Chương Hiểu thấy chị mình đáng lẽ đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế lại không có ở đây,
lại nhớ đến Tiểu Sấu Tử đến bây giờ vẫn chưa quay về, sợ Tiểu Sấu Tử lại bị chị mình dọa, cậu liền buông xiên thịt nói với Trương Cường: "Trương Cường, cậu trông thịt nướng, tớ đi xem Tiểu Sấu Tử." Trương Cường ghét bỏ lắc đầu: "Cái này mẹ n... tiểu tử này gan cũng nhỏ quá rồi." Trương Cường mau miệng thiếu chút nữa đem cả cha mẹ gọi ra.
Chương Hiểu cầm đèn pin đi vào hành lang, đèn pin chiếu xuống liền thấy chị mình đang đi về phía Tiểu Sấu Tử. Tiểu Sấu Tử dựa ở trên tường dường như rất sợ hãi, Chương Hiểu quát lớn: "Điền Điền! Chị ở đó làm gì!?"
Chị Chương Hiểu ngưng lại động tác. Tiểu Sấu Tử trong nháy mắt được giải thoát, khóc thút thít núp ở trong góc tường vẫn không nhúc nhích. Chương Hiểu đi qua kéo hắn ra, tràn ngập áy náy nói: "Không sao không sao. Cậu biết Điền Điền không hiểu chuyện mà, đừng sợ... Để tớ bảo chị ấy đi."
Đưa Tiểu Sấu Tử lên sân thượng, Chương Hiểu kêu chị mình đi xuống lầu trước, đợi chút nữa sẽ mang đồ nướng xuống cho.
Trương Cường thấy Tiểu Sấu Tử giống như mất nửa cái mạng liền giễu cợt: "Không bị hù chết à?"
Chương Hiểu ngăn hắn: "Đừng nói nữa. Tiểu Sấu Tử thật là bị hoảng sợ rồi."
Tiểu Sấu Tử có lẽ cảm thấy hơi mất mặt, cúi đầu lau khô nước mắt, nhỏ giọng nói: "Nào có..."
Ở nơi không ai trông thấy, miệng giếng dưới lầu dần toát ra một làn khói đen, thời gian trôi qua càng lúc càng dày đặc. Trên mặt hồ yên tĩnh nổi lên rung động, từng vòng từng vòng khuếch tán...
"Chương Hiểu... Chương Hiểu..."
Giống như bị dòng oán khí lây nhiễm, đột nhiên truyền ra thanh âm của tiểu hài tử khóc, còn có thanh âm giống như nữ nhân nức nở nghẹn ngào trôi nổi ở trên mặt hồ, dường như cũng cực kỳ e ngại miệng giếng kia...
Ăn xong, Trương Cường mang theo Tiểu Sấu Tử cùng nhau trở về. Nhà Tiểu Sấu Tử ở phía đông, cách nhà Trương Cường cũng hơi xa, hắn thật sự là sống chết bám chặt Trương Cường, muốn đến nhà Trương Cường ngủ. Trương Cường không lay chuyển được hắn, chỉ có thể đeo bộ mặt đưa đám dẫn hắn về nhà.
Chương Hiểu rửa mặt xong lên giường, nhàn rỗi nhàm chán bật đèn xem tivi.
Lơ đãng nhìn xung quanh thấy rương hành lý của mình bị mở ra, bên trong đặt một chiếc túi màu đen. Chương Hiểu đi qua xách túi lên mở ra nhìn thử, bên trong hóa ra là quần áo lúc nhỏ của mình. Chương Hiểu đoán là chị mình đã đến đây chơi, mang thứ đó thả ở chỗ này.
Cậu lấy quần áo ra, lật qua lật lại xem một chút. Còn có một đôi giày rất nhỏ, Chương Hiểu nghĩ cái này chắc là lúc mình còn ba bốn tuổi, thế nhưng đồ vật đã lâu như vậy làm sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Chương Hiểu nghĩ thật lâu cũng nghĩ không ra nguyên cớ, đành từ bỏ. Cảm thấy hơi mệt, Chương Hiểu tắt tivi với đèn nằm lên giường ngủ.
Chương Hiểu gần đây ngủ rất ngon, không hề gặp lại những giấc mộng kì quái kia. Thế nhưng nửa đêm vẫn như trước nghe được thanh âm gọi mình. Vừa nghĩ như vậy, cơn buồn ngủ của Chương Hiểu liền hoàn toàn biến mất. Cậu nhắm mắt lại, trong đầu một mảnh hỗn loạn, cũng không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì.
Cứ như vậy kéo dài đến nửa đêm, Chương Hiểu định đi ngủ.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy nhẹ ra. Chương Hiểu ngừng thở nhắm mắt lại, thở mạnh một cái cũng không dám.
Dường như có người đi vào. Nhưng Chương Hiểu cũng không chắc lắm vì khôngcó âm thanh phát ra. Chẳng lẽ là trộm? Chương Hiểu lại không dám cử động.
Sau đó có hai bàn tay sờ lên mặt mình, hai tay kia băng lạnh thấu xương. Tim Chương Hiểu nhảy "Bình bịch" "Bình bịch", giống như năm đó khi nhìn thấy miệng giếng, nội tâm tràn ngập sợ hãi.
Thứ gì đó ướt át dán lên môi. Chương Hiểu cũng không phát hiện ra chính bản thân đang run rẩy.
"Ai..." Trong không khí phảng phất một tiếng trầm trầm thở dài.
Thứ ướt át kia lại dán lên cổ cậu, ở trên cổ chậm rãi du tẩu, mỗi một nơi thứ kia chạm đến đều sởn gai ốc. Thời điểm Chương Hiểu cảm giác mình sắp nhịn không được muốn đẩy thứ kia ra, lại nghe được tiếng nói chuyện.
"Em đang sợ ta ư?"
Trong nháy mắt Chương Hiểu không hiểu sao cảm thấy quen thuộc, Chương Hiểu biết rõ cậu nhất định từng nghe thấy thanh âm này, trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra đó là ai.
Trên cổ đột nhiên bị cắn mạnh một cái, Chương Hiểu bị đau vô thức đẩy ra thứ đang phủ trên cổ mình, hai tay vậy mà lại ướt sũng. Chương Hiểu không dám mở mắt, run rẩy lấy tay che mặt.
"Em sợ ta như vậy sao?"
Thanh âm kia lại trầm thấp hỏi một lần, tay lạnh như băng xoa đầu Chương Hiểu: "Ta tưởng rằng em biết đến sợ tồn tại của ta, em cũng sẽ không sợ ta... Không nghĩ tới em còn không nghe lời như vậy..."
"Vì sao lại không nghe lời..."
"Ta rõ ràng đối xử tốt với em... Em vì sao không muốn giống như trước cùng chơi với ta..."
Ngữ khí có chút nhẹ nhàng, có chút ai oán. Thế nhưng thân thể trong tay lại run rẩy kịch liệt. Chủ nhân hai bàn tay kia lại gần, tàn nhẫn trách cứ, không ngừng nói: "Vì cái gì không cùng ta chơi..."
"Ta mang em đi chơi nước... Không để cho người khác tổn thương em... Em vì sao lại không nhìn ta... Không để ý tới ta..."
"Vì sao? Vì sao lại sợ ta... Rõ ràng, rõ ràng em thích ta như vậy..."
"Thật không nghe lời... Vì sao lại cùng người khác chơi..."
Chương Hiểu nghe mấy lời nói này, cảm thấy quá hoảng sợ cùng nghi hoặc. Cuối cùng nhịn không được thét to: "Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!"
Chương Hiểu âm thầm sợ hãi, nhưng chính cậu cũng không biết bản thân còn có một cảm giác khác, trong sợ hãi tựa hồ còn xen chút đau đớn. giống như một đốm lửa, thiêu đốt trong lòng cậu, cực kỳ khó chịu.
Chương Hiểu run rẩy co thân thể vào trong chăn, thanh âm kia ngừng lại, trong phòng yên tĩnh đáng sợ. Nhưng Chương Hiểu biết rõ thứ kia vẫn còn ở đó, nó vẫn luôn ở đó.
Nó không phải là người!
Thẳng đến rất lâu sau, cửa nhẹ nhàng đóng lại, ngoài cửa một trận gió lớn nổi lên, thổi đèn lồng đổ lung lay phát ra thanh âm, Chương Hiểu mới xác định vật kia đã rời đi.
Sau thời gian dài thần kinh bị kéo căng chính là toàn thân vô lực. Chương Hiểu co rúc ở trong chăn ngừng run rẩy, nước mắt không hiểu sao chảy cuồn cuộn, mang theo từng cơn buồn ngủ kéo tới.
Một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, Chương Hiểu trong nháy mắt hiểu ra vì sao thanh âm nọ lại quen thuộc. Đó chính là thanh âm dây dưa với cậu đằng đẵng sáu năm trong mộng kia!
Chương Hiểu nghĩ rằng khi tỉnh dậy sẽ phát hiện mọi chuyện đêm qua hết thảy chỉ là giấc mộng, thế nhưng chính dấu răng trên cổ trong gương kia nói cho cậu biết: Chuyện đêm hôm qua tất cả đều là sự thật.
Cậu cảm giác thần kinh kiên trì của mình sắp bị chặt đứt.
"Ông nội, hôm nay cháu muốn đến trường học báo danh, nhân tiện chuyển vào trường luôn." Chương Hiểu nói với ông nội đang đọc báo. Ông nội ngẩng đầu nhìn cậu: "Sao lại vội vã như vậy? Không phải còn phải đợi sao"
"Vâng. Cháu muốn nhanh trở lại trường học. Ông nội, để cháu đi đi."
Ông nội cuối cùng vẫn không lay chuyển được Chương Hiểu, đành tùy ý để cậu đi.
Chương Hiểu cùng Trương Cường với Tiểu Sấu Tử lên trường học báo danh, sau đó người nhà ba người dùng xe ba gác mang chăn màn quần áo, các loại đồ dùng sinh hoạt đem tới trường cho họ.
Trương Cường nhìn kí túc xá chất đầy chăn màn của Chương Hiểu, nói: "Nhìn sắc mặt cậu hình như không tốt lắm. Thế nào lại muốn chuyển tới luôn hôm nay? Cứ như là bị đuổi đi, sao không ở nhà hảo hảo chơi vài ngày? Chạy đến đây mang khổ vào thân làm gì?"
Trong phòng có mười chỗ nằm liên tiếp cùng một chỗ sát nhau, không gian rất nhỏ. Ngay cả phòng vệ sinh cũng là đặt tại chỗ ngoặt cầu thang.
Ba người nằm liền bên trong giường sát tường. Tiểu Sấu Tử phụ giúp Chương Hiểu trải ga.
Chương Hiểu cười cười: "Không có gì, chính là vì nghĩ đến các cậu nên liền tới đó."
Buổi tối trong phòng rất ồn ào, mấy nam sinh tụ một chỗ đánh bài. Trương Cường cũng ở đó, Tiểu Sấu Tử giống như cái đuôi dính sau lưng Trương Cường ngồi xem. Chỉ có Chương Hiểu nằm một mình trên giường như đang có điều suy nghĩ, nơi này cách thôn cũng khá xa, tối nay thứ kia chắc sẽ không quấn lấy mình nữa đâu? Huống chi nơi đây học sinh nhiều như vậy, dương khí có lẽ rất mạnh, thứ như vậy sẽ sợ mới phải.
Chương Hiểu mang theo tâm tình không xác định suy nghĩ miên man.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT