Trong lòng Kiều Đông Dương, Trì Nguyệt luôn là một người phụ nữ tự tin đến mức khiến người ta giận sôi gan.
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cô nói ra lời như vậy, không nhịn được muốn an ủi.
"Không đâu, cô sẽ không bị loại."
Lúc nói lời này, anh duỗi tay ra, Trì Nguyệt thoáng nhìn bàn tay kia: "Chẳng lẽ anh Kiều muốn cho tôi đi cửa sau?"
Kiều Đông Dương: "Nằm mơ đi..." Anh lại rụt tay về.
Trì Nguyệt lơ đãng nhếch môi, chuẩn bị nói lời tạm biệt thì lại nghe thấy Kiều Đông Dương nói: "Tôi cũng thấy bất ngờ với biểu hiện của Thẩm Lam. Trước khi diễn ra thi đấu, chúng tôi đã điều tra tư liệu của tất cả các thí sinh. Trong ấn tượng của tôi, ngoại trừ sơ yếu lý lịch của Thẩm Lam được làm rất đẹp, năng lực kiểm tra còn kém xa cô..."
Kém xa sao?
Trì Nguyệt hơi ngạc nhiên: "Vậy đây là phần phát huy vượt xa mức bình thường?"
Kiều Đông Dương hắng giọng: "Tuyệt đối vượt xa mức bình thường."
"Tôi đã hiểu rồi." Trì Nguyệt gật đầu với anh: "Cảm ơn anh đã cổ vũ tôi."
Sau khi nói xong, cô vẫy tay tạm biệt Kiều Đông Dương rồi mỉm cười rời đi.
Kiều Đông Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ câu nói này. Có lẽ cô cho rằng anh nói vậy để cổ vũ cô, thật ra không phải như vậy. Dự định ban đầu của Kiều Đông Dương khi tổ chức chương trình này là để tuyển chọn nhân tài, anh tôn trọng các trận đấu, tôn trọng chương trình, sẽ không nói xấu một thí sinh khác để an ủi cô.
Anh đứng đó một lúc lâu rồi mới đi đến nơi thi đấu.
Vòng thi đấu đã bắt đầu.
Mấy vòng tiếp theo đều diễn ra ở bên ngoài, từ cầu thăng bằng, xích đu đến thang đu, mấy hạng mục này đều giống với phần thi đấu vòng xoay, cơ thể của hai người đều xuất hiện trạng thái mệt mỏi.
Môn tiếp theo là vòng lăn cố định.
Tổ chương trình vẫn luôn chú ý đến trạng thái của thí sinh, sau khi phần thang đu kết thúc, huấn luyện viên lập tức đi đến.
"Tôi đã bàn bạc với tổ chương trình, chỉ cần hai cô đều đồng ý thì có thể xin nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi xong lại tiến hành hạng mục tiếp theo."
Các vòng thi đấu này đang cạnh tranh cái gì chứ? Là năng lực cũng như sức chịu đựng. Đây là sự cân nhắc từ hai phía của tổ chương trình về sự an toàn và tỉ suất người xem. Thế nhưng đối với các thí sinh, việc nghỉ ngơi có lợi cũng có hại, tuy nghỉ ngơi có thể để bản thân thoải mái hơn nhưng cũng cho đối thủ có cơ hội khôi phục.
Thẩm Lam nhìn chằm chằm Trì Nguyệt, trong ánh mắt thoáng qua vẻ chờ mong.
Khóe môi Trì Nguyệt nhếch lên, cô bình tĩnh lắc đầu: "Không muốn!"
Rất nhiều người ở nơi thi đấu đều tưởng bọn họ đã mệt mỏi thế này thì sẽ đồng ý nghỉ ngơi... Sau khi nghe thấy lựa chọn của Trì Nguyệt, xung quanh đều vang lên tiếng hít sâu một hơi.
Sắc mặt Thẩm Lam lập tức trở nên rất xấu: "Trì Nguyệt, nghỉ ngơi một lát được không? Tất cả mọi người đều rất vất vả, không chỉ chúng ta thấy mệt mỏi mà các thành viên của tổ quay phim cũng vậy...".
Trì Nguyệt mỉm cười: "Cô có thể từ bỏ thi đấu."
Có thể lựa chọn từ bỏ, không có lý do nào lại yêu cầu người khác nghỉ ngơi với cô ta.
Đây là điều mà tất cả mọi người đều hiểu nhưng chưa chắc Thẩm Lam đã hiểu. Cô ta khó hiểu nhìn chằm chằm Trì Nguyệt, trên mặt hiện rõ vẻ khó chịu.
Trì Nguyệt không nhìn cô ta, sải bước đi về phía vòng lăn cố định, không dừng lại một giây nào.
Nhóm nhân viên công tác thấy thế đều lúng túng nhìn sang Thẩm Lam: "Chúng tôi không còn cách nào nữa, Trì Nguyệt không chịu dừng, cô tiếp tục chứ?"
Thật ra đề nghị được nghỉ ngơi này là Thẩm Lam xin tổ chương trình, nếu là người khác sẽ không tùy tiện làm mất lòng mọi người, huấn luyện viên đã cho phép nghỉ ngơi thì sẽ nhân cơ hội nghỉ ngơi. Chỉ tiếc là Trì Nguyệt không quan tâm, nhân viên công tác cũng đành chịu.
Vòng lăn cố định là một trong những thiết bị thi đấu của Thành phố hàng không vũ trụ, thiết bị này có thể điều chỉnh tốc độ, mỗi người đứng trên một vòng lăn, tay chân bị cố định lại, cơ thể sẽ xoay tròn 360 độ. Đây là hạng mục huấn luyện của các phi hành gia và nhân viên hàng không vũ trụ.
Trì Nguyệt và Thẩm Lam đều không hề xa lạ với thiết bị này.
Trì Nguyệt nhẹ nhàng kéo vòng lăn để nó chậm rãi xoay tròn.
Thẩm Lam nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, lại nhìn vòng lăn đang chuyển động, cảm thấy dạ dày sôi trào, đột nhiên sợ hãi không dám đến gần.
"Bắt đầu chuẩn bị!" Huấn luyện viên thúc giục ở phía sau.
Sắc mặt Thẩm Làm trắng bệch thể hiện rõ vẻ sợ hãi, rõ ràng không bình tĩnh bằng Trì Nguyệt.
Thẩm Lam cắn môi dưới, đi đến bên cạnh Trì Nguyệt: "Cô không sợ sao?"
Trì Nguyệt: "Sợ cái gì?"
Thẩm Lam: "Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn."
Trì Nguyệt không thể hiện cảm xúc gì, vẫn nói: "Cô có thể từ bỏ."
"Tất cả mọi người nghĩ ngơi một lát không tốt hơn sao?"
"Không." Trì Nguyệt nhìn cô ta: "Vì sao cô lại kéo dài thời gian? Tốc chiến tốc thắng không tốt hơn sao?"
"Hừ! Tôi chỉ muốn khuyên cô thôi, cô không thắng được tôi, cần gì phải hy sinh vô ích chứ?" Thẩm Lam nói xong thì dứt khoát bước sang bên cạnh, chuẩn bị lên vòng lăn.
Trì Nguyệt cong môi như cười như không, khóe mắt đột nhiên thấy Kiều Đông Dương đang ngồi ở bên ngoài.
Sao anh lại đến nơi thi đấu?
Người này...
Thẩm Lam: "Cô còn đứng đấy làm gì? Lên đi! Cô thích kéo dài thời gian đến thế à?"
Trì Nguyệt hơi nhướn mày, nhìn cô ta: "Xem ai là người cười đến cuối cùng."
"Chắc chắn là tôi!" Trong đôi mắt Thẩm Lam hiện ra vẻ thù địch, gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Thế nhưng người xem phát sóng trực tiếp lại không nhìn thấy vẻ mặt này của cô ta, tổ đạo diễn cũng không chiếu cảnh này lên cho người xem được thấy. Fan hâm mộ của Thẩm Lam vừa lên tiếng đã gọi "Trì kỹ nữ", đòi đánh đòi giết Trì Nguyệt, bọn họ rối rít cổ vũ Thẩm Lam, muốn cô ta tiêu diệt Trì Nguyệt trong phần thi vòng lăn cố định này...
Thật ra tất cả mọi người đều nhận ra, thể lực của hai thí sinh đã đạt đến giới hạn.
Vòng lăn cố định này cũng không hạn chế thời gian, rất khó xảy ra việc hai người cùng ngất đi như phần ghế xoay... Nói cách khác, ai có thể kiên trì đến cuối cùng, người đó sẽ là người thắng cuộc.
Sở dĩ phần thi đấu này có thể hấp dẫn mọi người, thứ nhất không thể xác định được kết quả, thứ hai là tạo ra cảm giác kích thích rất mạnh mẽ. Những phần thi đấu này tàn nhẫn hơn phần thi đấu bình thường, đương nhiên cảm giác kích thích cũng tăng lên gấp bội. Đ
Đây không phải trận chiến năng lực, mà là liều mạng!
Hết vòng này đến vòng khác, tốc độ của vòng lăn cố định rất nhanh.
Trong các ống kính đang quay đặc tả thí sinh đều có thể thấy trạng thái của bọn họ đang không ngừng thay đổi.
Sắc mặt thay đổi, trên trán ướt đẫm mồ hôi, hàm răng nghiến chặt – dù Trì Nguyệt đã bôi kem che khuyết điểm và phấn nền để tạo hiệu ứng cho chương trình, cũng không thể giúp cô có thể tỏ ra thản nhiên như không có việc gì...
"Ba phút!"
"Năm phút!"
Huấn luyện viên vẫn đang tính giờ.
Lần này dường như thời gian còn lâu hơn cả lúc ngồi ghế xoay.
Vào lúc này, ở trước sân khấu và cả sau hậu trường đều có vô số ánh mắt tập trung vào khuôn mặt của bọn họ.
Hình ảnh vận chuyển với tốc độ cao này lại như đang dừng lại. Bầu trời của Trì Nguyệt đang xoay tròn, cô biết mình như một con khỉ trong vườn bách thú, bị trói trên vòng lăn cố định, mặc cho người ta vây xem, bàn tán, vui cười, mắng chửi... Nhưng cô không thể dừng lại.