"Trong hệ thống giám sát cho thấy ngoài đạo sĩ Tưởng Phương của Am Thanh Viễn và Thành Khải Phụng ra thì cũng không còn ai khác nữa." Yến Nam Thanh mang hai quầng thâm mắt, báo cáo cho Yến Tông một cách đầy chuyên nghiệp: "Động thái của Tưởng Phương cũng không có gì bất thường, chỉ tra được hôm qua cậu ta chuyển tiền hai lần tổng cộng một triệu năm trăm ngàn đi, người nhận tiền là..."
Anh chần chờ một lát, lúc được Yến Tông quăng cho một liếc mắt thì khai cái tên kia ra: "Là thiếu gia Úc Hồi."
Úc Hồi tỉnh ngủ đã nhận được điện thoại của Yến Nam Thanh ngay, báo cho y buổi chiều có một buổi yến tiệc.
"Là người nhà của cơ thể này à?" Saar bên cạnh cũng nghe được toàn bộ hành trình, biến ra lảo đảo lắc lư bay giữa không trung.
"Là trợ lý của đối tượng liên hôn." Úc Hồi cố gắng dùng từ mà nó hiểu được: "Sắp tới mi phải bổ sung một ít thường thức hiện đại đi."
Nhưng Saar nào có chú ý đến chuyện này, chợt nó nâng cao âm lượng: "Đối tượng liên hôn?"
"Quên kể." Úc Hồi thấy nó bùng nổ muốn dựng đứng, duỗi tay chọt chọt: "Chỉ là đối tượng liên hôn theo nhu cầu, ngày thường cũng chả có ở chung."
"Vậy còn được." Saar vỗ vỗ ngực, thả lòng lại vào trong bụng, nhìn khuôn mặt độc nhất được trời cao sủng ái của Úc Hồi, lại nhịn không được khoanh tay bay loạn xạ giữa không trung, dùng giọng nói trong trẻo nhất của thiếu niên nói một cách tàn nhẫn nhứt: "Xét thói hư tật xấu của loài người, sau này chắc chắn sẽ thấy sắc nổi lòng tham, không bằng cứ xử lý đối phương trước đi, vĩnh tuyệt hậu hoạn."
Úc Hồi bị nó bay loạn xạ mà hoa cả mắt, búng tay, cầu gió nho nhỏ liền đánh nó rớt xuống, xách lên đặt trên vai, chẳng chút để ý mà nói: "Yên tâm, sẽ không xuất hiện tình huống đó."
y cười cười: "Đại loại là Yến Tông không phải loài người."
Saar tụ sương đen thành một dấu chấm hỏi: "?"
"Thế giới này có ma lực, có phi nhân loại cũng rất bình thường, sau này ta sẽ từ từ nghiên cứu." Úc Hồi đẩy dấu chấm hỏi của nó ra: "Ta muốn tu luyện, mi ngoan ngoãn đợi đi, bằng không thì về thức hải mà chờ."
Saar rầu rĩ không vui "À" một tiếng, biến thành một cục cầu đen lăn vào trong tay y, chỉ chừa ra một sợi chỉ đen mỏng nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay y.
Vốn tưởng thế giới này ma lực cằn cỗi thì tương đối an toàn, ai ngờ đâu còn có sự tồn tại của loài phi nhân loại... Không biết thực lực tên kia thế nào, có thể sinh ra uy hiếp đến bọn họ hay không.
Chẳng qua là, thẩm mỹ về bạn đời của loài phi nhân loại hẳn là khác với loài người, kiểu như chính nó tuy cũng cảm thấy Úc Hồi đẹp, nhưng cũng sẽ không sinh ra tình yêu và dục vọng với y, về mặt này tạm có thể không cần lo.
Dù sao đi nữa, nó cũng sẽ không giống như trước đây nữa, trơ mắt nhìn Úc Hồi bị giết chết.
Buổi chiều đoàn đội đưa lễ phục mới đến, màu đen với độ đậm phù hợp tiêu chuẩn, nhưng rất hợp với dáng người của Úc Hồi lúc này, không khiến y trông quá gầy yếu.
"Tạm thời ta không định bại lộ tu vi, mi thu lại hơi thở cẩn thận đừng để Yến Tông phát hiện." Úc Hồi dặn.
Saar tỏ vẻ tán đồng: "Chưa xác định được địch hay bạn, giả thành người thường đúng thật sẽ an toàn hơn."
Úc Hồi không có ý kiến.
Tuy y cũng có suy nghĩ này, nhưng không nói cho Yến Tông chủ yếu là vì thú vị, hơn nữa thân phận người bình thường càng có lợi để hạ thấp cảnh giác của đối phương, dễ đến gần quan sát nghiên cứu.
*
Tiệc tối là tiệc đính hôn của nhà họ Thành và họ Tống.
Nhìn tên đôi tân nhân trên thiệp mời, Úc Hồi hơi nhướng mày.
Xem ra chuyện Thành Khải Phụng nhập viện ngày hôm qua hoàn toàn không ảnh hưởng được đến việc tiến hành hôn lễ, trình độ cưng chiều của nhà họ Thành với đối phương cũng chỉ tới vậy thôi.
"Cậu biết người họ Thành?" Yến Tông nhìn y, trong mắt ánh lên vài tia tìm tòi nghiên cứu.
"Chả quen." Úc Hồi lắc đầu. này cũng không thể xem như y nói dối, ngày hôm qua tối đa chỉ nhìn thoáng qua Thành Khải Phụng té xỉu trên đất thôi, còn chưa từng nói chuyện chung: "Chỉ là trước đây không nghe nói họ Thành và họ Tống muốn liên hôn."
"Hình như là yêu đương tự do, hơn nữa tình cảm của hai người cũng rất tốt." Yến Nam Thanh bên cạnh nói: "Người yêu đúng chuẩn từ cấp ba đến tốt nghiệp đại học, nếu đúng như vẻ bề ngoài vậy thì đúng là chuyện tốt."
Hơn nữa thực lực họ Thành với họ Tống ngang nhau, môn đăng hộ đối.
Truyện Nữ PhụÚc Hồi có vẻ như suy tư gì đó: "Người yêu đúng chuẩn? Chúng ta còn phải nỗ lực hơn đó, quá lạnh nhạt ở trước mặt người yêu thật sự sẽ lòi thôi."
Nói rồi y giành trước nắm lấy tay Yến Tông, hơi hơi cong mắt: "Giới hạn này sẽ không khiến ngài cảm thấy bị mạo phạm đâu ha, ngài Yến?"
Cách xưng hô vốn chả mới lạ gì*, bị y dùng giọng điệu mềm nhẹ mang ý cười đầy hàm ý gọi ra lại như có tình thú gì đó giữa đôi người yêu chíp bông.
*Bản gốc là 先生, dịch ra là "ngài" hoặc "anh"+tên để xưng hô tôn trọng người đối diện, nhưng mà bên Trung Quốc từ này cũng dùng để cho vợ gọi chồng nữa =))))))))) nên là kích thích quá trời ư ư ư.
Tuy Yến Tông không thích tiếp xúc tứ chi, nghe y nói vậy nên kỳ diệu lắc đầu.
Úc Hồi đạt được mục đích, cầm tay Yến Tông đi vào khách sạn trong ánh mắt hơi khiếp sợ của Yến Nam Thanh.
Tay hắn trừ lạnh lẽo ra thì cũng không khác gì loài người, lòng bàn tay mềm mại nhẵn nhụi,, ngay cả vết chai người thường cầm bút lâu bị cũng chả có.
Xúc cảm vậy mà khá tốt.
Úc Hồi nhanh chóng cẩn thận sờ soạng hết một lượt năm ngón tay của Yến Tông, sau đó lại tủm tỉm cười đổi thành trạng thái mười ngón tay đan vào nhau, vẫn dùng biên độ nho nhỏ sờ lên mu bàn tay của đối phương.
Yến Tông cảm nhận rõ ràng động tác nhỏ của y khiến tâm tình trở nên vi diệu.
Sau khi hắn trở thành gia chủ, nâng nhà họ Yến thành gia tộc đứng đầu đến giờ, đã không gặp được loại thủ đoạn này nữa.
Úc Hồi đang trêu chọc hắn à?
Hắn hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn biểu cảm người bên cạnh mình, lại chỉ thấy đối phương cong mắt giống như tâm trạng rất tốt, vẻ mặt không mang theo bất cứ sự quyến rũ nào hết, nhất thời không rõ có phải mình nghĩ nhiều rồi không.
[truyện được chuyển ngữ tại wattpad Đông Phương, link: {https://www.wattpad.com/story/295218306-c%E1%BA%A3-th%E1%BA%BF-gi%E1%BB%9Bi-%C4%91%E1%BB%81u-%C4%91ang-ch%E1%BB%9D-tui-ly-h%C3%B4n}. Nếu bạn có tâm vui lòng nhấn vào link, nếu không có thì chịu rồi. 垃圾小偷的reup web.]
"Đàng hoàng chút đi." giọng hắn trầm thấp cảnh cáo.
Đã sờ xong cũng đã xác định được sau khi hắn biến thành hình người thì kết cấu cơ thể cũng xấp xỉ loài người, Úc Hồi nở nụ cười với hắn, hơi hơi kề sát qua, thấp giọng cười nói:"Đừng nóng, tôi không sờ nữa."
Yến Tông nhíu mày càng chặt.
"Tiệc đính hôn của người ta thì ít nhất cũng biểu hiện vui vẻ xíu coi." Úc Hồi đúng là đang cố ý đùa hắn, lại biểu hiện ra vô tội cực kỳ: "Rất nhiều người đang nhìn chúng ta ó."
Tạm thời Yến Tông không có biện pháp xử y—— trước đó Úc Hồi yếu ớt đã khắc vào trong lòng hắn, luôn cảm giác nếu mạnh mẽ rút tay về, biết đâu được đối phương cũng sẽ té xỉu cho được.
Thấy hắn giãn chân mày ra, Úc Hồi nhịn không được cong môi.
Tính tình Yến Tông trong lời đồn rất kém, thật ra sau khi tiếp xúc vài lần có thể cho ra vài điểm mấu chốt, hơn nữa bởi vì hiệp định, Yến Tông đối xử với y phóng túng hơn đối với những người khác nhiều lắm.
Đối với y mà nói thì đây là chuyện tốt.
"Trước đó anh xách pho tượng từ nhà họ Úc đi, tra được gì chưa?" tuy tính tình tốt, nhưng cũng không thể cứ đùa mãi, cho nên y chuyển qua nói chuyện quan trọng.
"Chưa có." sắc mặt Yến Tông như thường: "Tra ra được gì sẽ báo cho cậu."
"Tiếc vậy." Úc Hồi thất vọng nhún vai: "Tôi còn tưởng rất nhanh sẽ có thể thấy mấy kẻ đáng ghê tởm họ Úc bị mời đi uống trà."
Yến Tông hoàn toàn hiểu rõ công hiệu của nguyền rủa nên có thể hiểu được vì sao y lại ghét họ Úc tới vậy——những kẻ đó cũng không xem y như người nhà, thậm chí còn không xem y như con người, mà chỉ dùng y như một công cụ để thu hoạch quyền lợi và địa vị.
Nhưng chuyện này lại liên quan đến thế giới, tạm chưa thích hợp để Úc Hồi biết.
"Không bao lâu nữa đâu." hắn nói.
Phục vụ đến bên cạnh, bưng khay trên tay ngừng trước mặt họ.
Là champagne và rượu vang đỏ đã được chuẩn bị trước.
"Lấy một ly nước trái cây không cồn." Yến Tông cản tay Úc Hồi, không tán thành nói: "Sức khoẻ của cậu chưa khoẻ đâu, không được uống mấy thứ kích thích này."
"Được thôi." Úc Hồi còn tưởng được nếm thử rượu ngon thế giới khác thất vọng thu hồi ánh mắt, lại nâng lên một nụ cười: "Vậy nghe ngài Yến đi, cho tôi ly nước đào."
Hai người họ ở bên này nói chuyện với nhau, những người trong bữa tiệc tuy không thò đến nhưng đều đang âm thầm chú ý rồi.
Thân phận của Yến Tông tất nhiên không cần phải nói, ai cũng muốn ôm lấy cái đùi vàng này, mà Úc Hồi đứng bên kia, vốn tưởng Yến Tông liên hôn với y chỉ để giải quyết dư luận trên mạng, ngờ đâu bây giờ ở chung lại hoà hợp tới vậy.
Chẳng lẽ là ân ái thật? Nói vậy thì bọn họ cần phải lần nữa xem xét thái độ để đối xử với Úc Hồi.
"Chắc chắn là giả!" trong góc, một người đang tức giận bất bình nói với người bên cạnh: "Tên Úc Hồi kia chỉ có một khuôn mặt đó thôi, ngài Yến sao có thể xem trọng y."
"Có gì nói đó, thật ra gương mặt đó của y thôi là đủ hết rồi." ánh mắt của đồng chí bên cạnh nhìn Úc Hồi hai vòng, ho nhẹ một tiếng: "Tuy mọi người đều nói y là bao cỏ phế vật, nhưng khi đứng cạnh Yến Tông, khí thế chẳng bị áp xuống xíu nào, phỏng chừng lời đồn không đáng tin lắm."
"Tề Cẩm Xuyên, cậu đứng bên kia?" người nọ trừng anh ta: "Ngài Yến mới không phải kẻ nông cạn chỉ nhìn mặt!"
"Cậu Tống, cậu nói nhỏ xíu đi." Tề Cẩm Xuyên thở dài: " Nếu quậy trong tiệc đính hôn của chị cậu, cẩn thận ba cậu dạy dỗ lại cậu."
Tống Nguyên hừ một tiếng: "Đương nhiên là tôi sẽ không quậy ở đây rồi."
Tuy cậu ta nói vậy, nhưng đôi mắt lại xoay loạn xạ, Tề Cẩm Xuyên vừa nhìn đã biết cậu ta đang có ý đồ xấu rồi.
Dù gì cũng là con trai nhỏ nhất của họ Tống, từ nhỏ đã được thương yêu chiều chuộng tới lớn, không hiểu vì sao lại xem trọng Yến Tông...bắt cậu ta thu lại tính tình của mình để không đi chọc vào Úc Hồi á, thật sự là chuyện không có khả năng xảy ra.
Nhưng Úc Hồi thoạt nhìn cũng không phải kẻ dễ chơi, thậm chí anh ta còn có một loại dự cảm rằng Tống Nguyên sẽ ăn quả đắng rất lớn.
Nếu mà nói để vị thiếu gia coi trời bằng vung này ăn thiệt thòi thì biết đâu lại là chuyện tốt, dù sao thì chuyện này anh ta cũng không có quyền quan tâm.
Tề Cẩm Xuyên quyết định vờ như chả biết gì cả.
Chờ đôi tân nhân đính hôn lên đài, yến tiệc cũng chính thức bắt đầu, mọi người lui tới trong bữa tiệc cũng bắt đầu tìm cơ hội chen đến xung quanh Yến Tông, ý đồ tìm cơ hội quen mặt.
Họ Thành với họ Tống đương nhiên cũng đến góp danh sách làm quen.
"Ngài Yến, không ngờ ngài cũng sẽ đến." Thành Việt bưng ly rượu, ôm lấy vị hôn thê bên cạnh, trên mặt đầy thoả thê đắc ý.
Thành công ôm được mỹ nhân về nhà, còn hãnh diện mời được Yến Tông đến tiệc đính hôn của anh ta, hắn đương nhiên sẽ tự tin đắc ý.
Yến Tông nhạt nhẽo ừ một tiếng.
Thành Việt chả để ý thái độ lạnh nhạt của hắn, mặt đầy tươi cười nhìn về phía Úc Hồi: "Vị này hẳn chính là Yến phu nhân, nói một cách nghiêm túc thì đây hẳn là lần đầu tiên gặp mặt, ngưỡng mộ đã lâu."
Khoé miệng Úc Hồi ngậm cười, nhẹ nhàng nâng ly với anh ta, giọng nói mềm nhẹ: " Lần đầu gặp mặt, ngài Thành."
Y dừng lại, nhấn giọng nói: "Tôi tên Úc Hồi."
Thành Việt ngẩn ra.
"Ngài Thành kêu tên tôi được rồi." Úc Hồi cười cười: "Là đàn ông cả, được kêu phu nhân cảm thấy kỳ cục lắm."
Y nói xong, chuyển hướng về phía Yến Tông, cong mắt nhìn cặp con ngươi màu băng lam: "Ngài Yến sẽ không để ý chuyện nhỏ này ha?"
Yến Tông đột ngột đối mắt với y, trong nháy mắt tư duy mơ hồ, chợt nghe Úc Hồi lại kêu một tiếng "Ngài Yến", tiếng nói mềm mại nâng lên, khơi mào cảm giác ngứa ngáy trong lòng.
Cảm giác kỳ lạ khiến hắn nhanh chóng hồi hồn, gật đầu: "Em vui vẻ là được rồi."
[Lời editor: đang diễn xưng anh-em, ngài-em cho nó buồn lôn nhá =))))]
Rõ ràng chỉ là tương tác đơn giản, quần chúng vây xem lại phảng phất như bị thồn không ít cơm chó*, nhất thời càng không rõ lời đồn là thật hay giả.
*Cẩu lương. ở TQ khịa người độc thân là 单身狗 dịch là chó độc thân (hay độc thân cẩu), nên cơm chó là hường phấn của mấy cặp đôi rắc cho đám chó này.
Ít nhất xem vẻ bề ngoài thì Yến Tông đối xử với đối tượng liên hôn mười điểm cưng chiều đây.