Chương Hiểu bị tiếng cười cứng ngắc liên tục thật lâu đánh thức, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của chị gái.
Chương Hiểu thở dài, trên người cảm giác như bị xe cán qua, toàn thân đau nhức không thôi. Đứng dậy duỗi lưng một cái, Chương Hiểu hỏi chị: "Chị tới khi nào vậy?"
Chương Hiểu biết rõ hỏi câu này cũng như không, cũng không mong chờ chị có thể trả lời. Nếu để ý một chút, cậu sẽ nhìn thấy chị gái vẫn ngây dại như trước đang nhìn mình, vẫn luôn cười không ngừng.
Chương Hiểu xuống lầu đánh răng rửa mặt, lúc ăn cơm không thấy Điền Điền liền nghĩ rằng chị đi chơi, cũng không để tâm trong lòng. Nhìn đồng hồ quả lắc điểm 9 giờ, Chương Hiểu xoa xoa đầu. Mình mà dậy muộn thế ư.
"Hiểu Tử! Hiểu Tử!"
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng gọi, Chương Hiểu bê bát cháo đang ăn dở đi ra xem. Thấy một thanh niên nhỏ gầy nhìn có điểm quen mắt, có chút xấu hổ hỏi: "Cậu là...?"
Người kia ai một tiếng, tùy tiện đi tới, một tay vắt lên vai Chương Hiểu: "Tớ nói cậu làm sao lại không nhận ra tớ hả? Tớ là Tiểu Sấu Tử!? Nhìn thật kĩ xem, hiện tại đã nhận ra chưa?"
Chương Hiểu nghe xong lời này, lại cẩn thận nhìn hắn một cái, còn không phải sao! Cậu lúng túng đặt bát cháo lên bàn, chạy đến: "Ai, cậu xem trí nhớ của tớ. Chúng ta nhiều năm không gặp như vậy, cậu đã lớn thế này rồi. Haha, lúc trước trong mấy đứa cậu là nhỏ nhất."
Tiểu Sấu Tử "Ha ha" cười khan hai tiếng, "Trước kia là trước kia. Đi nào, Trương Cường đang đợi chúng ta ở đầu thôn, đi ra chợ chơi đi. Nghe nói cậu trở về ngày hôm qua, hôm nay tớ với Trương Cường lập tức từ trường học chạy về. Anh em có nhau, ha?"
Chương Hiểu vừa định đi theo, một chiếc giày đột nhiên đập trúng đầu Tiểu Sấu Tử, Tiểu Sấu Tử "Ôi" một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn. Chị gái Chương Hiểu đứng ở trên lầu khoác tấm chăn màu đỏ, đầu tóc rối bù, mặt không biểu tình nhìn mình, ánh mắt thâm sâu âm u, bộ dáng kia làm cho Tiểu Sấu Tử nhìn đến hoảng sợ.
Chương Hiểu quở trách một câu: "Điền Điền! Chị làm gì đó?!" Lại nhìn Tiểu Sấu Tử: "Không sao chứ? Điền Điền vẫn không hiểu chuyện, cậu đừng để ý."
Tiểu Sấu Tử vội vàng xua xua tay: "Cái này thì có sao chứ! Cậu nói lời này khách khí quá nha. Ai ai, đi thôi. Trương Cường đợi lâu sẽ nổi nóng đó."
Sau lưng hai mắt Điền Điền vẫn nhìn theo Tiểu Sấu Tử, thẳng cho đến khi Tiểu Sấu Tử ngoặt vào ngã rẽ. Sau đó quay người lại ngây dại cười với không khí: "Chơi trốn tìm... Chơi trốn tìm..."
Đi đến đầu thôn, Chương Hiểu trông thấy một người cao lớn cường tráng đang tựa trên chiếc xe máy, miệng ngậm điếu thuốc. Chương Hiểu đoán người này hẳn là Trương Cường
Người nọ vừa nhìn thấy Tiểu Sấu Tử với Chương Hiểu liền ném tàn thuốc đi tới, mạnh mẽ ôm lấy Chương Hiểu, hung hăng vỗ vai cậu: "Ô, Hiểu Tử đây mà! Cậu làm đại ca đây nhớ muốn chết!"
Ba người đi xe đến một trường cấp hai. Trong trường vắng lặng, Trương Cường nói hôm nay là ngày nghỉ, vậy nên không có ai. Ở trong trấn nhỏ, trường này là trường trung học duy nhất, không lớn lại còn rất vắng vẻ. Vùng lân cận xung quanh cơ bản là không có người ở. Trường nằm ở cạnh bên sông, phía sau chính là nghĩa địa. Không khí quái dị âm trầm.
Trương Cường ngăn lại vai Chương Hiểu: "Hiểu Tử, bây giờ đã trở về rồi, có muốn tiếp tục học chung với bọn tớ không? Chuyển đến trường tớ đi. Ba người chúng ta lại chung một lớp thật tốt nha."
"Đúng vậy đúng vậy." Tiểu Sấu Tử cũng gật đầu phụ họa.
"Đương nhiên rồi! Việc này tớ đã sớm nghĩ kĩ, chỗ này tương đối gần thôn chúng ta, đi lại bớt phiền. Hắc hắc..."
Trương Cường cùng Tiểu Sấu Tử lập tức xông lên cho Chương Hiểu một quyền: "Tiểu tử cậu... Ha ha." Ba người đánh nhau quây thành một đoàn, giống như trở lại quãng thời gian còn nhỏ trước kia.
Lúc sau ba người thân thiết nằm trên đồng cỏ cạnh sông kể lại chuyện xưa. Trương Cường đột nhiên nhắc đến sự tình sau nhà Chương Hiểu, "Tớ không quên được chuyện phát sinh sau nhà cậu ngày trước, mẹ nó! Cái đó thực tà môn!"
Tiểu Sấu Tử gật gật đầu, quay đầu nhìn Chương Hiểu: "Hiểu Tử, cậu còn nhớ lúc đó không?"
Chương Hiểu nói: "Nhớ kỹ chứ. Chẳng hiểu sao không tìm thấy các cậu. Làm tớ sợ muốn chết."
Tiểu Sấu Tử sụt sịt một tiếng, "Cậu đừng nhắc chuyện tớ với Trương Cường lúc đó nữa, quá đáng sợ, cậu là không thấy được... Tớ ngược lại bây giờ còn nhớ kỹ. Mẹ kiếp, chúng ta câu lên không phải là cá, cái kia toàn bộ đều là đầu người... Mẹ kiếp, bây giờ nghĩ lại một chút cũng thấy hoảng!"
Chương Hiểu lật người lại, nằm sấp nhìn bọn họ, nói: "Thế nào? Bây giờ còn dám nhắc đến sao? Không sợ hả?"
Trương Cường kéo tay áo lên để lộ cánh tay, chỉ chỉ cơ bắp, nói: "Giỡn gì đó! Nhìn xem đây là cái gì, sức mạnh biết không? Bây giờ còn gặp những cái kia? Tới một giết một, tới hai giết hai!"
Chương Hiểu nở nụ cười, sau đó nghi hoặc nhìn Trương Cường: "Đúng rồi. Tớ nhớ rõ năm đó Tiểu Sấu Tử nói cho tớ biết cậu là bị mẹ gọi về. Nhưng thế nào đến tối người nhà cậu lại nói không thấy cậu đâu?"
Trương Cường buông tay áo, mắng: "Mẹ tớ còn đi làm công bên ngoài! Làm sao tới gọi tớ được? Tiểu Sấu Tử hắn bị thứ kia thu rồi, lúc ấy tớ rõ ràng là cùng bà nội quay về. Đầu óc mê man cứ theo bà nội đi thẳng đi thẳng. Sự tình về sau tớ không nhớ rõ, sau khi tỉnh lại thì đã ở trong nhà."
Tiểu Sấu Tử nhìn vô số nấm mồ cách đó không xa, lại nghe Trương Cường nói như vậy, hắn thật sự có cảm giác sợ hãi quái dị, đưa tay đẩy đẩy Trương Cường: "Đừng nói nữa đừng nói nữa... Nói chuyện gì vui vẻ đi."
Đến giữa trưa, Chương Hiểu với Tiểu Sấu Tử bọn hắn ở bên ngoài quán nhỏ ăn một chút, sau đó ba người cùng nhau trở về thôn. Trương Cường đề nghị mua vài chiếc CD về nhà, dù sao nhà Chương Hiểu cũng có đầu DVD. Mua mấy đĩa phim kinh dị, Trương Cường cùng Tiểu Sấu Tử chạy theo Chương Hiểu lên lầu trên.
"Gian phòng này chưa quét dọn qua, bên trong rất lộn xộn. Đem DVD về phòng tớ xem đi." Chương Hiểu mở khóa đẩy cửa ra, Trương Cường với Tiểu Sấu Tử không khỏi cảm thán một tiếng: "Thật đúng là bẩn..."
Một giường lớn, ti vi đen trắng, bên cạnh có vài chiếc ghế, sô pha cũ nát, quần áo có chút cũ rơi trên mặt đất, còn có giầy bị chuột cắn nát. Mỗi một vật trong gian phòng đều dính đầy bụi bặm, Trương Cường hỏi một câu: "Đây là bao nhiêu năm không quét dọn rồi, có thể bẩn thành như vậy..."
Chương Hiểu gãi gãi đầu: "Chắc gần mười năm." Cậu không nói cho bọn hắn biết đây là gian phòng cha từng ở, cậu hiểu Tiểu Sấu Tử rất rõ, nếu hắn biết nhất định sẽ hét ầm lên.
Dùng khăn lau DVD một lượt, Chương Hiểu dẫn bọn hắn về phòng ngủ của mình. Nhưng TV ở trong phòng ông bà nội dưới lầu, Chương Hiểu để DVD lên bàn, nói với Trương Cường: "Cậu đi với tớ xuống dưới chuyển TV lên đây."
Trương Cường nói được. Tiểu Sấu Tử không có việc gì làm, vội vàng kéo Trương Cường: "Để tớ đi để tớ đi..." Hắn không chịu được ở chỗ này một mình, nghĩ đến thôi người đã run lên rồi.
Chương Hiểu cùng Tiểu Sấu Tử hai người xuống dưới chuyển TV, để lại Trương Cường ở trong phòng nhìn đông nhìn tây. Trương Cường nhìn thấy một rương hành lý dưới sàn, một túi màu đen phình ra, không biết bên trong chứa cái gì, Trương Cường đi qua muốn mở ra nhìn một chút.
"Cậu làm gì đó?"
Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói khiến người bạo gan như Trương Cường cũng không khỏi hoảng sợ, quay đầu lại chỉ thấy Chương Hiểu vẻ mặt quái dị đứng sau hắn, Trương Cường trợn trắng mắt: "Tớ nói người anh em, cậu thế này là dọa chết người đó! Không phải đi chuyển TV sao? Thế nào lại lên đây?"
Chương Hiểu mặt không biểu tình nhìn Trương Cường, Trương Cường lại đi qua đá đá cái túi đen kia,hỏi: "Hiểu Tử, túi này đựng cái gì thế?"
Chương Hiểu không nói gì, từ từ lại gần hắn...
"Trương Cường Trương Cường! Xuống đây, TV nặng quá rồi, tớ không bê được! Cậu với Hiểu Tử xuống thử xem!" Tiểu Sấu Tử ở dưới lầu hô to.
Trương Cường đáp một tiếng, quay đầu lại, Chương Hiểu mới vừa rồi còn ở đây giờ lại không thấy đâu.
"Tiểu tử này, xuống dưới cũng không nói một tiếng."
Vừa đi xuống cầu thang, đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, Trương Cường nhìn cửa thông lên sân thượng bị đóng chặt. "Mẹ nó, trời lại lạnh rồi." Trương Cường rụt cổ lại lấy áo khoác che kín, mắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT