520 năm ánh sáng là bao xa?

Tốc độ của một máy bay chở khách thông thường là khoảng hơn 800km/h, phải tốn hơn một triệu năm để bay được một năm ánh sáng. Ngay cả tàu dò đường số hai là loại thiết bị dò đường có tốc độ phi hành 70.22km/s, vận tốc là 252792 triệu km/h, cũng phải tốn ít nhất 4000 năm để bay hết một năm ánh sáng.

Tốn 4000 năm để bay một năm ánh sáng, vậy 520 năm ánh sáng thì sao?

Đây đúng là một trò đùa!

Đúng là một trò đùa không dám nghĩ đến, không dám lên kế hoạch!

Đừng nói Kiều Đông Dương tốn cả đời cũng không làm được... Dù đến đời con đời cháu của anh... dường như đây cũng chỉ là một giấc mơ quá xa vời.

Trì Nguyệt đột nhiên cảm thấy khó chịu, đau lòng, buồn bực.

Đêm hôm đó ở đài thiên văn, dáng vẻ Kiều Đông Dương ngắm nhìn bầu trời, chỉ vào bản đồ sao giải thích kế hoạch Trời Sao như đang hiện ra trước mặt. Ánh mắt sáng ngời tràn đầy ước mơ của anh khiến đôi mắt cô nóng bỏng.

Thế nhưng...

Anh biết rõ đây là một giấc mơ xa vời, tại sao còn đầu tư nhiều sức lực, đốt nhiều tiền bạc để làm việc đó?

Chẳng lẽ đúng như dự tính ban đầu của anh – chỉ vì phá của?

Cô không thể nào hiểu nổi.

"Theo như cậu đã nói, rất nhiều nhân viên

Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, còn có chúng ta, những người làm việc cho dự án "Người Đi Dưới Trời Sao" đều đang tấn công vô ích. Tất cả mọi người đang đồng hành với một tên phá của thực hiện một ước mơ xa vời?"

Vương Tuyết Nha không tin nổi nhìn Trì Nguyệt.

"Có thể nói như vậy." Trì Nguyệt gật đầu rồi lại mỉm cười: "Tuy nhiên, dù không thể hoàn thành kế hoạch Trời Sao thì vẫn có thể hoàn thành kế hoạch Người Đi Dưới Trời Sao."

"Sao lại thế?"

"Không thể vượt qua 520 năm ánh sáng thì vẫn có thể đến mặt trăng, đến sao Hỏa chứ?"

"Hình như cũng có lý." Vương Tuyết Nha cũng cảm thấy buồn cười: "Có phải nghèo khó đang hạn chế trí tưởng tượng của mình không? Anh Kiều tốn nhiều công sức như vậy chỉ vì một kế hoạch không thể hoàn thành... Thật kỳ diệu, đúng là một người có ước mơ."

Trì Nguyệt cong môi, không nói gì.

Bão cát ập đến lúc chạng vạng tối.

Thành phố hàng không vũ trụ như một vòng bảo vệ khổng lồ, bảo vệ những người bên trong không phải chịu sự ảnh hưởng từ thời tiết. Thông qua hình ảnh được quay chụp từ tháp giám sát, hôm nay nơi đây như một con quay khổng lồ nằm sâu trong cát, cát vàng bay múa đầy trời bao phủ nơi này, trời đất vần vũ, chỉ có nơi này đứng yên không ngã...

"Huấn luyện viên thông báo! Ăn tối xong sẽ đi xem phim tập thể!"

Trì Nguyệt vừa nghe được tin tức này thì đầu óc hơi chết máy.

"Vì sao lại đột nhiên sắp xếp đi xem phim?"

Vương Tuyết Nha: "Bởi vì có bão cát."

"Được rồi."

Trên thực tế, bên trong Thành phố hàng không vũ trụ vô cùng an toàn, dễ chịu, ấm áp, có đầy đủ đồ ăn và nước uống, không khác gì lúc bình thường.

Bữa cơm tối nay đơn giản hơn mấy ngày trước, có người cho rằng nhân viên Khoa học Kỹ thuật Đông Dương sợ bão cát sẽ kéo dài nên tiết kiệm nguyên liệu nấu ăn. Tất cả mọi người đều ủng hộ ý kiến này, vì vậy lại có người lo lắng, nếu báo cát cứ kéo dài thì có thiếu nước thiếu lương thực, đói chết

đây hay không?

Các thí sinh ồn ào bàn tán.

Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha yên lặng ăn cơm.

Tình huống mà các thí sinh đang nghĩ đến sẽ không xảy ra... Đã là thời đại nào rồi mà còn để nhiều người chết đói như vậy?

Trì Nguyệt nhanh chóng ăn xong rồi dọn dẹp bàn ăn: "Mình xong rồi. Chỉ chờ cậu thôi."

Vương Tuyết Nha là người nhai kỹ nuốt chậm, nghe vậy lại ngẩng đầu lên nhìn cô: "Ừm! Mình sắp xong rồi, khoảng hai phút nữa."

Hai người đến rạp chiếu phim sớm nhất.

Rạp chiếu phim nằm ngay trong Thành phố hàng không vũ trụ rộng lớn, Vương Tuyết Nha quan sát cơ sở vật chất và hoàn cảnh của xung quanh, tìm một vị trí thích hợp rồi thoải mái ngồi xuống.

"Anh Kiều là người rất biết cách hưởng thụ, nhân viên trong công ty của anh ấy quá hạnh phúc."

Rạp chiếu phim này được chuẩn bị sẵn cho nhân viên công tác của Thành phố hàng không vũ trụ.

Thành phố hàng không vũ trụ cách Cát Khâu rất xa, nằm trong sa mạc hoang tàn vắng vẻ, xung quanh toàn là đồi cát vàng mênh mông bát ngát, có thể tưởng tượng được cuộc sống của nhân viên công tác sẽ buồn tẻ đến mức nào.

Thế nhưng mức lương và trợ cấp của nhân viên làm ở đây cao hơn nhân viên làm ở tổng bộ Khoa học Kỹ thuật Đông Dương rất nhiều, nhân viên không có gì phải phàn nàn.

Có điều, Kiều Đông Dương là một ông chủ kỳ quái, mặc kệ nhân viên bày tỏ "Bọn họ không hề vất vả, bằng lòng làm trâu làm ngựa cho công ty như thế nào, anh vẫn kiên trì cho rằng "Nếu một người không có phương tiện giải trí và môi trường sống tốt thì sẽ không nghiêm túc với công việc, càng không trung thành với công ty". Bởi vậy anh luôn yêu cầu khu văn phòng, nơi ở và

thiết bị giải trí là thứ tốt nhất.

"Ba mình nói, anh Kiều là một kỳ tài trong giới kinh doanh. Không phải ngẫu nhiên mà người máy làm bạn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Khoa học Kỹ thuật Đông Dương có thể được cấp bằng sáng chế cho rất nhiều phát minh, có thể tạo ra nhiều sản phẩm thiết kế tân tiến và thiết thực như vậy, đều nhờ vào năng lực quản lý của anh ấy..."

Vương Tuyết Nha là fan của Kiều Đông Dương, nói xong còn vỗ vào tay vịn ghế.

"Sau khi đến Thành phố hàng không vũ trụ, nhìn thấy mọi thứ ở nơi đây, mình càng tin tưởng câu nói này."

Trì Nguyệt yên lặng nhìn cô.

Vương Tuyết Nha ngửa đầu: "Cậu nghĩ thử xem, có một ông chủ khéo hiểu lòng người, lương bổng và lợi ích cực cao, cơ sở vật chất tân tiến và đầy đủ thế này, nhân viên trong Khoa học Kỹ thuật Đông Dương còn

không liều chết trung thành sao? Có khi còn hận không thể ép khô bản thân dâng hiến cho công ty ấy nhỉ?"

Trì Nguyệt bật cười: "Ừ, đây đúng là một nhà tư bản kỳ quặc."

"Mình nghĩ kỹ rồi!" Đôi mắt Vương Tuyết Nha sáng ngời, dường như đã đưa ra một quyết định trọng đại, vỗ mạnh vào đùi Trì Nguyệt: "Với thực lực của mình, cơ hội giành chức quán quân Trời Sao rất xa vời, nhưng mình không thể đánh mất sở thích hàng không vũ trụ. Sau khi mình tốt nghiệp sẽ gửi sơ yếu lý lịch đến Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, mình muốn làm việc ở đây!"

Trì Nguyệt dở khóc dở cười.

"Bà cô à, cậu đúng là người bộp chộp."

"Mình không bộp chộp, mình đang nghiêm túc."

"Cậu không thích hợp làm việc ở đây đâu."

"Vì sao?"

"Vì cậu quá lười."

Các thí sinh lần lượt đến rạp chiếu phim, mọi người tụm năm tụm ba tìm chỗ ngồi.

Chẳng mấy chốc phim đã bắt đầu chiếu, Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha dừng nói chuyện, chuyên tâm xem phim.

Đây là một bộ phim tài liệu về công việc hàng không vũ trụ, tên là "Phi hành gia", nội dung về ước mơ, sự cố gắng của một nhóm người. Bọn họ bắt đầu từ con số không, từ không tới có, để đến bây giờ đã có thể thăm dò vũ trụ, rất nhiều thế hệ phi hành gia không ngừng phấn đấu, dám nghĩ dám làm...

Trì Nguyệt mất tập trung, cô lại nghĩ đến dáng vẻ Kiều Đông Dương ở đài thiên văn.

Lúc anh chỉ vào bản đồ sao, nói muốn đến nơi cách 520 năm ánh sáng, vẻ mặt anh giống hệt với khuôn mặt các thế hệ phi hành gia ở trên màn hình.

Trì Nguyệt đột nhiên hiểu ra, cũng thay đổi quan điểm.

Hiện nay bay 520 năm ánh sáng là ước mơ hão huyền.

Thế nhưng nếu không dám nghĩ thì lấy đâu ra sự thành công trong tương lai?

Lúc những người đã chết kia ngắm nhìn bầu trời, có mấy ai tin rằng một ngày nào đó loài người có thể đặt chân lên mặt trăng?

Trái tim Trì Nguyệt nóng bỏng, cô cúi đầu nhìn điện thoại, lại yên lặng cất đi.

Các cô gái trẻ không thích loại phim tài liệu khô khan này. Rất nhiều người đều cảm thấy nhàm chán, chỉ có một vài người si mê như Vương Tuyết Nha. Lúc chiếu phim không có huấn luyện viên ở đó nên một lúc sau đã có người thì thầm nói chuyện.

Sau đó, dần có người đi nhà vệ sinh, lén lút rời khỏi rạp chiếu phim.

Mọi người đều có tâm lý đám đông, lúc đầu không dám đi, nhưng khi có nhiều người rời đi sẽ không nhịn được.

Đến khi bộ phim này kết thúc, số người ngồi trong rạp chỉ còn lại một phần ba.

"Sao lại đi hết rồi? Bộ phim hay như vậy mà."

Vương Tuyết Nha tỏ ra khó hiểu, thảo luận nội dung phim với Trì Nguyệt.

Trì Nguyệt đứng dậy nhìn những người còn ở lại: "Thật ra đây là một buổi chiếu phim sàng lọc."

"Cái gì?" Vương Tuyết Nha nghi ngờ nhìn cô: "Buổi chiếu phim sàng lọc?"

"Ừm." Trì Nguyệt chậm rãi nói: "Sao Khoa học Kỹ thuật Đông Dương có thể chọn người không có hứng thú với hàng không vũ trụ?"

Vương Tuyết Nha trợn to mắt, dường như bây giờ mới nhận ra.

"Ý của cậu là, tổ chương trình cố ý làm vậy?"

Trì Nguyệt lắc đầu: "Không biết, mình chỉ đoán vậy thôi."

"Được rồi, dù sao chúng ta cũng ở lại mà."

Văn phòng tổ chương trình.

Giám đốc mới nhậm chức Mai Y lười biếng thưởng thức cà phê, híp mắt thở ra.

"Lập tức báo cáo danh sách cho Trịnh tổng."

"Vâng." Cô trợ lý hơi khó hiểu: "Trịnh tổng cần danh sách này làm gì?"

Mai Y nhún vai, mỉm cười: "E rằng không phải Trịnh tổng cần."

"Ý anh là, anh Kiều?"

"Suy nghĩ của vị kia hơi kỳ quặc."

Cô trợ lý mím môi: "Giám đốc, anh nói xem anh Kiều bảo vệ Lâm Phán như thế, có phải cô ta chắc chắn thắng vòng thi đấu cuối tuần không?"

Mai Y liếc nhìn cô: "Cô ta là họ hàng nhà cô à?"

Cô trợ lý xấu hổ đỏ mặt, nói nhỏ: "Rất nhiều đồng nghiệp đều nói vậy."

Mai Y giận dữ, đặt mạnh cốc cà phê xuống bàn.

"Có phải các cô rất rảnh rỗi không? Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy còn không biết rút kinh nghiệm à?"

"Vâng!"

Cô trợ lý đi ra ngoài.

Phong cách làm việc của Mai Y và Thẩm Á Lệ hoàn toàn trái ngược nhau, hoặc có thể nói anh ta không có phong cách riêng của mình. Thẩm Á Lệ là người cứng rắn, muốn kiểm soát mọi chuyện, ham muốn khống chế quá mạnh. Anh ta lại khác, cấp trên có phong cách gì anh ta sẽ theo phong cách đó, cấp trên dặn dò thế nào, anh ta làm y như thế, không hỏi lý do, chỉ hỏi kết quả. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play