Trì Nguyệt bị sốt đến 39.5 độ, bác sĩ nói vết thương trên tay cô không được chăm sóc cẩn thận nên bị nhiễm trùng.

Kiều Đông Dương ngồi nhìn bác sĩ thay bằng cho Trì Nguyệt, thỉnh thoảng thấy cô nhíu mày thì anh càng vui vẻ.

"39.5 độ. Thế mà cô không bị cháy khét, lại còn có thể nhảy nhót khắp nơi gây sự với người ta. Trì Nguyệt, cô là người sói à!"

Trì Nguyệt nhắm mắt lại, lười so đo với anh. Lúc thay bằng đau không chịu nổi, cô không còn hơi sức đáp trả lại tên này được nữa.

Kiều Đông Dương đến gần cúi đầu nói với cô: "Trang web chính thức của Trời Sao vừa đưa ra thông báo làm sáng tỏ một vài tin đồn trên mạng cho Vương Tuyết Nha, đồng thời sẽ yêu cầu cho Bộ Tư pháp gửi hàm luật sư cho những người tung tin đồn nhảm. Thậm chí người phụ trách Thẩm Á Lệ còn dùng Weibo cá nhân đưa ra thông báo... Chậc, tôi thấy hơi kỳ quái, cô Trì đã làm thế nào vậy?"


Tốc độ làm việc của Thẩm Á Lệ đúng là rất nhanh.

Trì Nguyệt cong môi: "Sao nào, anh muốn bái sư học nghề sao? Đưa tiền đây."

Kiều Đông Dương bật cười: "Cô đúng là yêu tiền đấy nhỉ, lúc nào cũng nhớ đến nó."

Trì Nguyệt không buồn ngước mắt lên: "Không, tôi yêu thích tất cả đồng Đô la, đồng Euro, vàng, trang sức và tất cả những thứ có giá trị."

Khóe môi bác sĩ hơi giật giật, bàn tay hơi rung lên, Trì Nguyệt đau đến mức hít sâu một hơi.

Kiều Đông Dương thấy thế lập tức không nể mặt: "Có thể nhẹ tay một chút không, đây là ngón tay làm từ thịt đấy!"

Thấy anh quan tâm Trì Nguyệt như vậy, bác sĩ vừa buồn cười vừa cảm thấy thú vị, không nhịn được thở dài: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy cặp tình nhân như hai người."

"Cái gì..."

Kiều Đông Dương còn chưa nói hết câu, lại bị bác sĩ liếc một cái: "Sao đàn ông có thể tranh cãi với phụ nữ chứ? Hơn nữa cô ấy còn là bệnh nhân, cậu nên nhường cô ấy."


Trì Nguyệt mỉm cười: "Cảm ơn bác sĩ."

Cô nói xong lại nhìn Kiều Đông Dương với biểu cảm khá khinh thường.

Kiều Đông Dương lướt đầu lưỡi qua hàm răng, vẻ mặt như người câm ăn hoàng liên, thấy đắng nhưng không nói ra được.

Sau khi làm một loạt xét nghiệm, cuối cùng | bác sĩ đã kê đơn thuốc, chỉ có truyền dịch và tiêu viêm.

Trì Nguyệt lớn đến thế này rồi nhưng rất ít khi bị bệnh, ngoại trừ tiêm chủng thì chưa từng tiêm thêm một mũi nào, sao lại chịu truyền dịch chứ?

"Tôi uống thuốc là được, không cần truyền dịch đâu."

"Sốt cao 39.5 độ mãi không hạ, Trì Nguyệt, sao cô cứng đầu thế nhỉ?"

"Tôi không thích truyền dịch."

"Cô là bệnh nhân thì phải nghe lời bác sĩ."

"Tôi sẽ uống thuốc xem xét tình hình trước đã, có vấn đề gì lại đến sau."

"Nếu có chuyện thì đã không kịp nữa rồi."


Kiều Đông Dương không thèm tranh cãi với người phụ nữ bị sốt đến mơ hồ này, kéo

thẳng cô vào trong phòng bệnh, đè cô nằm xuống giường: "Cô nghe lời đi!"

"Liên quan gì đến anh chứ, Kiều Đông Dương, anh ăn no rửng mỡ sao?"

Trì Nguyệt không chịu nổi cái tên bá đạo này, giãy giụa muốn ngồi dậy. Nhưng Kiều Đông Dương cũng là người kiên quyết, tiếp tục đè cô xuống, dù cô giãy giụa thế nào cũng vô dụng.

Trì Nguyệt càng giãy giụa mạnh hơn: "Kiều Đông Dương, anh còn như vậy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Kiều Đông Dương đầy mồ hôi, thở hổn hển cúi đầu nhìn cô với đôi mắt sáng rực: "Cô còn như vậy nữa là tôi sẽ có phản ứng đấy."

Hình ảnh đột nhiên thay đổi, anh đè trên người cô với dáng vẻ rất thân thiết, ai không biết còn tưởng họ là đôi tình nhân nhỏ đang cãi nhau.

Trì Nguyệt bị anh chọc tức đến bật cười: "Kiều Đông Dương, sao anh lại lưu manh như vậy chứ?"

"Ha ha!" Kiều Đông Dương túm chặt lấy cổ tay cô đè xuống gối, lại dùng chân ngắn cản cô: "Ai bảo tôi gặp phải lưu manh chứ? Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể lấy bạo lực khống chế bạo lực thôi."

Trì Nguyệt không thể động đậy, nhìn chằm chằm khuôn mặt mỉm cười của anh rồi chậm rãi nghiến răng.

"Anh buông ra!"

"Cô có chịu thua hay không?"

"Thua thua thua thua thua!"

Kiều Đông Dương bình tĩnh nhìn cô một lúc, hừ lạnh một tiếng rồi chậm rãi đứng lên.

"Thế này mới ngoan chứ."

Cơ thể Trì Nguyệt mềm nhũn, không ngừng thở dốc, ánh đèn mờ ảo ấm áp trong căn

phòng bệnh chiếu sáng hai gò má đỏ hồng của cô.

Truyền dịch chưa đến mười phút, Vương Tuyết Nha đã vội vàng chạy đến. Thấy Kiều Đông Dương và trợ lý Hầu đều ở trong phòng bệnh, cô ngẩn ngơ như đang cố hiểu ra điều gì đó. Sau đó cô nắm chặt tay Trì Nguyệt, gật đầu với Kiều Đông Dương: "Anh Kiều, cảm ơn anh!"

Kiều Đông Dương cho rằng cô đang nói việc Trì Nguyệt bị bệnh, khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Không cần cảm ơn, tôi chỉ tiện tay thôi."

Vương Tuyết Nha: "Đối với anh chỉ là việc tiện tay, đối với tôi lại là ân tình rất lớn! Tuy tổ chương trình đưa ra thông báo và hàm luật sư không thể lập tức chặn lại dư luận nhưng ít nhất cũng có thể nghe được những ý kiến khác. Trên mạng có rất nhiều người đang nói giúp tôi... Điều này khiến tôi rất biết ơn."

Kiều Đông Dương: "?"

Trì Nguyệt: "..."

Hóa ra cô tưởng anh đã can thiệp vào chuyện này?

Trì Nguyệt: "Tiểu Ô Nha, mắt của cậu bỏ nhà ra đi rồi sao?"

Một câu nói vô cùng quen thuộc, trợ lý Hầu nhìn Kiều Đông Dương, Kiều Đông Dương nhìn Trì Nguyệt, Vương Tuyết Nha lại nhìn Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương.

"Hả?" Vương Tuyết Nha vừa mừng vừa sợ, nắm chặt tay Trì Nguyệt: "Nguyệt Quang Quang, cậu làm thế nào vậy?"

Nửa tiếng trước, Kiều Đông Dương cũng đã hỏi vấn đề này.

Trì Nguyệt mỉm cười thần bí: "Bí mật."

Làm người thì phải giữ lại đường lui thì sau này mới dễ nói chuyện. Cô không phải loại người cứ muốn ép người ta vào chỗ chết, Thẩm Á Lệ đã tích cực loại bỏ ảnh hưởng của dư luận, cô cũng có thể chờ xem sao, cần gì phải dồn cô ta vào đường cùng chứ.

Vương Tuyết Nha trao đổi ánh mắt với cô, khụ khụ hai tiếng, không hỏi thêm nữa mà nhìn sang Kiều Đông Dương.

"Anh Kiều, tôi vẫn phải cảm ơn anh đã đưa Trì Nguyệt đến bệnh viện, tôi biết anh là người bận rộn, bây giờ tôi đã đến đây, anh cứ đi đi, có tôi trông coi ở đây là được."

Kiều Đông Dương chậm rãi ngồi xuống: "Không có việc gì cả, tôi rất rảnh rỗi."

Vương Tuyết Nha: "?"

Cô tỏ ra không thể tưởng tượng nổi, trợ lý Hầu lại cảm thấy mặt nóng bỏng.

Ông chủ à, anh có thể đừng tự làm mất mặt như thế không! Thứ nhất không thân, thứ

hai không có lý do, thứ ba không phải bạn bè, vừa gặp mặt đã cãi vã ồn ào, anh muốn chăm sóc người ta trong bệnh viện cũng phải tìm một lý do chứ.

Trợ lý Hầu hắng giọng: "Cô Vương, tối nay anh Kiều của chúng tôi sẽ về Thân thành, vừa nãy đã hẹn bạn lập nhóm, cũng gần đến giờ rồi, có thể mượn phòng bệnh của các cô một lát không?"

Anh ta chủ động kiếm lý do cho ông chủ, đáng tiếc, Kiều Đông Dương càng nghe mặt càng tối sầm lại.

"Tôi nói tôi muốn về Thân thành lúc nào?"

Trợ lý Hầu: "..."

Khuôn mặt Kiều Đông Dương lạnh lùng: "Thế nhưng lập nhóm thì được."

Trợ lý Hầu: "..." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play