Mặc dù Lục Nghi Trinh đã sinh sống ở Dương Châu gần mười năm, nhưng trở về sau sáu năm rời xa, tòa thành trong trí nhớ của nàng trở nên vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Con đường chính nổi tiếng trong thành vẫn không thay đổi, thứ đổi thay chỉ là những lớp sơn mới bên ngoài. Tiếng rao hàng hai bên đường cũng không thay đổi nhưng người già nhường chỗ cho con trẻ, đồ vật cũng đổi mới.
“Ngôi nhà phía trước kia sáu, bảy năm trước bán bánh rán, nhưng bây giờ đã là một tiệm trang sức, nếu muội thích đồ trang sức…”.
Khương Mẫn Hành quen thói luôn miệng không ngừng đột nhiên dừng lại, đổi giọng cứng nhắc: “Thì chúng ta cũng không vào”.
Vốn nghĩ chỉ ra ngoài dạo chơi thôi nên hắn cũng mang theo người hầu.
Nào biết tiểu cô nương yếu ớt tao nhã bên cạnh đây đụng đến mua đồ lại quyết liệt như thế. Lúc thì nói muốn mua cho khuê mật ở kinh thành món quà kỷ niệm, lúc lại nói phải chọn một món quà cho biểu tẩu chưa vào cửa…
Giờ thì hay rồi, tâm ý của nàng, nhưng thành quả của những lần vào các cửa tiệm thì hắn phải gánh bằng hết.
Khương Mẫn Hành trưng vẻ mặt đau khổ, hai cánh tay xách đầy túi lớn túi nhỏ, trước ngực còn ôm một đống đồ chơi vặt vãnh. Khó khăn lắm hắn mới thò được khuôn mặt ra ngoài, ánh mắt cầu xin vị tiểu tổ tông Lục gia vẫn đầy mặt hào hứng mua đồ.
Lục Nghi Trinh tròn mắt nhìn, cuối cùng cũng sinh ra chút thương hại đối với hắn.
“Hay là chúng ta đến quán trà chỗ rẽ phía trước nghỉ một chút, ngươi về phủ gọi xe ngựa đến nhé?”.
Khương Mẫn Hành rất muốn khóc, gật đầu lia lịa, vừa xách một đống đồ nặng, vừa nghĩ bụng: Lần này về phủ, ta không chỉ gọi một xe ngựa đến đâu, mà còn phải gọi thêm năm sáu người hầu nữa!
Trong lúc kích động, Khương tiểu công tử không chú ý đường xá, không may đụng trúng một người đối diện. Hắn “Aa..” một tiếng, mông sắp phịch xuống đất, đồ lớn đồ nhỏ trên người cũng rơi lả tả trên mặt đất.
“Kẻ nào để mắt sau gáy thế? Dám va vào người tiểu gia ta?”
Lục Nghi Trinh quay đầu kéo hắn đứng dậy: “Khương Mẫn Hành, ngươi không sao chứ?”.
“Không sao, không sao, tránh ra, muội tránh ra nào”.
Khương Mẫn Hành vốn là người tính tình bất kham, ở nhà còn tém lại một chút, một khi ra đường thì ngay cả ông trời cũng không quản được hắn.
“Đứng yên đó, không được nhúc nhích. Để tiểu gia nhìn xem rốt cuộc ngươi mặt ngang mũi dọc ra sao”.
Hắn nghiến răng dọa nạt, nhẹ nhàng đẩy Lục Nghi Trinh đang cản đường sang một bên, đôi mắt như chim ưng híp lại nhìn chằm chằm về phía trước.
“Tiểu… tiểu Khương công tử”.
Gã sai vặt va phải hắn khúm núm sợ hãi, khom người xin lỗi.
“Xin lỗi xin lỗi, tiểu nhân đang vội về phủ lấy mũi tên cho Nhị công tử cho nên không nhìn được, va phải tiểu Khương công tử, thật sự xin lỗi!”.
“… Bách Phát?”. Khương Mẫn Hành nhíu mày. “Nói như thế thì tên khốn kiếp Tạ Tòng Văn kia đang ở gần đây hả?”.
“Bẩm tiểu Khương công tử, đúng vậy! Nhị công tử nhà ta đang uống rượu tại tửu lâu, nhưng nửa chừng nghe được có người tranh luận ai ném tên vào bình giỏi hơn nên ngứa chân ngứa tay, muốn đánh cược với mấy người kia. Hiện giờ công tử sai ta về phủ lấy bình rượu và mũi tên đến đó”.
Lục Nghi Trinh nghe thấy mấy chữ ‘ném tên vào bình’, đuôi lông mày khẽ nhướng lên tò mò.
Khương Mẫn Hành khinh thường nói: “Đây cũng có vẻ giống chuyện mà hắn ta sẽ làm ra”.
Ba người cùng nhau chuyển đồng đồ lớn đồ nhỏ vào quán trà. Khương Mẫn Hành cũng không truy cứu chuyện gã sai vặt Bách Phát đâm sầm vào hắn nữa, xong xuôi bèn phất tay áo thả gã đi.
Lục Nghi Trinh nhìn bóng dáng chạy xa dần của gã sai vặt, tò mò hỏi: “Khương Mẫn Hành, cái gì… cái gì Văn đó, ngươi biết hắn ta hả?”.
“Đương nhiên là biết, biết không thể biết hơn được nữa ấy chứ. Muội có nhớ vị tẩu tẩu chưa qua cửa của chúng ta họ gì không?”.
“Họ Tạ”.
Nói đến đây, Lục Nghi Trinh chợt liên tưởng đến điều gì đó.
Khương Mẫn Hành gật đầu khẳng định suy nghĩ của nàng: “Không sai, chính là điều mà muội nghĩ. Tạ Tòng Văn chính là đệ đệ ruột của Tạ Dung – biểu tẩu của muội, và cũng là tẩu tẩu của ta”.
“Tính cách hai tỷ đệ bọn họ chả giống nhau chút nào. Tạ Dung tỷ tỷ tri thư đạt lý, dịu dàng lương thiện, nhưng đệ đệ của tỷ ấy thì… Tạ Tòng Văn… hắn ta thích võ, tóm lại là tiểu bá vương khét tiếng số một thành Dương Châu”.
“Năm năm trước, gia chủ Tạ gia vì nhận chức Thông phán mà đến Dương Châu. Mấy năm nay, thanh danh của vị quan này rất tốt. Mặc dù ta không hòa hợp với Tạ Tòng Văn, nhưng dù sao cũng sắp đến đại hôn của hai nhà, tổ phụ và phụ thân đã dặn ta không được xung đột với hắn trong thời gian này”.
“Thì ra là vậy”. Lục Nghi Trinh giải tỏa nỗi nghi hoặc trong lòng, nhẹ nhàng thúc giục: “Được rồi, Khương Mẫn Hành, ngươi mau về phủ gọi xe ngựa đi”.
“Vậy muội phải ngồi đợi trong quán trà đấy nhé, không được chạy lung tung”.
Thấy Lục tiểu cô nương gật đầu đồng ý, Khương Mẫn Hành mới sửa sang y phục rồi hòa mình vào biển người đông đúc trên phố.
…
Bên kia, gã hầu Bách Phát của Tạ phủ lấy đồ đạc rồi vội vã chạy về tửu lâu.
Tạ Tòng Văn tính tình sảng khoái, mới một lúc mà đã xưng huynh gọi đệ với các hán tử mới nãy còn tranh luận ngoài cửa, bắt đầu uống rượu.
Bách Phát gõ cửa sương phòng, do dự bước đến, giấu đống đồ vật này đi cũng không được mà đưa ra cũng không xong.
“Công tử, chúng ta còn thi ném thẻ vào bình không ạ?”.
“Thi chứ, nhất định phải thi”. Tạ Tòng Văn nói, sau đó lại rót rượu cho người đối diện: “Nhưng cũng phải đợi ta và mấy vị huynh đệ này uống rượu xong đã. Uống đã rồi thì so tài mới thú vị”.
Tiếng cười bên bàn rượu vang lên khắp bốn phía, bầu không khí cực kỳ vui vẻ.
Tạ Tòng Văn gắp đồ ăn, gọi người hầu đến bàn, hỏi bâng quơ: “Sao ngươi về một chuyến mà lâu như vậy?”
“Bẩm công tử, trên đường về phủ, tiểu nhân va phải một người”.
“Người nào?”.
“Tiểu Khương công tử”.
Tạ Tòng Văn ngạc nhiên “A” một tiếng: “Sao hắn lại được thả ra ngoài rồi? Chẳng phải mấy ngày trước vì chuyện mua bán cửa tiệm mà hắn bị cha cấm cửa ở nhà hả?”.
“Tiểu nhân cũng không nắm được tình hình cụ thể”. Bách Phát dừng một lúc: “Nhưng mà tiểu nhân nhìn thấy bên cạnh tiểu Khương công tử hôm nay còn có một cô nương như tiên giáng trần vậy”.
Tạ Tòng Văn nghe vậy, hai con mắt đều sáng lập lòe: “Khương Mẫn Hành cũng có vận đào hoa hả? Thú vị, thú vị đây. Ngươi mau tả kỹ cho ta cô nương kia trông như thế nào?”.
“Dạ, vóc dáng rất đẹp, gương mặt như trứng gà bóc, đôi mắt là đẹp nhất; tóm lại, tóm lại là ăn đứt mấy cô nương trong thành gấp trăm lần”.
“Đúng rồi, lúc tiểu nhân về tửu lâu thì thấy cô nương kia vẫn ngồi trong quán trà. Nếu giờ nàng vẫn chưa đi thì có lẽ có thể nhìn thấy từ cửa sổ hành lang phía Bắc đó ạ.
Tạ Tòng Văn còn tâm trí nào mà uống rượu nữa đây? Lòng hiếu kỳ đã lấn át mọi thứ.
Hắn ta vội vàng cáo từ mấy vị án tử đang ngồi uống rượu, mau chóng ra ngoài đến cuối dãy hành lang phía Bắc. Hắn ta đẩy cửa sổ ra nhìn xuống dưới.
Trước mắt chỉ là con phố tấp nập rộn ràng người đi đường.
Tạ Tòng Văn cẩn thận đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng, một bóng người yểu điệu trong bộ y phục màu hạnh bỗng nhiên ập thẳng vào mắt hắn.
Khoảnh khắc này, tất cả âm thanh bên tai dường như đều dừng lại.
“Bách, Bách Phát, Bách Phát”.
Tạ Tòng Văn run rẩy vươn tay, mấy lần muốn túm lấy tay áo gã sai vặt nhà mình nhưng lòng bàn tay vã đầy mồ hôi nên cứ tóm trượt hết lần này đến lần khác.
“Công tử?”.
Tạ Tòng Văn nghiến răng ken két: “Ngươi chắc chắn nàng, nàng và Khương Mẫn Hành là kiểu quan hệ đó hả?”.
“Cái này…”. Bách Phát rầu rĩ nói: “Bọn họ cùng dạo phố, nhưng hình như không phải quan hệ sắp định thân. Cô nương kia gọi thẳng tên của tiểu Khương công tử”.
“Cũng có khả năng là họ hàng xa?”.
“Đúng đúng đúng, bọn họ cũng có thể là họ hàng”.
Sắc mặt khô héo đến nơi của Tạ Tòng Văn như được tiếp thêm sức sống, quyết định ngay lập tức: “Ngươi nhanh chóng đi tìm hiểu lai lịch của cô nương này cho ta, nhưng phải nhớ là không được quấy nhiễu đến người ta”.
Gã hầu Bách Phát nhận lệnh lùi ra.
Tạ Tòng Văn quay đầu lại, chăm chú nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ.
Cô nương mặc y phục màu hạnh trong quán trà kia không hề cảnh giác ánh mắt của hắn ta, nàng đỡ một bên thái dương, nhẹ nhàng ngáp một cái. Hình ảnh trong chốc lát khiến người ta liên tưởng đến con mèo trắng lười biếng trên ghế Quý phi.
Xe ngựa của Khương phủ chậm rãi chạy đến quán trà.
Khương Mẫn Hành nhảy khỏi xe, dặn dò đám người hầu chất đống đồ của cô nương vào trong xe.
Chẳng mấy chốc, cô nương kia cũng từ từ theo Khương Mẫn Hành bước lên xe.
Thoáng chốc đã chẳng thấy bóng dáng nàng đâu nữa.
Xe ngựa Khương phủ đi xa dần.
Tạ Tòng Văn thở dài một tiếng, đang muốn rời đi thì đột nhiên lại phát hiện ra chuyện gì, cả người lại bò lên cửa sổ.
Xe ngựa của cô nương mặc y phục màu hạnh vừa hồi hình như đi về phía…
Tạ gia?
…
Trong xe ngựa Khương gia.
Lục Nghi Trinh lấy một chiếc hộp bằng gỗ trinh nam từ đống lễ vật cao như núi.
Đây là quà gặp mặt mà nàng chuẩn bị cho biểu tẩu Tạ gia sắp qua cửa.
Mười ngày sau chính là ngày vui kết thông gia của hai nhà Khương Tạ.
Theo tập tục dân gian, trước hôn lễ, tân lang tân nương không được gặp mặt nên mấy ngày nay Khương Cẩn Ngôn đều theo Đại cữu mẫu bố trí tân phòng, cũng không đến Tạ gia.
Khương Mẫn Hành thì không cần e ngại chuyện này, thản nhiên đưa theo Lục Nghi Trinh đến trước cửa Tạ phủ, thi lễ với ông lão nghiêm chỉnh trước cửa:
“Làm phiền, biểu muội nhà ta từ kinh thành đến Dương Châu, muốn gặp Tạ gia tỷ tỷ, mong ông vào thông báo cho chúng ta một tiếng”.
“Tiểu Khương công tử sao lại nói vậy? Đều là người một nhà, mau mời vào”.
Ông lão mỉm cười, nghiêng người dẫn đường cho bọn họ.
Lọt vào tầm mắt là đầm nước nhỏ và hòn non bộ tao nhã, đúng ngày xuân, cây cối xanh mướt, chim oanh véo von. Rảnh ngồi ngồi ngắm cảnh quả thật cũng rất hứng thú.
Tiểu viện của Tạ gia Đại cô nương nằm góc phía Đông.
Lúc Khương Mẫn Hành và Lục Nghi Trinh đến đó, Tạ Dung đang ngồi trong phòng thêu thùa.
Cũng không phải thêu thứ đồ gì quan trọng cho đại hôn. Mấy thứ như áo cưới, giày thêu… một tháng trước Tạ Dung đã hoàn thành. Lúc này ngồi thêu cũng chỉ vì muốn giết thời gian, tiện thể xua tan cảm giác hồi hộp bất an trong lòng.
“Đại cô nương, nghỉ ngơi chút đi, Khương tiểu công tử đưa biểu muội nhà ngài ấy đến thăm cô nương”.
Bị lão ma ma ngăn lại, lúc này Tạ Dung mới ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói:
“Biểu muội? Là biểu muội mà mấy ngày trước Cẩn Ngôn đến Phụng Sơn đón về đấy sao?”.
“Đúng vậy”.
“Ma ma, mau, mau chỉnh lại búi tóc cho ta, tô lại lông mày nữa”.
…
Lục Nghi Trinh được nữ sử trong viện đưa đến phòng khách.
Một lúc sau, lại có một nữ sử khác dâng điểm tâm và trái cây, còn cả trà nóng.
“Không biết cô nương khẩu vị thế nào cho nên nhà bếp tùy tiện chuẩn bị vài món. Nếu cô nương ăn không quen miệng thì chúng ta có thể đi đổi món khác”.
Lục Nghi Trinh được yêu sinh sợ, liên tục xua tay nói: “Không cần đâu, ta ăn quen mà”.
Đợi mấy nữ sử tươi cười lui ra ngoài, tiểu cô nương mới nhìn sang Khương Mẫn Hành đang vừa ăn bánh vừa cười hì hì bên cạnh, cảm thán nói: “Tạ gia tỷ tỷ cũng tốt quá rồi”.
“Cho nên ấy mà, nếu không phải Tạ gia còn có Tạ Tòng Văn thì ngày nào ta cũng muốn đến đây đó”.
Hai người trò chuyện câu được câu chăng, một lúc sau, Tạ Dung đã trang điểm xong xuôi khoan thai bước vào phòng khách.
Lục Nghi Trinh vừa nhìn thấy biểu tẩu tương lai, hai mắt lập tức sáng lên.
Vị Tạ gia Đại cô nương này tính tình hiền dịu, mặt mày trời sinh đã có nét tươi cười, rất dễ khiến người khác có cảm giác thân thiết; hơn nữa, giọng nói của nàng cũng trong trẻo như nước suối:
“Mẫn Hành. Còn có vị này, chắc là Lục cô nương mà Cẩn Ngôn thường nhắc với ta phải không?”.
“Được rồi, Lục tiểu muội không cần câu nệ”. Tạ Dung cười dịu dàng: “Còn nữa, nếu Lục tiểu muội không ngại thì cứ gọi ta là Đại tỷ tỷ như đệ đệ ngang bướng của ta là được”.
“Gọi như thế chẳng phải là vô duyên vô cớ tặng thêm mấy tuổi rồi sao? Muội có thể gọi tỷ là A Dung tỷ tỷ không?”. Lục Nghi Trinh nhẩm tính, lại nói: “Bình thường muội cũng gọi Đại biểu ca là A Ngôn biểu ca”.
A Ngôn biểu ca, A Dung tỷ tỷ, nghe đúng là một đôi rồi.
Tạ Dung buồn cười, hai gò má cũng nổi lên quầng hồng nhạt, che khăn cười nói: “Đương nhiên là được, Lục tiểu muội gọi thế nào ta cũng thích”.
“A Dung tỷ tỷ, đây là quà gặp mặt muội tặng cho tỷ”.
Tạ Dung hơi ngạc nhiên nhận chiếc hộp gỗ trinh nam trong tay Lục Nghi Trinh: “Cảm ơn Lục tiểu muội. Theo lý mà nói, ta nhiều tuổi hơn muội, đáng ra phải là ta tặng quà gặp mặt cho muội mới đúng”. Tạ Dung quay đầu dặn dò: “Ma ma, mau đi lấy túi đồ trong ngăn tủ trên cùng đến đây”.
Tạ Dung chuẩn bị cho vị tiểu biểu muội đường xa đến đây rất nhiều y phục và đồ trang sức xinh đẹp. Bây giờ gặp được người, Tạ gia Đại cô nương chỉ cảm thấy Lục Nghi Trinh đâu đâu cũng đẹp, đâu cũng khiến người khác yêu thích, bởi vậy mới nóng lòng muốn tự mình trang điểm, đổi y phục cho tiểu biểu muội.
Cứ như là… vừa sinh con gái vậy.
Một bên phòng khách, Khương Mẫn Hành đáng thương bị lơ đẹp, âm thầm oán trách trong lòng.
Nhưng dù kiêu ngạo thế nào thì hắn cũng không thể không thừa nhận, tiểu biểu muội này của hắn từ nhỏ đã rất khiến người ta yêu thích. Từ trưởng bối đến những người ngang vai vế, không ai có thể thoát được.
Ở điểm này, nàng mạnh hơn hắn không chỉ trăm lần thôi đâu.
…
Thẩm mỹ của Tạ Dung vô cùng tốt.
Chiếc váy lụa màu vàng nhạt được bao phủ bởi một tầng khói mây, đổi một kiểu búi tóc khác, khuyên tai màu táo đỏ lấp ló sau những sợi tóc đen nhánh thoáng nhìn vừa nhẹ nhàng vừa xinh đẹp, tựa như mỹ nhân trong tranh bỗng nhiên thức tỉnh.
Lão ma ma đã từng thấy nhiều mỹ nhân cũng không khỏi phải cảm thán khi nhìn tiểu cô nương ngồi trước gương đồng.
Biểu cô nương Khương gia quả nhiên xinh đẹp không giống người phàm, sau này sẽ khiến biết bao nam tử tan nát cõi lòng đây?
Lục Nghi Trinh vịn tay Tạ Dung, sau khi đi vào phòng khách, không khí trong phòng gần như ngưng đọng.
Ngay sau đó, một tiếng “Xoảng” của chén sứ rơi vỡ trên mặt đất vang lên.
Gian phòng xuất hiện thêm một người.
Lục tiểu cô nương lần theo hướng âm thanh, khó hiểu nhìn về phía hắn ta.
Đó là một tiểu công tử trẻ tuổi trong có bốn năm phần giống Tạ Dung. Chỉ là bây giờ hắn ta đang ngơ ngác nhìn năng, đăm chiêu không biết đang nghĩ gì.
Hẳn là đệ đệ của Tạ Dung.
Lục Nghi Trinh thầm xác định thân phận của người mới đến, do dự một lúc mới cong khóe miệng cười với hắn.
Sắc mặt tiểu công tử bỗng nhiên nổ “rầm” một tiếng.
Sắc đỏ kéo dài từ cổ lan đến tận đỉnh đầu. Giả sử lỗ tai có thể bốc khói thì có lẽ toàn bộ phòng khách bây giờ đã bị những làn khói trắng xâm chiếm thành tiên cảnh bay lượn mịt mùng.
Tạ tiểu công tử như một cái xác không hồn, chậm rãi từng bước đi về phía nàng.
Lục Nghi Trinh giật mình, bất chợt lùi về sau lưng Tạ Dung.
“Chào Lục, Lục, Lục cô nương… Ta, ta tên là Tạ Tòng Văn”.
Hắn ta đờ đẫn nói xong câu đó, lại mờ mịt nhoẻn miệng cười toe toét với nàng.
Hàm răng trắng bệch.
Máu mũi đỏ hoe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT