Đây là những lời thẳng thắn nhất mà Trì Nguyệt từng nghe, lại còn do Kiều Đông Dương nói ra.
Cô nghi ngờ nhìn anh, Kiều Đông Dương không quan tâm, đôi mắt đen láy hơi híp lại, thoạt nhìn hơi nguy hiểm: "Vẻ mặt gì đây?"
Trì Nguyệt: "Anh nghiêm túc à?"
Kiều Đông Dương mỉm cười: "Đúng vậy, có vui không? Thế nhưng hôm nay tha cho em, đi ăn cơm rồi tắm rửa nghỉ ngơi đi, chiều nay phải phát huy thật tốt. Em đừng nghĩ đến chuyện thắng thua, cố hết sức là được."
"Tôi biết rồi." Trì Nguyệt cảm thấy mình hơi quái gở, không nhịn được bật cười: "Tôi không phải người thua còn ăn vạ. Năng lực không bằng người ta, có thua tôi cũng nhận."
Kiều Đông Dương vuốt má cô: "Tôi biết em không phải người thua còn ăn vạ, em chỉ sợ thua tôi thôi."
"... Anh Kiều. Anh có biết viết chữ mặt thế nào không*?"
(*) Đang mỉa mai Kiều Đông Dương mặt dày, không biết xấu hổ.
Kiều Đông Dương cúi đầu xuống nhìn cô: "Viết thế nào? Có muốn hôn một cái không?"
Trì Nguyệt nhìn khuôn mặt đẹp trai này, do dự nhìn vào mắt anh mấy giây, đột nhiên hôn lên má anh.
"Tôi đi đây!"
Cô chuồn cực nhanh.
Gò má nóng bỏng vì được đôi môi chạm vào.
Kiều Đông Dương xoa mặt nhìn cánh cửa đóng sầm lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi đứng thẳng người, nơi nào đó phía dưới đã có phản ứng. Anh thở dài ngồi lên chiếc ghế Trì Nguyệt vừa ngồi, nhớ lại những điều mà Trịnh Tây Nguyên đã nói.
"Nói có là không? Nói không là có? Vậy cô ấy muốn hay không muốn?"
Anh không nhịn được bật cười, hình như anh bị điên rồi?
Trận đấu bắt đầu lúc hai giờ chiều.
Trì Nguyệt nghỉ trưa thật thoải mái, lúc đến sân vận động thấy trên khán đài đã đầy người.
Kết quả thi đấu sẽ được công bố ngay trong ngày nên bầu không khí trong sân còn căng thẳng hơn cả buổi sáng.
Trì Nguyệt nhìn lướt qua khán đài không thấy Kiều Đông Dương, cô đi thẳng đến chỗ huấn luyện viên Lưu, bắt đầu khởi động theo hướng dẫn.
Ngoại trừ ba hạng mục ghế xoay, tháp và chạm, thao tác mất trọng lực, còn có hai phần kiểm tra thể lực nhỏ là gập bụng và đu xà, trong hai phần thi cơ bản này không phải cứ có kỹ xảo và may mắn là có thể chuyển bại thành thắng.
Huấn luyện viên Lưu không nói quá nhiều, chỉ yêu cầu Trì Nguyệt bảo đảm thắng được bốn phần.
Nhất định phải thắng ghế xoay, tháp và chạm và thao tác mất trọng lực, tranh thủ thắng thêm một phần trong hai phần thi cơ bản.
Chỉ có vậy, Trì Nguyệt mới có hy vọng chiến thắng.
Trạng thái của Trì Nguyệt khá tốt, sau khi yên lặng nghe xong lại đi khởi động.
Lâm Phán đứng cách cô khoảng 2m, hai người đều có thể nghe rõ lời nói của nhau.
"Hôm nay cô đi tìm anh Kiều nói về việc thi đấu sao?"
Lâm Phán nói năng nhỏ nhẹ, vừa đủ để Trì Nguyệt nghe thấy.
"Hả?" Trì Nguyệt không hiểu vì sao cô ta lại hỏi như vậy, quay sang nhìn cô ta: "Có liên quan đến cô không?"
Lâm Phán mỉm cười, cô ta ép chân, đến gần Trì Nguyệt hơn: "Cô có tò mò không?"
"Không."
"Vậy có muốn tôi nói cho cô biết, anh Kiều đã nói gì với tôi không?"
Giọng nói Lâm Phán khá vui vẻ, dường như tâm trạng rất tốt, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ cong cong, lúc đôi mắt đó nhìn vào người khác như đang sáng bừng lên: "Cô không tò mò sao?"
Trì Nguyệt thờ ơ nói: "Không tò mò."
Lâm Phán hơi ngạc nhiên, không lùi bước vì cô từ chối, còn mỉm cười vui vẻ hơn: "Anh ấy nói cô là một nhân tài hàng không vũ trụ ưu tú, nếu hôm nay bị loại trong trận thi đấu xác nhận tư cách sẽ rất đáng tiếc, là một sự tổn thất với kế hoạch Trời Sao. Tôi cũng đồng ý với anh ấy, cô chắc chắn có thể đứng top 3 trong số 60 thí sinh."
Trì Nguyệt im lặng mỉm cười.
Lâm Phán liếc mắt qua: "Cô hiểu ý của anh Kiều không?"
Trì Nguyệt nhìn sang cô ta: "Cô cứ nói thẳng đi. Ở đây không có người khác."
Lâm Phán ép chân, vòng eo mềm mại hơi cong lại, giọng nói như bị kìm nén lại, không nghe ra cảm xúc hoàn chỉnh: "Anh ấy hy vọng tôi nhường có một lần."
Lúc này trong sân rất ồn ào, trận đấu còn chưa chính thức bắt đầu đã có rất nhiều người hò hét.
Thế nhưng Trì Nguyệt không nghe thấy gì hết, chẳng hiểu sao cô đột nhiên thấy trong lòng lạnh lẽo.
Lâm Phán làm mấy động tác rồi đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn Trì Nguyệt: "Anh ấy là một người đàn ông kiêu hãnh, tôi rất thích anh ấy. Nói thật, tôi thấy rất bất ngờ với yêu cầu của anh ấy, tôi tưởng anh ấy nghĩ cô là người chiến thắng. Không ngờ anh ấy cũng giống như mọi người, cho rằng cô không phải đối thủ của tôi."
Sáng nay, không chỉ Trì Nguyệt, ngay cả Lâm Phán cũng thấy Kiều Đông Dương đứng trên khán đài vỗ tay lớn tiếng khen hay
"Thật sao?" Trì Nguyệt kìm nén cảm xúc, mỉm cười bình tĩnh: "Tôi cũng rất bất ngờ."
Lâm Phán đánh giá cô: "Yêu cầu của anh Kiều khiến tôi rất khó xử. Trì Nguyệt, cô cũng là người kiêu ngạo như anh ấy, tôi muốn hỏi cô, cô thật sự muốn tôi nhường cô một lần sao?"
Ha!
Trì Nguyệt cười hỏi: "Cô đang muốn đánh đòn tâm lý sao?"
"Cô có thể nghĩ như vậy." Lâm Phán thờ ơ cười: "Tôi không quyết định được, vì vậy giao cho cô quyết định. Trì Nguyệt, chỉ cần cô nói một câu, tôi có thể để cô thắng."
Trì Nguyệt hừ lạnh, nhìn cô gái cao hơn cô rất nhiều này.
"Không phải cô biết rõ tôi sẽ không nói như thế sao?"
"Đúng thế."
"Thế thì tại sao cô hỏi vậy?"
"Vì Kiều Đông Dương." Lâm Phán không thèm quan tâm ánh mắt cô: "Tôi không muốn anh ấy thất vọng."
Trì Nguyệt hít sâu một hơi.
"Lâm Phán, chúng ta hãy tôn trọng trận đấu. Đây là thi đấu, chúng ta phải có tinh thần chuyên nghiệp."
"Rất tốt." Lâm Phán mỉm cười: "Tôi rất khâm phục cô, cũng rất mong chờ các trận đấu tiếp theo. Ừ, không chỉ trong sân vận động này."
Trì Nguyệt im lặng liếc nhìn cô ta.
Lúc này nói gì cũng dư thừa, thi đấu dựa vào năng lực thật sự, cô không muốn ai nhường cô, càng không hiểu vì sao Kiều Đông Dương lại nói vậy với Lâm Phán. Là anh quá tin tưởng Lâm Phán, hay quá ngây thơ? Anh không biết sẽ làm cô khó chịu sao?
Thắng thua đều phải thẳng thắn vô tư.
Thi đấu bắt đầu, phần đu xà đầu tiên kết thúc không bất ngờ, trong các hạng mục thể lực thế này, Lâm Phán như chim chóc bay trong khu rừng rộng lớn, thoải mái tự tại chiến thắng Trì Nguyệt.
Phần thứ hai là gập bụng, đây là một vòng khá quan trọng, nhất là với những người đã đặt nhiều hy vọng vào Trì Nguyệt, nếu thua phần này, Trì Nguyệt sẽ bị loại.
Có lo lắng sẽ có sự chú ý. Phần phát sóng trực tiếp này có rating cao nhất...
Kết quả Trì Nguyệt không phụ sự mong đợi của mọi người, cô đã chiến thắng.
Lâm Phán vs Trì Nguyệt 5:3.
Trì Nguyệt nhất định phải thắng cả ba phần thi tiếp theo mới có thể thắng trận đấu xác nhận tư cách.
Mọi người đều biết ghế xoay là điểm mạnh của Trì Nguyệt, đến nay chưa có thí sinh Trời Sao nào vượt qua thành tích mà cô đạt
được trong Chiến binh đến từ bầu trời. Hai người chưa từng so sánh thành tích trong phần tháp va chạm và thao tác khi mất trọng lực, nhưng so ra Trì Nguyệt vẫn thiệt thòi hơn nhiều vì Lâm Phán từng được huấn luyện chuyên nghiệp.
Đây không phải một trận đấu công bằng, nhưng lúc trước Trì Nguyệt bỏ lỡ tư cách đăng ký làm thí sinh Trời Sao, vậy sau này lựa chọn Chiến binh đến từ bầu trời sẽ phải chấp nhận bài kiểm tra khắt khe hơn mới có thể được công nhận.
Mười phút sau, thi đấu bắt đầu.
?
Đúng như dự đoán, Trì Nguyệt lại dùng thành tích ghế xoay 9 phút 10 giây chiến thắng Lâm Phán.
Cô là người đứng đầu trong hạng mục này, không ai có thể vượt qua.
Trì Nguyệt gỡ lại một điểm, điểm số biến thành 5:4.
Nhận được sự cổ vũ của chiến thắng, fan hâm mộ Trì Nguyệt đều trở nên điên cuồng, khán giả cũng phấn khích, từng người đều hét tên "Trì Nguyệt", hy vọng cổ có thể chiến thắng.
Trong sự chờ đợi cuồng nhiệt của khán giả, Trì Nguyệt lại phản công trong phần thi tháp va chạm, chiến thắng Lâm Phán nhận thêm một điểm nữa.
Điểm số trên màn hình lớn biến thành 5:5, hai số đều là màu đỏ.
Lúc người quay phim lia ống kính sang quay cận cảnh hai số "5" này cho khán giả được thấy, toàn bộ sân vận động đều sôi trào.
Trận đấu đã bước vào vòng quyết định. Tiếng "Cố lên!" vang lên như sấm bên tai.
Nhân viên công tác đang chuẩn bị thiết bị thi đấu, Trì Nguyệt ngồi uống nước nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Vương Tuyết Nha không ngừng dặn dò: "Cậu đừng căng thẳng, hạng mục này yêu cầu phải có cảm xúc vững vàng, càng hoảng sợ lại càng loạn...".
Cách giải thích đơn giản cho phần thi thao tác mất trọng lực này là thí sinh mặc một bộ đồ vũ trụ cồng kềnh bước vào khoang thuyền vũ trụ mô phỏng, bọn họ sẽ phải cởi bộ đồ phi hành gia sau đó lại mặc vào trong trạng thái khoang thuyền vũ trụ mô phỏng mất trọng lực, cuối cùng rời khỏi khoang thuyền.
Nói nghe thì dễ, nhưng mỗi một hành động trong trạng thái mất trọng lực đều rất khó khăn.
"Nguyệt Quang Quang, chúng ta phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Lâm Phán đã được huấn luyện chuyên nghiệp, cậu thì chưa..."
"Không phải huấn luyện viên Lưu đã cho mình huấn luyện bù rồi sao?"
"Không đủ thời gian, phải thực hành đến mức quen tay hay việc mới được."
"Đi thôi." Trên trán Trì Nguyệt còn chưa khô mồ hôi, ánh mắt vô cùng sắc bén: "Sắp bắt đầu rồi."
Nguyên bộ đồ vũ trụ này là do Khoa học Kỹ thuật Đông Dương chế tạo từ vật liệu mới, không cồng kềnh và nặng nề như bộ đồ vũ trụ kiểu cũ, nhưng trọng lượng vẫn đạt đến 20kg.
Hai khoang thuyền vũ trụ mô phỏng được đặt song song nhau, sau khi huấn luyện viên trưởng bắn súng lệnh, Trì Nguyệt và Lâm Phán đều bắt đầu mặc bộ đồ vũ trụ được đặt ở bên cạnh, sau đó tiến vào khoang thuyền vũ trụ mô phỏng.
Trì Nguyệt không thấy được tình huống của Lâm Phán, trạng thái mất trọng lực vô cùng khó chịu, nhất định phải cố gắng kiềm chế mới có thể bình tĩnh hơn, tiến hành thao tác từng bước một.
Điều này rất khó, chưa từng khó như vậy.
Cả thế giới yên lặng, không có một tiếng động nào hết.
Cửa khoang thuyền đang đóng, Trì Nguyệt cố hết sức cởi bộ đồ vũ trụ ra, nhưng lúc chuẩn bị mặc vào lại phát hiện các khớp nối với ổ trục không được linh hoạt lắm. Bộ đồ vũ trụ này được thiết kế rất tinh tế, chỉ cần một mắt xích xảy ra vấn đề sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hành động của cô.
Trì Nguyệt căng thẳng, sống lưng ướt đẫm.
Dường như cô nghe thấy nhịp tim đang đập thình thịch, chỉ việc giơ tay nhấc chân cũng trở nên rất khó khăn.
Trong khoang thuyền có thiết bị quay phim.
Người trong sân vận động có thể thấy tình hình trong khoang thuyền của Trì Nguyệt và Lâm Phán trên màn hình lớn.
Trì Nguyệt dẫn trước Lâm Phán trong quá trình vào khoang thuyền và cởi quần áo.
Thế nhưng tốc độ của cô càng lúc càng chậm, Lâm Phán đã dần vượt qua cô.
Kiều Đông Dương ngồi trên khán đài, xung quanh không ngừng vang lên tiếng bàn tán, ngay cả Trịnh Tây Nguyên ngồi bên cạnh cũng rất căng thẳng.
"A Kiều."
Kiều Đông Dương: "Ừ."
"Không lạc quan."
Lâm Phán vẫn đang lần lượt mặc bộ đồ vũ trụ vào, có lẽ cô ta không bị loại nên chịu ít áp lực hơn Trì Nguyệt, trong suốt quá trình vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Ngược lại, tình hình bên Trì Nguyệt càng ngày càng tệ...
Kiều Đông Dương im lặng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chậm chạp như ốc sên bò.
Lâm Phán đã chuẩn bị rời khỏi khoang thuyền.
Trên khán đài sục sôi, hò hét.
"Oa! Lâm Phán cố lên!"
"Ôi! Trì Nguyệt thua rồi!"
Hai câu nói với thái độ khác nhau đan xen.
Cuối cùng, Lâm Phán ung dung mở cửa khoang, bước ra trong ánh mắt mong chờ của mọi người.
Trịnh Tây Nguyên che mặt dựa lưng vào ghế ngồi, không dám nhìn sắc mặt Kiều Đông Dương.
"Không phải đã nói trước với Lâm Phán rồi sao?"
Năm phút sau, Trì Nguyệt mới đi ra.
Thua Lâm Phán năm phút, không cần nói cũng biết kết quả.
Cô mặc bộ đồ vũ trụ dày nặng đứng trước cửa khoang thuyền vũ trụ mô phỏng, cô nhìn Kiều Đông Dương xuyên qua lớp kính trên mũ bảo hiểm trong bộ đồ vũ trụ. Ánh đèn trong sân vận động như phủ một vầng hào quang lên người anh, rất đẹp, rất thu hút sự chú ý.
Trì Nguyệt không thấy vẻ mặt anh, thậm chí không biết anh có đang nhìn cô không.
"Nguyệt Quang Quang!" Vương Tuyết Nha lao đến ôm lấy cô, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Nào, chúng ta cởi quần áo ra đã, bộ quần áo rách nát này quá nặng!"
Trì Nguyệt không hề động đậy.
"Cậu đừng như vậy." Vương Tuyết Nha nhẹ nhàng kéo cô, đôi mắt đỏ ngầu: "Rất nhiều người đang nhìn cậu, rất nhiều, rất nhiều, chúng ta phải thật xinh đẹp!"
Đúng là có rất nhiều.
Trong sân vận động và trên mạng có vô số người chú ý đến trận đấu này.
Thí sinh mới nổi Trì Nguyệt và hạt giống số một Lâm Phán.
"Nào, mình cởi giúp cậu."
Vương Tuyết Nha sợ cô đau lòng, đôi tay hơi run rẩy.
Thất bại là việc khiến người ta thấy khó chịu, hơn nữa đây còn là một trận đấu ảnh hưởng đến số phận.
Dù thất bại hay thành công, Trì Nguyệt đều phải đối mặt với một cuộc sống hoàn toàn khác.
Rất nhiều người thấy tiếc nuối cho cô, nhưng cảm xúc của Trì Nguyệt lại hơi chết lặng.
Cho đến khi cô thấy Kiều Đông Dương đứng dậy, rời khỏi khán đài, bóng lưng cao lớn biến mất trong tầm mắt...
"Tiểu Ô Nha." Trì Nguyệt đột nhiên nói chuyện.
"Mình đây, sao thế?" Vương Tuyết Nha nhìn cô.
"Cậu từng thấy mình khác chưa?"
"... Chưa."
"Có muốn nhìn một lần không?"
Vương Tuyết Nha ngơ ngác, bàn tay đang cởi bộ đồ vũ trụ giúp cô hơi khựng lại.
Trì Nguyệt hơi khom lưng, lúc giọt nước mắt kia rơi xuống, ống kính camera không thể quay được, nhưng cô rõ ràng nhìn thấy giọt nước mắt trong veo kia rơi xuống lớp kính trên chiếc mũ bảo hiểm.