"Các cậu vào ngồi đi, nhanh vào ngồi đi!"

Vu Phượng không chú ý đến vẻ mặt của Trì Nguyệt, gọi Kiều Đông Dương và trợ lý Hầu, vừa đẩy cửa ra đã kéo cái ghế đẩu đến, sau đó gọi Trì Nhạn đang vùi đầu ăn.

"Nhạn Nhạn, có khách đến nhà chơi..."

Trì Nhạn khẽ ngẩng đầu, miệng còn đang cắn thịt dê, dáng vẻ của cô không được lịch sự lắm.

Vu Phượng thấy thế cũng hơi xấu hổ: "Đây là con gái lớn của tôi."

"A!" Trì Nhạn đột nhiên phát ra tiếng kêu to đầy sợ hãi, cả người trượt xuống từ trên băng ghế đẩu , phát ra tiếng động mạnh.

Nghe thấy tiếng động, Trì Nguyệt thay đổi sắc mặt, nhanh chóng lao vào.

"Chị."

Hai tay Trì Nhạn ôm đầu cuộn, cô trốn dưới gầm bàn, dường như đã thấy thứ gì đó kinh khủng, cả người run rẩy , miệng nói năng lộn xộn điều gì đó: "...Đừng ...đừng đến đây...các anh không được đến đây. Không được đến đây. ...Cầu xin các anh đấy....đừng đến đây..."


Đây là một căn phòng cũ kỹ, vừa dùng làm phòng khách vừa dùng làm phòng ăn, đồ trang trí củ mèm có vẻ đã dùng rất nhiều năm, đồ dùng trong nhà cũng rất giản dị, một cái bàn, một chiếc ghế sofa, mấy chiếc ghế đẩu chứ không còn gì khác nữa. Một vài đồ lặt vặt được chất đống ở trong góc tường, nào là phân hóa học, thùng gạo, một đống lộn xộn được xếp chung một chỗ. Trên trần là một chiếc đèn tiết kiệm năng lượng, ánh sáng trắng khiến không gian trở nên chật hẹp và lạnh lẽo.

Hoàn cảnh thế này cộng thêm hình ảnh Trì Nhạn với sắc mặt trắng bệch mang lại cảm giác rất kinh dị.

Kiều Đông Dương và trợ lý Hầu thấy vậy thì rất bất ngờ, không hề chuẩn bị trước đều giật mình đứng nguyên tại chỗ.

Vu Phượng luống cuống tay chân an ủi Trì Nhạn: "Quai Quai đừng sợ, không phải người xấu đâu! Đây là bạn của Nguyệt Nguyệt, là khách..." Nói xong bà ngoảnh lại giải thích với vẻ mặt bối rối.


" Thật xin lỗi, tinh thần con gái của tôi không tốt lắm, các cậu đừng sợ, con bé sẽ không làm người khác bị thương."

Trì Nhạn lại phát bệnh, thoạt nhìn dáng vẻ này của cô vừa giữ tên lại vừa đáng sợ.

Vu Phượng sợ cô đắc tội với khách, sợ Trì Nguyệt mất mặt, sợ ảnh hưởng đến cảm nhận của người khác với con gái, thậm chí còn vì vậy mà ảnh hưởng đến việc yêu đương và hôn nhân của Trì Nguyệt.

"Dì à, có cần cháu giúp một tay không?" Phản ứng của Kiều Đông Dương bình tĩnh hơn dự đoán của Vu Phượng, anh quay sang gọi trợ lý Hầu: "Lão Hầu, giúp đỡ đưa đến bệnh viện đi."

"Đừng chạm vào chị ấy!" Trì Nguyệt đẩy trợ lý Hầu ra, ôm lấy Trì Nhạn nhẹ nhàng vỗ về: " Đừng sợ, đừng sợ, là em, chị ơi, em là Nguyệt Nguyệt. Người xấu đã bị chúng ta đánh chạy đi rồi. Chúng ta không sợ, không có người xấu! Không có người xấu!"


"Nguyệt Nguyệt.... Nguyệt Nguyệt?"

Trì Nhạn run rẩy ngẩng đầu nhìn cô.

Cả người Trì Nhạn rơi vào trạng thái vô cùng sợ hãi, cơ thể cuộn tròn căng cứng, sắc mặt trắng bệch vặn vẹo đáng sợ, dường như đường nét khuôn mặt đã chuyển vị trí bởi biểu cảm giữ tên này, khuôn mặt không kiểm soát được mà co giật, dường như một giây sau sẽ mất khống chế mà sụp đổ.

Đó là một khuôn mặt tuyệt vọng.

Cô nhìn Trì Nguyệt, sau đó lại thấy Kiều Đông Dương và trợ lý Hầu.

"Nguyệt Nguyệt chạy nhanh... chạy nhanh..."

Cô đột nhiên hét to một tiếng rồi đẩy Trì Nguyệt ra.

"Người xấu đến... Nguyệt Nguyệt chạy nhanh... chạy nhanh đi!"

Trì Nguyệt lại nhào qua giữ cô lại, ôm chặt lấy cô, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh vì dùng quá nhiều sức: "Chị, không có người xấu! Không có người xấu! Em sẽ bảo vệ chị, có em ở đây mà, đừng sợ!"
Giọng nói của cô dịu dàng như nước là giọng điệu mà Kiều Đông Dương chưa từng nghe thấy.

Anh yên lặng đứng ở bên nhìn, nhìn thật kỹ...

" Đừng sợ, chị ơi, thật sự không có người xấu đâu!"

Giọng nói của Trì Nguyệt có tác dụng an ủi, cơ thể đang run rẫy của Trì Nhạn dần bình tĩnh lại. Cô vụиɠ ŧяộʍ ngước mắt nhìn Trì Nguyệt , đó là ánh mắt tin tưởng, cũng là xác nhận.

Trì Nguyệt nhẹ đầu với cô: "Không có người xấu. Em đảm bảo!"

Trì Nhạn hít sâu một hơi, hơi do dự giờ rồi quay sang nhìn Kiều Đông Dương và trợ lý Hầu, dường như tinh thần đã tỉnh táo hơn nhiều: "Họ...Bọn họ."

Trì Nguyệt đỡ cô đứng lên, để cô ngồi trên ghế: "Bọn họ không phải người xấu. Bọn họ là bạn của em."

Nghe được câu này, Kiều Đông Dương khẽ nhướng mày nghe đến mức không thể nhận ra.
Trì Nhạn ờ một tiếng, cúi đầu xuống: "Nguyệt Nguyệt...Chị sợ... Chị không muốn nhìn thấy... Bạn..."

Trì Nguyệt vuốt ve bả vai cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Vậy chúng ta về phòng ăn đi, chúng ta lén ăn, có được không?"

Trì Nhạn nghe xong, dường như thở phào một hơi, nặng nề gật đầu: "Được."

"Vậy em đi vào với chị, sau đó lại đi ra mang thịt dê vào cho chị được không?"

"Được."

"Chúng ta đi thôi." Trì Nguyệt dỗ dành Trì Nhạn như đang dỗ một đứa bé, nhìn cô dần khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi đưa cô về phòng.

Trì Nguyệt không nhìn biểu cảm của Kiều Đông Dương và trợ lý Hầu.

Căn cứ vào kinh nghiệm lúc trước, người nào thấy Trì Nhạn phát bệnh đều sẽ sợ hãi, trước tiên dùng ánh mắt "thì ra cô ta là người bị thần kinh" để đánh giá một lúc, sau đó giả vờ đồng cảm hỏi thăm tình trạng bệnh và tiền sử bệnh, vừa thoả mãn lòng tò mò của mình, vừa nói một đống lời đề nghị và an ủi không có ích lợi gì.

Xưa nay không có ai thật sự quan tâm, để ý, bọ họ nhìn thấy vết thương trong lòng cô, càng không biết... dưới một gốc cây già nua xấu xí ở Nguyệt Lượng Ổ này, đã chôn vùi nỗi đau gì.

Đó là ác mộng của Trì Nhạn, cũng là của Trì Nguyệt.

Ánh mắt Kiều Đông Dương di chuyển theo Trì Nguyệt, trên mặt không thể hiện ra tâm trạng gì.

"Các cậu cứ ngồi đi, cứ ngồi tự nhiên. Ngồi xuống ăn đi, không cần để ý đến hai đứa nó. Tối nay để các cậu phải chê cười rồi, ngày thương con gái tôi không như vậy đâu..." Lời giải thích của Vu Phượng không mạch lạc.

"Dì à, dì đừng khách sáo, là chúng cháu đến làm phiền dì mà."

Kiều Đông Dương mỉm cười áy náy, nói chuyện với Vu Phượng xong thì cũng ngồi xuống.

Chỉ chốc lát sau, Trì Nguyệt đã đi ra, cô không nói một câu nào, chỉ cầm bát gắp thức ăn.

Kiều Đông Dương khẽ nhíu mày: "Chị cô vẫn khoẻ chứ? Cô chắc không cần đến bệnh viện không?"

Trì Nguyệt không nhìn anh: "Anh Kiều, đây không phải là việc mà anh cần quan tâm."

Kiều Đông Dương chỉ mím môi im lặng, câu nói đó đã vạch rõ khoảng cách và ranh giới, cũng là một ranh giới mà người bình thường nên hiểu.

Kiều Đông Dương không phải người thích nhiều chuyện, cũng không có lòng dạ rảnh rỗi quan tâm đến người khác.

Thế nhưng lúc này nghe Trì Nguyệt nói như vậy, anh cảm thấy không thoải mái.

Rõ ràng là một câu từ chối rất bình thường nhưng không hiểu a lại như đâm vào tim anh. Dưới ánh đèn tiết kiệm năng lượng mờ tối, anh nhìn nồi canh dê sôi sùng sục, ngửi mùi hương mê người này lại thấy không thoải mái.

"Anh Kiều, trợ lý Hầu, các ăn cứ ăn từ từ. Đừng khách sáo!"
Người đến là khách, Trì Nguyệt khách sáo nói một câu rồi cầm bát đũa đi vào trong nhà. Ánh mắt của Kiều Đông Dương cứ như có gai ở sau lưng. Trì Nguyệt không ngoảnh lại, dường như cổ họng trong cô đang chặn một cái gai vậy.

Cô biết Kiều Đông Dương muốn hỏi thăm điều gì, nhưng có một số việc không thích hợp nói cho người khác biết. Không phải vì thể diện hay là che giấu, mà Trì Nguyệt cho răng Kiều Đông Dương có thể hiểu. Những năm qua, cô đã đung hết sức lực chữa bệnh cho Trì Nhạn, đã đi khắp các bệnh viện lớn trong nước, cũng đã thử đủ loại công thức bí truyền. Bác sĩ khoa tâm thần nói tâm bệnh là thứ khó chữa nhất, e rằng chỉ có thể để cô ấy sống cả đời như vậy.

"Cậu Kiều đúng không?"

Vu Phượng phá vỡ sự yên lặng, bà chỉ vào nồi canh thịt dê sôi sùng sục.

"Ăn chút gì đi. Không cần khách sáo ở nhà chúng tôi đâu."

Kiều Đông Dương nhìn bóng dáng Trì Nguyệt biến mất sau cánh cửa phòng như cái động đen tối kia.

"Đã gây thêm rắc rối cho mọi người rồi." Anh chậm rãi mỉm cười rồi cầm đũa lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play