Khăn trải giường trên giường bệnh đã được gấp gọn gàng, A Tá đang ngồi trên sô pha, dùng một tay gõ bàn phím với tốc độ cực nhanh, bên ngoài ánh đèn thường xuyên phản chiếu, một bên quan sát Nhu Nhu bên người hộ lý Tiểu Dương đang cho con bé ăn.

Phải nói thị lực của Đỗ Triết rất tốt, ngay cả hộ lý được thuê cũng hoàn hảo như vậy, ít nhất phải chăm sóc Nhu Nhu thật tốt, nếu không vì tay sưng như tay lợn vì tích tụ thuốc, cầm thìa mà cho Nhu Nhu ăn cậu sợ rằng nó sẽ run rẩy đến mức không thể đưa vào miệng con bé.

Như vậy, Nhu Nhu sẽ đói, lúc đói sẽ không có dinh dưỡng, hiện tại Nhu Nhu cần bổ sung dinh dưỡng, bổ sung dinh dưỡng có thể xuất viện sớm.

Nhu Nhu nuốt nốt miếng cơm cuối cùng, lau miệng sạch sẽ, nhảy xuống giường chạy đến trước mặt A Tá, ôm lấy người cậu, vùi đầu vào ngực cậu, tròn xoe mắt tò mò và nói: "Daddy, con muốn người ngủ một giấc với con. "

A Tá một tay ôm con bé trên đùi, hôn lên trán Nhu Nhu vẫn tiếp tục gõ bàn phím, cưng chiều: "Daddy đang viết truyện, viết truyện đổi lấy tiền mua sách tranh cho Nhu Nhu, Dương ca sẽ dỗ con ngủ. "

Nhu Nhu hốc mắt ươn ướt, giận dỗi bỏ đi, cậu còn tưởng ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng con bé quay lại với một ly nước, miệng ư a, đặt vào tay cậu, nghiêm túc nói: "Daddy, đôi môi phải thực tốt, người nhớ uống nước! "

A Tá liếm liếm môi, thật sự là đã bong tróc, sờ sờ cái đầu nhỏ của Nhu Nhu, con bé lập tức nắm lại mu bàn tay của cậu, thổi vào: "Daddy, thổi thổi sẽ không đau nữa."

A Tá dở khóc dở cười, cậu mới 28 tuổi liền có thể được hưởng đãi ngộ hiếu thuận của con gái sao. Đúng là đứa con gái được cậu nuôi dạy không uổng công vô ít mà.

Uống một ngụm nước con bé đem đến: "Nhu Nhu ngốc, Daddy không đau!"

Nhu Nhu một tay lưu loát ngồi ngay ngắn bên cạnh cậu, cúi đầu đếm từng ngón tay, giọng điệu như một người lớn tuổi: "Con năm tuổi rồi, năm tuổi có thể chăm sóc Daddy, Daddy người phải ngoan nha!"

Trời ạ, làm sao mà cục bông nhỏ lại có thể lừa tình như vậy được? Làm tâm trạng của người cha già này đang dâng trào. A Tá cảm thấy những sự việc xảy ra trong những ngày qua có thể khiến con bé sợ hãi khiến con bé trở nên đa cảm: "Daddy chỉ mới hai mươi tám, lớn hơn con nhiều tuổi, cho nên con phải nghe lời, nhanh đi ngủ đi."

Nhạc chuông của điện thoại di động thật êm tai, A Tá dừng lại những gì muốn nói, ngồi xa hơn một chút, nói với Nhu Nhu: "Chắc là điện thoại của baba gọi đến. Con mau nhấc máy đi. Daddy vào phòng tắm một lát."

Sau khi cất lên, Nhu Nhu phàn nàn ngay lập tức: "Baba! Con muốn Daddy ngủ. Người không nghe lời con. Daddy nghe lời nói của người nhiều nhất. Baba có thể nói giúp con không."

Nói xong kéo áo A Tá về phía mình, đưa tay nhỏ quay màn hình điện thoại về phía cậu, cậu lấy tay che mặt theo bản năng, nhanh chóng quay màn hình điện thoại về phía Nhu Nhu: "Em xin lỗi, em không cố ý ngồi cạnh Nhu Nhu, em... Em định đi vệ sinh, em đi ngay."

Chờ một chút

A Tá không dám nhúc nhích, khẽ thở dài và lắc đầu, tiêu rồi, tiêu rồi, Nhu Nhu, con hại ta thê thảm rồi

Dùng bàn tay nhỏ của mình, tầm nhìn của màn hình đã thay đối từ trước sang phía sau. Khuôn mặt của cậu xuất hiện trên màn hình, một ánh sáng phản chiếu che chắn phía trước và đôi mắt lo lắng từ phía sau đang nhìn toàn cảnh, ánh mắt ấy nhìn xuống rõ ràng là đang nhìn Nhu Nhu, nhưng miệng lại lẩm bẩm điều gì không ai có thể nghe thấy gì.

Sắc mặt của cậu có chút kém hơn so với lúc nhập viện hai ngày trước, sắc mặt phờ phạc, lông mày lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Tuy nhiên, bác sĩ nói rõ ràng là các chỉ số của cậu bình thường hơn nhiều so với lúc nhập viện, hộ lý Tiểu Dương cũng thông báo rằng mọi thứ vẫn bình thường và cậu không có triệu chứng nôn ra máu nữa.

Tuy nhiên, trong vòng 5 giây, trán của cậu rõ ràng là bị mệt mỏi che kín. Đỗ Triết hỏi: "Có nóng không?"

Nhu Nhu không trả lời, A Tá rõ ràng đang rất lo lắng, chỉ vào điện thoại và nhắc nhở Nhu Nhu: "Còn con, trả lời baba nhanh lên."

Nhu Nhu chạm vào tay cậu đáp lại: "Daddy lạnh lắm, để con nói với ba nhé, hôm nay Daddy không ăn bữa sáng hay bữa trưa nào, cũng không uống nước, cứ ngồi viết truyện mãi. Baba, người quản Daddy đi!"

A Tá điên cuồng vẫy tay phủ nhận với Nhu Nhu, ra hiệu cho con bé đừng nói nữa, Nhu Nhu nói được thì rất hăng say kể ra, con bé sẽ không dừng lại: "Baba, Daddy thật sự là không ngoan."

A Tá bất lực dựa vào thành số pha không còn gì để luyến tiếc, xoa xoa thái dương đang muốn chết não, điện thoại bên kia nói: "Nhu Nhu, đưa điện thoại cho daddy con, Baba có chuyện muốn nói với Daddy."

Nhu Nhu nhanh chóng đưa điện thoại vào tay cậu, che miệng cười khẩy.

Cậu hít một hơi thật sâu, chạm vào khuôn ngực của mình, dành thời gian có hạn để tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, dũng cảm và chuẩn bị cho mọi thứ, nó cứ văng vẳng bên tai, chưa kịp nói thì anh đã nói: "Ân, tôi vừa đi vệ sinh về, có chuyện gì vậy? Tình trạng Nhu Nhu khá tốt, ngày mai có thể cắt chỉ. Bận quá không về được cũng không sao. Em có thể chiếu cố tốt Nhu Nhu”.

Lau sạch mồ hôi đang thường xuyên chảy ra, về sau mà sinh bệnh thì chắc sẽ không dậy nổi.

Đỗ Triết không hài lòng chủ đề của mình vừa hỏi: "Tại sao không ăn?"

A Tá rùng mình nghĩ đến cơn đau khi ăn liền nói: “Em đã ăn rồi, nhưng con bé không nhìn thấy”.

Đỗ Triết dùng đầu bút châm lên bàn, lãnh đạm nói: "Tôi tin Nhu Nhu sẽ không nói dối. Đồng thời, tôi hi vọng cậu hiểu được một điều. Nếu cậu không thể tự chăm sóc bản thân, tôi có lý tin rằng cậu không thể chăm sóc được Nhu Nhu."

Lại muốn đề cập đến việc để Vương Hy chăm sóc Nhu Nhu sao? Anh có bao nhiêu điều không muốn cậu chăm sóc Nhu Nhu đây, tùy tiện tìm một vài sự tình đều có thể thuận theo ý anh. A Tá lương tâm cắn rứt nhất thời cười nhẹ: "Anh đừng nghiêm túc như vậy chứ."

Đỗ Triết suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nhu Nhu gần đây tâm tình không ổn định, khi con bé nghỉ ngơi, cậu nên ở bên cạnh con bé một chút đi."

"Này, được rồi." Cậu tự nhiên bổ sung thêm “Đừng làm việc mệt quá, nghỉ ngơi nhiều hơn đi, em đi chăm sóc Nhu Nhu, nhất định sẽ làm thật tốt."

"Tôi hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ trở về nghỉ ngơi cùng chơi với con bé."

Sau khi cúp điện thoại, A Tá lau sạch mồ hôi trên người, chỉ phát hiện quần áo bệnh viện phía sau lưng đã ướt đẫm, mới miễn cưỡng cầm lên bộ khác để thay. Nhu Nhu, tay kia giữ chặt trụ chai nước đang di chuyển, nói: "Nhu Nhu, daddy sẽ cùng con đi ngủ."

Nhu Nhu thích đùa giỡn trước khi đi ngủ, cuối cùng hai người đều nằm trên giường mệt mỏi. Hộ lý Tiểu Dương thở phì phò mở cửa, đưa hai tay một cái túi ni lông nặng nề, nói: "Đỗ tiên sinh đã bảo tôi đi mua. Đồ tiên sinh, anh mau uống một chai đi."

Nhấc điện thoại lên, đưa về phía A Tá bấm nút quay video.

A Tá nghi ngờ nhìn dòng chữ "X Family Juice" trên túi nilong, mở ra xem nước trái cây đủ màu sắc, ngẩng đầu hỏi: "Đỗ tiên sinh bảo cậu đi mua sao? Nhu Nhu vừa ăn no rồi. Sao còn cho con bé uống nước trái cây?"

Hộ lí Tiểu Dương lập tức ngăn lại: "Không phải, Đồ tiên sinh, không phải cho Nhu Nhu, mà Đỗ tiên sinh muốn anh uống, anh uống một chút đi, tôi mới có kết quả tốt để báo cáo."

"X family Juice" nổi tiếng với loại nước trái cây vừa mới vắt, A Tá thống khổ mà ôm ngực, da thịt đau đến mức muốn lấy mạng, nếu là đồ cho Nhu Nhu uống cậu có thể trả một nửa tiền. Còn nếu Đỗ Triết để cậu uống thì sẽ phải trả đủ số tiền đó. Cậu lặng lẽ đưa tay ra lấy hóa đơn của Tiểu Dương, con số trên đó thật sự đủ khiến người ta chết ngất.

Không mua liền mua, vậy thì hưởng một chút vậy.

Cậu cầm lên một chai nước vị dâu tây, ở cửa ra vào suýt chút nữa đã không nhổ ra, ngờ vực nhìn nước trái cây trong chai thủy tinh, chỉ vào đó hỏi Tiểu Dương: "Nước dâu tây? Ấm không?"

Đây là loại nào?

"Tôi cũng không rõ, Đỗ tiên sinh bảo tôi lấy. Đồ tiên sinh, anh uống thêm đi."

Nhu Nhu cũng chơi xấu, cầm bàn tay nhỏ bé chống xuống đáy cốc, không cho Daddy cơ hội nói chuyện, đổ vào miệng cậu, A Tá suýt nữa sặc chết, bỏ bàn tay nhỏ bé của Nhu Nhu sang một bên, cầm chai dâu tây đổ vào cổ họng.

Cậu ôm lấy lồng ngực đau nhức của mình hít thở không khí trong lành, nhưng cậu ngạc nhiên thú vị khi thấy bụng mình không đau nhiều như khi mình uống, cậu nuốt nước trái cây trong sự buồn bã cầm cốc một cách mãn nguyện. Dâu tây thực sự làm mọi thứ rất ngon.

Và nó thực sự rất ngọt ngào.

Đỗ Triết mua rồi, có ngọt không!

Khi Tiểu Dương hoàn thành nhiệm vụ, cậu ta cất điện thoại và rời đi, nhưng Nhu Nhu không biết lại nghĩ đến cái gì? Rơi nước mắt, không phải như lần trước mà khóc lớn, mà là co rúm người run rẩy, nước mắt lưng tròng. Cho dù A Tá có nói chuyện có trêu chọc thế nào, cũng không cảm thấy phản ứng, đờ đẫn như một đứa trẻ không phải năm tuổi.

A Tá cảm thấy vô cùng khổ sở sợ hãi, tình huống như vậy chưa từng xảy ra bao giờ, cậu đoán rằng những sự việc gần đây đã khiến con bé bị sốc đến mức khiến con bé ngập tràn trong suy nghĩ.

Sau khi Nhu Nhu chìm vào giấc ngủ với đôi mắt sưng đỏ. Trầm tư yên tĩnh suy nghĩ một hồi, nắm chặt tóc lý giải. Cậu không thể không ấn nút điều khiển điện thoại để tắt mở.

Màn hình xen kẽ giữa sáng và tối khiến khuôn mặt cậu trắng bệch như tờ giấy, nếu thật sự vì cậu mà Nhu Nhu mới trở nên đờ đẫn như vậy, thì phải làm sao đây?

Cậu thực sự... Cậu không muốn mất đi Nhu Nhu chút nào, thậm chí cậu không thể tưởng tượng được một phần trăm khả năng.

Cuối cùng chỉ có thể chống lại khả năng mất đi Nhu Nhu, hoặc là để Đỗ Triết hiểu lầm cố ý lấy Nhu Nhu làm cái cớ thu hút sự chú ý của anh, nhắn tin cho Đỗ Triết nói cho anh biết những cảm xúc kỳ lạ gần đây của Nhu Nhu một phần lớn trong đó là thú nhận lỗi lầm và tự trách bản thân, cho rằng có lẽ đã khiến con bé xem những cảnh quá mức "cẩu huyết".

Rốt cuộc là cậu sợ rằng sự bất ổn về cảm xúc của Nhu Nhu hay là cậu sợ hơn là mất Nhu Nhu.

Nếu sau này có thêm bóng dáng thơ ấu nào nữa, cậu thật sự không đủ sức hối lỗi với cái chết.

Nửa giờ sau, một tin nhắn trả lời được gửi tới, cô đọng sự súc tích, chỉ vỏn vẹn bốn chữ.

__Ngày mai gặp rồi nói.

Cậu thở dài và nhanh chóng đáp lại: "Được rồi!"

__Không nghỉ ngơi?

"Con bé ngủ rồi! Đừng lo lắng!"

__Trễ tí sẽ có soup được giao đến.

"Được rồi, em sẽ cho Nhu Nhu uống!"

- Có hai phần. Tôi đang chuẩn bị họp.

Hai phần sao? Nhu Nhu có thể uống nhiều như vậy được không? A Tá đang định trả lời “Đã hiểu!” Đột nhiên có một tin nhắn văn bản khác den.

––Đừng lo lắng, tôi sẽ tìm ra cách.

Cậu không ngờ lại nhận được những phản hồi như vậy, đột nhiên cậu chỉ biết chết lặng, không biết mình nên có những cảm xúc và biểu hiện như thế nào.

Tầm mắt của cậu lưu lại mấy chữ này, giống như nước biển dâng cao đột nhiên xông vào trong cơ thể khô khốc, thổi mạnh vào trái tim đã cạn kiệt, chảy đến tử chỉ, tưới vào đất cằn cỗi.

Cậu miễn cưỡng xoa xoa dòng chữ trên màn hình, sau đó cẩn thận áp lên hai má, nhiệt độ đã mất từ lâu giống như ngọn lửa nhỏ, bốc chảy ở nơi cực kỳ lạnh lẽo đã lâu, nhiệt độ vừa vặn để cho cậu. tim không ổn định bất thường.

Cậu cười hôn lên màn hình, chắp tay tỏ vẻ ngoan đạo cảm ơn.

Cảm ơn anh, Đỗ Triết. Đủ rồi! Chỉ cần như vậy là đủ rồi

“Người ta có ba việc gấp, em đi trước đi, anh đi toilet." Đặng Tử Bằng ném hết hộp quà cho Đặng Gia Hào, phóng tới nhà vệ sinh với tốc độ như bay, Đặng Gia Hào không biết cười hay là khóc. Phải một mình xách hai thùng quà to đến tận cửa phòng.

Tiểu Dương, người đang ngồi ở cửa, nói rằng họ đang nghỉ ngơi, Đặng Gia Hào giải thích rằng mình là bạn của A Tá. Tiểu Dương yêu cầu cậu ta ngồi trên ghế sofa đợi trước, họ sẽ dậy sau khoảng mười phút nữa.

Đặng Gia Hào đang ngồi trên ghế sô pha bước vào thì thấy A Tá đang run rẩy liên tục dưới chăn, lúc đó cậu ta mới nhận ra là cậu cũng đang bị tiêm thuốc, cậu ta vô thức lẩm bẩm: "Cha và con gái bị ốm, sao vậy, có sao không, có lạnh không? "

Cậu ta muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể của A Tá, dùng hai tay chạm vào cổ tay cậu, lập tức liền có bàn tay lạnh ngăn lại, bị A Tá nắm lấy, kéo nhẹ bàn tay cậu ta lên xoa má cười vui vẻ: "Đỗ Triết, Đỗ Triết, anh tới rồi."

"?"

Đặng Gia Hào sợ tới mức không dám nhúc nhích, giống như phát hiện ra bí mật lớn của thế kỷ, chuyện phiếm đã nhìn thấy mấy vạn năm, trong lòng thầm nghĩ, sẽ không.

Đỗ Triết ngày đó? Dù nhìn thế nào thì họ cũng không giống như đi cùng một đường. Cậu ta nghĩ kỹ lại, muốn vỗ tay và hoan hô trước cái đầu tuyệt vời của mình, nghĩ đến lần duy nhất gặp nhau, cả hai đều trông thật kỳ lạ.

Đó là lý do mà Đỗ Triết, người đã nhiều năm không gặp, nói chuyện rất vui vẻ với mọi người, ngay cả lần đầu tiên gặp mặt, nhưng anh ta là người duy nhất lịch sự với Đồ Tá Chá cũng sẽ không có nhiều lời với cậu. Câu trả lời có thể được giải quyết bằng một từ hoặc nói một từ khác, Đỗ Triết sẽ khéo léo chuyển sang chủ đề khác khi nó liên quan đến quá khứ của Đồ Tá Chá.

Còn Đồ Tá Chá thường xuyên nhìn trộm Đỗ Triết, vẻ mặt giống như một kẻ thất vọng đã phải lòng từ lâu, nhưng hôm đó lại ít nói, kín kẽ và giả vờ thâm trầm, hoàn toàn mất đi vẻ sinh động khi gặp gỡ sau đó.

Cậu ta rất muốn nói ngay cho Đặng Tử Bằng nghe chuyện này, nhưng Đồ Tá Chá nắm tay giữ chặt cậu ta lại, sau đó toàn thân cậu càng thêm run rẩy, Đặng Gia Hào vội vàng kéo chăn bông lên cho cậu, cảm giác được A Tá đang nắm lấy tay mình sức lực của cậu càng tăng lên, trên tay ấn lên hai vòng xoáy trắng, cậu cười cười, giọng nói yếu ớt, run rẩy: "Em có thể, đừng giao cho Vương Hy, em có thể "

Tại sao lại có người khác?

Giấc mơ của cậu thực sự rối tung lên.

"Này, sao tối như vậy?" Đặng Tử Bằng hét vào cửa, Đặng Gia Hào vừa muốn nói đừng quấy rầy bọn họ ngủ, Nhu Nhu mở mắt ra, đầu tiên là hôn lên má của A Tá, chớp chớp mắt nhìn lên. Chào hai người bọn họ: "Xin chào hai chú."

Đưa bàn tay nhỏ bé lên khóe miệng, đôi mắt to đảo quanh như một con yêu tinh, giả vờ bí ẩn "im lặng", và bí mật nói với họ: "Daddy đang ngủ, chúng ta đừng quấy rầy người."

Đặng Gia Hào lôi kéo Đặng Tử Bằng, không khỏi thốt lên: "Trời ơi, thật đáng yêu, làm sao mà có một đứa con gái như vậy?"

Đặng Tử Bằng nhướng mày nói đùa, "Ừm, gả cho Đồ Tá Chá?"

"Fuck you!" Đặng Gia Hào tức giận vung tay tát mạnh.

Để lại một tràng cười, Đặng Tử Bằng nhất quyết không hạ giọng.

Nhu Nhu dẫn họ đến ghế sô pha, muốn rót nước nóng cho họ, Đặng Gia Hào dừng lại rồi lại thở dài: "Trời ạ, chuyện này quá thuần phục đi, bảo bối, con bao nhiêu tuổi rồi?"

Nhu Nhu duỗi năm ngón tay ra và tự hào nói: "Con năm tuổi rồi! Con đã lớn lắm rồi ~! Con có thể chăm sóc Daddy."

Lần này đến lượt Đặng Tử Bằng ngạc nhiên. Cậu đã tốt nghiệp cách đây 5, 6 năm trước. Cũng chưa biết khi nào cậu đã có đối tượng của mình. Đó sẽ không phải là tình một đêm chứ, nhưng theo tính cách của Đồ Tá Chá, sản phẩm của tình một đêm chắc chắn sẽ đến bệnh viện phá, làm sao có thể sinh ra được?

Đặng Tử Bằng quyết định hỏi thêm câu hỏi, vì vậy anh ta bảo Nhu Nhu đến gần: "Tên con là gì?"

"Tên con…....

“Nhu Nhu! A Tá đi dép lê còn chưa vào hết, kéo tấm rèm vừa mới được kéo nhẹ ra, nhưng nhìn thấy Đặng Tử Bằng và Đặng Gia Hào đang ngồi trên ghế sô pha, cậu thở phào nhẹ nhõm nói: “Nhu Nhu, sau này con phải đánh thức ta dậy. Đây không phải là nhà, vạn nhất có việc gì thì làm sao. "

"Daddy, người đừng sợ, Nhu Nhu sẽ không đi." Nhu Nhu bước tới vỗ đùi xoa dịu cậu.

A Tá sờ sờ gò má nhỏ của con bé, đầu đau như búa bổ, vỗ vỗ đầu Nhu Nhu, cậu sao có thể ngủ thiếp đi lúc nào không biết, ngủ say như vậy nhìn thấy hai người bọn họ liền sửng sốt. Sau đó nhớ tới chào hỏi: "Tại sao hai người lại ở đây?"

Đặng Gia Hào cười nói: "Anh còn nói, bọn em không tìm được anh, đồ cưới phải may cho làm sao?"

Cậu gần như quên mất nó, đó là một rắc rối khác. Cậu thừa nhận rằng đó là một việc rất khẩn cấp. Đỗ Triết chắc chắn sẽ đi. Cậu nghĩ tốt hơn là tránh bị nghi ngờ. Sau khi suy nghĩ về nó, cậu nói, "Tôi những ngày này không được khỏe. Con gái không được chăm sóc, đám cưới tôi nghĩ không nên đi. "

“Daddy, người không thoải mái, con xoa bóp cho người!” Nhu Nhu leo lên giường nhanh chóng xoa xoa trán một tay, tuy rằng ấn sai vị trí, ta phải làm sao khi trong lòng tràn ngập ấm áp. Cô con gái thật sự là một tri kỷ của đời mình.

"Anh Đồ, lễ phục vẫn nên làm trước. Khi nào đến giờ anh cứ đi xem cho vui thôi. Không phải kiểu đám cưới với nhiều thủ tục nặng nề đâu" Đặng Gia Hào lấy ra thước đo, chuyển ánh mắt nhìn Nhu Nhu

"Chú sẽ biến Daddy con trở thành tiểu soái soái nga. Đồ ca, cho em chút phân lượng nha."

Đặng Tử Bằng cũng nói: "Đúng vậy, hãy đo cho cậu ta. Hào Hào sẽ tự mình đo cho cậu. Đó là cơ hội hiếm có trong đời, đừng bỏ lỡ."

“Anh còn nói nhiều như vậy, không tới giúp, giúp Đồ ca một chút." Đặng Gia Hào trợn mắt, Đặng Tử Phong nhấc lên A Tá, cau mày nói: “Sao cậu lại nhẹ như vậy.”

Anh xoay người quay đầu lại, ngay lập tức phàn nàn về Đặng Gia Hào, "Nhìn đi, em sắp tổ chức hôn lễ, so với Đồ Tá Chá béo hơn rất nhiều. Chậc chậc, cái chân này còn dài hơn của em, em có xấu hổ không?"

Đặng Gia Hào lại trợn tròn mắt, Nhu Nhu cười vui vẻ tán thưởng: "Daddy thật đẹp trai!"

"Không phải, Daddy của con vẫn rất đẹp trai." Đặng Gia Hào nhanh chóng đo kích thước, nhìn từ trái qua phải là không đúng cái gì đó, đột nhiên kêu “A” một tiếng.

Nhanh chóng chạy xuống lầu, khi lên lại thì thở hổn hển nắm lấy mấy sợi tóc đen, phải nhuộm, nhuộm lại màu tóc bạc này, cậu ta nói: "Đồ ca, màu xám nãi nãi này anh nhuộm không đẹp lắm. Anh muốn nhuộm hết màu bạc này trở lại thành đen không?"

A Tá không biết là cười hay khóc, Đặng Gia Hào đúng là nối gió gặp mưa, Đặng Tử Bằng đã quen, hiện tại cậu chỉ quan tâm đến Nhu Nhu, nhưng Nhu Nhu lại chỉ quan tâm đến Daddy của mình, giống như dính lấy cậu. Trong thời gian này, hộ lý lại vào cậu ta vào lấy kim, Đặng Tử Bằng chỉ vào mu bàn tay sưng tấy của cậu một cách hoài nghi: "Anh có chắc là không cần đối chỗ lấy kim không?"

Hộ lý nhẹ giọng nói: "Muốn đổi chỉ có thể đâm vào chân đấy."

"... Hảo a."

Đặng Gia Hào ngoan ngoãn chờ đợi: "Đồ ca, anh có muốn để lại màu bạc không?"

Vĩnh biệt, một số ít người đã bị hiểu nhầm cậu là ông nội Nhu Nhu, liệu có còn bị hiểu nhầm là ông nội Nhu Nhu nữa không.

"Màu đen! Màu đen! Daddy, con muốn tóc của người màu đen

Rõ ràng, Nhu Nhu đã lựa chọn cho cậu, nên khu VIP của bệnh viện biến thành tiệm cắt tóc, và Đặng Gia Hào biến thành nhà tạo mẫu tóc Tony. Không chỉ nhuộm tóc đen, cậu ta còn cắt tỉa tóc, còn phàn nàn ai oán: "Cái này tiệm nào cắt tóc ghê quá, dài ngắn chẳng ra hình thù gì cả. Đồ ca, tóc của anh, chỉ có mình em mới cứu được anh thôi".

... Thực xin lỗi, mái tóc này là do chính mình cắt, phía sau không có gương, dĩ nhiên là bị lệch rồi

Nhưng không sao cả, nếu không ai nhìn đến nó.

Nhưng ai lại không thích nhìn mọi thứ? Vừa cắt xong, A Tá lao vào nhà vệ sinh soi gương. Màu xám của nãi nãi đã biến mất. Với kiểu tóc mới mẻ và sành điệu, cậu lập tức so ra chữ "V" với gương. Cậu thực sự rất đẹp trai, nếu không thiếu một nhà tạo mẫu tóc.

Đặng Gia Hào bận rộn cả buổi chiều, ngoài chuyện cãi vã, Đặng Tử Bằng còn tranh giành bên lề, hết lần này đến lần khác gặp mặt liền hôn, che mặt cười khẽ: "Em xấu hổ"

"Con gái của anh có thiếu cha đỡ đầu không? Thật đáng yêu, em rất thích con bé!" Đặng Gia Hào trêu chọc Nhu Nhu hoạt bát vui vẻ, nói: "Chú rất thích con."

Nhu Nhu ngạc nhiên nói: "Cảm ơn chú đẹp trai, con có Daddy, con cũng không muốn nhiều lầm, hehe."

"Hahaha, lại bị từ chối!" Đặng Gia Hào bật cười.

A Tá thực sự muốn thoát khỏi cảnh này, chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai người này không rải cơm chó ở nơi công cộng này?!

Khi hai người rời đi, họ miễn cưỡng nắm tay Nhu Nhu, tàn phá khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé nói: "Nhu Nhu, hẹn gặp lại lần sau."

Khẽ vẫy tay vui vẻ: "Tạm biệt chú đẹp trai và ngọt ngào!"

(Hai tên khẩu nghiệp họ Đặng này không hiểu sao quen nhau được luôn. Chắc lấy về là hằng ngày đấu khẩu tấu hài quá 🤣🤣)

A Tá tò mò quan sát Nhu Nhu, lo lắng buổi sáng tan biến, nhìn bọn họ đi lại nói: "Daddy, daddy cũng sẽ như vậy, không để cho daddy bị bệnh, Nhu Nhu sẽ không sợ. Không ai có thể được tìm thấy."

A Tá không biết phải trả lời như thế nào, đây không phải là điều mà cậu có thể thành công bằng cách làm việc chăm chỉ một mình. Cậu chỉ có thể giơ cánh tay cường tráng trước mặt Nhu Nhu: "Nhu Nhu, Daddy sẽ không bị bệnh, Daddy rất khoẻ mạnh."

Nhu Nhu gật đầu lia lịa: "Ân, Daddy không bị bệnh. Những con vi khuẩn đó đã bị tiêu diệt bởi bản thân của Nhu Nhu."

Buổi tối, A Tá cho Nhu Nhu uống hai bát canh, chịu đựng cơn đau càng ngày càng sưng trên mu bàn tay, tắm cho Nhu Nhu, cậu không dám để Tiểu Dương làm loại chuyện này, giữa nam và nữ có sự khác biệt, nếu để Đỗ Triết biết thì có lẽ sẽ mất nhiều thời gian, và sau khi kể câu chuyện cho Nhu Nhu, con bé đã chìm vào giấc ngủ yên bình.

Quần áo được ngâm trong bồn, ngâm một lúc rồi giặt bằng tay, sau khi ngâm hai lần vẫn thấy máu vẫn rỉ ra sau khi ngâm vào chậu, phải nói là độ hút nước của bộ quần áo này không quá tốt, nó làm cậu đau. Bàn tay sưng tấy đến mức không khác gì bàn tay của con lợn, đòi hỏi rất nhiều công sức để rửa sạch.

Hơn nữa, sau ba bốn lần ngâm vẫn chưa sạch, một lúc sau vẫn dính đầy máu.

Cậu bất lực, chỉ vào quần áo trong chậu nói, vậy thì trước tiên chỉ có thể ngâm ngươi.

Khi Nhu Nhu chìm vào giấc ngủ cũng là lúc cậu bắt tay vào công việc, cậu cảm thấy mình thật may mắn, cũng may mấy ngày nay các tác giả đã cùng nhau đi du lịch, đằng này áp lực cũng không quá lớn, cậu chỉ cần hoàn thành vào tối nay. Hai bản thảo cuối cùng để xử lý việc chỉnh sửa có thể kết thúc một ngày bận rộn.

Đỗ Triết vừa mở cửa liền nhìn thấy A Tá co người trên số pha, hai chân dài duỗi ra khỏi số pha, tay trái sưng tấy vẫn đang treo lọ dịch truyền, màn hình máy tính trên bàn vẫn còn sáng. Anh vội vàng gọi hộ lý, để cậu ấy bỏ những đồ dùng này đi.

Sau khi hộ lý sơ tán xong, cậu ta bảo anh ra ngoài nói với cậu ta: “Có một số chuyện muốn nói với anh, Đồ tiên sinh nghĩ nếu mình không ngủ trên giường thì không tính tiền, anh ngủ tiếp ghế số pha trong hai đêm liên tiếp. Thật tốt cho anh ấy đã hồi phục.

"Ngủ trên số pha?"

Hộ lý gật đầu nói: "Đúng vậy, anh ấy tưởng không ngủ trên giường sẽ không tính thêm phí."

Đỗ Triết gật đầu nói đã biết, đồng thời yêu cầu bọn họ chú ý nhiều hơn.

Khi lại đi vào, A Tá đã thay đổi tư thế, cậu cao khoảng 1m80, nhét vào chiếc ghế sô pha rõ ràng là không vừa với kích thước.

(Eo ôi 1m80😳, vậy chắc Đỗ Triết cao hơn 1m90 quá 🤔)

Đôi má gầy gò của cậu hóp lại, lông mày vẫn đen như mực, hàng mi dài rũ xuống như cảnh trong bóng tối, đôi môi khô bong tróc.

Chắc chắn rồi, cậu không uống nước, và bây giờ cậu thậm chí còn không nghe những lời của Nhu Nhu.

Đỗ Triết do dự hồi lâu, thở dài, lấy chăn đem cho cậu, ngay ngắn bế cậu xuống ghế sô pha.

Chỉ khi bắt đầu, anh mới biết mình chẳng muốn đặt cậu xuống, cân nặng cũng không cân đối, A Tá có biểu hiện quái gở, lâu lâu lại cười khẩy trong vòng tay anh.

Đôi khi, anh thực sự không hiểu A Tá đang cười cái gì.

A Tá không biết gì, khi đặt cậu xuống, cậu vẫn hít thở hai hơi trong vòng tay của Đỗ Triết, sau đó nở một nụ cười rực rỡ, vừa đặt cậu xuống, cậu liền nằm nghiêng, nắm lấy chăn bông và Đỗ Triết, hộ lý lấy hai túi nước đá để chườm lên mu bàn tay bị sưng của cậu có thể giúp giảm sưng.

Bộ đồ to rộng rãi trống trơn, còn dán miếng dán giảm đau, anh vô tình vuốt lên, phát hiện trên cổ tay có một vết bầm tím lan tràn lên bắp tay, anh sinh nghi, lặng lẽ vuốt lên vài phân, khắp nơi lan ra các sắc độ khác nhau, đều cũ và khác màu, tất cả xếp chồng lên nhau trên một miếng da.

Đôi mắt thâm thúy của anh sắc bén như đại bàng, nhanh chóng đi tới nhìn cánh tay kia, cũng là tình huống như vậy. Anh lập tức kéo ống quần lên, vết bầm mà anh nhìn thấy từ xa lần trước đã gần trong tầm tay, chỉ thấy rằng khoảng cách xa ngày đó đã mờ đi. Những vết bầm tím hết bắp chân, hết vết này đến vết khác, làn da trũng trên bụng lại không có, một chỗ bị tha, đặc biệt là trên ngực, gần như tương đương với cả một mảnh da bị nhuộm đầy màu sơn sẫm màu.

Anh lùi lại hai bước.

Tất cả những thứ này là gì?

______________

Chương này gồm 5255 chữ, vừa đi làm về ngồi hơn 3 tiếng trên máy edit nó, dài quá trời 🤧🤧

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play