"Hiểu Tử! Hiểu Tử! Tỉnh tỉnh! Xảy ra chuyện lớn rồi!"

Chương Hiểu bị lay tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy gương mặt Trương Cường. Đầu hơi đau, cậu nhíu mày, vừa nhích người một chút, thândưới đau đớn làm cậu không có cách nào cho rằng chuyện phát sinh đêm qua chỉ là một giấc mộng.

"Có chuyện gì thế?" Chương Hiểu mở miệng hỏi hắn, thanh âm bất ngờ khàn khàn.

"Hiểu Tử, cậu bị bệnh sao?" Trương Cường đưa tay sờ trán Chương Hiểu, sau đó kêu lên: "Hiểu Tử! Trán cậu nóng lắm!"

Chương Hiểu xua tay: "Không có việc gì... Cậu vừa mới nói xảy ra chuyện gì phải không? Rút cuộc là chuyện gì?"

Trương Cường lúc này mới nhớ ra chuyện mình đang muốn nói, sắc mặt cũng thay đổi, "Chu Chính chết rồi!"

"Cái gì? Chu Chính?" Chương Hiểu nghi hoặc nhìn Trương Cường. Trương Cường gật đầu: "Chính là người lần trước đánh cậu đó, hắn là Chu Chính. Hôm nay bạn học đi WC phát hiện hắn chết trong đó. Trời ơi, biểu tình mẹ nó quá khủng bố!"

"Hắn chết như thế nào?" Chương Hiểu mở to hai mắt nhìn Trương Cường, cậu mơ hồ nhận ra rằng Chu Chính chết cùng với thứ kia dường như có quan hệ, ngày hôm qua không phải cậu cũng bị thứ đó quấn lấy sao.

Trương Cường ném quần áo qua cho Chương Hiểu, "Muốn đi xem chút không? Chết kiểu này cũng thật tà môn, nghe mọi người nói tám chín phần là hắn bị thứ không sạch sẽ chỉnh!"

Chương Hiểu vừa ngồi xuống liền hít một hơi, địa phương cảm thấy thẹn dưới thân đau đớn khiến cậu trợn mắt. Trương Cường thấy thế vội hỏi: "Làm sao vậy Hiểu Tử? Không thoải mái ở đâu?"

Mặt Chương Hiểu đỏ lên, lắc đầu: "Không có việc gì, chân bị chuột rút thôi." Sau đó chịu đựng đau đớn mặc quần áo xuống giường. Quay đầu nhìn Tiểu Sấu Tử vẫn nằm trong chăn chưa dậy, Chương Hiểu hỏi Trương Cường: "Để Tiểu Sấu Tử ở lại đây một mình sao?"

Trương Cường gật đầu: "Hắn vẫn chưa tỉnh, cứ để hắn ngủ đi."

Thời điểm Trương Cường định đi, Tiểu Sấu Tử đột nhiên kêu lên: "Tớ không muốn! Tớ không muốn! Tớ mới không ngủ một mình ở đây!"

Trương Cường thấy thế nở nụ cười: "Vậy cậu muốn đi cùng bọn tôi sao?"

Tiểu Sấu Tử quay mặt đi: "Ai muốn đi với cậu, tôi là đi cùng Hiểu Tử." Nói xong cũng vội vàng mặc quần áo. Trương Cường thấy Tiểu Sấu Tử bộ dạng nhát gan không khỏi buồn cười, nhưng lại không giễu cợt hắn. Trông thấy vết máu bầm trên mặt Tiểu Sấu Tử còn chưa hoàn toàn biến mất, Trương Cường liền cảm thấy tội lỗi.

Ba người cùng đi xuống lầu đi ra sân thể dục, trong sân không chỉ có bạn học, giáo viên, còn có người nhà phụ huynh cùng người khác đến xem vây quanh, vô cùng đông đúc.

Trương Cường mang theo Chương Hiểu cùng Tiểu Sấu Tử chen lấn đi vào. Thi thể Chu Chính nằm trên sân tập, đầu bị vặn ngược sau ra, miệng há to, hai mắt trợn trừng, mắt lòi ra ngoài, tràn ngập tơ máu và hoảng sợ. Tựa hồ trước khi chết đã thấy thứ gì đó cực kì khủng bố.

Học sinh ồn ào bàn tán.

"Tớ nói Chu Chính này chính là bị quỷ quấn rồi... Chết như vậy thật quá kì lạ nha."

"Trời ơi! Thật kinh khủng!"

"Ai ai, tớ cũng hiểu là bị thứ kia giết chết mà. Cậu xem trường học chúng ta vốn là nghĩa địa, bên cạnh lại là sông, tớ nghe nói cái sông kia cũng chết không ít người đâu..."

"Đừng nói nữa đừng nói nữa, thật đáng sợ!"

"Tất cả tránh ra tránh ra!" Hiệu trưởng giơ loa lên tiếng, lát sau một xe cảnh sát dừng lại trước cổng trường.

Người nhà Chu Chính khóc vang quỳ bên thi thể Chu Chính, mẹ Chu Chính không dám nhìn tử tướng kinh khủng, trong lòng đau đớn mất đi con trai.

Thi thể Chu Chính được mang đi rồi, người xem náo nhiệt cũng dần dần tản đi. Một học sinh đột nhiên hét lên: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Hiện tại đã có một người bị hại chết, thứ kia có thể sẽ trở lại hay không?!"

Mọi người nghe được câu này lập tức hoảng sợ, tiếng thét chói tai, tiếng chửi rủa không ngớt, trường học một mảnh hỗn loạn.

Để trấn an học sinh đang sợ hãi, hiệu trưởng cùng phó hiệu trưởng đứng trên bục giảng cầm loa hô: "Trường học nhất định sẽ cho các em một câu trả lời rõ ràng, mọi người không nên khủng hoảng! Có kết quả điều tra nhà trường nhất định sẽ thông báo cho các em!"

Buổi chiều trường học được nghỉ, cho phép học sinh trở về nhà.

Trương Cường cùng Tiểu Sấu Tử chạy đến nhà Chương Hiểu. Chương Hiểu trầm tư hồi lâu, nói với Trương Cường và Tiểu Sấu Tử: "Nếu không thì, hai người các cậu mấy hôm nay đến nhà tớ đi? Ở cùng tớ."

Tiểu Sấu Tử đối với chuyện đã phát sinh có bóng ma ám ảnh, có chút sợ hãi nhìn Chương Hiểu: "Tớ... tớ sợ a..."

Trương Cường thế nhưng lại một lời đáp ứng: "Được! Dù sao cũng có bạn chơi."

Tiểu Sấu Tử thấy Trương Cường muốn ở đây, cắn môi, hạ quyết tâm nói: "Vậy... tớ ở đây cũng được."

Buổi tối ba người ngủ chung một giường, Tiểu Sấu Tử chen vào giữa ôm cánh tay Trương Cường, Trương Cường rút kinh nghiệm lần trước, không đánh Tiểu Sấu Tử, nhưng vẫn tức giận nói: "Nhát gan tôi cũng chưa từng thấy ai nhát gan như cậu, chưa từng nghe nói ngủ chính giữa sẽ chết sớm sao?"

Tiểu Sấu Tử nghe xong lời này còn sợ hơn, rụt vào trên người Trương Cường không dám động đậy.

Chương Hiểu yên lặng nhìn bọn họ, sau đó nói: "Tớ đi tắm, các cậu xem tivi đi."

Chương Hiểu cầm quần áo đi xuống dưới lầu, pha nước nóng vào trong thùng gỗ, cởi quần áo ra bước vào, Chương Hiểu trước tiên chính là xem tình trạng thân dưới lúc này. Cậu đỏ mặt cúi đầu nhìn, chỉ thấy phía sau tiểu huyệt sưng đỏ, vẫn còn lưu lại một ít bạch trọc.

Chương Hiểu oán hận cắn môi, cậu thế mà lại bị một nam quỷ xâm phạm!

Lau người thật nhanh xong Chương Hiểu mặc quần áo vào, vừa quay đầu liền nhìn thấy nam nhân đứng yên ở cửa nhìn cậu. Chương Hiểu lui lại một bước hoảng sợ, tay nắm chặt khăn.

Người nọ chậm rãi đến gần Chương Hiểu, ngay lúc Chương Hiểu không thể nhúc nhích, cúi xuống khẽ cắn vành tai Chương Hiểu: "Em xem, đụng đến em sẽ không có kết cục tốt, hắn đã chết..."

Chương Hiểu run rẩy, nói lắp bắp: "Ai... ai chết..."

Người nọ không trả lời Chương Hiểu, chỉ đưa đôi mắt vô thần nhìn cậu, sau đó khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, đưa tay ôm eo Chương Hiểu: "Em xem ta đối với em thật tốt..."

Chương Hiểu nhớ tới buổi sáng hôm trước Chu Chính một quyền đánh mình, sau đó nhớ tới sáng hôm nay Chu Chính tử vong, cậu cứng ngắc thân thể hỏi: "Có phải... có phải hay không Chu Chính..."

"Từng bước từng bước từ từ sẽ đến, không vội, không chỉ mình hắn..."

"Cút! Ngươi cút ngay!" Chương Hiểu khàn giọng quát, toàn thân run rẩy không ngừng.

"Hiểu Tử! Hiểu Tử! Cháu làm sao vậy?" Ông nội ở bên ngoài gọi. Nam nhân đột nhiên không thấy bóng dáng. Chương Hiểu thở hổn hển cố giữ bình tĩnh, "Không có việc gì đâu ông nội... Có chuột chạy qua thôi."

Lúc lên lầu trong lòng Chương Hiểu vẫn hơi lo sợ, cậu si ngốc đi vào cửa. Trên giường lại có một màn khiến cậu trở tay không kịp. Trương Cường đặt Tiểu Sấu Tử trên người, hai người dây dưa một chỗ giãy dụa. Tiểu Sấu Tử vẻ mặt ửng đỏ, Trương Cường cắn lên cổ Tiểu Sấu Tử. Hai người phát ra hơi thở nặng nề.

Lại khiến cho Chương Hiểu nhớ tới lúc mình bị tên nam quỷ biến thái kia xâm phạm.

"Hiểu Tử, Hiểu Tử, cậu mau tới đây... thằng nhóc Trương Cường này khi dễ tớ!" Tiểu Sấu Tử vừa thấy Chương Hiểu đứng ở cửa liền gọi to.

Chương Hiểu phục hồi tinh thần, hóa ra hai người này không phải thân mật, rõ ràng là đang đánh nhau.

Chương Hiểu lắc đầu thật mạnh. Sự tình xảy ra hôm nay cũng đã làm cho cậu váng đầu rồi.

"Đừng làm ồn, ngủ đi." Chương Hiểu lên giường đẩy hai người bọn họ. Trương Cường từ trên người Tiểu Sấu Tử đi xuống, một tay Tiểu Sấu Tử vẫn nắm tai Trương Cường, "Hừ! Cậu khốn kiếp! Ngày hôm qua đánh tôi, hôm nay vẫn dám khi dễ tôi!"

Trương Cường kéo tay hắn xuống đe dọa: "Tiểu Sấu Tử, cậu đừng làm rộn. Ở chỗ này vẫn còn nhao nhao như vậy, không sợ chị gái Chương Hiểu buổi tối sẽ tới tìm cậu à?"

"A! Cậu khốn kiếp!" Tiểu Sấu Tử co chân mình lại, sợ hãi chui vào trong ngực Trương Cường.

Trương Cường mắng một câu: "Đàn bà." Thế nhưng cũng không tiếp tục dọa hắn.

Chương Hiểu kéo chăn lên, trầm mặc chui vào trong chăn. Cậu cái gì cũng không nghĩ được, đầu óc trỗng rỗng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play