"Cậu muốn đi đâu? Không định đi học nữa sao?" Chương Hiểu nhìn Tiểu Sấu Tử đang thu dọn đồ đạc.
Tiểu Sấu Tử không ngẩng lên nhìn cậu, gật đầu: "Tớ không muốn học, tớ muốn trở về."
"Trở về làm gì?"
"Không biết. Dù sao chính là không muốn ở lại."
Tiểu Sấu Tử dọn quần áo vào trong túi, sau đó cuộn chăn màn lại.
"Tiểu Sấu Tử, tớ nghĩ tớ nhất định phải nói với cậu việc này. Tớ tuyệt đối không coi thường cậu."
Tiểu Sấu Tử đang sắp xếp đồ cứng người một cái, sau đó cố làm bộ nhẹ nhõm cười cười, "Ừ. Tương lai cậu có muốn cũng sẽ không có đâu nha."
Chương Hiểu nhìn Tiểu Sấu Tử thường ngày nói nhiều nhất, ồn ào nhất thoáng cái biến thành như vậy có chút thích ứng không kịp. "Tiểu Sấu Tử. Cậu có thể nói cho tớ biết nguyên nhân không, vì sao lại không học nữa?"
"Chính là ở không nổi nữa."
"Không phải là vì Trương Cường chứ? Ngày đó ở nhà ăn những lời kia thật ra không phải là hắn nói."
"Không phải. Là tớ chán ghét rồi."
"Con mẹ nó chứ chính là chán ghét, dựa vào cái gì tôi không nên thích cậu như vậy, khốn kiếp..." Tiểu Sấu Tử đi ra khỏi trường học, đến chỗ rẽ, giống như đứa nhỏ ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc lên.
Vì sao làm chuyện như vậy với hắn sau đó còn muốn phủ nhận, vì sao lại để cho hắn một mình chịu đựng loại tra tấn nội tâm này, vì sao bản thân cứ không bình thường như vậy... Tựa hồ rất nhiều rất nhiều lí do đều có thể dễ dàng đưa ra, toàn bộ đều chỉ một mình hắn chịu đựng. Lúc mới đầu ý thức được loại tình cảm này liền cảm thấy khủng hoảng, bất an. Hết thảy tất cả đều chỉ là chuyện riêng của một mình hắn.
"Tiểu Sấu Tử rời đi."
"Tớ biết."
"Các cậu làm sao vậy?"
Trương Cường không trả lời tiếp. Chương Hiểu trở mình đưa lưng về phía Trương Cường, trong phòng rất nhanh yên tĩnh trở lại.
Không biết bạn học nào bò dậy, nói với sang bên: "Trương Cường, Hiểu Tử, đánh bài không?"
Chương Hiểu cầm đèn pin soi về phía mặt hắn một cái, là Lưu Đại Hải. "Đã trễ thế này lại còn không có đèn, đánh bài cái gì hả."
Lưu Hải "Hắc hắc" hai tiếng nở nụ cười. Lại rụt đầu trở về, chỉ chốc lát lại thò đầu ra: "Tớ thấy chán quá, hay mấy người chúng ta ra ngoài chơi đi?"
Lúc này Trương Cường nằm không ngủ được, ngồi dậy hỏi: "Đi đâu?"
"Đương nhiên là đi ra ngoài, ra chỗ sông đi. Chúng ta tìm nơi nào sưởi ấm, kể chuyện ma quỷ, thế nào?" Lưu Hải loẹt quẹt bò xuống, nhảy đến bên giường Chương Hiểu.
Chương Hiểu không đồng ý. "Không đi. Lạnh thế này, muốn kể chuyện ma thì kể luôn ở đây đi."
Lúc này Trương Cường nhớ đến chuyện phát sinh với Tiểu Sấu Tử ngày đó, trong lòng buồn bã một hồi. Hắn không muốn tiếp tục ở trong phòng ngủ, liền kéo Lưu Hải: "Chúng ta đi." Nói xong cầm bao thuốc ở đầu giường cùng Lưu Hải đi ra ngoài.
Chương Hiểu nằm ở trên giường, cậu không hề lo lắng, ít nhất hiện tại nó sẽ không hại thêm Trương Cường bọn họ. Chương Hiểu vẫn nghĩ mãi không ra vì sao nó lại muốn uy hiếp Trương Cường và Tiểu Sấu Tử, đối với Chu Chính thì có thể hiểu nguyên nhân, là vì Chu Chính đã đánh cậu. Thế nhưng Trương Cường với Tiểu Sấu Tử là sao đây?
Còn giấc mộng kia.
Vì sao vẫn luôn mơ thấy?
Một làn khói đen bay vào phòng, Chương Hiểu bị mệt mỏi đánh tới, nhắm mắt lại liền ngủ.
Truyện FullMột đêm không mộng, ngày hôm sau lại xảy ra chuyện khiến đầu Chương Hiểu đau sắp nổ tung. Thư Tĩnh chuyển tới trường này!
"Anh Hiểu Tử! Anh Hiểu Tử! Anh giúp em chuyển đồ lên phòng đi. Dì ba kêu anh ở trường học phải chiếu cố em thật tốt đó." Thư Tĩnh quăng đồ về phía Chương Hiểu, vui sướng nhìn đông nhìn tây quanh trường.
Chương Hiểu xoa xoa huyệt thái dương, cậu cảm thấy không có chuyện nào kinh khủng hơn chuyện tiểu ác ma này chuyển vào chung trường với mình.
"Thư Tĩnh, em thế nào lại chạy đến đây?"
Thư Tĩnh quay đầu nhìn cậu, kiêu căng hất đầu: "Không nói cho anh biết!" Thế nhưng nụ cười trên mặt lại không giấu đi được. Trên người Chương Hiểu một trận ác hàn, cam chịu số phận ôm lấy chăn màn mang lên phòng ngủ của Thư Tĩnh.
Trải xong chăn màn cho Thư Tĩnh, sắp xếp lại đồ đạc cho tốt, Chương Hiểu thở phào một cái: "Xong hết rồi! Có chuyện gì thì tới tìm anh, giờ anh phải lên lớp."
Thư Tĩnh vội vàng lôi kéo Chương Hiểu: "Anh gấp cái gì mà gấp, em cũng đâu phải chung lớp với anh. Em đi cùng anh." Nói xong lấy mấy quyển sách giáo khoa bỏ vào trong túi, tùy tiện lôi kéo Chương Hiểu đi xuống dưới.
Chương Hiểu lúng túng gỡ tay cô: "Thư Tĩnh, em là con gái đừng như vậy, phải sửa lại tính nết đi."
"Stop! Sửa cái gì mà sửa! Tại sao phải sửa!" Thư Tĩnh không kiên nhẫn trừng Chương Hiểu: "Anh giống y như ông già. Lúc nào cũng lắm điều!"
"Anh Hiểu Tử, chúng ta đi ăn cơm đi!" Thư Tĩnh đem sách ném lên trên bàn, kéo Chương Hiểu đi ra ngoài.
Chương Hiểu quay đầu lại hô to gọi Trương Cường: "Trương Cường, chúng ta đi ăn đi."
Trương Cường trầm lặng không lên tiếng, "Các cậu đi trước đi, tớ bây giờ chưa đói, ăn không trôi."
Thấy Chương Hiểu cùng em gái rời đi rồi, Trương Cường nhìn qua chỗ của Tiểu Sấu Tử.
Giống như đã quyết định điều gì, hắn đột nhiên chạy ra ngoài. Từ tường rào sau trường nhảy ra khỏi trường học, chạy qua nhà bạn mượn xe rồi vội vã chạy về thôn.
Đi vào nhà Tiểu Sấu Tử, bà nội Tiểu Sấu Tử đang nấu cơm, nhìn thấy Trương Cường đến liền hỏi: "Trương Cường à, Tiểu Sấu Tử nhà ta ở trường có phải bị ai khi dễ hay không? Như thế nào nói không học là không học?"
Mặt Trương Cường đỏ lên, cười cười xấu hổ: "Bà nội, không có việc gì đâu. Tiểu Sấu Tử là cáu kỉnh với cháu, cháu đi khuyên cậu ấy một chút."
"Mấy đứa nhỏ cũng thiệt là, có chuyện gì hảo hảo nói không được hả." Bà nội Tiểu Sấu Tử thở dài.
Trương Cường hỏi: "Bà nội, Tiểu Sấu Tử đang ở đâu?"
"Đứa nhỏ này hôm trước về nói trong người không thoải mái, bây giờ vẫn còn đang ngủ. Cháu vào nói chuyện với nó đi, bà đi nấu cơm. Buổi trưa cháu cũng ở lại đây ăn luôn đi."
Trương Cường gật gật đầu, bước đến trước cửa phòng Tiểu Sấu Tử, chuẩn bị một hồi lâu, hít một hơi, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, Tiểu Sấu Tử đang nằm trong chăn ngủ say. Trương Cường bước chân nhẹ nhàng đi qua, ngồi vào cạnh giường nhìn Tiểu Sấu Tử. Trên mặt Tiểu Sấu Tử có chút tái nhợt, lúc ngủ cũng không an ổn. Trong lòng Trương Cường mềm nhũn, không hiểu sao có chút đau lòng.
Nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn lay Tiểu Sấu Tử dậy, dù sao có mấy lời nhất định phải nói cho rõ ràng. Tiểu Sấu Tử nhíu mày mở mắt ra, một giây kia vừa nhìn thấy Trương Cường, trong mắt lập tức oán hận trừng hắn, sau đó thân thể nhỏ gầy trở mình một cái, quay lưng về phía Trương Cường không lên tiếng.
Trương Cường ngượng ngùng sờ sờ mũi, "Tiểu Sấu Tử..."
Tiểu Sấu Tử không nói lời nào. "Tôi biết tôi sai rồi, là tôi không đúng. Tôi không nên như vậy với cậu... Cậu, cậu rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho tôi?" Trương Cường sáp đến bên người Tiểu Sấu Tử, vẻ mặt lấy lòng nhìn hắn.
Tiểu Sấu Tử như trước không để ý đến Trường Cường, nhắm mắt lại.
"Tôi thật sự sai rồi... Cậu tha thứ cho tôi được không? Cậu muốn đánh tôi mắng tôi cũng được, Tiểu Sấu Tử..."
"Ồn ào quá!"
Tiểu Sấu Tử ngồi dậy, hung hăng nhìn chằm chằm Trương Cường, "Cậu cút cho tôi! Tôi nhìn thấy cậu liền khó chịu!"
"Cậu đừng nóng giận..."
"Cút đi! Cút ngay! Cút ra ngoài cho lão tử!"
Tiểu Sấu Tử giống như phát điên với Trương Cường tay đấm chân đá. Trương Cường cũng không giận, để im cho Tiểu Sấu Tử đánh.
Đợi đến lúc Tiểu Sấu Tử mệt mỏi thở hồng hộc, Trương Cường nhìn hắn: "Có thấy khá hơn chút nào không? Tha thứ cho tôi được không..."
Tiểu Sấu Tử thở phì phò, sau đó hai vai vô lực rũ xuống, lại ngã xuống giường, nói: "Cậu đi đi. Tôi bỏ qua cho cậu rồi."
Vừa nghe thấy Tiểu Sấu Tử nói tha thứ, Trương Cường lập tức mặt mày hớn hở. Thế nhưng trông thấy bộ dáng không thích hợp kia của Tiểu Sấu Tử, hắn biết Tiểu Sấu Tử nhất định không thật sự bỏ qua cho mình.
"Tôi, ừm, bà nội cậu kêu tôi ở lại đây ăn cơm..."
"..."