô là lại khó chịu. Chúc ngon miệng cô một cách qua loa rồi phận ai nấy lo, cô ta ăn rất bình thản.
Một lúc sau đó, Chư Nhị chỉ mới gấp được vài đũa, từ bên ngoài đã truyền vào thanh âm của xe hơi ầm ầm. Hai hốc mắt ủ rũ của Chư Nhị sáng bừng, tay chân hấp tấp, chưa kịp đứng dậy chạy xem thì Hạc Lập Duân đã về tới cửa.
Hắn mặc áo khoác đen dài đến đầu gối, bên trong là áo sơ mi và quần Tây cũng đen ngòm, bộ dạng khá thảnh thơi.
Cô thấy hắn, miệng chỉ mới hé mở gọi chưa thành lời: “Ch…” thì Sở Nhị đã nhanh hơn gọi lớn trước: “Duân? Anh về rồi!”
Chư Nhị im như thóc, mặt mày tối như hố đen vũ trụ. Tay cầm đũa cũng siết chặt hơn, trong đầu không ngừng rủa: “Duân cái gì mà Duân?!”
Hắn nhíu mày, nhìn về hướng phòng ăn, nhưng ánh mắt đặt vào vị trí của cô thiếu nữ thân hình mảnh khảnh, dáng vẻ mười phần hết tám phần tủi thân kia trước.
“Chư Nhị.”
Cô cũng bất ngờ, Sở Nhị phía đối diện cũng bất ngờ, bất ngờ vì cái tên hắn gọi đầu tiên là Chư Nhị.
Lúc cô liếc mắt qua, hắn đã chậm rãi đi về phía cô. Bàn tay lớn có phần lạnh cóng của hắn chạm vào mái đầu mềm mại của Chư Nhị, đáy mắt có sự cưng chiều, “Giờ mới ăn?”
Cô chỉ gật đầu chứ không đáp, như thể sợ Sở Nhị với ngọn lửa lớn cháy điên đảo trước mặt sẽ xử tử mình ngay.
“Anh cũng mau ăn đi!” Sở Nhị cười cười, gõ gõ ngón tay lên thành bát mì.
Hắn lướt sơ qua, không nói gì, trực tiếp kéo ghế ngồi bên cạnh cô. Chư Nhị thì toát hết mồ hôi hột mà Hạc Lập Duân hắn bình thản như thể xem Sở Nhị kia không hề có ở đấy.
“Chú! Chú ăn đi ạ!” Chọc tức Sở Nhị cũng được nhưng ai có thể nuốt cho trôi khi bị người ta nhìn chằm chằm như thế khi ăn chứ?
“Ừ.” Hắn chán chường, ăn cho có.
Sở Nhị từ đầu đến giờ đều nhìn Chư Nhị bằng con mắt hình viên đạn. Tức giận, cô ta đi qua chỗ Chư Nhị đứng, còn đột nhiên vuốt ve gương mặt non nớt của cô vẻ trìu mến.
Chư Nhị sởn hết gai óc, cô đưa mắt nhìn Sở Nhị, trên khuôn mặt có nét thanh thuần của cô ta như hiện lên dòng chữ: “Tao ghét mày!”
XOẢNG!
Cả không gian giật hết mình, đồng tử Chư Nhị rung rung, cô nhòm xuống đất. Bát sứ trắng vỡ thành từng mảng lớn văng tung khắp nơi, cô trợn tròn con ngươi, khó hiểu đối mặt với Sở Nhị cùng cả ngàn dấu chấm hỏi, chấm than mọc như nấm trên đầu.
Cô ta vừa làm gì vậy?!
Trong khi “âu yếm” hai chiếc má phúng phính của Chư Nhị, Sở Nhị đã mon men hất luôn cả bát mì cô rớt xuống.
Chư Nhị còn chưa kịp lên tiếng hỏi, Sở Nhị đã thất thanh la lớn: “Chư Nhị! Cô xin lỗi! Cô thấy cháu rất đáng yêu nên chỉ muốn cưng nựng một chút… Cô… cô không biết cháu không thích cô… Cô xin lỗi!”
Chư Nhị đen mặt, bàn tay nhỏ co rúm lại thành một đấm. Cô chưa dám quay lại xem nét mặt của hắn lúc này trông như thế nào. Nhưng thật tâm, Chư Nhị cũng muốn nói thẳng: “Đúng! Cháu ghét cô lắm!”
Bụng của Chư Nhị mới chứa được hai đũa mì. Xem ra hôm nay thà đói chứ có người rỗi hơi đến độ nấu ra rồi lại không cho cô được yên thân mà ăn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT