Kiều Đông Dương đã thực hiện một làn sóng đảo ngược khá hoàn mỹ, là truyền kỳ trong ngành. Trịnh Tây Nguyên là người xuất thân từ truyền thông, dù am hiểu cách khống chế dư luận cũng cảm thấy rất ngạc nhiên về điều này, ngay trong ngày hôm đó đã gọi điện cho Kiều Đông Dương, mặt dày muốn mời anh đi ăn cơm, lấy một lý do rất đẹp là "học hỏi kinh nghiệm".
Nhưng mục đích thật sự là muốn mua một con Thiên Cẩu, nói chính xác là mua một người máy làm bạn giống Thiên Cẩu.
Kiều Đông Dương không nhiều lời, gửi luôn một đường link cửa hàng bán qua mạng hàng đầu của công ty cho anh ta.
Trịnh Tây Nguyên vô cùng hào hứng nhận link cửa hàng rồi rời đi, chưa đến nửa tiếng đã gọi điện khóc lóc kể lể.
"Đây không phải là thú cưng cùng loại thú cưng AI, loại này cực kỳ ngốc nghếch, tháng trước cháu trai em đã mua một con về để học tiếng Anh, chỉ số IQ của nó còn không bằng em, sao có thể so sánh với Thiên Cẩu chứ?"
"Nói nhảm! Chỉ có một bầu trời, đương nhiên cũng chỉ có một Thiên Cẩu, cái loại chó có lông chạy trên mặt đất đều không được gọi là Thiên Cẩu."
"A Kiều, anh không thể sản xuất riêng một con cho em sao? Anh cứ ra giá đi, không gọi là Thiên Cẩu cũng được, chúng ta gọi là Thiên Miêu? Thiên Hạt? Thiên Sư? Thiên... Hổ?"
"Không thể." Kiều Đông Dương lạnh lùng từ chối.
"Vì sao chứ?"
"Chỉ số IQ của cậu không khống chế được."
"..." Trịnh Tây Nguyên hận đến nghiến răng.
Mặc kệ anh ta nói thế nào, Kiều Đông Dương đều không đồng ý, hành động có tiền mà không kiếm này khiến anh ta thấy rất khó hiểu.
Đương nhiên, Kiều Đông Dương cũng lười giải thích với anh ta. Sản xuất một người máy trí tuệ nhân tạo mạnh mẽ như Thiên Cẩu cần trải qua bao nhiêu trình tự, lại cần thêm bao nhiêu thời gian để rèn luyện và cải tiến mới có thể phù hợp với tính cách của anh. Có thể nói, Thiên Cẩu là hàng xa xỉ cao quý nhất trên thế giới, không phải ai muốn cũng có thể mua được một con.
Ít nhất bây giờ không thể làm được, anh cũng không có sức lực đi phục vụ cho Trịnh Tây Nguyên.
Dư luận trên mạng đang xôn xao, Trì Nguyệt lại trôi qua hai ngày yên tĩnh, trên sa mạc không có mạng như đang bị ngăn cách với thế giới.
Con người và điện thoại đã có một sự trói buộc sâu sắc, không biết từ lúc nào điện thoại đã trở thành một loại thuốc phiện tinh thần, một khi rời khỏi điện thoại, dường như con người cũng mất đi linh hồn. Mạnh Giai Nghi và Lưu Vân đã phàn nàn không biết bao nhiêu lần, những ngày không có điện thoại cũng đau khổ như không có cơm ăn.
Trì Nguyệt vẫn ổn, còn có cảm giác thoải mái khó diễn tả được.
"Đừng làm nô lệ cho điện thoại! Không có điện thoại tốt biết bao nhiêu."
"Chị Trì Nguyệt nói đúng, chúng ta không thể bị điện thoại trói buộc... Thế nhưng, hu hu hu, em vẫn rất nhớ những ngày làm nô lệ."
Trì Nguyệt lau mồ hôi, nhìn ba đồng đội vất vả mệt mỏi đi qua sa mạc với cô, đột nhiên mỉm cười: "Vậy được, chúc mừng các cô sắp có thể làm nô lệ một lần nữa."
"Hả? Là sao?"
Trì Nguyệt chỉ vào cồn cát mênh mông bát ngát ở phía trước.
"Vượt qua ngọn núi kia là đích đến của chúng ta!"
"A?!"
"A a a a!"
Niềm vui đến quá đột ngột khiến người ta không dám tin!
Trên con đường này, ba chữ "Sắp đến rồi" cứ như câu chuyện "Sói đến rồi" vậy, Trì Nguyệt đã nói mấy lần, bọn họ cũng đã nghe vô số lần. Thế nhưng có bao nhiêu hy vọng sẽ có bấy nhiêu thất vọng, đi qua đoạn này còn có đoạn khác, đi qua đường này còn có đường khác, bọn họ dần chết lặng, đã chuẩn bị sẽ đi đến khi trời đất già đi...
"Chị Trì Nguyệt, lần này là thật sao?"
"Là thật!" Trì Nguyệt nắm chặt tay: "Cố lên! Chúng ta hăng hái lên nào!"
Bốn cô gái đi đến đây cũng đã mệt mỏi đến cực điểm, vừa nãy còn chuẩn bị tìm chỗ nghỉ ngơi, đột nhiên nghe nói sắp đến rồi, bọn họ vừa vui vừa sợ, sau khi Trì Nguyệt liên tục đảm bảo "Sắp đến rồi", cuối cùng lòng dũng cảm đã chiến thắng mệt mỏi.
"Chỉ mong lần này là thật!"
"Chị Trì Nguyệt, chị đừng lừa bọn em nữa!"
Trì Nguyệt nhướn mày, giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Còn hai tiếng rưỡi nữa là đến mười giờ!"
Ba cô gái đều nhìn nhau, chỉ còn hai tiếng rưỡi nữa!
"Không thể nghỉ ngơi, không thể dừng!"
"Các chị em, chúng ta không thể đợi thêm một phút nào nữa!"
Chỉ cần qua mười giờ, tất cả sự cố gắng của bọn họ đều trở nên lãng phí, những vất vả đã phải chịu cũng mất đi ý nghĩa.
"Mọi người cố lên!"
"Cố lên! Go go go!"
Đây là thi đấu, muốn thắng được thì phải đồng thời thỏa mãn hai yêu cầu, thứ nhất là không được vượt quá mười giờ sáng nay, thứ hai là sáu người đến đầu tiên.
Ai biết trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, người khác có vượt qua mình hay không?
Trong mắt bọn họ lại có một ngọn lửa bùng cháy lần nữa, thể hiện ra tiềm lực trước nay chưa từng có.
Lần này Trì Nguyệt không lừa bọn họ, điểm đến ở dưới tia nắng ban mai tỏa ra từ mặt trời mới mọc lên.
Ở đó có lều vải, xe buýt, một vài chiếc camera đã vào chỗ sẵn sàng chờ đợi. Khi nghe thấy tiếng hét ở trên sườn đồi, toàn thể nhân viên của tổ đạo diễn đều vội vàng chạy ra khỏi lều vải. Bọn họ đứng dưới ánh mặt trời nhìn từng cô gái đầu đầy bụi đất rồi liều mạng vẫy tay như đang chờ đợi chiến sĩ thắng trận trở về.
"Chiến binh đến từ bầu trời! Chúng tôi đã đến rồi!"
"A a a a! Chúng ta đã đến nơi!"
"Chúng ta quá tuyệt vời! Chúng ta đã chiến thắng sa mạc!"
"Chiến thắng bản thân!"
"Chiến thắng tổ kế hoạch!"
"Chiến thắng tổ đạo diễn!"
"Chiến thắng trời đất!"
Tiếng hét quanh quẩn trong thung lũng, một con chim ưng bay vòng quanh trên đầu, tiếng kêu hòa lẫn với bọn họ.
Ba cô gái đắm chìm trong niềm vui sướng, sau khi bọn họ đến đích thì không quan tâm hình tượng nữa, tất cả đều nằm vật xuống đất, ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Bọn họ thở hổn hển nhớ lại quãng đường vất vả này mà cứ ngỡ như đang nằm mơ... Có kinh nghiệm này rồi, sau này có gặp mưa gió gì, có lẽ cũng có thể thản nhiên đối mặt nhỉ?
Trì Nguyệt bình tĩnh hơn bọn họ, không hề thấy bất ngờ với kết quả này.
Cô hỏi PD* đi theo ghi hình: "Chúng tôi đến nơi sớm nhất à?"
(*) Viết tắt của Primary Director – giám đốc sản xuất.
Ánh mắt PD đi theo ghi hình lóe sáng, gật đầu lia lịa.
"Đúng, tổ năm của các cô là giỏi nhất!"
Anh ta nhìn thời gian, bây giờ là chín rưỡi sáng, còn ba mươi phút nữa mới kết thúc.
Ngay đêm qua, tổ chương trình còn tổ chức một cuộc họp khẩn cấp để chuẩn bị cho ngày hôm nay, phải làm thế nào nếu cuối cùng không có một thí sinh nào đến đích đúng giờ?
Độ hot của chương trình phát sóng trực tiếp "Chiến binh đến từ bầu trời" này đã vượt qua mong muốn của bọn họ từ lâu, đã rất nổi tiếng, dẫn dắt lưu lượng cực lớn cho "Người Đi Dưới Trời Sao". Nếu sáng nay không có thí sinh nào đến nơi, vậy thì chỉ có thể tiếc nuối kết thúc lần thi đấu này, đây cũng là một tổn thất với tổ chương trình.
Lúc họp thảo luận, người lên kế hoạch còn hối hận, nếu biết "Chiến binh đến từ bầu trời" sẽ nổi tiếng như vậy, lúc trước nên đặt tiêu chuẩn thi đấu thấp hơn và kéo dài thời gian thi đấu thêm chút nữa.
Sau đó có người đề nghị, nếu không có thí sinh thông qua thì có thể thiết lập một vòng "sống lại"...
Thế nhưng Thẩm Á Lệ đã bác bỏ đề nghị này, cô ta là một người thông minh, tại sao Chiến binh đến từ bầu trời lại hot đến thế chứ?
Thứ nhất, cách phát sóng trực tiếp đã thể hiện chế độ khắc nghiệt của phần thi đấu, vừa thử thách thí sinh, vừa thử thách sự chú ý của khán giả.
Thứ hai, hình tượng của các thí sinh khá tốt, đặc biệt là Trì Nguyệt, hình tượng của cô đã thu hút fan hâm mộ, lại góp phần tạo nên sự bùng nổ cho chương trình.
Nếu chương trình này để lại một sự tiếc nuối, chưa chắc đây không phải là một việc tốt. Vốn dĩ đã có khán giả nghi ngờ chương trình phát sóng trực tiếp có kịch bản sẵn, tất cả đều là diễn xuất để lừa gạt khán giả click vào xem...
Nếu thật sự không có một ai thông qua, tin đồn "diễn theo kịch bản" sẽ bị phá vỡ, không chỉ mang đến ấn tượng tốt cho tổ chương trình, còn đặt nền móng vững vàng cho việc chính thức phát sóng "Người Đi Dưới Trời Sao".
Đây là chuyện trăm lợi mà không có một hại.