Chẳng cần vào cửa, chỉ đứng bên ngoài khu biệt thự đã có luồng cảm giác âm lãnh bám theo như hình với bóng, trần trụi bò trên da thịt.
Xem ra ngọn nguồn nguyền rủa ở ngay đây rồi.
Vốn tưởng trở về nhà họ Úc còn phải giở chút ít thủ đoạn mới tìm được manh mối, ngờ đâu lại trúng độc đắc, trong hôm nay hẳn là giải quyết xong chuyện này luôn.
Huống hồ...
Nhà họ Úc nguyền rủa làm rõ ràng độ này mà còn dám mời Yến Tông đến tận cửa, xem ra cũng không biết được thân phận thật sự của Yến Tông, đây đối với y là tin tốt, dù sao Yến Tông cũng đã hứa hẹn tốt với y là sẽ bảo đảm tánh mạng cho y, nếu xảy ra chuyện thật thì sẽ không thấy chết mà không cứu.
"Vào sân lại lạnh xuống không ít." Úc Hồi nhích về phía Yến Tông: "Hơn nghĩa khiến người khác không thoải mái một cách kỳ lạ."
Y thấy Yến Tông cũng nhíu mày thì đã biết đối phương cũng phát hiện ra vấn đề.
"Tiều Hồi, sao còn chưa biết mang ngài Yến vào nhà." Úc Văn Lâm đi ra, vừa nhiệt tình chào hỏi Yến Tông, vừa ra vẻ thân mật vỗ vỗ Úc Hồi.
Úc Hồi nghiêng người, đứng ở bên còn lại của Yến Tông, cười giả trân: "Ngại quá à, bác sĩ nói sức khoẻ quá yếu, bị vỗ dễ dẫn đến thương tích."
"Mày...!" Úc Văn Lâm không ngờ được y hoàn toàn không giữ thể diện cho mình, sắc mặt xấu xí nhưng lại ngại Yến Tông đang ở đây, miễn cưỡng cười: "Nếu sức khoẻ không tốt cũng đừng đứng bên ngoài hứng gió, mau vào đi."
Úc Hồi cười một tiếng, nhấc chân vào trong nhà, quay đầu thấy Yến Tông còn đứng tại chỗ, nâng khoé môi: "Ngài Yến vào đi nha, hôm nay nhờ hoan nghênh anh đến mới được thơm lây đó."
Mỗi câu của y đều mang theo ẩn ý, da mặt Úc Văn Lâm giật giật, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên Yến Tông ừ một tiếng, sắc mặt bình tĩnh vào nhà.
Lời sắp buột miệng thốt ra bị ông ta sống sờ sờ nuốt ngược vào trong.
Đại khái là khí thế của Yến Tông mạnh quá, đoán không được ý nghĩ của hắn, người nhà họ Úc cũng không dám làm bậy, xem như bình tĩnh qua được bữa cơm trưa.
"Ngài Yến muốn đến phòng em* coi thử không?" Úc Hồi dựa vào người hắn, cười tủm tỉm nói.
*Đang diễn để z cho nó giả trân
Bình thường mà nói thì ăn cơm xong là đi được rồi, buổi chiều Yến Tông còn có một cuộc họp, nhưng khi nhìn nhà họ Úc tràn ngập hơi thở nguyền rủa, lại nhìn thân hình gầy gò của Úc Hồi, hắn vẫn gật đầu.
——dựa theo hứa hẹn ban đầu, hắn phải bảo đảm mạng sống cho Úc Hồi, hơn nữa người này yếu ớt như vậy, bỏ lại cái nơi ngập tràn hơi thở nguyền rủa này, có khi chưa kịp tra được gì đã bị hại rồi.
Bọn họ chỉ giao lưu ánh mắt, người ngoài nhìn vào lại thành liếc mắt đưa tình, trông hết sức thân mật.
Chờ bọn họ lên lầu, Úc Thừa Hạo nhịn không được nhanh chóng nói: "Hai người xem Úc Hồi, chắc chắn đã ôm được đùi* nên không để chúng ta vào mắt."
*ôm đùi: kiểu như có chỗ dựa ở Việt Nam z á.
"Thằng oắt thối kia." Úc Văn Lâm căm giận: "Quả nhiên là đồ sói mắt trắng*, hoàn toàn không biết mang ơn!"
*ý chửi đồ vô ơn mà còn quay lại cắn ngược bên giúp đỡ mình á. =)))))) chửi không ngượng mồm xíu nào ha.
"Tiểu Hồi chỉ không nghĩ thông trong nhất thời." Văn Nguyệt Hoa dịu dàng mở miệng: "Nó là một đứa trẻ tốt!"
"Cũng chỉ có em tâm tư thuần lương mới cảm thấy nó là đứa trẻ tốt, em xem biểu hiện của nó hôm nay, trong miệng không có được một câu nào là lời hay, anh thấy nó muốn lật cả trời rồi." Úc Văn Lâm tức giận đầy mặt.
"Mẹ, bọn họ..." Úc Thừa Hạo thừa dịp Úc Văn Lâm không chú ý, lén dùng ánh mắt nhìn về phía trước, làm khẩu hình nói: "Sẽ không bị phát hiện chứ?"
Văn Nguyệt Hoa cho hắn ta một ánh mắt trấn an.
Úc Hồi ở nhà đã mười mấy năm còn không phát hiện bất thường, đương nhiên hôm nay cũng chẳng phát hiện được.
Nhưng sự thật tất nhiên không có chuyện như bà ta nghĩ rồi, cuối cùng thì thân xác Úc Hồi hiện tại cũng đã đổi chủ rồi.
Càng đi về phía phòng ở, hơi thở nguyền rủa càng dày đặc, vừa mở cửa thì trước cửa cơ hồ đã ngưng tụ nguyền rủa thành một màu đen đậm đặc.
Trước đây Úc Hồi có thể sống trong hoàn cảnh này nhiều năm như vậy có thể nói là cực kỳ khó khăn rồi.
Úc Hồi sớm đã đoán được trường hợp này, nghiêng nghiêng đầu liếc nhìn Yến Tông.
Người đàn ông đứng trước cửa phòng của y, bàn tay nắm nhẹ khung cửa, trong đôi mắt màu xanh băng đông lạnh một mảng.
"Sao đó? Phòng tôi có vấn đề gì à?" Úc Hồi giả bộ khó hiểu, đang muốn đi vào bên trong, lại bị người kia bắt lấy cánh tay.
"Chờ ở bên ngoài." Yến Tông cau mày, tiến thêm một bước nhốt Úc Hồi ngoài cửa.
Úc Hồi:...
Tuy rằng người này có lòng tốt, nhưng cách xử lý thật sự không ổn miếng nào đâu, nếu không phải y biết chân tướng thì chắc chắn sẽ hiểu lầm, nghĩ hắn bất mãn với mình.
Chẳng qua là, ma lực ở nhà họ ÚC tràn ngập nguyền rủa lại đầy đủ hơn nơi khác không ít, tuy là ma lực biểu hiện hơi táo bạo, nhưng cũng chỉ cần tinh lọc chút xíu sau khi hấp thu là được, nếu không phải có Yến Tông ở đây, chắc chắn y đã hấp thụ toàn bộ để bổ sung sức mạnh.
Tốt xấu gì cũng phải mượn tay Yến Tông để diệt trừ ngọn nguồn nguyền rủa, tạm thời vẫn nên giấu trong lòng chứ không nên trở ngại khiến hắn hoài nghi.
"Mày đứng đây chi?" giọng của Úc Thừa Hạo bỗng dưng phát đến, hắn ta nghênh ngang lên lầu quét mắt nhìn thẳng vào cửa phòng đóng chặt, không thấy bóng dáng Yến Tông đâu, chân mày nhướn lên: "Không phải bị ngài Yến nhốt ngoài cửa chứ?"
Úc Hồi bình tĩnh điềm đạm*: "Có thời gian quan tâm tôi thì không bằng tự quan tâm bản thân chút đi."
* raw là khí định thần nhàn, nghĩa là điềm tĩnh và điềm đạm.
Động tác của Úc Thừa Hạo ngừng lại, nghi ngờ nhìn về phía y, lại chẳng thể nhìn ra điều gì nên chỉ coi như y đang phô trương thanh thế.
"Ai mà không biết mục đích ngài Yến với mày liên hôn, mày còn cho rằng mình thật sự đã ôm trúng cái đùi lớn hả?" giọng điệu của Úc Thừa Hạo đầy đắc ý: "Cho dù mày tạm thời dùng cái mặt quyến rũ được Yến Tông thì sao nè, cái loại cơ thể sắp chết của mày thoả mãn được anh ta chắc, đừng có để ngày nào đó bị chơi chết trên giường nha."
Rất ít ai dám nói loại lời khó nghe như này trước mặt y, Úc Hồi câu khoé miệng, giọng nói lại lạnh băng đến tận xương: "Xem ra mày không được học cách nói chuyện thế nào cho tốt."
"Tao chỉ...A——!!!"
Úc Thừa Hạo mới nói một chữ, dưới chân tự nhiên lại trượt, ngã từ ngưỡng cầu thang xuống, phát ra vài tiếng "rầm rầm rầm" nặng nề.
"Thừa Hạo!" Văn Nguyệt Hoa sợ hãi kêu lên, đứng dậy chạy đến bên người Úc Thừa Hạo: "Con không sao chứ?"
Úc Thừa Hạo hé miệng, còn chưa kịp nói gì đã phun ra cả mồm đầy máu, bắn lên mặt Văn Nguyệt Hoa mới chậm chạp phát hiện mà che miệng kêu rên.
"Tiểu Hồi, sao con lại đẩy Thừa Hạo xuống lầu?" Văn Nguyệt Hoa ngây người một giây mới đỏ hốc mắt chất vấn.
"Thằng nghịch tử mày, Thừa Hạo chính là em trai mày, sao mày lại tàn nhẫn độc ác như vậy!" Úc Văn Lâm cũng phản ứng được, chửi ầm lên.
"Tôi khuyên các người mau chóng mang hắn ta đến bệnh viện." Úc Hồi đi đến rìa cầu thang, chống tay vịn, môi hơi cong lên, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: "Nói không chừng còn có thể giữ được đầu lưỡi của hắn."
Giống như được y nhắc nhở, hạ nhân nhanh chóng gọi điện cho cấp cứu, lại thêm một trận gà bay chó sủa.
Đúng lúc này, phòng Úc Hồi mở cửa.
Sắc mặt Yến Tông bình thường đi ra, liếc mắt nhìn hiện trường ồn ào cãi cọ bên dưới, nhìn về phía Úc Hồi: "Cần hỗ trợ không?"
"Không cần." Úc Hồi khoanh tay: "Đa phần là bọn họ ồn ào nhốn nháo."
Huống chi, Úc Thừa Hạo tự mình không đứng cho vững té xuống, không liên can gì tới y.
——y chỉ muốn thi triển thuật pháp nhỏ khiến Úc Thừa Hạo nói mấy lời không nên nói thôi, nhưng hiệu quả lộ rõ nhanh như vậy đại khái là do Yến Tông bên kia kịp thời phá bỏ nguyền rủa nên lực phản phệ mạnh thêm.
Trừ Úc Thừa Hạo, mấy ngày nay ắt hẳn Văn Nguyệt Hoa cũng sẽ chuyện này chồng chất chuyện kia, mọi việc không thuận lợi.
Mà đây chỉ là khởi đầu thôi.
"Sắc mặt ngài Yến kém quá, phát hiện thứ dơ bẩn gì trong phòng tôi sao?" Úc Hồi cười hỏi.
Ma lực của y lúc nào cũng đều đang chuyển động, sau khi nguyền rủa bị tiêu diệt, thân thể gần như đáp trả ngay lập tức. Thân thể nhẹ nhàng, tất nhiên tinh thần cũng có chuyển biến tốt đẹp lên, ngay cả âm cuối cũng hơi cao lên.
So với y, Yến Tông đang lạnh mặt lại có vẻ không vui vẻ gì.
Phát hiện nguyền rủa cực kỳ độc ác trong phòng đối tượng liên hôn, đương nhiên không có cách nào vui vẻ cho được.
Hạ nhân còn đang vây quanh Úc Hồi, trong tay Yến Tông còn đang nắm tượng phật vỡ đỏ thẫm bên trong, kéo theo Úc Hồi xuống lầu.
"Tiểu Hồi..." Văn Nguyệt Hoa gãi đúng chỗ ngứa ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt tái nhợt và khoé mắt phiếm đỏ: "Có đôi lúc Thừa Hạo nói chuyện không dễ nghe, nhưng sao con có thể để nó từ trên lầu xuống, hại nó bị thương nặng."
"Tôi chẳng có đẩy anh ta." Úc Hồi buông tay: "Chính anh ta đứng không vững ngã xuống, biết đâu được là do khẩu nghiệp quá nhiều gặp báo ứng."
(ê nghe rén quá má =]]]]]])
"Thằng nghịch tử nhà mày, có phải mày sớm đã ôm loại tâm tư ác độc này!" Úc Văn Lâm trừng mắt: "Vừa rồi mẹ mày còn cầu tình cho mày, mày lại báo đáp cô ấy như vậy?"
Úc Hồi không ngờ được Úc Văn Lâm lại tức giận đến chân tình thật cảm như vậy, giống như cảm thấy Văn Nguyệt Hoa thật sự từng đối xử tốt với nguyên chủ vậy, nhịn không được cong môi: "Tôi lại chả bao giờ thừa nhận bà ta là mẹ tôi."
"Nhưng mà á, nếu mà nói tới báo đáp, sau này tôi chắc chắn sẽ báo đáp bà ấy cho thật tốt." nhấn mạnh ngay hai chữ báo đáp, Úc Hồi quay đầu nói với Yến Tông: "Xin lỗi, để anh nhìn thấy trò cười nhàm chán này."
Văn Nguyệt Hoa theo động tác của y mà nhìn sang, vốn dĩ muốn xem biểu tình của Yến Tông một chút, ánh mắt đầu tiên lại nhìn tới tượng phật trong tay đối phương rồi.
Đồng tử nàng đột nhiên co rút, làm bộ làm tịch trách cứ và bi thương toàn bộ nghẹn vào trong họng.
Bị phát hiện hả? Sao có thể nhanh vậy?
Không, không được hoảng, có lẽ bọn họ chỉ phát hiện tượng phật, không biết công dụng, dù sao thì trước khi nguyền rủa thành công bà ta cũng không tin trên thế giới này có chuyện gì thoát khỏi khoa học được.
"Chuyện liên quan đến hạng mục tôi sẽ điều tra rõ rồi báo lại kết quả xử lý." Yến Tông đương nhiên sẽ bắt được ánh mắt của bà ta, hơi hơi nâng tượng phật trong tay lên, giọng nói lãnh đạm: "Trước đó sẽ do chuyên gia trông coi, đừng có âm mưu đào tẩu."
"?" Úc Văn Lâm rõ ràng vẫn luôn đứng một bên nghe đột nhiên lại không hiểu gì cả ngu ngơ chớp mắt: "Hạng mục gì, tượng phật này có chuyện gì?"
"Này thì phải hỏi người bên cạnh ông." Úc Hồi cười cười, "Hỏi một chút coi nhiều năm như vậy bà ta đã làm những gì."
Lời y nói mang ý nghĩa sâu xa quá mức, ngay cả Yến Tông cũng không nhịn được nhìn y một phát.
Vốn cho rằng Úc Hồi không rõ chuyện nguyền rủa lắm, nhưng mà nghe lời y nói lại giống như đã phát hiện điều gì đó, chuyện hôm nay chả lẽ đều nằm trong dự kiến của y?
Chẳng qua hắn vốn đã hứa hẹn với Úc Hồi là sẽ cố hết sức bảo hộ tính mạng của y, truy bây giờ có khả năng là bị lợi dụng nhưng cũng coi như trong phạm trù chuyện đã thoả thuận, không cần để ý quá độ.
Hơn nữa Yến Tông cũng không ghét loại hành vi cố gắng bò từ trong vũng bùn ra này.
Trong lúc nói chuyện, xe cứu thương cuối cùng cũng đến mang Úc Thừa Hạo vẫn luôn che miệng kêu rên đi mất, Văn Nguyệt Hoa và Úc Văn Lâm cũng theo cùng, nháy mắt bên tai thanh tịnh hơn nhiều.
"Chúng ta cũng đi thôi." Úc Hồi duỗi người, giải quyết nguyền rủa rồi, còn đe doạ được mấy kẻ đáng ghét, tinh thần y thoải mái hơn nhiều, quay đầu cười nói với Yến Tông: "Hôm nay cảm ơn anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT