Kiều Đông Dương cũng đã nghe được cuộc đối thoại của Trì Nguyệt và Mạnh Giai Nghi, ngay cả khi khán giả không xem được đoạn này nhưng sắc mặt của anh... Đạo diễn không dám nhìn nữa.

"Tôi đi vệ sinh..."

Những người khác trong tổ đạo diễn... yên lặng như gà.

Kiều Đông Dương bình tĩnh ngồi yên, hình như đang suy nghĩ.

Trợ lý Hầu hiểu rõ anh, vừa nhìn đã cảm thấy không ổn, vội vàng hắng giọng một cái, lặng lẽ ghé sát tai anh: "Anh Kiều, anh đừng để ý, lúc cô Trì nói chuyện luôn như thế, đã quen làm con vịt cứng mỏ... Khụ, tôi hiểu rõ suy nghĩ của các cô gái nhất, chắc chắn cô ấy nghe thấy các thí sinh kia nói bà Kiều gì đó nên ghen tị, trong lòng rất khó chịu..."

Kiều Đông Dương khẽ giật mình: "Thật sao?"

Có quỷ ấy!

Trợ lý Hầu cảm thấy hơi buồn cười, trên mặt lại giả vờ rất nghiêm túc: "Chắc chắn rồi, con gái đều nói một đồng nghĩ một nẻo, cô ấy nói năng càng khó nghe, càng chứng tỏ cô ấy rất thích anh!"


Kiều Đông Dương liếc anh ta, trên người vẫn rất lạnh lẽo.

Trợ lý Hầu lùi lại một bước, nhìn anh chậm rãi đứng lên: "Hừ! Tôi không quan tâm cô ta nghĩ như thế nào."

Trợ lý Hầu: "..."

Anh ta thấy ông chủ muốn rời đi thì hơi ngạc nhiên: "Anh Kiều, chúng ta đi đâu? Ôi, chờ tôi, tôi đi cùng anh!"

Kiều Đông Dương: "Đi vệ sinh."

Trợ lý Hầu: "Ồ..."

Nửa tiếng sau, Kiều Đông Dương đã quay lại, nhân viên công tác lại tiếp tục công việc. Trong màn hình phân cảnh, các thí sinh đều đang ở trong sa mạc, có người đang nghỉ ngơi, có người đang bước đi, thế giới trong ống kính hoàn toàn yên tĩnh.

Kiều Đông Dương tìm kiếm được tổ thứ năm trên màn hình, đột nhiên nhíu mày: "Bọn họ đang làm gì vậy?"

Đạo diễn: "Tổ thứ năm vừa tìm được mũ của La Thiền, bọn họ quyết định chia ra tìm kiếm xung quanh."


Kiều Đông Dương: "Đội cứu hộ đâu?"

Đạo diễn: "Bọn họ đang đến."

Kiều Đông Dương suy nghĩ rồi đứng dậy: "Tôi đi xem thử."

Ban đêm trong sa mạc không bình tĩnh như trước ống kính, sau khi vô tình phát hiện mũ của La Thiền, mọi người nhất trí cho rằng cô ta đang ở gần đây. Mấy cô gái cũng không thể coi như không thấy gì được nữa. Bọn họ giơ tay biểu quyết, số ít nghe theo số đông, cuối cùng quyết định sẽ tìm kiếm cô ta ở xung quanh.

Khi phát hiện ra chiếc mũ, bọn họ dựng một nơi cắm trại tạm thời rồi cắm một bó đuốc đang cháy. Trì Nguyệt để lại đèn của mình ở chỗ đó, đặt nó chiếu về phía bầu trời. Mọi người coi đây là trung tâm, tìm kiếm trong bán kính không quá một cây số, dựa trên nguyên tắc có thể nhìn thấy ánh lửa, nếu tìm một vòng vẫn không thấy thì phải quay về ngay.


Các cô gái đều sợ bị lạc nên rất nghe lời, sau khi chạy một vòng đều ngoan ngoãn quay về nhưng mãi vẫn chưa thấy Trì Nguyệt, mọi người dần trở nên lo lắng.

"Không phải Trì Nguyệt cũng mất tích chứ?"

"Không thể nào! Sao Trì Nguyệt lại mất tích được!"

"ĐM! Có phải cô ấy..." Mạnh Giai Nghi đột nhiên nghĩ đến một khả năng, đột nhiên ngoảnh lại nhìn Lưu Nhược Nam và Lưu Vân.

Ba người lặng lẽ nhìn nhau không nói một câu nào, nhưng mọi người đều nghĩ đến việc Trì Nguyệt đang đeo balo đồ sinh tồn.

Lưu Nhược Nam hít sâu một hơi rồi lắc đầu: "Chờ đi, cô ấy sẽ quay về thôi."

Mạnh Giai Nghi hắng giọng gật đầu, Lưu Vân chậm rãi ngồi xuống ôm lấy đầu gối, nhìn bó đuốc sắp cháy hết: "Lạnh quá, chị Trì Nguyệt đi đâu rồi, chị mau quay về đi."

Đêm dài dằng dặc, gió dần lớn hơn khiến bó đuốc bị tắt, mọi người lạnh run lẩy bẩy ngồi chờ Trì Nguyệt ở trên sườn núi. Ba người đều đi vòng tròn ngay tại chỗ để tăng nhiệt độ cơ thể, việc Trì Nguyệt đi mãi không về đã đặt một tảng đá lớn lên trái tim bọn họ.

"Trì Nguyệt... Có phải sẽ không quay về nữa không?"

Không ai có thể trả lời.

"Không ai đi theo ghi hình cho cô ấy sao?"

Đáp án là không có, Trì Nguyệt đi rất nhanh, người đi theo ghi hình không đuổi kịp.

"Làm sao bây giờ, chúng ta vẫn tiếp tục chờ đợi sao?"

Ba cô gái đưa mắt nhìn nhau, lúc không còn Trì Nguyệt, bọn họ thiếu mất người đáng tin cậy nên không ai có thể quyết định chắc chắn.

Lưu Vân cúi đầu xuống, cô gái nhỏ hơi cố chấp: "Em sẽ đợi! Chị Trì Nguyệt sẽ không bỏ đi như thế, chị ấy đã dặn chúng ta chờ nguyên tại chỗ, vậy chắc chắn sẽ quay về, chị ấy không phải người như vậy."

Mạnh Giai Nghi vỗ cát ở trên mũ: "Vậy các cô chờ đi, tôi đi đây."

Cô ta nắm chặt balo bước đi, thế nhưng chưa đi được 50m đã yên lặng quay về, ngồi bên cạnh Lưu Vân.

"Cô nói đúng, cô ấy sẽ quay về."

Lưu Nhược Nam nhìn hai người bọn họ, chậm rãi khom lưng, dùng bàn tay khỏe mạnh ôm lấy hai cô gái nhỏ, bọn họ chụm đầu vào với nhau.

"Chúng ta đợi cô ấy, đừng chạy lung tung, nếu không lúc cô ấy quay về lại không tìm thấy chúng ta."

Một hàng đèn xe dần đến gần, phát ra ánh sáng chói mắt ở giữa sa mạc.

Lúc Kiều Đông Dương tới địa điểm xảy ra chuyện đã là ba tiếng sau, cồn cát bị ánh đèn chiếu sáng trưng, đã có rất nhiều người của đội cứu hộ đang chia ra tìm kiếm.

Kiều Đông Dương dẫn theo một nhóm nhân viên an ninh, còn dẫn theo cả chó cứu hộ. Anh cẩn thận hỏi thăm tình hình từ nhóm người Mạnh Giai Nghi và Lưu Vân, sau đó dẫn người chia ra tìm kiếm dọc theo hướng Trì Nguyệt rời đi. Trên đường đi, tất cả mọi người đều rất nặng nề ngột ngạt, ngoại trừ gọi tên thí sinh thì không có ai nói chuyện.

Vốn dĩ tổ chương trình đã làm tốt công tác bảo vệ an toàn, sắp xếp hành trình rất hợp lý. Mỗi nhóm năm người hành động đều có rất nhiều nhân viên công tác đi theo, còn đặt tín hiệu cầu cứu trong balo của thí sinh. Hơn nữa, trước đó đã có nhân viên an ninh đi thăm dò thực địa, nơi này không có dã thú, không có nguy hiểm.

Nhưng từ La Thiền đến Trì Nguyệt, cả hai thí sinh này đều mất tích, việc này đã trở nên bất thường.

"Có khi nào Trì Nguyệt đã chạy đến đích

một mình không?"

Kiều Đông Dương: "Không biết."

Sao cô có thể để đồng đội chờ ở đó, một

mình cầm đồ sinh tồn bỏ đi chứ?

Kiều Đông Dương không tin cô là người như vậy, người như vậy không phải là Trì Nguyệt.

Một đoàn người tìm kiếm khoảng nửa tiếng, chó cứu hộ đột nhiên sủa inh ỏi.

Kiều Đông Dương dẫn người chạy đến, phát hiện nửa cái khăn trùm đầu bị vùi trong cát vàng, đó là đồ do tổ chương trình thống nhất phát cho mọi người, bên trên không có tên thí sinh.

Thế nhưng trên chiếc khăn trùm đầu này có vết máu rõ ràng, ánh đèn chiếu vào khiến vết máu đã khô này chói mắt một cách đáng sợ, khiến bầu không khí càng căng thẳng hơn.

Buổi đêm trong sa mạc, ánh đèn pha chiếu sáng khắp nơi, không có tiếng người nói chuyện, chỉ có tiếng chó cứu hộ đang sủa inh ỏi.

"Trì Nguyệt!" Kiều Đông Dương đứng lên, lớn tiếng gọi về phía màn đêm yên lặng mênh mông: "Trì Nguyệt, cô đang ở đâu?"

Không ai trả lời anh, chỉ có tiếng gió trong sa mạc kêu gào khiêu khích.

"Tìm! Tiếp tục tìm!"

Dưới sự chỉ đường của chó cứu hộ, mọi người nhanh chóng phát hiện một cô gái đang hôn mê dưới cồn cát. Quần áo của cô ta rách rưới xốc xếch, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, thoạt nhìn cơ thể đang nằm sấp này giống như một bộ thi thể.

"Trì Nguyệt!" Kiều Đông Dương nghe được tin tức, nhanh chóng trượt xuống cồn cát, dùng một tay lật cơ thể của cô gái này lại.

"Là La Thiền!" Trợ lý Hầu thở hổn hển nói cho anh biết: "Là La Thiền."

Kiều Đông Dương hít sâu một hơi, đứng lên cầm đèn pha chiếu rọi xung quanh: "Trì Nguyệt!"

Trên gò núi không có tiếng động gì ngoài tiếng gió thổi, nhân viên đội cứu hộ kéo La Thiền lên, cấp cứu tại chỗ.

"Khụ... Khụ khụ khụ..."

La Thiền yếu ớt tỉnh lại, ho ra một ngụm cát, sau khi cô ta mở mắt ra còn chưa nhìn rõ người trước mặt là ai đã túm lấy ống quần của nhân viên cứu hộ.

"Nhanh... Cứu... Trì... Trì Nguyệt..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play