Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei

Sáng sớm hôm sau, Lục Nghi Trinh lại tiếp tục đến biệt trang trong núi.

Tùy Ý không ở trong đình bát giác. Lúc Lục Nghi Trinh đến sương phòng phía sau tìm hắn, vừa hay thấy Tùy Ý đang hí hoáy một chiếc hộp gỗ thủ công trông rất tinh xảo.

“Ý ca ca, đây là cái gì vậy?”. Nàng thích thú tò mò đến gần: “Nhìn rất giống hộp trang điểm của nữ tử”.

“Trinh Nhi muội muội đến rồi”.

Tùy Ý nhìn nàng, tự nhiên nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng, từ từ mở nắp hộp cho nàng xem.

Lục Nghi Trinh quan sát tỉ mỉ, bên trong hộp có đủ đồ dùng trang điểm như lược gỗ, phấn nước, phấn mặt, kẻ mày, môi son… rõ ràng đã chứng thực suy đoán của nàng.

“Đây là…”.

“Ngày Trinh Nhi muội muội cập kê, ta bận học ở Phụng Sơn và việc ở Thông Châu nên không thể trở về. Mấy ngày nay, ta càng nghĩ càng thấy đáng tiếc, vì sao chỉ có mình ta không được thấy dáng vẻ ngày Trinh Nhi muội muội làm lễ trưởng thành chứ?”.

Tùy Ý nắm tay nàng, dịu giọng nói.

“Nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn không cam lòng. Cho nên, Trinh Nhi muội muội có bằng lòng dạy ta chải tóc, trang điểm cho muội một lần không?”.

Gió mùa hè khô nóng thổi qua những tán lá xanh tươi, nắng vàng gay gắt như muốn thiêu đốt mọi thứ tiếp xúc với nó. Nhiệt độ nóng nực gần như muốn khiến mọi thứ phải tan chảy.

Dường như Lục Nghi Trinh cũng bị ngọn gió nóng bên ngoài cửa sổ phả đến khiến đầu óc choáng váng nóng bừng.

Cho đến khi ngồi ngay ngắn trước gương đồng, nhìn thấy búi tóc của mình bị ngón tay thon dài tháo xuống, rũ sang hai bên, lọn tóc đậu trên bờ vai thì nàng mới thoáng tỉnh táo lại, vội đè bàn tay đang vuốt ve sợi tóc nàng.

“Huynh, huynh biết búi tóc sao?”.

“Không biết”. Hắn lấy một chiếc lược gỗ, lòng bàn tay mềm mại lấy một lọn tóc đen nhánh: “Cho nên mới mong Trinh Nhi muội muội dốc lòng chỉ dạy cho ta”.

Nhưng kỹ thuật phức tạp tinh tế như thế nào có thể học trong một ngày được?

Nghĩ là vậy, nhưng thực thế Lục Nghi Trinh vẫn hiền hòa luôn miệng kể cho hắn nữ sử đã vất vả thế nào mới trang điểm được cho nàng trong ngày cập kê.

“Hôm đó muội chải kiểu tóc kinh hồng. Kiểu tóc này rất khó chải, hai nữ sử hí hoáy tất bật suốt nửa canh giờ mới xong. Phải chia tóc như thế này, sau đó vòng lên trên…”.

* Kiểu tóc kinh hồng: búi tóc chia làm đôi giống hình chim nhạn sa xuống mặt nước. Hình tham khảo cuối chương.

Nàng vừa nói, vừa hướng dẫn cho hắn.

Tùy Ý đứng phía sau làm theo chỉ dẫn của nàng, chia suối tóc mềm mại phía trước làm mấy phần, một phần vòng lên trên, sau cố định bằng trâm cài… thật sự là quá phức tạp.

Nhưng vì đang vấn tóc cho nàng nên hắn có thừa kiên nhẫn. Cách búi tóc phức tạp, thậm chí ngày đó nữ sử luống cuống chân tay chưa búi xong, có lúc còn mất kiên nhẫn, thỉnh thoảng còn khiến nàng bị kéo chân tóc rất đau… nhưng Tùy Ý lại không hề như vậy.

Đợi đến khi trâm cài cắm vào búi tóc, Lục Nghi Trinh đỡ búi tóc ghé sát vào gương đồng, soi rõ mình trong gương. Nàng sững sờ phát hiện, búi tóc kinh hồng này thế mà lại rất ra dáng ra hình.

“Ý ca ca, huynh thật có thiên phú”. Nàng kinh ngạc cảm thán: “Lần đầu muội búi cũng không làm đẹp như huynh đâu”.

“Cảm ơn lời khen của Trinh Nhi muội muội”. Tùy Ý cong môi cười, nắm vai xoay nàng lại đối mặt với mình: “Bước tiếp theo hẳn là vẽ hoa điền phải không?”.

“… Vâng”.

Thật ra cũng không đúng lắm.

Bình thường nữ tử trang điểm phải thoa phấn trước, sau đó đến phấn má, vẽ mày, cuối cùng với vẽ hoa điền, tô son môi. Nhưng tiểu cô nương trời sinh cho làn da trắng nõn mịn màng, hai hàng lông mày cong tinh tế, căn bản không cần tốn nhiều công sức, có đâu dùng đấy.

Giữa đôi mày vừa lạnh vừa ngứa.

Lục Nghi Trinh ngẩn ngơ nhìn người trước mắt chấp bút vẽ hoa điền cho nàng, tình cảm cuồn cuộn dồn dập trong ngực như muốn trực trào ra ngoài. Ngày cập kê, nàng có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng có một ngày tiểu Thế tử sẽ ở trước mặt nàng, nhìn nàng không chớp mắt, hạ từng nét bút vẽ hoa đào đỏ thắm trên trán nàng.

Khi ấy, dù chỉ có thể dùng hoa điền theo hình mà hắn vẽ nhưng đã khiến nàng thỏa mãn vô cùng.

Dường như Tùy Ý cũng đang nhớ đến chuyện cũ, sau khi dừng bút, hắn nhéo gương mặt nàng nhìn trái lại nhìn phải, cười khẽ nói: “Lần đầu nhìn thấy Trinh Nhi muội muội, ta đã biết sau này Trinh Nhi muội muội nhất định sẽ rất xinh đẹp”.

Lục Nghi Trinh bắt được bàn tay hắn đang làm loạn, cũng hồi tưởng lại thời gian ngây ngô sáu năm trước, bất mãn hé môi lên án: “Huynh gạt muội, lần đầu tiên gặp mặt, huynh căn bản không nhớ rõ muội”.

Nói cho nàng mật đường mà cũng không cho.

Hại nàng đợi khổ sở ba ngày trời.

Thậm chí khi gặp lại ở Minh Cảnh lâu, hắn còn quên nàng là ai.

“Ta không hề lừa Trinh Nhi muội muội. Đối với ta, tất cả người khác trên đời, dù đẹp hay xấu cũng không đáng nhắc đến”.

Cho nên cho dù thấy kinh diễm thì hắn vẫn chỉ coi như gió thoảng mây trôi, chưa hề để trong lòng.

Sau này vì sao lại thay đổi rồi?

Tùy Ý cũng không nhớ rõ.

Có lẽ một ngày nào đó ánh nắng quá mức chói chang, cũng có thể là một ngày lời nói hết mực trong sáng.

Tóm lại, hắn cũng không biết từ khi nào trái tim mình lén nứt ra một kẽ hở đón nắng ấm áp, đón mưa thẩm thấu; đất bùn đỏ thẫm dần dần nuôi dưỡng một nhành hoa đào đỏ thắm.

“Chỉ có Trinh Nhi muội muội”.

“Từ nay, ta sẽ vĩnh viễn không quên”.

Lục Nghi Trinh ngây người nhìn hắn, tim đập như sấm.

Mồ hôi vã đầy hai bàn tay, ngay cả thân nhiệt cũng tăng lên vì mồ hôi vã sau lưng. Một lúc sau, nàng mới miễn cưỡng rũ mắt tránh đi, cất giọng nói: “Nên, nên tô son môi rồi”.

“Muội nói đúng”.

Tùy Ý lấy một hộp son môi trong chiếc hộp gỗ. Mở ra, đầu ngón tay hắn chấm nhẹ một chút lớp son mịn màu thạch lựu, nhẹ nhàng chấm lên môi tiểu cô nương, sau đó thong thả thoa đều trên làn môi.

Son môi rất lạnh, nhưng đầu ngón tay hắn lại nóng bỏng khác thường.

Lục tiểu cô nương khó có thể hình dung hai tư vị nóng lạnh đối lập vào lúc này. Đôi tay nàng nắm chặt chiếc ghế bên dưới, móng tay dồn lực hơi chuyển sang màu trắng bệch.

Cuối cùng ngón tay hắn cũng chịu rời đi.

Lục Nghi Trinh trộm thở phào một hơi, chớp mắt lại thấy Tùy tiểu Thế tử đang nhìn mình chăm chú, biểu cảm rất có vẻ như chưa được toại nguyện.

“Còn chỗ nào chưa ổn ạ?”.

“Trinh Nhi muội muội đừng cử động”.

Hắn trầm ngâm một lát, lại chấm son đỏ lên chóp mũi nàng, lúc này mới toại nguyện cong mắt cười.

“Như vậy mới đúng”.

Lục Nghi Trinh bất ngờ không kịp phản ứng lại. Đến tận khi hai gò má bị hắn vẽ trái ba đường, phải ba đường thành mấy sợi râu thì nàng mới sực tỉnh hét lên, giận dỗi chụp lấy bàn tay hắn.

“Đừng vẽ, đừng vẽ nữa! Huynh vẽ cái gì thế?”.

Tùy Ý bị dáng vẻ của nàng chọc cười sảng khoái, cười bò lăn lộn: “Ta thường xuyên cảm thấy Trinh Nhi muội muội rất giống mèo con, hiện giờ xem ra đúng là rất giống”.

“Huynh!”.

Lục Nghi Trinh cuống quýt quay ngoắt lại đến soi gương đồng. Tiểu cô nương trong gương bị hắn trêu ghẹo, vẽ một chóp mũi đỏ hồng và sáu chiếc râu mèo rất đáng yêu.

Nàng xấu hổ buồn bực, che mặt xoay người lại, nhìn thấy hắn qua khe hở giữa mấy ngón tay, nghiêm giọng chỉ trích: “Huynh chán chết đi được!”.

Tiểu cô nương cả giận, chỉ cảm thấy một câu giận hờn vu vơ như vậy cũng không thể nguôi ngoai. Nghĩ thế nào, nàng lại vươn tay đến lấy son môi trên bàn, cúi người nhào về phía hắn: “Huynh vẽ mặt muội, muội cũng muốn vẽ mặt huynh”.

Nhưng nào ai ngờ được, tiểu Thế tử luôn chiều nàng vô điều kiện vậy mà lúc này lại nghiêng người tránh đi.

Tiểu cô nương còn chưa kịp túm được tay áo hắn.

Ngẩng đầu lên, con người đáng giận kia đã tựa cửa nhàn nhã, đôi mắt hoa đào còn hào phóng tặng nàng một nụ cười!

… Bảo nàng nhịn sao đây?

Lục tiểu cô nương tức giận hừ hừ, hai má nổi quầng hồng nhạt, tỏ vẻ vừa đáng thương vừa tủi thân nhìn hắn.

Trái tim Tùy Ý thoáng chốc đã mềm nhũn, lập tức muốn bước qua đó.

Nhưng nàng lại cố tỏ ra hung dữ nói: “Đợi muội bắt được huynh thì huynh xong đời”.

Hắn “Phì” cười thành tiếng.

… Hết chịu nổi nữa rồi!

Lục Nghi Trinh nắm chặt hộp son môi trong tay, xách váy đuổi theo hắn.

Người hầu hạ trong biệt trang không nhiều, nghe thấy tiếng động, ai nấy đã biết điều tránh đi từ sớm. Cho nên cho dù Lục Nghi Trinh đang lon ton ngoài hành lang thì cũng không bị ai bắt gặp.

Tâm trạng sợ hãi bị người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình đã bay đâu mất, Lục Nghi Trinh bắt đầu tập trung vào mục tiêu tìm kẻ đầu sỏ. Nàng chạy quá chậm, vừa đến sương phòng thì đã bị mất dấu Tùy Ý.

Nàng lang thang vô định hết từ con đường mòn, đến đình hóng mát đến căn đình thủy tạ mà vẫn không tìm thấy người.

Tiểu cô nương hơi cảm thấy thất bại.

Trên đường về sương phòng, nàng mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng phía xa, tinh thần lại dâng lên cao độ, lập tức vén váy đi qua đó.

Mới chạy được nửa đường, bóng người càng thêm rõ ràng. Nhưng nàng cũng phát hiện người đó không phải người nàng muốn tìm, mà là Tiêu Hoàn Thận đã lâu không gặp.

Dường như đối phương cũng bị dáng vẻ ‘bất thường’ của nàng dọa sợ, nhất trời trố mắt, cứng miệng không nói được câu nào.

Tiểu cô nương sực nhớ trên mặt mình còn có râu mèo, nàng xấu hổ vội vàng giơ tay che mặt, quay lưng lại, vô thức hét lớn:

“Ý ca ca!”.

Mất mặt quá.

Thật sự quá mất mặt.

Nàng cũng không khỏi mắng chính mình không có chí khí gì cả. Đến lúc này mà nàng vẫn còn nhớ đến tên xấu xa đã khiến nàng phải sa vào bước đường này.

Nóng giận bùng cháy phừng phừng.

Trong mơ hồ, một bóng người lờ mờ áp trên đầu nàng.

Ngay sau đó, tiểu cô nương cảm thấy như mình bị người đó ôm chặt vào lòng. Mùi hương thanh mát quen thuộc quẩn quanh nơi chóp mũi xoa dịu nỗi lòng.

“Đừng sợ”. Hắn nói: “Không ai nhìn thấy dáng vẻ của Trinh Nhi muội muội đâu”.

Ở phía xa, Tiêu Hoàn Thận cố ý chọn ngày hoàng đạo để đến thăm biệt trang lại ho nhẹ hai tiếng. Hắn ta định cất bước lại gần trò chuyện mấy câu, nhưng lại cảm thấy bầu không khí không đúng lắm nên tự nhủ phải dừng bước.

Dưới nắng nàng ngày hạ, chỉ thấy Tùy tiểu Thế tử cúi đầu, không biết đang thì thầm điều gì với người trong ngực. Bỗng nhiên, hắn giương mắt nhìn sang bên này, khóe môi gợi lên ý cười rất nhạt.

Can đảm cuối cùng của Tiêu Hoàn Thận cũng đội nón ra đi, bước chân vội vã chuồn ngay lập tức.

Đợi đến khi bóng dáng kẻ phá đám đã biến mất hoàn toàn, Tùy Ý mới nhẹ nhàng vỗ lưng tiểu cô nương, dỗ dành nàng: “Được rồi, Trinh Nhi muội muội, hắn ta đã đi rồi”.

Tiểu cô nương cũng túm chặt eo hắn, quyết không buông tay.

“Muội bắt được huynh rồi”.

“Ừ, Trinh Nhi muội muội bắt được ta rồi”.

“Huynh phải vẽ râu mèo ba ngày liền”. Nàng dừng một chút lại nói: “Không được thiếu dù chỉ một ngày”.

“Được, đều nghe muội”.



Sau đó, hắn quả thực vẽ râu mèo ba ngày liên tiếp, cũng không hề ra khỏi cửa.

Tính ra còn có thể tĩnh tâm ở trong phòng đọc sách.

Tiêu Hoàn Thận vốn dĩ thỉnh thoảng sẽ đến thăm biệt trang nhưng sau ngày đó cũng chẳng thấy mặt mũi đâu nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play