Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei

Cổng phía Nam thành.

Binh lính canh giữ cổng cầm thương dài trấn áp bên cạnh.

Trong chiếc chậu đồng chân cao, than đỏ cháy hừng hực kéo chiếc bóng dài ngoặt ra bốn phía.

Chợt có tiếng quất ngựa từ xa vọng đến.

Sắc mặt của lính giữ cổng lập tức nghiêm lại, ngẩng đầu nhìn ra xa.

Chỉ thấy một bóng người thúc ngựa vội vã hiện lên trong bóng đêm ảm đạm.

Khoảng cách kéo gần lại, mượn ánh sáng của bó đuốc, cuối cùng thủ vệ cũng có thể nhìn được rõ ràng.

Người cưỡi con ngựa màu nâu đỏ mặc chiếc áo lông trắng như tuyết dính đầy máu, thậm chí ngay cả gương mặt và lọn tóc cũng nhuốm máu khô đã đóng vảy.

Từ ánh mắt đến thần sắc đều lạnh lùng. Dưới ánh sáng trăng màu bạc nép mình lúc ẩn lúc hiện, hắn hệt như một vị La Sát trở về từ địa ngục.

“Tùy Phó sứ!”.

Bàn tay trắng nõn bê bết máu bỗng siết chặt dây cương. Con ngựa hí lên một tiếng dài, móng ngựa giương lên cao rồi nặng nề đáp xuống đất, đáp trước cổng thành.

Ánh mắt nhanh chóng quét qua, giọng nói mất đi sự điềm tĩnh vốn có.

“Chuyện bên chùa Hiển Kính là thế nào?”.

Dường như viên lính canh cổng thành đã dự đoán trước được hắn sẽ hỏi như vậy nên vội vàng trả lời, không dám trễ nửa giây.

“Bẩm Phó sứ, khoảng một canh giờ trước, Lục cô nương bị người khác bắt đi trên con đường nhỏ phía Đông sau chùa. Người của Đại Lý Tự mới biết tin nửa canh giờ trước, rất có thể Lục cô nương đã bị đưa ra khỏi thành rồi”.

“Sau khi Bùi đại nhân tiếp nhận vụ án, ngài ấy đã liên tục cưỡi ngựa tra xét khắp cổng thành bốn phía Đông Tây Nam Bắc, nhưng kẻ gian rất giảo hoạt, bốn phương tám hướng đều lưu lại vết tích, không biết cụ thể thật giả ra sao… vì thế Đại Lý Tự phải phái binh lục soát cả bốn phía… Phó sứ, ngài có muốn cùng đi xem không ạ?”.

Chiếc bóng của con tuấn mã trải dài trên mặt đất bị gió đẩy tới phiêu du lay lắt.

“… Không”.

Tùy Ý nói: “Như thế quá chậm”.

Chưa dứt lời, ngón tay thon dài của hắn lại ghìm dây cương.

Vó ngựa lại tung lên đón gió lạnh, nhoáng cái đã quay về phía trong thành.



Hẻm Du Lâm, phủ Tĩnh Quốc công.

Đêm đã khuya nhưng người vẫn chưa ngủ.

Trong phòng, Tùy Yến thị trưng vẻ mặt trái nhợt ngồi trên đệm giường êm ái.

Bên cạnh, Tĩnh Quốc công xoa bả vai cho bà ta, nhẹ giọng trấn an:

“Không ngờ lại có một đám lưu manh như vậy ẩn nấp trong thành, may là phu nhân không đụng phải bọn chúng. Nàng cũng đừng tự trách mình, chẳng ai muốn tiểu thư nhà Lục Thượng thư bị bắt cả, lúc đó cũng không phải phu nhân cố ý để cô nương đó đi một mình ở ngoài ban đêm…”.

Giọng nói ong ong lọt vào tai Tùy Yến thị lại trở thành một mớ bòng bong.

Đúng là bà ta lo lắng, nhưng không phải là lo chuyện ở chùa Hiển Kính mà là trận cuồng phong tranh quyền đoạt thế tối nay trong hoàng thành.

Đã sắp đến giờ Hợi mà trong cung vẫn chẳng có tin tức gì…

Nếu như… nếu như Dự vương thất bại thì phải làm sao? Liệu bà ta có bị gán cho tội danh “chứa chấp phản tặc” không?

Đang lo lắng thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, phát ra âm thanh “Két” gai người.

Gió Đông rét lạnh sống lưng ùa vào trong.

Tùy Yến thị hoảng hốt, giương mắt nhìn qua, chỉ thấy một người khoác mảnh áo đẫm máu đẩy cửa bước vào.

Cặp mắt hoa đào xưa nay vẫn luôn mỉm cười ôn hòa mà nay lại lạnh tanh như tảng băng lâu năm trên mặt hồ, khiến cho tứ chi đông cứng, máu lạnh cả người.

Bà ta hoảng sợ hét lên.

Tĩnh Quốc công ở bên cạnh cũng lấy lại tinh thần, nhíu mày khẽ quát: “Đêm hôm khuya khoắt, ngươi làm gì vậy?”.

Tùy Ý tựa như không thể thấy tiếng chất vấn của ông ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Tùy Yến thị ngồi bên giường, đáy mắt đen u ám, không chứa nổi một tia sáng.

“Muội ấy đâu rồi?”.

Tùy Yến thị giật mình hoảng hốt, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Đứa bé này, đột nhiên nói gì lạ vậy?”.

Tĩnh Quốc công cũng nhíu mày khó chịu, lửa nóng xông lên não: “Sao ngươi dám nói chuyện với mẫu thân mình như thế? Vừa đi đâu về lại thành cái dạng này, cũng không biết…”.

“Phụ thân”.

Cuối cùng Tùy Ý cũng chịu cho ông ta một ánh mắt, khóe môi hờ hững cong lên, phun ra mấy chữ khiến lòng người đều sợ hãi.

“Nên im miệng đi”.

Tĩnh Quốc công cũng bị khủng hoảng bởi ánh mắt u ám không giống thường ngày của hắn, lòng bàn tay vã mồ hôi lạnh, giật mình im bặt.

Tùy Ý thu ánh mắt lại, tiếp tục chuyển sự chú ý sang Tùy Yến thị.

“Ta hỏi lại lần nữa, muội ấy đang ở đâu?”.

“Ta… ta thật sự không hiểu con đang nói chuyện gì. Là vì chuyện xảy ra với Lục cô nương đúng không? Ta biết con rất lo lắng, nhưng…”.

“Triệu Kha đã bị ta giết rồi”.

Trước ánh mắt sợ hãi của người ngồi trên giường, Tùy Ý từ từ bước đến trước mặt Tùy Yến thị, đứng vững, hơi khom người xuống.

“Bà có muốn máu của mình quyện với máu của hắn ta không?”.

Dứt lời, Tùy Ý rút ra con dao găm lưỡi đã nhuốm đỏ, dứt khoát xẹt qua khuôn mặt bà ta, phi thẳng vào vách tường sau lưng.

“Đinh”.

Một sợi tóc đen đứt phựt, rơi xuống đất. Một bên mặt của Tùy Yến thị cũng bị đao xẹt qua, để lại một vệt máu tươi.

Bà ta hét lớn một tiếng, sắc mặt trắng bệnh, co rụt lại đến góc tường.

“Ta, ta không biết, không biết…”. Bà ta lắc đầu điên cuồng, nước mắt trào ra hốc mắt, thi nhau rơi xuống.

Tĩnh Quốc công lùi lại mấy bước, khiếp sợ nhìn bóng lưng người trước mặt.

“Tạo phản, tạo phản rồi…”. Ông ta vừa nhỏ giọng thì thào, vừa lăn lóc chạy ra khỏi phòng.

Nhưng không đợi ông ta ra đến cửa thì đã bị mấy thanh kiếm bén nhọn đẩy lui về.

Tùy Ý đứng trước giường không hề quay đầu lại, chỉ cúi nhìn chòng chọc Tùy Yến thị đang lã chã nước mắt.

Sát khí ở đuôi mắt càng thêm nặng nề nhưng giọng điệu của hắn vẫn tỉnh táo như cũ.

“Triệu Kha ở ngoài thành, còn bà ở trong thành; Triệu Kha rời kinh nhiều năm, còn bà thì tai mắt và quyền thế trải rộng trong thành; tối nay Triệu Kha mưu phản, còn bà thì thay hắn dối trên lừa dưới… Triệu Kha muốn bắt người, muốn đào thoát… dĩ nhiên không thể thiếu được sự nhúng tay của bà”.

“Nói cách khác, bà chắc chắn biết tung tích của muội ấy ở đâu”.

“Hay là…”.

“Nhất định phải thấy máu thì bà mới chịu mở miệng?”.

Có lẽ là đã hoảng hốt cực độ nên khi nghe những lời này, Tùy Yến thị lại cực kỳ bình tĩnh, căm hận ngẩng đầu lên, cười lạnh:

“Chẳng lẽ ngươi còn muốn thí mẫu*?”.

* Thí: chỉ con giết cha mẹ, thần tử giết quân vương.

“Thí mẫu?”.

Tùy Ý lặp lại một lần, cặp mắt hoa đào vẽ nên một đường cong, cười như không cười.

“Bà cho rằng ta không dám sao?”.

Tùy Yến thị hoảng sợ, lông tơ dựng đứng, vội vàng tránh ánh mắt hắn, ngón tay bấu chặt găm vào da thịt.

“Ngươi… nếu ngươi dám làm thế thì sẽ bị cả thiên hạ sỉ nhục, công danh lẫn địa vị của người đều không gánh nổi!”.

“Bà cảm thế ta sẽ quan tâm nhưng chuyện đó hả?”.

“… Lục, Lục cô nương! Nếu ngươi làm như vậy, nàng ta sẽ đánh giá ngươi thế nào đây?”.

Gian phòng chợt trở nên tĩnh lặng.

Người trước giường lùi lại nửa bước.

Tùy Yến thị ôm ngực, không khỏi thở phào một cái.

Chợt hắn lại nói:

“Bà quan tâm đến thứ gì?”.

“…”

“Thanh danh, quyền thế?”.

“Vừa hay, phụ thân cũng ở đây”. Tùy Ý quay đầu nhìn Tĩnh Quốc công câm như hến phía cạnh cửa.

Vừa chạm phải ánh mắt hắn, toàn thân ông ta run lên bần bật.

“Phụ thân à, nếu thế thì người cần nghe cho rõ nhé”. Hắn nói rành rọt từng chuyện: “Năm đó, vị mẫu thân này của ta gian díu với người ở Tử Châu. Đợi người đi học trở về rồi thì lại leo lên giường con trai của châu quan, còn sinh cho kẻ đó một đứa con trai. Sau khi nghe nói phụ thân kế thừa tước vị, muốn quay trở về tìm mình thì bà ta đã bỏ rơi đứa con, sau đó nhờ huynh trưởng trong nhà mưu hại con trai của vị châu quan kia, kế tiếp mới “băng thanh ngọc khiết” được người rước vào cửa đó”.

“Đừng nói nữa…”.

“Còn nữa, năm đó ta được ngoại tổ phụ đón về Lang Gia nhưng bà ta lại tiết lộ hành tung của ta cho sơn phỉ, tiếc là cuối cùng bà ta cũng không được như ý nguyện”.

“Đừng nói nữa!”.

Tùy Ý đảo mắt nhìn Tùy Yến thị, nhếch mép cười nhạo: “Thế nào, có thế mà đã không nghe nổi rồi hả? Chẳng phải đều là chuyện tốt mà bà làm ra hay sao?”.

“Lại thêm chuyên mưu phản hôm nay nữa, mẫu thân, bà thử đoán xem mình còn sống được bao lâu nữa?”.

“Ngươi hại ta!”. Tùy Yến thị căng mắt cuồn cuộn uất hận: “Đều do ngươi cố ý hãm hại ta!”.

“Phải, ta cố ý đấy”. Hắn thừa nhận: “Nếu không phải mưu phản thì cũng là chuyện khác thôi”.

“Mẫu thân à, bà không có quyền lựa chọn đâu”.

Tùy Yến thị nghẹt thở, hô hấp khó khăn.

Toàn thân như bị vùi vào vũng nước phủ đầy tuyết cóng.

Mọi suy đoán trước kia của bà ta đều là sự thật. Kể từ khi bà ta buông lỏng cảnh giác thì là đã đưa bản thân sa vào ngõ cụt không có đường lui.

Ánh nến trong phòng bập bùng bởi ngọn gió thốc vào.

Giọng nói trong trẻo ôn hòa xưa kia giờ mang thêm vẻ u ám lại cất lên một lần nữa.

“Bà còn quan tâm đến thứ gì nữa?”.

“Tùy Mậu?”.

Tùy Yến thị ngơ ngác hoàn hồn, trừng mắt hét lớn: “Ngươi không được đụng đến nó! Nó là đệ đệ ruột của ngươi!”.

“À, xem ra ta tìm đúng điểm mấu chốt rồi”.

“Nó là đệ đệ ruột của ngươi, ngươi điên rồi! Đồ điên…”.

Tùy Ý hờ hững nhìn dáng vẻ điên loạn của bà ta.

“Còn không chịu nói hả?”

Tùy Yến thị thở hổn hển, ánh mắt dõi theo hắn, quả thực lúc này bà ta hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

“…”

“…Phía Tây, trấn Ngư Đường”.



Trời đêm u tối, không gian mù mờ không rõ.

Mảnh trăng treo cao vắt vẻo giữa không trung, thỉnh thoảng lại có tiếng gà gáy chó sủa vang lên.

Bên ngoài trấn Ngư Đường, một đột người ngựa đã tới cửa trấn.

Đây là khu vực cần phải đi qua nếu muốn vào trấn Ngư Đường qua cổng phía Tây thành.

Phản tặc bắt cóc tổng cộng có bốn người, phân biệt chạy trốn theo bốn phía Đông Tây Nam Bắc. Nói cách khác thì hiện giờ chỉ có một người đang ở bên cạnh Lục tiểu cô nương.

Tùy Ý đắm chìm trong màn sương sớm mờ ảo.

Hắn thực sự không dám tưởng tượng tiểu cô nương ở trong tình trạng thế nào khi bị bắt đi.

Nhưng chỉ một thoáng rảnh rang chớp nhoáng sẽ khiến hắn không tự chủ được mà liên tưởng đến nàng, hình dung ra cảnh tượng khi nàng bị bắt đi.

Hắn nghĩ, khi đó nàng nhất định rất sợ hãi, có thể trong lòng sẽ gọi tên của hắn vô số lần.

“Phó sứ”.

Thuộc hạ đến cổng thăm dò tình hình đã trở về, giơ bức chân dung trong tay, bẩm báo lại: “Đã hỏi xong, đúng là khoảng một canh giờ trước thì người trong bức họa đã vào trấn, nhưng chỉ có một mình hắn ta, không đem theo cô nương nào cả”.

“Tìm ra hắn trước đã”.



Trấn Ngư Đường, nhà trọ Lai Phúc.

Chủ quán bị tiếng đập cửa kéo khỏi giấc mộng, cố gắng lắm mới vực mình dậy mở cửa xem xét. Thấy một toán quan binh gươm đao hùng hổ, ông ta nhất thời bị dọa tỉnh như sáo.

“Quan gia, xảy ra chuyện gì vậy?”.

“Chúng ta thăm dò được kẻ này ở tại nhà trọ của ngươi, hắn ta ở phòng nào?”.

Chủ quán thầm nghĩ đúng là xui tận mạng, tự nhiên một tên đào phạm lại đến trú ở quán trọ của mình. Ông ta cẩn thận xem bức chân dung, chỉ đường nói: “Là hắn, hắn… ở gian cuối cùng dãy phía Đông”.

Một đoàn người kéo nhau lên lầu, phá cửa xông vào, đúng lúc bắt gọn phản tặc đang say ngủ.

Kẻ đó bị đè lại nhưng vẫn chưa yên phận, mấy lần muốn tránh thoát, nhưng Tùy Ý vừa vào cửa đã gác thanh kiếm bên cổ hắn ta, kẻ đào phạm mới biết điều im lặng.

“Là ngươi bắt người đi đúng không, muội ấy đâu rồi?”.

Mắt thấy mũi kiếm chuẩn bị găm vào da thịt, phản tặc luống cuống nói: “Là… là ta bắt Lục cô nương, nhưng ta không làm gì cả! Lục cô nương tự trốn thoát rồi!”.

“… Trốn rồi?”.

Dường như cảm thấy rất mất mặt, hắn ta không nhịn được đành nhắm mắt lại.

“Ngay ở ngôi miếu đổ nát trong rừng cách phía Đông trấn hai dặm, vị cô nương đó da thịt yếu ớt, lại chạy trốn đường xa, không chịu được nên muốn nghỉ ngơi. Ta sợ cô nương đó bị hành đến chết nên mới đưa người vào trong miếu định nghỉ một chút”.

“Sau đó, ta bất cẩn ngủ thiếp đi, cô nương đó không biết vì sao lại cởi được dây thừng, sau đó còn nện cho ta một gậy sau gáy, nhân lúc ta ngất đi mà chạy trốn”.

Tùy Ý nhấc kiếm lên, chẳng nói chẳng rằng.

Phản tặc cho là hắn không tin, gấp gáp bổ sung thêm: “Ta không hề lừa ngươi! Phía sau cổ của ta còn có máu bầm đây, cú nện đó đúng huyệt vị, vừa chuẩn vừa hiểm”.

Một lúc sau, Tùy Ý nhẹ nhàng thở hắt ra, mấy đầu ngón tay chậm rãi thả lỏng.

Trường kiếm “Leng keng” rơi xuống đất.

Trong trí nhớ của hắn, một dòng ký ức tưởng chừng đã ngủ say dần trở nên rõ nét.



Đó là một giữa trưa hè của ba năm trước.

Vì mấy vụ án quý nữ ở kinh thành bị bắt cóc mà tiểu cô nương ngồi dưới mái hiên ăn đá bào, năn nỉ hắn dạy võ công cho mình.

Sau đó tiểu cô nương không thể đứng tấn, ngược lại còn rất ngượng ngùng hỏi hắn một phương pháp có thể cấp tốc mà thành.

Hắn nói.

Mấy chiêu thức tự vệ thường dùng có lẽ sẽ phù hợp với ý muốn của nàng.

Thế nên hắn dạy qua loa cho nàng mấy chiêu: bị người ta tóm tay thì thoát thế nào; hai tay bị dây trói thì thoát ra sao; trên người có huyệt đạo nào sẽ khiến mất mạng, huyệt nào gây mê man hay tê liệt…

Từng lời của hắn, nàng vẫn luôn ghi tạc trong tim.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play