Thành tích thi đấu của sáu thí sinh được thông báo cùng lúc.

Trì Nguyệt vừa định tắt máy tính đi ngủ, Mạnh Giai Nghi đã hẹn cô ra ngoài.

"Ngày mai phải chia tay rồi, nhóm bốn người chúng ta cùng tụ tập đi."

Trì Nguyệt nghe vậy cũng hiểu cô ta không được vào vòng trong.

"Cố định lúc nào sẽ đi?"

"Sáng mai phải đi rồi, tôi sợ không kịp tạm biệt các cô."

Trì Nguyệt im lặng hai giây: "Được, hẹn ở đâu?"

Mạnh Giai Nghi: "Đại sảnh dưới lầu, tôi hẹn các cô ấy rồi, mười phút nữa gặp mặt."

Trì Nguyệt: "Được."

Vòng thi đấu ngày mai không thể là kiến thức lý thuyết nữa, nếu cô đoán không nhầm sẽ là phần kiểm tra và đánh giá tố chất cơ thể. Bởi vậy, chuyện quan trọng nhất mà Trì Nguyệt cần làm vào lúc này là nghỉ ngơi, nhưng cô vẫn đồng ý đi.

Sau mấy ngày ở chung ngắn ngủi, mọi người đều là đồng đội chung hoạn nạn, bốn người vừa gặp mặt đã không ngừng tám chuyện, sau đó cùng đi ra ngoài tìm một quán bar âm nhạc, bầu không khí nhanh chóng trở nên sôi nổi.

"Ngày mai phải chia xa rồi, các chị em, chúng ta không say không về!" Mạnh Giai Nghi đưa ra lời đề nghị, thoạt nhìn tâm trạng của cô ta khá tốt, cũng không sa sút vì bị loại: "Vì trận đấu này, đã rất lâu rồi tôi không uống rượu, chỉ nghĩ thôi đã thấy thèm, nhưng Trì Nguyệt không được uống."

Cô ta vẫn khá tỉnh táo: "Cô cứ uống nước lọc trò chuyện với mọi người, lát nữa phải về sớm đấy."

Sau đó, cô ta đưa một ly cho Lưu Vân, lại quay sang hỏi Lưu Nhược Nam: "Đúng rồi, Nhược Nam, tình hình của cô thế nào?"

Trên đường đến đây, Lưu Nhược Nam vẫn luôn im lặng, nghe vậy hơi khựng lại nhìn về phía ba người: "Tôi may mắn lấy được hạng ba."

"A!" Mạnh Giai Nghi hét to một tiếng, cười không ngừng: "Tất cả mọi người đều bị lừa rồi, cô lại có thể thi đậu? Tuyệt vời, quá tài giỏi! Được rồi, vậy cô đừng uống rượu. Nào, Tiểu Vân, tối nay hai ta phải uống thỏa thích, lát nữa để hai người họ đưa chúng ta về."

Lưu Vân hếch cằm lên: "... Không biết hai người kia thế nào."

Trì Nguyệt nhìn dáng vẻ buồn bực của cô ta thì nâng ly lên: "Mặc kệ người khác, chúng ta phải quan tâm bản thân đã. Nào, cạn ly, chúc mọi người có tương lai rực rỡ!"

"Cạn ly!"

Cốc nước và ly rượu chạm vào nhau.

"Đừng nhúc nhích! Tôi phải chụp một bức ảnh đăng lên mạng."

Bốn người nâng ly, chờ chụp ảnh xong mới đặt xuống ngồi nói chuyện.

Người đến tham gia thi đấu đều chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị loại, nhưng bọn họ đều là những người gắng gượng nếm trải gian khổ đi về phía trước, có thể đi đến top 6 thế này, thật ra trong lòng mọi người đều có hy vọng. Thế nhưng chẳng ai ngờ bọn họ không gục ngã trong sa mạc tàn khốc, mà ngã ở phòng thi kiến thức, điều này rất khó chịu.

Đặc biệt là Mạnh Giai Nghi: "Con người của tôi, ngoại trừ học dốt thì không có khuyết điểm gì, nhưng sao lại xui xẻo như thế

chứ? Lại thi kiến thức... Kiến thức, thật đau đầu!" Cô ta vuốt mái tóc dài, tỏ vẻ mị sợ muốn chết: "Các cô có tin không, nếu thi thể lực, chắc chắn tôi sẽ không bị loại."

Ba người bị cô ta nhìn chằm chằm đành phải che giấu lương tâm, gật đầu đồng ý.

Mạnh Giai Nghi hài lòng: "Được rồi, ai bảo lúc tôi đi học chỉ biết theo đuổi đám con trai, không chịu học hành tử tế chứ?"

Trì Nguyệt: "..."

Lưu Vân buồn bã nói: "Chị Giai Nghi, chị đã rất tốt rồi, là blogger thể hình hàng đầu vũ trụ... Chị có nhiều fan hâm mộ như vậy, dù có vào vòng trong hay không cũng không sao cả. Em lại khác, em vẫn phải quay về đi học..."

Mạnh Giai Nghi khoác vai cô ta: "Đi học có gì đáng sợ? Ba dài một ngắn chọn một ngắn, ba ngắn một dài chọn một dài..."

Mọi người cười ha ha, đồng thanh nói: "Hai dài hai ngắn thì chọn B, so le không đều thì chọn c!"

Bọn họ ngồi ở khu ghế lô, ở đây không có người ngoài, lúc Trì Nguyệt đi vào đã tháo khẩu trang nhưng vẫn đeo kính, khuôn mặt đã đỡ sưng hơn nhiều, khó có thể nhìn thấy dưới ánh đèn mờ ảo này.

Mọi người cười đùa một lúc, Mạnh Giai Nghi uống hết ly này đến ly khác, cô ta uống rất nhanh, lúc nói chuyện cũng không chú ý.

"Trì Nguyệt, ngày nào cô cũng che chắn kỹ càng như thế là vì che vết bầm tím trên mặt à?"

Lưu Nhược Nam giật mình: "Tôi không nói cho cô ấy biết."

Lưu Vân nhìn hai người họ, bĩu môi: "Em cũng biết."

Lưu Nhược Nam: "Ai nói cho hai người biết?"

"Chúng tôi tự nhìn ra đó! Hày! Thật sự coi chúng tôi là kẻ ngốc à..." Mạnh Giai Nghi nghiêng người về phía trước, nửa nằm sấp trên bàn, cười khúc khích nhìn Trì Nguyệt: "Cô là đồ ngốc, bốn người chúng ta luôn ở cạnh nhau, sao lại không phát hiện ra chứ? Hơn nữa, đêm hôm đó... Trì Nguyệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trì Nguyệt không động đậy, cũng không lên tiếng.

Mạnh Giai Nghi xua tay: "Được rồi, không hỏi cô nữa, chắc chắn không phải chuyện gì tốt, không hỏi thì không hỏi, chúng ta uống rượu đi... Nào, đám bạn tốt."

Trì Nguyệt cầm cốc nước lên, yên lặng mời ba cô gái trước mặt: "Cảm ơn! Tôi cạn trước!"

Mọi người ngơ ngác nhìn cô uống hết một cốc nước đầy.

Mạnh Giai Nghi thở dài: "Nếu đó là một chén rượu, tôi sẽ giơ ngón tay cái cho cô."

Trì Nguyệt: "..."

Quán bar âm nhạc này vừa khai trương không lâu, nằm ở khu vực sầm uất của Cát Khâu nhưng việc làm ăn không được tốt lắm, chỉ có lác đác một vài người khách khiến nơi này khá yên tĩnh.

Trì Nguyệt quay sang, đúng lúc thấy một người đàn ông đi ngang qua dưới ánh đèn neon.

Ba cô gái vừa cười vừa nói, Trì Nguyệt rất ít khi nói xen vào, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại.

Cuối cùng, cô cầm khẩu trang, chỉnh lại gọng kính rồi nói: "Mọi người uống tiếp đi, tôi đi ra ngoài một lát."

"Ừ, cô cẩn thận nhé."

Mọi người đều nhìn theo bóng lưng cô.

"Chị ấy đi đâu vậy?" Lưu Vân hỏi.

"Có lẽ đi vào nhà vệ sinh." Lưu Nhược Nam nói.

"Các chị có cảm thấy chị Trì Nguyệt không giống với chúng ta không?" Lưu Vân nhìn theo bóng lưng Trì Nguyệt, giọng điệu xen lẫn sự ngưỡng mộ: "Em không diễn tả được khác như thế nào, nhưng lúc ở trong sa mạc, em thấy rất yên tâm khi ở cạnh chị ấy. Em rất hy vọng chị ấy có thể đi đến cuối cùng, trở thành Chiến binh đến từ bầu trời, giành giải quán quân Trời Sao!"

"Nói nhảm, tất nhiên phải khác rồi." Mạnh Giai Nghi đột nhiên nháy mắt một cái: "Này, các cô đoán xem, Trì Nguyệt đi đâu thế?"

Lưu Vân và Lưu Nhược Nam lắc đầu.

Mạnh Giai Nghi ngoắc ngón tay: "Đến đây!"

Hai người rất tò mò: "Cô biết à?"

Mạnh Giai Nghi: "Cô ấy không đi vào phòng vệ sinh, mà đi ra cửa."

"Có phải người bạn trai ở trong video đến tìm cô ấy không?"

"Chị Giai Nghi, em không tin, em là fan CP Nhật Nguyệt."

Mạnh Giai Nghi bĩu môi: "Không tin thì cô lén đi xem đi!"

Lúc Trì Nguyệt đi ra ngoài, Kiều Đông Dương đang đứng xem điện thoại ở bên cạnh biển quảng cáo.

Chiếc áo khoác đen cắt may vừa người làm nổi bật dáng người cao lớn của anh, ánh đèn neon chiếu lên khuôn mặt anh khiến đường nét như được điêu khắc, ngay cả cái bóng đổ xuống cạnh chân anh cũng mượt mà như một tác phẩm nghệ thuật.

Trì Nguyệt chậm rãi đến gần, mỉm cười: "Anh Kiều biến thành tùy tùng của tôi từ lúc nào vậy?"

Kiều Đông Dương nhíu chặt hàng lông mày, sắc mặt khó chịu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô cứ như đang nhìn kẻ thù.

"Cô Trì, cô không biết ngày mai phải làm gì sao? Cô còn tâm trạng ngồi uống rượu ở đây? Tôi thấy cô đã tự tin đến mức không biết mình họ gì rồi!" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play