Cộc cộc cộc, Thiên Cẩu bước đi rất chậm.

"Kiều đại nhân, tôi vừa tỉnh lại, anh có gì muốn dặn dò?"

Ha ha ha! Kiều Đông Dương lạnh lùng liếc nó: "Mày quay được cái gì rồi hả?"

Thiên Cẩu: "Đã quay được mọi thứ."

Ưu điểm lớn nhất của người máy là thành thật.

"Hừ!" Kiều Đông Dương kéo nó đến trước mặt, mở khoá mật mã video...

Sau đó, anh lại hơi ngơ ngác, Thiên Cẩu quay rất đẹp. Nếu nói đây là một bữa tiệc thị giác cũng không đủ, bởi vì giá trị nhan sắc của nam nữ chính đều rất xuất chúng... Nhưng Kiều Đông Dương thấy hối hận vì khi xem lại, anh lại cảm nhận được cảm xúc ban nãy một lần nữa.

Anh, Trì Nguyệt, rượu, đậu phộng, chiếc bát thô, băng ghế cai, giường, đặt hai người với những thứ lỗi thời này trong cùng một ống kính lại có vẻ phù hợp như thế, giống như tác phẩm nghệ thuật của một bậc thầy nhiếp ảnh...


Thiên Cẩu rất đắc ý, nó chỉ là một AI mang theo một phần mềm tiên tiến lại có thể đạt đến trình độ chuyên nghiệp của bậc thầy nhiếp ảnh. Tác phẩm do AI điều khiển quay chụp có độ chính xác và góc độ hoàn mỹ.

Kiều Đông Dương không nói câu nào.

Thiên Cẩu cộc cộc cộc đến gần: "Kiều đại nhân, kỹ thuật của tôi có thể giải quyết một trăm bậc thầy nhiếp ảnh."

Cảm xúc tốt đẹp cứ bị quấy rối như vậy.

Kiều Đông Dương đóng màn hình video lại, trợn mắt nhìn nó: "Mày có thể cút!"

"Vâng, Kiều đại nhân!"

Cộc cộc cộc cộc, Thiên Cẩu quay lại vị trí ban đầu.

"Kiều đại nhân, tôi có chút cảm xúc nho nhỏ."

"Mày không phải con người, mày không có cảm xúc, đóng hệ thống."

"Vâng, Kiều Đại Nhân!"

Kiều Đông Dương: "..."

"Anh vẫn có tôi, ngủ ngon."

"Tôi là thú cưng AI của riêng anh, ngủ ngon!"


"Mày còn chưa?"

"Xong rồi! Ngủ ngon."

Kiều Đông Dương đi đến mở cửa: "Hầu Tử!"

***

Trì Nguyệt không phải người đần độn, không cần biết việc xảy ra với Kiều Đông Dương vào tối nay được diễn ra dưới hình thức gì thì nó đã đi đến ranh giới của sự mờ ám. Nhưng cô quá tỉnh táo, chút mờ ám và rung động thoáng qua nho nhỏ này chỉ là phản ứng tự nhiên trên mặt sinh học, do hormone sinh sản ra.

Cảm giác này thường sẽ không thể chống đỡ được, không có điều kiện ngang nhau thì chắc chắn sẽ trở nên hèn mọn, cô không cần, cũng không muốn từ bỏ bản thân quá dễ dàng.

Cô mới 20 tuổi, với khuôn mặt cà dáng người này sẽ gặp rất nhiều sự cám dỗ đến từ đàn ông. Nếu không kiên trì sẽ không có Trì Nguyệt của ngày hôm nay.

Thế nhưng, chắc chắn những chuyện xảy ra đều có lý do, Trì Nguyệt cũng không biết cô đang lo lắng điều gì. Rời khỏi gian phòng đó, cô vẫn là chính mình, cô chậm rãi đi từng bước một, đi cao hơn, đi xa hơn, nhưng không vì bất kỳ ai hết.


Đêm nay cát vàng đầy trời, dưới tác dụng của rượu, Trì Nguyệt ngủ thẳng một giấc đến khi tỉnh, đến khi thức dậy đã là mười giờ sáng.

Vốn dĩ cô muốn đi "đỗ xăng" giúp anh Kiều, không ngờ vừa mặc quần áo tử tế đi ra ngoài đã thấy Kiều Đông Dương và trợ lý Hầu dẫn theo Thiên Cẩu muốn rời đi.

"Anh đi ngay bây giờ sao?" Trì Nguyệt thấy hơi bất ngờ.

Kiều Đông Dương chỉnh lại quần áo: "Cô định giữ tôi ở lại ăn Tết sao?"

Trì Nguyệt híp mắt lại đánh giá anh, cảm thấy hơi khó tin. Tối qua anh còn mặt dày đòi ở lại, bây giờ lại chuồn mất?

"Có xăng rồi hả?" Cô lại hỏi.

Kiều Đông Dương liếc nhìn cô: "Tối hôm qua không ngủ, khoan giếng khai thác."

"..." Lý do rách nát này khiến Trì Nguyệt muốn cười.

"Tôi có chút việc." Kiều Đông Dương không nói đùa nữa, đột nhiên nhỏ giọng hơn, lúc nhìn cô lại có vẻ hơi do dự: "Chương trình xảy ra chút chuyện, tôi phải đến đó xem thử."
Trì Nguyệt nghe xong lập tức căng thẳng.

"Có chuyện gì thế?"

"Có thí sinh mất liên lạc."

"Ai vậy?"

Kiều Đông Dương nhíu mày, sau khi nói một câu "còn chưa xác minh được" liền sải bước đi ra ngoài, xem ra là một sự cố không nhỏ.

Trái tim Trì Nguyệt siết chặt lại, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Vương Tuyết Nha, nhưng cô ấy lại tắt máy khiến trái tim cô nhảy lên loạn xạ.

Một dự cảm xấu dâng lên, cô suy nghĩ rồi gọi cho Phạm Duy.

Anh ta nhanh chóng nghe máy: "Ai thế? Trì Nguyệt sao? Chúng tôi mất liên lạc với Tuyết Nha rồi."

Lời nói của anh ta như một đòn giáng xuống đầu.

Trì Nguyệt lập tức bùng nổ: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"

Phạm Duy ở đầu bên kia điện thoại cũng rất lo lắng: "Tôi không thể giải thích rõ ràng một hai câu được. Nhân viên an ninh đang đi tìm. Tổ chương trình cũng đã báo cảnh sát, cảnh sát đang tổ chức cứu hộ..."
Tìm kiếm, tổ chức cứu hộ, những từ này như một cái búa nặng nề đánh vào người Trì Nguyệt. Cô mới chỉ rời đi một ngày ngắn ngủi mà đã xảy ra sự cố như vậy.

Trì Nguyệt quay về phòng cầm túi, không kịp giải thích câu nào với Vu Phượng, đưa tay chỉ về phía Kiều Đông Dương rồi chạy theo ra ngoài.

Vu Phượng cái hiểu cái không gật đầu: "Con phải chú ý an toàn đấy, dự báo thời tiết nói..."

Trì Nguyệt không nghe rõ câu tiếp theo nữa, cô vô cùng nóng vội chạy ra ngoài, chặn trước đầu xe Kiều Đông Dương.

"Dừng lại! Cho tôi đi nhờ!"

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, bên trong phát ra một tiếng cười giòn giã.

"Kiều đại nhân, là chị gái nhỏ Trì Nguyệt muốn đi nhờ xe!"

Kiều Đông Dương liếc nhìn Trì Nguyệt, còn chưa ra lệnh mà Thiên Cẩu đã mở khoá cửa xe.

"Chị gái nhỏ Trì Nguyệt, chào cô, tôi là Thiên Cẩu, xin chỉ dạy nhiều hơn."
Chương trình bị lỗi sao?

Trì Nguyệt: "Chào mày, lại gặp nhau rồi, xin chỉ dạy nhiều hơn."

"Ha ha ha ha, tôi đùa cô thôi mà, tôi có đáng yêu không nào?"

Trì Nguyệt chỉ im lặng, không có tâm trạng để đùa giỡn.

Kiều Đông Dương nghĩ đến những gì cô đã vào tối qua thì sắc mặt rất xấu: "Không phải cô rất thích tự lực cánh sinh sao? Tự ngồi xe đến đó đi."

Trì Nguyệt không khách sáo mở cửa xe ngồi vào bên cạnh anh: "Phải biết tuỳ hoàn cảnh chứ. Vào lúc này tôi sẽ lựa chọn tài nguyên tối ưu nhất."

Tài nguyên? Anh là cái "tài nguyên" gì đó sao? Anh Kiều không cần mặt mũi sao?

"Trì Nguyệt, có phải cô cảm thấy tôi là một người rất dễ tính không?"

Trì Nguyệt: "Không, tôi thấy anh rất khó tính."

Kiều Đông Dương hừ lạnh: "Vậy mà cô còn muốn "lên" với tôi"

Trì Nguyệt nhíu mày: "Anh Kiều, tôi... không hề muốn "lên" với anh."
(*) "Lên" vừa có nghĩa là lên xe, vừa có nghĩa đen tối là "lên" :))

Hai người nói chuyện nghiêm túc khiến trợ lý Hầu ngồi ở hàng ghế trước không nhịn được, dáng vẻ cố gắng nhịn cười khiến khoé miệng như đang bị chuột rút.

Trì Nguyệt suy nghĩ: "Vậy tôi trả tiền xe cho anh được không?"

Kiều Đông Dương: "Không được!"

Trì Nguyệt nói: "Rốt cuộc anh muốn tôi làm thế nào!"

Kiều Đông Dương: "Thái độ của cô!"

Trì Nguyệt nhìn chằm chằm anh mấy giây, sau khi nghiêm túc suy nghĩ mới chắp tay thở dài: "Cảm ơn anh Kiều đã cho tôi đi nhờ xe. Trì Nguyệt cảm thấy vô cùng vinh hạnh vì đời này có thể ngồi lên một chiếc xe hơi trí tuệ nhân tạo sang trọng như thế.... Không, là có phúc ba đời. Nếu anh Kiều không thể tha thứ cho tiểu nữa bởi những lời nói trước của tôi, tôi có thể dâng lên cho anh tên tuổi của ba đời tổ tông nhà tôi, anh muốn mắng thế nào cũng được, chỉ cần anh hết giận..."
Kiều Đông Dương: "?"

Tiểu nữ? Dâng lên cho anh tên tuổi của tổ tông ba đời? Kiều Đông Dương lại thấy đau đầu.

"Trì Nguyệt, cô giỏi lắm!"

Anh lại ra lệnh cho Thiên Cẩu: "Lái nhanh hơn đi!"

Thiên Cẩu: "Vâng, Kiều đại nhân."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play