Hai người có tính cách đối chọi gay gắt, tuy không gặp khó khăn khi nói chuyện nhưng nói chưa được ba câu đã lại cãi vã. Sự tồn tại của Thiên Cẩu vừa hay lấp đầy khoảng trống này, mỗi lần hai người bắt đầu cãi cọ, nó sẽ điều hòa bầu không khí khiến bữa cơm này rất vui vẻ.
Lúc về đến khách sạn, Trì Nguyệt gọi điện thoại cho Vương Tuyết Nha, cô nàng này đã quay về đội, sau khi nghe cô "báo cáo công việc" xong lại bật cười: "Nguyệt Quang Quang của mình ơi, anh Kiều đã nói rõ ràng như vậy rồi, sao đầu óc của cậu còn chậm chạp như thế chứ?"
"Nói rõ ràng cái gì chứ?"
"Anh ta thích cậu!"
Trì Nguyệt có thể cảm nhận được chắc chắn là có thích, nhưng cô không phải là một cô gái lý tưởng hóa cuộc sống và tình cảm một cách cực đoan giống Vương Tuyết Nha. Cô suy nghĩ quá thấu đáo, sống quá rõ ràng và rất cẩn thận: "Anh ta chỉ đột nhiên cảm thấy mình mới mẻ thôi."
"Sao lại nói thế?"
"Ăn nhiều thịt cá rồi, thỉnh thoảng ăn cháo sẽ thấy rất ngon."
Kiều Đông Dương đã nói những lời này trong bữa cơm tối nay.
Trì Nguyệt cũng cảm thấy rất hợp với tình hình: "Vì vậy không cần nghĩ quá nhiều, tránh để mọi người thấy xấu hổ."
"Sao lại thấy xấu hổ chứ? Vốn khi bắt đầu sẽ có quá trình thăm dò lẫn nhau mà. Cậu nói thật nói cho mình biết, chẳng lẽ cậu không có cảm giác gì với anh ta sao?"
Trì Nguyệt bị Vương Tuyết Nha hỏi khó, cô suy nghĩ một lúc mới trả lời: "Rất khó nói, cũng không tính là không có cảm giác, nhưng cảm giác... không đủ."
"Đệt!" Vương Tuyết Nha sắp bị cô chọc tức: "Hai người đúng là một cặp đôi kỳ lạ, người bình thường không học được năng lực giày vò lẫn nhau này đâu."
"... Cậu biết thì tốt, nghỉ ngơi sớm đi."
Vương Tuyết Nha than thở một lúc: "Nguyệt Quang Quang, mình có một ý tưởng."
"Ừm?"
"Hai người đúng là một đội trời sinh, là khắc tinh của nhau. Sự sắp xếp của ông trời thật sự quá hợp lý, nhưng có thể xin hai người rủ lòng thương không? Hãy ở bên nhau đi, đừng gây tai họa cho người khác nữa!"
"... Cô Vương, cậu có thể đi ngủ rồi."
"Hai người yêu nhau cũng là trừ hại cho dân. Nếu không, ai chạy ra ngoài đều là sát thủ tình cảm."
"Cút!"
Hai người trêu chọc nhau mấy câu rồi cúp điện thoại.
Vòng tiếp theo của Chiến binh đến từ bầu trời được tiến hành vào ngày kia, còn có một ngày để nghỉ ngơi, Trì Nguyệt đã sắp xếp đầy đủ. Cô không rời khỏi khách sạn mà gọi đồ ăn ngoài về, trông coi cửa hàng trực tuyến, xử lý tất cả những việc tồn đọng trong mấy ngày qua. Người giao hàng giúp cô rất có trách nhiệm, nhưng gần đây lượng tiêu thụ bị sụt giảm rõ rệt, điều này khiến Trì Nguyệt thấy hơi bùi ngùi.
Cô nắm bắt thông tin, mất một ngày để sửa sang lại cửa hàng, cuối cùng còn trò chuyện với Thiệu Chi Hành một lúc.
Siêu thị không người bán của bọn họ còn chưa mở cửa nhưng đã bắt đầu sửa sang, Thiệu Chi Hành rất quan tâm hạng mục này nên đã đích thân làm tất cả mọi việc, đích thân chọn địa điểm ở mấy thành phố, cũng suy nghĩ rất nhiều về phong cách trang trí.
Trì Nguyệt: "Tôi sẽ dành thời gian đến tham gia khai trương."
Thiệu Chi Hành: "Cô cứ tập trung làm việc của mình đi."
Trì Nguyệt: "Anh Thiệu đã vất vả rồi."
Đây đúng là một đối tác tuyệt vời, giúp cô không còn nỗi lo sau này.
Nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ, Thiệu Chi Hành chỉ đang tốt khoe xấu che mà thôi. Từ việc lập dự án đến lựa chọn địa điểm và trang trí, lại chạy tới mỗi một bộ phận để xin giấy phép đều rất tốn sức lực chứ không hề dễ dàng. Thiệu Chi Hành lại là người buôn bán rất nhiều thứ, bận rất nhiều công việc, những cửa hàng này không phải là việc kinh doanh lớn trong tay của anh, tất cả sự ủng hộ của anh đều vì sự hợp tác tốt đẹp của hai người trong những năm qua.
Sau khi nói chuyện công việc xong, họ lại nói sang chuyện đời sống.
Thiệu Chi Hành hỏi Trì Nguyệt về việc thi đấu, không hề nhắc đến những dư luận đang công kích cô ở trên mạng, rất để ý đến tâm trạng của cô, nhưng đến cuối cùng anh đột nhiên nói một câu.
"Nghe nói Tiểu Phạm và bạn có đang yêu nhau?"
Hả? Trì Nguyệt đang vươn vai, vừa thấy thế liền nhíu mày, chậm rãi gõ chữ.
"Hình như vậy, anh Thiệu, sao thế?"
Thiệu Chi Hành: "Không có gì."
Trì Nguyệt không thích buôn chuyện ở sau lưng người khác, nhưng việc này lại liên quan đến Vương Tuyết Nha, cô không nhịn được nói thêm một câu: "Nhìn cách nói này của anh, người này không đáng tin sao?"
"Cũng không thể nói như vậy." Thiệu Chi Hành là một người ôn hòa, tất cả vẻ sắc sảo của anh đều được dùng hết trên thương trường, cách đánh giá người khác cũng khá bảo thủ: "Tiểu Phạm không có vấn đề trong công việc, cũng là người khá coi trọng tình nghĩa, thế nhưng... Tôi nghe nói trước đó cậu ta đã có mấy người bạn gái, đều kết thúc không rõ lý do."
Thiệu Chi Hành: "Đương nhiên, đây cũng không phải là vấn đề, xã hội ngày nay đã khác trước. Hôm nay hạnh phúc, ngày mai chia tay, tất cả mọi người đều suy nghĩ rất thoáng, việc chia tay hay ở bên nhau đều là chuyện thường tình. Tôi là người cổ hủ, suy nghĩ khá lỗi thời nên mới để ý đến chuyện này."
Trì Nguyệt gửi một mặt cười sang: "Anh nói cứ như anh đã già bảy tám mươi tuổi vậy, anh Thiện vẫn đang tuổi lớn mà!"
Thiệu Chi Hành: "Ha ha, cô đừng đội cho tôi cái mũ cao như vậy. ôi, tôi đã già rồi, không theo kịp suy nghĩ của giới trẻ, chẳng trách lăn lộn nhiều năm như vậy mà vẫn còn độc thân."
Phụt! Đây mà là không theo kịp thời đại sao?
Trì Nguyệt: "Đó là vì duyên phận chưa đến, bản thân tôi đánh giá cao thái độ này của anh."
Thiệu Chi Hành lại chỉ mỉm cười.
Trì Nguyệt trò chuyện câu được câu không với anh, đầu óc lại chỉ nghĩ đến Vương Tuyết Nha.
Tiểu Ô Nha là tiểu tiên nữ trong lòng cô, cô ấy chưa từng yêu đương, ngây thơ, tốt bụng, nghiêm túc, khi yêu sẽ cố chấp không hối hận, bây giờ trong lòng chỉ có mỗi Phạm Duy. Lần đó gặp rắc rối vì nhặt ống kính cho Phạm Duy thì cũng thôi đi, cô nàng này còn cảm thấy áy náy với anh ta vì không nhặt được ống kính, vụng trộm nhờ người mua một cái ống kính tốt hơn tặng cho anh ta...
Hôm nay Trì Nguyệt đã mắng cô ấy một trận, nhưng cô gái đắm chìm trong tình yêu đều là kẻ thiểu năng trí tuệ.
Vương Tuyết Nha không thiếu tiền, nhưng Trì Nguyệt sợ cô ấy sẽ khiến Phạm Duy quen với chuyện này, sau này sẽ chịu thiệt thòi.
"Ngày mai cô có rảnh không?"
Tin nhắn của Thiệu Chi Hành đã kéo suy nghĩ của Trì Nguyệt lại.
Cô suy nghĩ lát: "Có."
Thiệu Chi Hành: "Ngày mai tôi đến tìm cô ký một ít tài liệu, chúng ta gặp nhau đi."
Sau khi cùng nhau kinh doanh, có rất nhiều tài liệu chính thức cần Trì Nguyệt ký tên.
"Được, anh phải vất vả rồi."
"Không vất vả đâu, hợp tác vui vẻ!"
"Hợp tác vui vẻ!"
Trì Nguyệt biết Thiệu Chi Hành là người kỹ tính nên cô đặt sẵn phòng cho anh ở khách sạn Cát Khâu, còn tìm nhân viên phục vụ lấy chìa khóa, kiểm tra căn phòng trước khi anh đến, cũng coi như chút tấm lòng với anh.
Vì để tránh những rắc rối không cần thiết, Trì Nguyệt vẫn đội mũ, đeo kính và khẩu trang che khuất khuôn mặt, ăn mặc khiêm tổn như mọi khi.
Đi vào trong thang máy, cô yên lặng cúi đầu đứng trong góc.
Thang máy còn chưa đi lên trên đã lại mở cửa ra, có ba người đi vào vừa cười vừa nói đứng ở trước mặt cô, Trì Nguyệt lại dịch ra sau thêm chút nữa.
Đinh! Cửa thang máy lại mở ra, lần này có hai người một nam một nữ bước vào, người phụ nữ đang khoác tay người đàn ông, Trì Nguyệt chỉ lơ đãng nhìn một cái đã ngơ ngác.