Dưới ánh nắng chói chang, trên người Trì Nguyệt bao phủ một lớp ánh sáng vàng, ánh sáng nóng bỏng xuyên qua mái tóc cô khiến từng sợi tóc như đều được dát vàng.

Nhưng vẻ mặt của cô lại lộ ra vẻ lạnh lùng khiến mọi người cảm thấy lạnh lẽo.

Thợ quay phim bị cô nhìn chằm chằm đến mức tay cứng đờ: "Tôi chỉ phụ trách quay chụp thôi." Anh ta vốn không cần giải thích với cô nhưng anh ta lại vẫn giải thích.

Dường như Trì Nguyệt không nghe thấy, ánh mắt lạnh lẽo hung hăng quay sang nhìn người dẫn đội.

"Ai có thể nói sao nói cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Người dẫn đội nóng đến mức gãi đầu, tỏ ra vô tội: "Cô ấy không hoàn thành việc kiểm tra, không muốn được xử lý vết thương, lại còn muốn từ bỏ cuộc thi nữa, chúng tôi đang khuyên nhủ cô ấy..."

Huấn luyện viên lưu chen qua đám đông, trên người đầy mồ hôi, hình như mới chạy đến: "Chuyện là thế này..."


Lúc đầu anh ta nói rất lớn tiếng, nhưng đối mặt với ánh mắt hung hăng của Trì Nguyệt thì không chịu nổi 3s.

Anh ta lúng túng xoa tay, hạ giọng nổi: "Trong quá trình kiểm tra, thí sinh số 13 đã gặp được mấy vị du khách lạc đường trong sa mạc..." Đội 5 số 13, 513 là số thứ tự của Vương Tuyết Nha.

Trì Nguyệt từng đặt cho cô một biệt danh "dữ như hổ", nhưng cô nàng này lại không hề giống hổ.

"Thành tích của số 13 tốt, vẫn luôn dẫn đầu, nhưng thấy mấy vị du khách có dấu hiệu mất nước hôn mê, cô ấy và mấy thí sinh đã dừng lại cứu viện". Cứu viện? Trì Nguyệt nhìn tay Vương Tuyết Nha.

"Sao cậu lại bị thương?"

"Trong số du khách có một đứa bé, thằng bé đột nhiên đi xuống dốc cát..." Vương Tuyết Nha lập tức nói tiếp: "Mình Đang chém thằng bé thì cảm thấy có người để mình từ phía sau. Nói đến đây, Vương Tuyết Nha lâu cát ở trên mặt, chỉ về phía dốc cát mà cô vừa ngã xuống: "Mình ngã xuống từ chỗ đó. Không, không phải ngã, mình bị người ta đẩy xuống!


Khuôn mặt Trì Nguyệt sa sầm, cô chậm rãi quay lại nhìn người xung quanh một lượt, xung quanh yên tĩnh không có ai dám nói chuyện.

Huấn luyện viên Lưu và người dẫn đội trao đổi anh mắt với nhau.

"Lúc ấy tất cả mọi người đều rộn cứu người, tất cả chúng tôi đều không nhìn thấy tình hình mà số 13 báo cáo...Thế nhưng ngoại trừ mấy vị du khách thì ở đó không có ai khác, theo lẽ thường thì sẽ không xảy ra chuyện như thế..."

"Theo lẽ thường?" Trì Nguyệt cười lạnh nhắc lại: "Chuyện gì cũng theo lý lẽ thì thế giới đã thái bình từ lâu rồi!" Cô đi đến trước camera: "Có thể cho tôi xem phim mà anh đã quay không?" Người quay phim đang muốn đồng ý, chưa đến 3s anh ta đã kịp phản ứng lại.

"Không đúng, cô là ai chứ?" Sau khi quát xong, thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, anh ta vừa xấu hổ vừa hơi khó chịu: "Tại sao tôi phải cho cô xem?"


Trì Nguyệt: "Tôi là trợ lý riêng kiêm về sĩ của cô Vương, tôi nghi ngờ có người gây nguy hiểm cho cô ấy." Đôi mắt của cô vô cùng lạnh lùng khiến người ta rất khó chịu.

Cả đám người ở đây đều hơi cứng đờ.

Huấn luyện viên Lưu đi đến hòa giải: "Các cô yên tâm đi, chúng tôi chắc chắn sẽ điều tra việc này rõ ràng, sẽ cho cô một lời giải thích. Nhưng chúng tôi cũng có quy định riêng, chúng tôi không thể để cô xem đoạn phim này được."

"Được." Trì Nguyệt gật đầu vậy: "Mấy vị du khách kia đã đi đâu rồi?" Cô đã cẩn thận nhìn một lượt những người ở đây.

Tất cả mọi người đều là người trong tổ chương trình, không có ai là du khách xa lạ cả.

Người dẫn đội thấy cô không đòi xem đoạn phim nữa thì thoáng thở phào một hơi: "Tổ chương trình đã phái xe đưa bọn họ đến bệnh viện."
"Tôi hiểu rồi." Cô nhìn sang Vương Tuyết Nha: "Về việc thi đấu của cô ấy sẽ xử lý như thế nào? Lúc Trì Nguyệt thể hiện toàn bộ khí chất sẽ khiến người ta hơi căng thẳng.

Người dẫn đội bị cô nhìn chằm chằm thì phải đổi sang một lý do uyển chuyển hơn: "Số 13 đã vượt quá thời gian yêu cầu, về mặt nguyên tắc sẽ bị loại... Thế nhưng cô ấy đã cứu người. Tôi sẽ báo cáo kỹ tình huống lên trên, chờ sau khi tổ chương trình bàn bạc lại sẽ đưa ra ý kiến xử lý, cô thấy thế nào?" Câu cuối cùng không phải nói với Vương Tuyết Nha mà là đang hỏi Trì Nguyệt.

Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang ngược, câu nói này thật sự luôn đúng.

Trì Nguyệt chuyển sang hỏi Vương Tuyết Nha: "Cậu thấy thế nào?" Nước mắt của Vương Tuyết Nha vẫn chưa khô, nghe vậy chỉ gật đầu không nói lời nào.
Trì Nguyệt ừ một tiếng, lễ phép hỏi người dẫn đội: "Vậy bây giờ không sao rồi chứ? Tôi có thể dẫn cô ấy đến bệnh viện chưa?"

"Có thể có thể. Có cần chúng tôi phái xe đi không?"

"Được." Trì Nguyệt không từ chối.

Ở một nơi thế này, có một chiếc xe hơi thay đi bộ cũng là chuyện tốt.

Thế nhưng không đợi người dẫn đội gọi xe đến, một chiếc xe việt dã đã lao vào trong sa mạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play