"Cũng được, cháu đi trước nói cho hai đứa nhỏ biết, ở đây cứ để bác lo liệu. Bên kia xong xuôi thì các cháu qua đây."

Chương Hiểu đi tới bên hồ. Trương Cường đang một tay ôm Tiểu Sấu Tử, một tay vung bột phấn. Thấy Chương Hiểu tới liền hỏi: "Sao đã qua đây rồi? Sắp xếp xong hết rồi hả?"

Chương Hiểu đứng ở trước mặt nhìn Tiểu Sấu Tử trong ngực Trương Cường rồi lại nhìn hắn, mở miệng nói: "Bác Quan kêu tớ đi nói cho các cậu biết, bất luận dù có thấy cái gì cũng không cần phải sợ, có thể chỉ là ảo giác thôi."

Tiểu Sấu Tử nghe xong khóe miệng co quắp: "Chẳng lẽ mấy cái tay tớ vừa nhìn thấy cũng là ảo giác?"

Chương Hiểu không nói gì. Trương Cường xốc Tiểu Sấu Tử lên một chút, rắc hết túi bột phấn cuối cùng, nói: "Xong rồi, chúng ta đi qua phụ bác Quan thôi."

Trương Cường cõng Tiểu Sấu Tử đi lên phía trước. Chương Hiểu đứng phía sau hắn, mặt không chút thay đổi nói: "Tôi có cho các cậu đi sao?"

"Gì cơ?" Trương Cường quay đầu lại nhìn cậu, Tiểu Sấu Tử nằm trên vai Trương Cường cũng quay lại nhìn.

Chương Hiểu câu khóe miệng nhìn bọn họ, không mặn không nhạt nói: "Tôi chưa từng nói sẽ cho các cậu đi."

Tiểu Sấu Tử cảm thấy Chương Hiểu lúc này là lạ, khẽ giật góc áo Trương Cường: "Chúng ta đi mau..." Trương Cường còn chưa kịp phản ứng, lời Tiểu Sấu Tử vừa dứt âm, Chương Hiểu đã di động thân thể vọt tới trước mặt bọn họ.

"Hiểu, Hiểu Tử... Cậu, cậu làm gì a..." Tiểu Sấu Tử cứng đờ cố cười nói.

Trương Cường lúc này cũng nhận ra Chương Hiểu không đúng. "Chạy mau! Hắn không phải Hiểu Tử!" Tiểu Sấu Tử hô to một tiếng, vội nhảy từ trên người Trương Cường xuống, kéo Trương Cường cùng xoay người bỏ chạy.

Chương Hiểu ngược lại bình tĩnh nhìn bọn họ, nhìn hai người liều mạng chạy về phía trước, không có bất kỳ động tác nào.

"Bác Quan! Bác Quan!"

Trương Cường cùng Tiểu Sấu Tử chạy đến bên giếng, thở không ra hơi la to gọi Quan Thành Trung, nửa người Quan Thành Trung đang thăm dò trong giếng không có động tĩnh gì. truyện ngôn tình

Tiểu Sấu Tử bối rối nhìn phía sau, thấy Chương Hiểu không đuổi theo, chỉ đứng im tại đó nhìn, ý nghĩ "Không biết lúc nào hắn sẽ tấn công" làm cho Tiểu Sấu Tử càng thêm hoảng sợ

Tiểu Sấu Tử xoay người, Trương Cường vốn dĩ đứng ở đằng sau giờ lại không thấy đâu!

"Trương Cường!" Tiểu Sấu Tử gào lên, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở.

"Đừng khóc, tôi ở đây!"

Tiểu Sấu Tử nghe được giọng nói phát ra từ trong ngõ hẻm, có chút không xác định hỏi: "Trương, Trương Cường... Cậu ở đó làm gì... Cậu đi ra được không..."

Trương Cường từ trong ngõ hẻm đi ra, sắc mặt biến thành trắng bệch, "Bác Quan chết rồi."

Tiểu Sấu Tử vội vàng nhìn về phía bên cạnh giếng, bác Quan đang nằm trên miệng giếng, thế nhưng tư thế kia vẫn luôn duy trì, không hề thay đổi. "A!" Tiểu Sấu Tử kinh hãi, nhảy dựng lên chạy về phía Trương Cường.

"Tiểu Sấu Tử! Nhanh lên!" Trên mặt Trương Cường đột nhiên hoảng sợ, gào lớn với Tiểu Sấu Tử.

"Đừng qua đó!" Sau lưng lại truyền tới một thanh âm gọi hắn, Tiểu Sấu Tử hai chân mềm nhũn đột nhiên không thể nhúc nhích. Đó là giọng nói của bác Quan! Thế nhưng bác Quan rõ ràng đã chết rồi mà...

"Đừng đi qua, là ảo giác! Hắn không phải Trương Cường!" Tay bị giữ chặt, bác Quan vốn đang nằm ở miệng giếng lúc này trên mặt lại biểu lộ lo lắng kéo Tiểu Sấu Tử lại, Tiểu Sấu Tử hoảng loạn, khóc lớn giãy dụa muốn vùng tay ra.

Trương Cường vẫn đứng ở đầu hẻm không đi ra, hét lớn với Tiểu Sấu Tử: "Mau tới đây! Bác Quan đã chết rồi!"

"Là ảo giác! Không thể qua đó! Đi qua chúng ta sẽ không xong!" Quan Thành Trung giữ chặt Tiểu Sấu Tử đang muốn tránh khỏi tay mình, Tiểu Sấu Tử thoáng ngừng một chút, tựa như đang suy nghĩ lời Quan Thành Trung nói có bao nhiêu phần là thật.

Nhưng lúc này Trương Cường lại chạy sâu vào trong hẻm, sau đó cố sức kéo thứ gì đó ra, vật nặng ma sát với cây cỏ trên mặt đất phát ra tiếng "Loẹt....xoẹt....". Dưới ánh trăng, Tiểu Sấu Tử dần nhìn rõ thứ Trương Cường đang kéo trong tay. Chính là thi thể bác Quan!

Tiểu Sấu Tử hét to một tiếng, không dám xoay người nhìn qua chỗ Quan Thành Trung, ra sức vùng vẫy cánh tay muốn chạy tới chỗ Trương Cường bên kia. Trương Cường vẫy tay với hắn: "Ngoan, tới đây mau."

Ngay khi sắp tới gần Trương Cường, Tiểu Sấu Tử dừng phắt lại, đây không phải là mặt Trương Cường...

Gương mặt người kia tuấn mỹ không tưởng, da hắn ẩn phía trong quần áo màu đen tái nhợt dị thường, hắn một tay cầm theo đầu Quan Thành Trung tử trạng kinh khủng, hơi nhếch khóe miệng, tay kia vẫy gọi Tiểu Sấu Tử...

"Ô..." Tiểu Sấu Tử khóc lên, hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất vùi đầu vào hai cánh tay, không dám nhìn bất cứ vật gì nữa.

Trong đêm tối thực yên tĩnh, bản thân nghe được tiếng chính mình khóc.

Không lâu sau, thân thể đột nhiên bị người ôm lấy, Tiểu Sấu Tử toàn thân đều đang run rẩy, tiếng nức nở nghẹn ngào vẫn không ngừng được.

"Đồ ngốc, là tôi..."

Tiểu Sấu Tử co mình lại không dám ngẩng đầu lên nhìn.

"Là tôi, là Trương Cường. Mở mắt ra, nhìn ta này. Tôi là Trương Cường." Trương Cường một tay vỗ nhẹ lưng Tiểu Sấu Tử, một tay nâng đầu Tiểu Sấu Tử lên, ngữ khí của hắn nhu hòa, nhu hòa đến mức khiến cho Tiểu Sấu Tử càng thêm sợ hãi.

"Ô... Xin cậu, đừng, đừng..." Tiểu Sấu Tử ngẩng mặt lên, hai mắt lại nhắm chặt, trên mặt nước mắt một đoàn.

Trương Cường hôn nhẹ lên mặt Tiểu Sấu Tử, vẻ mặt tràn đầy thương yêu: "Đừng khóc, thật là tôi, không phải sợ."

Tiểu Sấu Tử mở to mắt, thấy Trương Cường đang nhìn mình, nhào tới ôm chặt lấy hắn: "Bác Quan đã chết! Ô... Chúng ta cũng sẽ chết! Cậu vừa mới đi đâu?"

"Đừng sợ, không phải sợ... Tôi không đi đâu hết, có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì." Trương Cường ôm chặt Tiểu Sấu Tử, hài tử nhà hắn nhất định là rất sợ hãi. Lúc ấy hắn là đi qua căn phòng cũ tìm túi đồ của bác Quan, định kiếm thứ gì đó phòng thân, nào ngờ vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một màn này.

"Cút đi!"

Chương Hiểu cuồng loạn gào thét. Tỉnh quỷ đứng trước mặt cậu, trong mắt nhìn không ra tâm tình gì, "Vì sao? Vì sao lại muốn giống bọn chúng tìm cách đối phó ta..."

Tỉnh quỷ xách thi thể Quan Thành Trung, người này khi đó định ném rác bẩn vào trong giếng của hắn cũng đã bỏ mạng, aii, con người quả thật không biết tự lượng sức mình. Quan Thành Trung dường như bị siết cổ mà chết, hai mắt trợn trừng, lưỡi thè ra ngoài, cả khuôn mặt vặn vẹo thống khổ, thân thể buông thõng trên mặt đất, đầu bị con quỷ xách lên.

"A..." Chương Hiểu lắc đầu, giống như phát điên bỏ chạy về phía sau, tại cậu! Tất cả đều là do cậu! Nói muốn báo thù cái gì! Cuối cùng lại hại chết một mạng người! Chính là do cậu chỉ biết bản thân! Là chính cậu đã giết bác Quan!

Tỉnh quỷ theo sau lưng Chương Hiểu, mỗi nơi hắn đi qua một đường đều tối lại, chạy tới căn nhà cũ, Chương Hiểu đã không còn khí lực tiếp tục chạy trốn, Tỉnh quỷ ngược lại ra tay thật mạnh, xung quanh một mảnh tối đen như mực.

"Ngươi giết ta đi..." Chương Hiểu khàn giọng.

Tỉnh quỷ đến bên cạnh cậu, hắn vung tay, căn phòng cũ nát sáng lên. Hắn lẳng lặng nhìn Chương Hiểu, trong mắt dần dần dâng lên đau đớn, yên tĩnh im ắng. Giống như đã bao nhiêu đêm, hắn cứ như vậy ẩn trong bóng tối, lẳng lặng nhìn Chương Hiểu của hắn, hài tử của hắn. Mang theo phảng phất si mê tựa như đã cách mấy đời, thời gian lúc này dường như ngưng lại, tĩnh lặng bình yên.

Ngay tại một khắc hắn thất thần này, Chương Hiểu đột nhiên nhào tới, ôm chặt lấy hắn.

Thân thể Tỉnh quỷ trong nháy mắt cứng ngắc, trên mặt tận lực ẩn nhẫn. Kim Đao trong tay Chương Hiểu, một tấc lại một tấc đâm sâu vào trong ngực hắn, nhưng hắn vẫn vậy, mang theo ưu thương sâu đậm, lẳng lặng nhìn hài tử của hắn.

Hài tử của hắn, rốt cục cũng vẫn ra tay.

Chương Hiểu không thể tin nổi nhìn hai tay của mình, nhịn không được mà bắt đầu run, nước mắt của cậu, hoang mang của cậu, nỗi đau đớn của cậu, trong nháy mắt này, phô thiên cái địa vọt tới. Cậu cuối cùng cũng đã đâm hắn...

"Em thật sự vẫn làm..." Gương mặt tái nhợt dị thường của con quỷ vẫn mang theo bộ dáng tươi cười, mang theo thỏa mãn, mang theo hạnh phúc.

"Hiểu Tử!"

Trương Cường cùng Tiểu Sấu Tử vừa xông tới liền thấy một màn như vậy. "Hiểu Tử! Tiếp lấy! Dùng thanh kiếm này đâm hắn!" Trương Cường ném một thanh kiếm qua hét lớn.

Chương Hiểu nhìn thanh kiếm làm bằng gỗ đào, lại nhìn con quỷ, hai tay không ngừng run rẩy.

"Hiểu Tử! Còn chờ cái gì a! Sắp không kịp rồi! Con quỷ này đã giết nhiều người như vậy! Mau thay người nhà cậu báo thù! Còn có bác Quan đã chết!"

"Chết đi!" Chương Hiểu nhắm chặt mắt nâng thanh kiếm trong tay, một nhát đâm mạnh! Không sai! Hắn đã giết nhiều người như vậy! Phải đền mạng!

Thân thể con quỷ kịch liệt run rẩy, đáy mắt như đầm nước âm u sâu thẳm, nổi gợn sóng. Hắn yêu, Chương Hiểu của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play